NGÀY XƯA ƠI!

NGÀY XƯA ƠI!

 

Có đôi ngày bỗng dưng lòng thấy nhớ da diết những ngày tháng đã cũ, đặc biệt là sau khi trò chuyện với một ai đó cùng thời. Câu chuyện hàn ôn thường được tình cờ khơi lên bất chợt trong cái lạnh cũng bất chợt giữa Sài Gòn mùa lắm những cơn mưa.

Chị nhắc về hai chuyến phà từ Sài Gòn về quê ngày ấy. Ngày xưa, với những đứa trẻ nông thôn như tôi, Sài Gòn là một miền đất thật xa, chỉ nghe người ta kể về sự giàu có, phồn hoa, nghe người ta ngưỡng mộ dân Sài Gòn – một miền đất hứa.

  • Con đi học ở đâu về?
  • Dạ, con học ở Sài Gòn.
  • Học ở Sài Gòn hả? Giỏi vậy. Học ở đó xong rồi đi làm được nhiều tiền lắm.

Cứ thế, chúng tôi lớn lên với giấc mơ Sài Gòn, giấc mơ thành phố. Một cách mơ mơ, hồ hồ. 

Khi xưa, từ quê tôi đến Sài Gòn phải mất cả nửa ngày, chuyến xe tốc hành đi vào 3h khuya sáng mà có khi phải tận 9-10h trưa mới đến vì cách trở hai chuyến phà. Những đứa trẻ như chúng tôi, đứa nào có người thân ở thành phố, cứ hè là tụi nó lên Sài Gòn chơi. Thời đó, tôi cũng ngưỡng mộ lắm và hay ngồi nghe bạn kể về Sài Gòn thế nọ, thế kia. 

Năm tháng trôi qua, cuối cùng thì tôi cũng đã là một kẻ trọ ở “xứ sở dân nhập cư đông hơn dân chính hiệu” này. Một năm, năm năm rồi mười một năm có lẻ. Tôi đi học, đi làm, rồi phải vừa làm, vừa học ở chốn trường đời; chứng kiến thành phố ngày mỗi chật chội, đông đúc, ồn ã lẫn ô nhiễm; chứng kiến sự phồn hoa, bạc vàng lấp lánh và cả những góc khuất âm u, dư thừa nước mắt. 

Giờ đây mỗi khi mệt mỏi vì tiếng ồn của loạt máy bay ngang qua bầu trời hằng đêm, tôi lại thèm được vùi đôi tai của mình vào thanh âm của dàn đồng ca ễnh ương, giun dế để ru giấc mơ lửng lơ trên cõi mây bay bềnh bồng. 

Giấc mơ Sài Gòn của chúng tôi hình như lại thoáng mơ mơ, hồ hồ?

Trong buổi trà dư tửu hậu ấy, chúng tôi còn nhắc về những bộ phim và dàn ăng-ten bằng nhôm vắt vẻo trên nóc nhà ngày trước. Mỗi lần xem phải có một đứa đứng canh TV, một đứa chạy đi quay cho đầu Ăng-ten hướng về phía nhà đài; vừa quay, vừa ngoái đầu vào nhà hỏi dồn dập “Được chưa? Được chưa vậy?”. Đôi khi xui xẻo, đến đoạn phim gây cấn thì bị cơn gió chơi khăm, thổi lệch hướng Ăng-ten, màn hình lập tức nhảy hột trắng hột đen, kêu rột rẹt. Cả bọn la trời rồi lập tức một đứa phóng như bay về phía Ăng-ten để chỉnh.  

Những chiếc Ăng-ten ngày ấy là cả một bầu trời tuổi thơ tươi đẹp của chúng tôi với Tiểu long nhân, Tây du kí, Sinbad… Những ảnh hình của một tôi hồn nhiên cứ khiến cho một tôi bây giờ thi thoảng thèm thuồng quá sức.  

