BẠO LỰC TÌNH DỤC TRONG CỘNG ĐỒNG LGBT+
BẠO LỰC TÌNH DỤC TRONG CỘNG ĐỒNG LGBT+
Khi nhắc đến bạo lực tình dục, công chúng thường hình dung đến những tình huống dị nguyên – đàn ông dị tính tấn công người yếu thế, phụ nữ hoặc trẻ em. Nhưng trong cộng đồng LGBT+, bạo lực tình dục và thể lý lại tồn tại một cách thầm lặng, dai dẳng và thường bị che giấu. Không phải chỉ vì nạn nhân sợ kỳ thị từ bên ngoài, mà vì chính cộng đồng – vốn từng là nơi tìm kiếm an toàn – cũng có thể là nơi tái diễn tổn thương.
Nhiều người LGBT+ lớn lên trong môi trường bị kỳ thị, phải che giấu bản dạng và sống với cảm giác “sai lệch” về chính mình. Sự hình thành nhân cách trong môi trường thiếu an toàn dễ dẫn đến rối loạn gắn bó, tự ti, hoặc lẫn lộn giữa tình yêu và quyền lực. Khi những người ấy bước vào mối quan hệ đồng giới hoặc queer, họ không mang theo một hình mẫu lành mạnh về yêu đương – thay vào đó là nỗi khao khát được yêu, được chấp nhận bằng mọi giá, kể cả phải chịu đựng kiểm soát, lạm dụng hay cưỡng ép tình dục.
Nỗi đau vì bị bạo hành trong cộng đồng LGBT+ thường bị trầm lặng hóa bởi hai lý do: thứ nhất, nạn nhân sợ mất “chỗ đứng” trong cộng đồng vốn đã nhỏ bé và mong manh; thứ hai, người gây bạo lực cũng có thể từng là nạn nhân của bạo lực – điều khiến hành vi bạo hành bị vô thức “bình thường hóa” hoặc thậm chí được bao che như một phần của “drama quan hệ”. Những câu như “tụi gay mà, ai chẳng toxic”, hay “đồng tính nữ thì ghen dữ vậy đó” là ví dụ điển hình cho sự bình thường hóa ấy.
Không ít người sống trong vòng lặp của bạo hành – đi từ vai trò nạn nhân sang thủ phạm – mà không ý thức được hành vi của mình là lạm dụng. Bạo lực lời nói, kiểm soát, giễu nhại bản dạng, đe dọa “out” người khác, ép quan hệ không có đồng thuận… trở thành những điều “chấp nhận được” trong nhiều mối quan hệ queer mà không ai lên tiếng.
Thoát khỏi vòng lặp này đòi hỏi sự nhận diện rõ ràng về ranh giới, đồng thuận và bạo hành – những điều mà không phải ai trong cộng đồng LGBT+ cũng từng được dạy. Cộng đồng chỉ có thể là nơi chữa lành khi dám nhìn thẳng vào những tổn thương bên trong nó, thay vì phủ nhận hoặc tô hồng.
MIA NGUYỄN
Khi nhắc đến bạo lực tình dục, công chúng thường hình dung đến những tình huống dị nguyên – đàn ông dị tính tấn công người yếu thế, phụ nữ hoặc trẻ em. Nhưng trong cộng đồng LGBT+, bạo lực tình dục và thể lý lại tồn tại một cách thầm lặng, dai dẳng và thường bị che giấu. Không phải chỉ vì nạn nhân sợ kỳ thị từ bên ngoài, mà vì chính cộng đồng – vốn từng là nơi tìm kiếm an toàn – cũng có thể là nơi tái diễn tổn thương.
Nhiều người LGBT+ lớn lên trong môi trường bị kỳ thị, phải che giấu bản dạng và sống với cảm giác “sai lệch” về chính mình. Sự hình thành nhân cách trong môi trường thiếu an toàn dễ dẫn đến rối loạn gắn bó, tự ti, hoặc lẫn lộn giữa tình yêu và quyền lực. Khi những người ấy bước vào mối quan hệ đồng giới hoặc queer, họ không mang theo một hình mẫu lành mạnh về yêu đương – thay vào đó là nỗi khao khát được yêu, được chấp nhận bằng mọi giá, kể cả phải chịu đựng kiểm soát, lạm dụng hay cưỡng ép tình dục.
Nỗi đau vì bị bạo hành trong cộng đồng LGBT+ thường bị trầm lặng hóa bởi hai lý do: thứ nhất, nạn nhân sợ mất “chỗ đứng” trong cộng đồng vốn đã nhỏ bé và mong manh; thứ hai, người gây bạo lực cũng có thể từng là nạn nhân của bạo lực – điều khiến hành vi bạo hành bị vô thức “bình thường hóa” hoặc thậm chí được bao che như một phần của “drama quan hệ”. Những câu như “tụi gay mà, ai chẳng toxic”, hay “đồng tính nữ thì ghen dữ vậy đó” là ví dụ điển hình cho sự bình thường hóa ấy.
Không ít người sống trong vòng lặp của bạo hành – đi từ vai trò nạn nhân sang thủ phạm – mà không ý thức được hành vi của mình là lạm dụng. Bạo lực lời nói, kiểm soát, giễu nhại bản dạng, đe dọa “out” người khác, ép quan hệ không có đồng thuận… trở thành những điều “chấp nhận được” trong nhiều mối quan hệ queer mà không ai lên tiếng.
Thoát khỏi vòng lặp này đòi hỏi sự nhận diện rõ ràng về ranh giới, đồng thuận và bạo hành – những điều mà không phải ai trong cộng đồng LGBT+ cũng từng được dạy. Cộng đồng chỉ có thể là nơi chữa lành khi dám nhìn thẳng vào những tổn thương bên trong nó, thay vì phủ nhận hoặc tô hồng.
MIA NGUYỄN
