NGÀY XƯA ƠI!

NGÀY XƯA ƠI!

 

Có đôi ngày bỗng dưng lòng thấy nhớ da diết những ngày tháng đã cũ, đặc biệt là sau khi trò chuyện với một ai đó cùng thời. Câu chuyện hàn ôn thường được tình cờ khơi lên bất chợt trong cái lạnh cũng bất chợt giữa Sài Gòn mùa lắm những cơn mưa.

Chị nhắc về hai chuyến phà từ Sài Gòn về quê ngày ấy. Ngày xưa, với những đứa trẻ nông thôn như tôi, Sài Gòn là một miền đất thật xa, chỉ nghe người ta kể về sự giàu có, phồn hoa, nghe người ta ngưỡng mộ dân Sài Gòn – một miền đất hứa.

  • Con đi học ở đâu về?
  • Dạ, con học ở Sài Gòn.
  • Học ở Sài Gòn hả? Giỏi vậy. Học ở đó xong rồi đi làm được nhiều tiền lắm.

Cứ thế, chúng tôi lớn lên với giấc mơ Sài Gòn, giấc mơ thành phố. Một cách mơ mơ, hồ hồ. 

Khi xưa, từ quê tôi đến Sài Gòn phải mất cả nửa ngày, chuyến xe tốc hành đi vào 3h khuya sáng mà có khi phải tận 9-10h trưa mới đến vì cách trở hai chuyến phà. Những đứa trẻ như chúng tôi, đứa nào có người thân ở thành phố, cứ hè là tụi nó lên Sài Gòn chơi. Thời đó, tôi cũng ngưỡng mộ lắm và hay ngồi nghe bạn kể về Sài Gòn thế nọ, thế kia. 

Năm tháng trôi qua, cuối cùng thì tôi cũng đã là một kẻ trọ ở “xứ sở dân nhập cư đông hơn dân chính hiệu” này. Một năm, năm năm rồi mười một năm có lẻ. Tôi đi học, đi làm, rồi phải vừa làm, vừa học ở chốn trường đời; chứng kiến thành phố ngày mỗi chật chội, đông đúc, ồn ã lẫn ô nhiễm; chứng kiến sự phồn hoa, bạc vàng lấp lánh và cả những góc khuất âm u, dư thừa nước mắt. 

Giờ đây mỗi khi mệt mỏi vì tiếng ồn của loạt máy bay ngang qua bầu trời hằng đêm, tôi lại thèm được vùi đôi tai của mình vào thanh âm của dàn đồng ca ễnh ương, giun dế để ru giấc mơ lửng lơ trên cõi mây bay bềnh bồng. 

Giấc mơ Sài Gòn của chúng tôi hình như lại thoáng mơ mơ, hồ hồ?

Trong buổi trà dư tửu hậu ấy, chúng tôi còn nhắc về những bộ phim và dàn ăng-ten bằng nhôm vắt vẻo trên nóc nhà ngày trước. Mỗi lần xem phải có một đứa đứng canh TV, một đứa chạy đi quay cho đầu Ăng-ten hướng về phía nhà đài; vừa quay, vừa ngoái đầu vào nhà hỏi dồn dập “Được chưa? Được chưa vậy?”. Đôi khi xui xẻo, đến đoạn phim gây cấn thì bị cơn gió chơi khăm, thổi lệch hướng Ăng-ten, màn hình lập tức nhảy hột trắng hột đen, kêu rột rẹt. Cả bọn la trời rồi lập tức một đứa phóng như bay về phía Ăng-ten để chỉnh.  

Những chiếc Ăng-ten ngày ấy là cả một bầu trời tuổi thơ tươi đẹp của chúng tôi với Tiểu long nhân, Tây du kí, Sinbad… Những ảnh hình của một tôi hồn nhiên cứ khiến cho một tôi bây giờ thi thoảng thèm thuồng quá sức.  