Chúng tôi nhắc nhau nhớ về những chiếc xe đạp đến trường. Mỗi buổi sáng, học sinh khắp nơi trên từng chiếc xe cọc cạch, nối đuôi nhau đến trường. Thầy cô giáo ở quê tôi thời đó đa phần cũng đều đi xe đạp. Nón lá, áo dài trắng, tiếng nói cười rôm rả trên con đường quê là những hình ảnh tôi chưa bao giờ quên được trong tâm trí. Đôi lần thầm cảm ơn vì mình đã được sinh ra ở vùng nông thôn ấy để biết bầu trời trong xanh, biết con cò, đồng ruộng, biết những mùa nước lớn, nước ròng, mùi khói đốt đồng, mùi khói bếp cay nồng, mùi của nấm mối, mùi của rơm rạ, của nắng vào những chiều đi bắt cá dưới ruộng lúa đã gặt xong…

Những câu chuyện trà nước nếu đã bắt đầu bằng “Em nhớ hồi đó…” thì không bao giờ có kết thúc. Dòng nhớ cứ miên man rồi thôi thúc chảy về. 

“Chị còn nhớ đoạn đường đó không?”. 

“Chị còn nhớ bộ phim chiếu lúc đó không?”. 

Rồi tít mắt cười.. vì vui quá, vì có người cùng giữ những kí ức giống với mình, cùng thời với mình…

Sài Gòn lại nổi gió trở mùa, những người con xa quê lại có dịp lần giở lại từng lớp kí ức được xếp ngay ngắn trong một Miền Nhớ thân thương. 

Thi thoảng chúng tôi lại đặt một dấu lặng trầm ngâm giữa cuộc chuyện trò, đầu lưỡi tê đi vì vị đắng của ngụm trà còn âm ấm giữa khoang miệng, trong lúc não bộ và trái tim bắt đầu thở than “tìm đâu bây giờ, hỡi ngày xưa ơi!”.

Ngày mai thức dậy, phải chăng như bao năm nay, tôi sẽ lại để mình mê mải trong hành trình của một khách trọ chốn phồn hoa. Hay tôi sẽ công nhận rằng có một miền đất hứa thật gần mà “đứa trẻ ngày xưa” chưa bao giờ biết đến. 

LẠC NHIÊN

 

 

 

Có đôi ngày bỗng dưng lòng thấy nhớ da diết những ngày tháng đã cũ, đặc biệt là sau khi trò chuyện với một ai đó cùng thời. Câu chuyện hàn ôn thường được tình cờ khơi lên bất chợt trong cái lạnh cũng bất chợt giữa Sài Gòn mùa lắm những cơn mưa.

Chị nhắc về hai chuyến phà từ Sài Gòn về quê ngày ấy. Ngày xưa, với những đứa trẻ nông thôn như tôi, Sài Gòn là một miền đất thật xa, chỉ nghe người ta kể về sự giàu có, phồn hoa, nghe người ta ngưỡng mộ dân Sài Gòn – một miền đất hứa.

  • Con đi học ở đâu về?
  • Dạ, con học ở Sài Gòn.
  • Học ở Sài Gòn hả? Giỏi vậy. Học ở đó xong rồi đi làm được nhiều tiền lắm.

Cứ thế, chúng tôi lớn lên với giấc mơ Sài Gòn, giấc mơ thành phố. Một cách mơ mơ, hồ hồ. 

Khi xưa, từ quê tôi đến Sài Gòn phải mất cả nửa ngày, chuyến xe tốc hành đi vào 3h khuya sáng mà có khi phải tận 9-10h trưa mới đến vì cách trở hai chuyến phà. Những đứa trẻ như chúng tôi, đứa nào có người thân ở thành phố, cứ hè là tụi nó lên Sài Gòn chơi. Thời đó, tôi cũng ngưỡng mộ lắm và hay ngồi nghe bạn kể về Sài Gòn thế nọ, thế kia. 

Năm tháng trôi qua, cuối cùng thì tôi cũng đã là một kẻ trọ ở “xứ sở dân nhập cư đông hơn dân chính hiệu” này. Một năm, năm năm rồi mười một năm có lẻ. Tôi đi học, đi làm, rồi phải vừa làm, vừa học ở chốn trường đời; chứng kiến thành phố ngày mỗi chật chội, đông đúc, ồn ã lẫn ô nhiễm; chứng kiến sự phồn hoa, bạc vàng lấp lánh và cả những góc khuất âm u, dư thừa nước mắt. 

Giờ đây mỗi khi mệt mỏi vì tiếng ồn của loạt máy bay ngang qua bầu trời hằng đêm, tôi lại thèm được vùi đôi tai của mình vào thanh âm của dàn đồng ca ễnh ương, giun dế để ru giấc mơ lửng lơ trên cõi mây bay bềnh bồng. 