Chúng tôi nhắc nhau nhớ về những chiếc xe đạp đến trường. Mỗi buổi sáng, học sinh khắp nơi trên từng chiếc xe cọc cạch, nối đuôi nhau đến trường. Thầy cô giáo ở quê tôi thời đó đa phần cũng đều đi xe đạp. Nón lá, áo dài trắng, tiếng nói cười rôm rả trên con đường quê là những hình ảnh tôi chưa bao giờ quên được trong tâm trí. Đôi lần thầm cảm ơn vì mình đã được sinh ra ở vùng nông thôn ấy để biết bầu trời trong xanh, biết con cò, đồng ruộng, biết những mùa nước lớn, nước ròng, mùi khói đốt đồng, mùi khói bếp cay nồng, mùi của nấm mối, mùi của rơm rạ, của nắng vào những chiều đi bắt cá dưới ruộng lúa đã gặt xong…

Những câu chuyện trà nước nếu đã bắt đầu bằng “Em nhớ hồi đó…” thì không bao giờ có kết thúc. Dòng nhớ cứ miên man rồi thôi thúc chảy về. 

“Chị còn nhớ đoạn đường đó không?”. 

“Chị còn nhớ bộ phim chiếu lúc đó không?”. 

Rồi tít mắt cười.. vì vui quá, vì có người cùng giữ những kí ức giống với mình, cùng thời với mình…

Sài Gòn lại nổi gió trở mùa, những người con xa quê lại có dịp lần giở lại từng lớp kí ức được xếp ngay ngắn trong một Miền Nhớ thân thương. 

Thi thoảng chúng tôi lại đặt một dấu lặng trầm ngâm giữa cuộc chuyện trò, đầu lưỡi tê đi vì vị đắng của ngụm trà còn âm ấm giữa khoang miệng, trong lúc não bộ và trái tim bắt đầu thở than “tìm đâu bây giờ, hỡi ngày xưa ơi!”.

Ngày mai thức dậy, phải chăng như bao năm nay, tôi sẽ lại để mình mê mải trong hành trình của một khách trọ chốn phồn hoa. Hay tôi sẽ công nhận rằng có một miền đất hứa thật gần mà “đứa trẻ ngày xưa” chưa bao giờ biết đến. 

LẠC NHIÊN

 

 

 

Có đôi ngày bỗng dưng lòng thấy nhớ da diết những ngày tháng đã cũ, đặc biệt là sau khi trò chuyện với một ai đó cùng thời. Câu chuyện hàn ôn thường được tình cờ khơi lên bất chợt trong cái lạnh cũng bất chợt giữa Sài Gòn mùa lắm những cơn mưa.

Chị nhắc về hai chuyến phà từ Sài Gòn về quê ngày ấy. Ngày xưa, với những đứa trẻ nông thôn như tôi, Sài Gòn là một miền đất thật xa, chỉ nghe người ta kể về sự giàu có, phồn hoa, nghe người ta ngưỡng mộ dân Sài Gòn – một miền đất hứa.

  • Con đi học ở đâu về?
  • Dạ, con học ở Sài Gòn.
  • Học ở Sài Gòn hả? Giỏi vậy. Học ở đó xong rồi đi làm được nhiều tiền lắm.

Cứ thế, chúng tôi lớn lên với giấc mơ Sài Gòn, giấc mơ thành phố. Một cách mơ mơ, hồ hồ. 

Khi xưa, từ quê tôi đến Sài Gòn phải mất cả nửa ngày, chuyến xe tốc hành đi vào 3h khuya sáng mà có khi phải tận 9-10h trưa mới đến vì cách trở hai chuyến phà. Những đứa trẻ như chúng tôi, đứa nào có người thân ở thành phố, cứ hè là tụi nó lên Sài Gòn chơi. Thời đó, tôi cũng ngưỡng mộ lắm và hay ngồi nghe bạn kể về Sài Gòn thế nọ, thế kia. 

Năm tháng trôi qua, cuối cùng thì tôi cũng đã là một kẻ trọ ở “xứ sở dân nhập cư đông hơn dân chính hiệu” này. Một năm, năm năm rồi mười một năm có lẻ. Tôi đi học, đi làm, rồi phải vừa làm, vừa học ở chốn trường đời; chứng kiến thành phố ngày mỗi chật chội, đông đúc, ồn ã lẫn ô nhiễm; chứng kiến sự phồn hoa, bạc vàng lấp lánh và cả những góc khuất âm u, dư thừa nước mắt. 