Giấc mơ Sài Gòn của chúng tôi hình như lại thoáng mơ mơ, hồ hồ?

Trong buổi trà dư tửu hậu ấy, chúng tôi còn nhắc về những bộ phim và dàn ăng-ten bằng nhôm vắt vẻo trên nóc nhà ngày trước. Mỗi lần xem phải có một đứa đứng canh TV, một đứa chạy đi quay cho đầu Ăng-ten hướng về phía nhà đài; vừa quay, vừa ngoái đầu vào nhà hỏi dồn dập “Được chưa? Được chưa vậy?”. Đôi khi xui xẻo, đến đoạn phim gây cấn thì bị cơn gió chơi khăm, thổi lệch hướng Ăng-ten, màn hình lập tức nhảy hột trắng hột đen, kêu rột rẹt. Cả bọn la trời rồi lập tức một đứa phóng như bay về phía Ăng-ten để chỉnh.  

Những chiếc Ăng-ten ngày ấy là cả một bầu trời tuổi thơ tươi đẹp của chúng tôi với Tiểu long nhân, Tây du kí, Sinbad… Những ảnh hình của một tôi hồn nhiên cứ khiến cho một tôi bây giờ thi thoảng thèm thuồng quá sức.  

Chúng tôi nhắc nhau nhớ về những chiếc xe đạp đến trường. Mỗi buổi sáng, học sinh khắp nơi trên từng chiếc xe cọc cạch, nối đuôi nhau đến trường. Thầy cô giáo ở quê tôi thời đó đa phần cũng đều đi xe đạp. Nón lá, áo dài trắng, tiếng nói cười rôm rả trên con đường quê là những hình ảnh tôi chưa bao giờ quên được trong tâm trí. Đôi lần thầm cảm ơn vì mình đã được sinh ra ở vùng nông thôn ấy để biết bầu trời trong xanh, biết con cò, đồng ruộng, biết những mùa nước lớn, nước ròng, mùi khói đốt đồng, mùi khói bếp cay nồng, mùi của nấm mối, mùi của rơm rạ, của nắng vào những chiều đi bắt cá dưới ruộng lúa đã gặt xong…

Những câu chuyện trà nước nếu đã bắt đầu bằng “Em nhớ hồi đó…” thì không bao giờ có kết thúc. Dòng nhớ cứ miên man rồi thôi thúc chảy về. 

“Chị còn nhớ đoạn đường đó không?”. 

“Chị còn nhớ bộ phim chiếu lúc đó không?”. 

Rồi tít mắt cười.. vì vui quá, vì có người cùng giữ những kí ức giống với mình, cùng thời với mình…

Sài Gòn lại nổi gió trở mùa, những người con xa quê lại có dịp lần giở lại từng lớp kí ức được xếp ngay ngắn trong một Miền Nhớ thân thương. 

Thi thoảng chúng tôi lại đặt một dấu lặng trầm ngâm giữa cuộc chuyện trò, đầu lưỡi tê đi vì vị đắng của ngụm trà còn âm ấm giữa khoang miệng, trong lúc não bộ và trái tim bắt đầu thở than “tìm đâu bây giờ, hỡi ngày xưa ơi!”.

Ngày mai thức dậy, phải chăng như bao năm nay, tôi sẽ lại để mình mê mải trong hành trình của một khách trọ chốn phồn hoa. Hay tôi sẽ công nhận rằng có một miền đất hứa thật gần mà “đứa trẻ ngày xưa” chưa bao giờ biết đến. 

LẠC NHIÊN

 

 

 

ĐỘT QUỴ VÀ TRẢI NGHIỆM BẤT LỢI THỜI THƠ ẤU

  Đột quỵ thường được xem là kết quả trực tiếp của các yếu tố sinh học như tăng huyết áp, xơ vữa động mạch, hay rối loạn chuyển hóa. Tuy nhiên, ngày càng nhiều nghiên cứu cho thấy rằng yếu tố tâm lý – xã hội, đặc biệt là những trải nghiệm bất lợi thời thơ ấu...