Giờ đây mỗi khi mệt mỏi vì tiếng ồn của loạt máy bay ngang qua bầu trời hằng đêm, tôi lại thèm được vùi đôi tai của mình vào thanh âm của dàn đồng ca ễnh ương, giun dế để ru giấc mơ lửng lơ trên cõi mây bay bềnh bồng. 

Giấc mơ Sài Gòn của chúng tôi hình như lại thoáng mơ mơ, hồ hồ?

Trong buổi trà dư tửu hậu ấy, chúng tôi còn nhắc về những bộ phim và dàn ăng-ten bằng nhôm vắt vẻo trên nóc nhà ngày trước. Mỗi lần xem phải có một đứa đứng canh TV, một đứa chạy đi quay cho đầu Ăng-ten hướng về phía nhà đài; vừa quay, vừa ngoái đầu vào nhà hỏi dồn dập “Được chưa? Được chưa vậy?”. Đôi khi xui xẻo, đến đoạn phim gây cấn thì bị cơn gió chơi khăm, thổi lệch hướng Ăng-ten, màn hình lập tức nhảy hột trắng hột đen, kêu rột rẹt. Cả bọn la trời rồi lập tức một đứa phóng như bay về phía Ăng-ten để chỉnh.  

Những chiếc Ăng-ten ngày ấy là cả một bầu trời tuổi thơ tươi đẹp của chúng tôi với Tiểu long nhân, Tây du kí, Sinbad… Những ảnh hình của một tôi hồn nhiên cứ khiến cho một tôi bây giờ thi thoảng thèm thuồng quá sức.  

Chúng tôi nhắc nhau nhớ về những chiếc xe đạp đến trường. Mỗi buổi sáng, học sinh khắp nơi trên từng chiếc xe cọc cạch, nối đuôi nhau đến trường. Thầy cô giáo ở quê tôi thời đó đa phần cũng đều đi xe đạp. Nón lá, áo dài trắng, tiếng nói cười rôm rả trên con đường quê là những hình ảnh tôi chưa bao giờ quên được trong tâm trí. Đôi lần thầm cảm ơn vì mình đã được sinh ra ở vùng nông thôn ấy để biết bầu trời trong xanh, biết con cò, đồng ruộng, biết những mùa nước lớn, nước ròng, mùi khói đốt đồng, mùi khói bếp cay nồng, mùi của nấm mối, mùi của rơm rạ, của nắng vào những chiều đi bắt cá dưới ruộng lúa đã gặt xong…

Những câu chuyện trà nước nếu đã bắt đầu bằng “Em nhớ hồi đó…” thì không bao giờ có kết thúc. Dòng nhớ cứ miên man rồi thôi thúc chảy về. 

“Chị còn nhớ đoạn đường đó không?”. 

“Chị còn nhớ bộ phim chiếu lúc đó không?”. 

Rồi tít mắt cười.. vì vui quá, vì có người cùng giữ những kí ức giống với mình, cùng thời với mình…

Sài Gòn lại nổi gió trở mùa, những người con xa quê lại có dịp lần giở lại từng lớp kí ức được xếp ngay ngắn trong một Miền Nhớ thân thương. 

Thi thoảng chúng tôi lại đặt một dấu lặng trầm ngâm giữa cuộc chuyện trò, đầu lưỡi tê đi vì vị đắng của ngụm trà còn âm ấm giữa khoang miệng, trong lúc não bộ và trái tim bắt đầu thở than “tìm đâu bây giờ, hỡi ngày xưa ơi!”.

Ngày mai thức dậy, phải chăng như bao năm nay, tôi sẽ lại để mình mê mải trong hành trình của một khách trọ chốn phồn hoa. Hay tôi sẽ công nhận rằng có một miền đất hứa thật gần mà “đứa trẻ ngày xưa” chưa bao giờ biết đến. 

LẠC NHIÊN

 

 

 

KẺ LẠC LOÀI TRONG THẾ GIỚI NHIỀU TIẾNG ĐỘNG

  Người mắc rối loạn nhân cách Schizoid là những cá thể trầm lặng, sống bên lề xã hội như những chiếc lá rơi ngoài cơn gió. Họ không mưu cầu danh vọng, cũng không khao khát được gắn kết trong các mối quan hệ. Với họ, thế giới riêng – yên tĩnh, khép kín và tự tại...