LGBT+ và Quấy Rối Tình Dục Nơi Công Sở

  Quấy rối tình dục nơi công sở là một vấn đề toàn cầu, gây tổn hại đến nhân phẩm, sức khỏe tinh thần và an toàn của người lao động. Với cộng đồng LGBT+, nguy cơ trở thành nạn nhân của hành vi này cao hơn do họ phải đối diện cùng lúc với định kiến xã hội, sự...

BẠO HÀNH TINH THẦN TRONG TÌNH YÊU CỦA LGBT+

Trong nhiều mối quan hệ LGBT+, việc công khai hay giữ bí mật về danh tính và người yêu thường là vấn đề nhạy cảm. Không phải lúc nào sự giấu giếm cũng mang nghĩa tiêu cực, bởi đôi khi nó là lựa chọn để bảo vệ an toàn trong môi trường còn nhiều kỳ thị. Tuy nhiên, khi...

NGUY HIỂM KHI RỜI BỎ NGƯỜI RỐI LOẠN NHÂN CÁCH

  Rối loạn nhân cách nhóm B, gồm ái kỷ (NPD), kịch tính (HPD), ranh giới (BPD) và chống đối xã hội (ASPD), có những đặc điểm nổi bật như: cảm xúc mãnh liệt nhưng thiếu ổn định, kiểm soát cao, xung động, không thấy bản thân sai, không hối hận và thiếu đồng cảm...

KHI YÊU NGƯỜI RỐI LOẠN NHÂN CÁCH NHÓM B

  Rối loạn nhân cách nhóm B bao gồm các kiểu nhân cách ái kỷ (NPD), kịch tính (HPD), ranh giới (BPD) và chống đối xã hội (ASPD). Những đặc điểm chung của nhóm này là cảm xúc mãnh liệt nhưng thiếu ổn định, hành vi xung động, nhu cầu kiểm soát và thiếu khả năng...

KHI YÊU TRỞ THÀNH NGUY HIỂM

Rối loạn nhân cách (Personality Disorders) là nhóm rối loạn tâm lý đặc trưng bởi các mô thức suy nghĩ, cảm xúc và hành vi cứng nhắc, kéo dài và gây rối loạn chức năng xã hội. Những mô thức này thường hình thành sớm, khó thay đổi và ảnh hưởng trực tiếp đến cách cá nhân...

BẠO LỰC BẠN TÌNH TRONG CỘNG ĐỒNG GAY

Trong nhiều nghiên cứu gần đây, tỉ lệ bạo lực bạn tình (Intimate Partner Violence – IPV) trong cộng đồng đồng tính nam được ghi nhận ở mức cao, ngang bằng hoặc vượt nhóm dị tính. Điều này không xuất hiện trong khoảng trống, mà liên quan đến xấu hổ nội hóa, stress...

TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI GAY LÀ BOTTOM

  Trong cộng đồng nam đồng tính, vai trò bottom – người tiếp nhận trong quan hệ tình dục – thường xuất hiện với tần suất cao và gây ra nhiều tranh luận. Tại sao nhiều người đồng tính nam lại chọn hoặc cảm thấy thoải mái với vai trò này? Câu trả lời không đơn...

LGBT VÀ CẢM GIÁC KHÔNG THUỘC VỀ

  Sinh ra là người đồng tính, song tính hay chuyển giới trong một gia đình dị tính chuẩn mực, nhiều cá nhân phải lớn lên trong môi trường không công nhận sự khác biệt của họ. Khi xã hội đặt nặng giá trị nam tính, sức mạnh và sự “bình thường”, những người thể hiện...

KHI TRẦM CẢM TRỞ THÀNH CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

Thông thường, trầm cảm được nhìn nhận như một rối loạn tâm thần cần điều trị. Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp, đặc biệt là khi một người trải qua sang chấn kéo dài, trầm cảm có thể đóng vai trò như một cơ chế bảo vệ. Khi trẻ em lớn lên trong môi trường căng thẳng...

ĐỘT QUỴ VÀ TRẢI NGHIỆM BẤT LỢI THỜI THƠ ẤU

  Đột quỵ thường được xem là kết quả trực tiếp của các yếu tố sinh học như tăng huyết áp, xơ vữa động mạch, hay rối loạn chuyển hóa. Tuy nhiên, ngày càng nhiều nghiên cứu cho thấy rằng yếu tố tâm lý – xã hội, đặc biệt là những trải nghiệm bất lợi thời thơ ấu...