ÁI KỶ VÀ SỰ HỦY HOẠI CẢM XÚC

  Người mắc chứng ái kỷ thường khiến người khác bị cuốn vào một thế giới đầy hỗn loạn và tổn thương. Họ là những kẻ luôn khao khát được ngưỡng mộ, được xem là trung tâm của mọi sự chú ý. Đằng sau vẻ ngoài tự tin, quyến rũ và thành công là một cái tôi mong manh...

KHÉP LẠI GIẤC MƠ XƯA

  Có những người khi yêu, không chỉ đang yêu một người – mà đang yêu một giấc mơ. Giấc mơ về gia đình hoàn hảo, nơi có sự quan tâm, bảo bọc, dịu dàng và an toàn mà họ chưa từng có. Đó là những người lớn lên trong môi trường bạo hành, thiếu thốn tình cảm, bị phớt...

BẠO LỰC GIA ĐÌNH – KHI CHA ĐÁNH MẸ

  Trong một số gia đình, người cha không chỉ là trụ cột mà còn là hiện thân của nỗi sợ hãi, đặc biệt khi cơn giận dữ của ông ta trút xuống những đứa con gái vô tội. Có những bé gái đã phải hứng chịu những cú đánh không phải vì lỗi lầm gì của mình, mà vì đứng ra...

KHI MẸ THÙ GHÉT CON GÁI MÌNH

  Khi mẹ thù ghét con gái mình – một hiện tượng tưởng chừng phi lý, nhưng lại tồn tại âm thầm trong nhiều gia đình, nơi tình mẫu tử lẽ ra phải là điểm tựa yêu thương lại trở thành nơi khởi nguồn của tổn thương. Mối quan hệ rạn nứt ấy không đơn thuần là xung đột...

EMDR – HÀNH TRÌNH CHỮA LÀNH SAU SANG CHẤN

Đối với những người từng trải qua xâm hại tình dục, đặc biệt là cưỡng hiếp, ký ức không chỉ tồn tại trong tâm trí như một đoạn phim kinh hoàng, mà còn khắc sâu vào cơ thể như một phản xạ sinh tồn. Họ không đơn giản chỉ là “nạn nhân” – họ là những con người đang vật...

NHỮNG LINH HỒN KHÔNG THUỘC VỀ AI

  Có những người đàn bà sinh ra đã mang trong mình một thế giới riêng, không thuộc về bất kỳ ai. Họ là những tâm hồn tự do, đầy tham vọng, quyết liệt và dữ dội. Nhưng cũng chính trong sự mãnh liệt ấy, họ ẩn giấu sự mong manh, dịu dàng mà không phải ai cũng nhận...

NHỮNG ĐỨA TRẺ MANG GÁNH NỢ VÔ HÌNH

Trong những mái ấm tưởng như an toàn, đôi khi lại tồn tại những đứa trẻ lớn lên cùng với nỗi đau âm thầm – nỗi đau của việc bị bạo hành, bị ngược đãi bởi chính những người đáng lẽ ra phải yêu thương và bảo vệ chúng nhất. Đối với những đứa trẻ ấy, tổn thương không chỉ...

GUILTY PLEASURE – NGHIỆN VUI TẠM THỜI

  Guilty pleasure là thuật ngữ dùng để chỉ những hoạt động mang lại khoái cảm tức thì nhưng đi kèm cảm giác tội lỗi hoặc xấu hổ. Từ góc nhìn khoa học thần kinh, khi con người tham gia vào các hoạt động như xem nội dung kích thích tình dục, chơi game hoặc lướt...

NGỪNG DẠY CON BẰNG SỰ XẤU HỔ

Xấu hổ không chỉ là một cảm xúc thoáng qua mà còn là trạng thái tâm lý có thể ăn sâu vào tâm trí và cơ thể trẻ nhỏ. Ngay từ khi lên ba, trẻ đã có thể cảm nhận được sự xấu hổ khi bị trách móc, đánh đập, đổ lỗi hoặc sỉ nhục. Những cha mẹ xấu hổ sẽ nuôi dạy con bằng sự...

KẺ LẠC LOÀI TRONG THẾ GIỚI NHIỀU TIẾNG ĐỘNG

  Người mắc rối loạn nhân cách Schizoid là những cá thể trầm lặng, sống bên lề xã hội như những chiếc lá rơi ngoài cơn gió. Họ không mưu cầu danh vọng, cũng không khao khát được gắn kết trong các mối quan hệ. Với họ, thế giới riêng – yên tĩnh, khép kín và tự tại...