LGBT+ và Quấy Rối Tình Dục Nơi Công Sở

  Quấy rối tình dục nơi công sở là một vấn đề toàn cầu, gây tổn hại đến nhân phẩm, sức khỏe tinh thần và an toàn của người lao động. Với cộng đồng LGBT+, nguy cơ trở thành nạn nhân của hành vi này cao hơn do họ phải đối diện cùng lúc với định kiến xã hội, sự...

LGBT+ – VÌ SAO DỄ BỊ LỢI DỤNG, BẠO HÀNH, XÂM HẠI KHI YÊU

  Trong tình yêu, ai cũng mong muốn được tôn trọng và yêu thương trọn vẹn. Tuy nhiên, với nhiều người LGBT+, con đường này thường nhiều chông gai hơn. Họ dễ rơi vào những mối quan hệ thiếu lành mạnh, thậm chí trở thành nạn nhân của lợi dụng, xâm hại và bạo hành....

LGBT+ VÀ NỖI ĐAU TINH THẦN KHI BỊ “CHE GIẤU”

Trong các mối quan hệ LGBT+, vấn đề “công khai hay giấu giếm” luôn là một thách thức. Không ít người chọn giấu giếm vì những lý do chính đáng như sợ kỳ thị, sợ bị gia đình từ chối, hoặc lo ngại mất công việc. Tuy nhiên, với người trong cuộc, đặc biệt là người bị “giấu...

TÌNH YÊU LÀ SỰ IM LẶNG

Trong lý tưởng, tình yêu thường được gắn liền với sự sẻ chia, gắn kết và công khai. Thế nhưng, với nhiều người – đặc biệt là những người trong cộng đồng LGBT+ hoặc những ai mang trong mình tổn thương sâu sắc – tình yêu đôi khi lại đồng nghĩa với sự im lặng. Họ yêu...

BẠO HÀNH TINH THẦN TRONG TÌNH YÊU CỦA LGBT+

Trong nhiều mối quan hệ LGBT+, việc công khai hay giữ bí mật về danh tính và người yêu thường là vấn đề nhạy cảm. Không phải lúc nào sự giấu giếm cũng mang nghĩa tiêu cực, bởi đôi khi nó là lựa chọn để bảo vệ an toàn trong môi trường còn nhiều kỳ thị. Tuy nhiên, khi...

NGUY HIỂM KHI RỜI BỎ NGƯỜI RỐI LOẠN NHÂN CÁCH

  Rối loạn nhân cách nhóm B, gồm ái kỷ (NPD), kịch tính (HPD), ranh giới (BPD) và chống đối xã hội (ASPD), có những đặc điểm nổi bật như: cảm xúc mãnh liệt nhưng thiếu ổn định, kiểm soát cao, xung động, không thấy bản thân sai, không hối hận và thiếu đồng cảm...

KHI YÊU NGƯỜI RỐI LOẠN NHÂN CÁCH NHÓM B

  Rối loạn nhân cách nhóm B bao gồm các kiểu nhân cách ái kỷ (NPD), kịch tính (HPD), ranh giới (BPD) và chống đối xã hội (ASPD). Những đặc điểm chung của nhóm này là cảm xúc mãnh liệt nhưng thiếu ổn định, hành vi xung động, nhu cầu kiểm soát và thiếu khả năng...

KHI YÊU TRỞ THÀNH NGUY HIỂM

Rối loạn nhân cách (Personality Disorders) là nhóm rối loạn tâm lý đặc trưng bởi các mô thức suy nghĩ, cảm xúc và hành vi cứng nhắc, kéo dài và gây rối loạn chức năng xã hội. Những mô thức này thường hình thành sớm, khó thay đổi và ảnh hưởng trực tiếp đến cách cá nhân...

BẠO LỰC BẠN TÌNH TRONG CỘNG ĐỒNG GAY

Trong nhiều nghiên cứu gần đây, tỉ lệ bạo lực bạn tình (Intimate Partner Violence – IPV) trong cộng đồng đồng tính nam được ghi nhận ở mức cao, ngang bằng hoặc vượt nhóm dị tính. Điều này không xuất hiện trong khoảng trống, mà liên quan đến xấu hổ nội hóa, stress...