ÁI KỶ VÀ SỰ HỦY HOẠI CẢM XÚC

  Người mắc chứng ái kỷ thường khiến người khác bị cuốn vào một thế giới đầy hỗn loạn và tổn thương. Họ là những kẻ luôn khao khát được ngưỡng mộ, được xem là trung tâm của mọi sự chú ý. Đằng sau vẻ ngoài tự tin, quyến rũ và thành công là một cái tôi mong manh...

KHÉP LẠI GIẤC MƠ XƯA

  Có những người khi yêu, không chỉ đang yêu một người – mà đang yêu một giấc mơ. Giấc mơ về gia đình hoàn hảo, nơi có sự quan tâm, bảo bọc, dịu dàng và an toàn mà họ chưa từng có. Đó là những người lớn lên trong môi trường bạo hành, thiếu thốn tình cảm, bị phớt...

HÔN NHÂN – BIẾT ĐAU SAO VẪN BƯỚC VÀO

Có những người bước vào hôn nhân với một người mà họ biết rõ là không tốt. Họ thấy những lá cờ đỏ rực rỡ – sự không chung thủy, kiểm soát, bạo hành, dối trá – nhưng vẫn chọn nhắm mắt đưa chân. Từ bên ngoài nhìn vào, ai cũng ngạc nhiên: "Tại sao họ lại chọn điều đó?"...

BẠO LỰC GIA ĐÌNH – KHI CHA ĐÁNH MẸ

  Trong một số gia đình, người cha không chỉ là trụ cột mà còn là hiện thân của nỗi sợ hãi, đặc biệt khi cơn giận dữ của ông ta trút xuống những đứa con gái vô tội. Có những bé gái đã phải hứng chịu những cú đánh không phải vì lỗi lầm gì của mình, mà vì đứng ra...

CẬN THỊ TƯƠNG LAI

  Trong thế giới hiện đại đầy áp lực và nhiệm vụ chồng chất, kỹ năng quản lý thời gian và kiểm soát bản thân là yếu tố then chốt để thành công. Tuy nhiên, với người lớn mắc ADHD (Rối loạn tăng động giảm chú ý), những kỹ năng này không chỉ đơn giản là vấn đề thiếu...

SANG CHẤN VÀ NỖI ĐAU LIÊN THẾ HỆ

Sang chấn và nỗi đau liên thế hệ là những hiện tượng tâm lý tinh vi, âm ỉ và vô hình, nhưng lại có sức ảnh hưởng sâu rộng đến đời sống của nhiều cá nhân và cộng đồng. Dưới góc nhìn của khoa học thần kinh, sang chấn tâm lý không đơn thuần chỉ là phản ứng nhất thời...

KHI MẸ THÙ GHÉT CON GÁI MÌNH

  Khi mẹ thù ghét con gái mình – một hiện tượng tưởng chừng phi lý, nhưng lại tồn tại âm thầm trong nhiều gia đình, nơi tình mẫu tử lẽ ra phải là điểm tựa yêu thương lại trở thành nơi khởi nguồn của tổn thương. Mối quan hệ rạn nứt ấy không đơn thuần là xung đột...

EMDR – HÀNH TRÌNH CHỮA LÀNH SAU SANG CHẤN

Đối với những người từng trải qua xâm hại tình dục, đặc biệt là cưỡng hiếp, ký ức không chỉ tồn tại trong tâm trí như một đoạn phim kinh hoàng, mà còn khắc sâu vào cơ thể như một phản xạ sinh tồn. Họ không đơn giản chỉ là “nạn nhân” – họ là những con người đang vật...

NHỮNG LINH HỒN KHÔNG THUỘC VỀ AI

  Có những người đàn bà sinh ra đã mang trong mình một thế giới riêng, không thuộc về bất kỳ ai. Họ là những tâm hồn tự do, đầy tham vọng, quyết liệt và dữ dội. Nhưng cũng chính trong sự mãnh liệt ấy, họ ẩn giấu sự mong manh, dịu dàng mà không phải ai cũng nhận...