NHỮNG NGÀY GIÁP TẾT

NHỮNG NGÀY GIÁP TẾT

Đối với tôi, quãng thời gian ý nghĩa nhất trong năm không phải là những ngày mùng Một, mùng Hai Tết với chiếc áo dài thêu gấm rực rỡ hay những buổi du xuân, tụ tập, vui chơi cùng bạn bè mỗi độ xuân về. Mà đó là những ngày giáp Tết – khi ai cũng bận rộn, tất bật chuẩn bị, lo toan cho một năm mới sum vầy sắp sang.

Năm nào cũng vậy, trong những hôm cận kề tân niên này, mỗi người con đất Việt không khỏi “đầu tắt mặt tối” để vun vén, chuẩn bị cho ngày xuân khai niên sắp đến. Nhớ những năm còn chưa đi học xa, tôi thường cùng má đi chợ Tết, hết mua gà, trái cây, đồ cúng thì lại tỉ mẩn lựa chọn bộ váy mới cho bé út hoặc cái áo khoác mới cho ba. Hai má con khệ nệ xách một đống đồ lỉnh kỉnh về nhà. Lũ trẻ trong xóm không khỏi nhao nhao, mặt mũi đứa nào cũng tươi rói, vui như Tết.

Những ngày giáp Tết thuở đó còn là lúc tôi phụ má làm mứt gừng, mứt dừa và phơi đống mứt tắt lẫn củ kiệu ngoài sân nắng ươm vàng. Má tôi thì bận rộn hơn. Chái bếp với đủ đói no, cay đắng, ngọt bùi là “giang sơn” của má. Ở đó, má hết trông chừng nồi thịt kho măng, lại chuẩn bị cho mâm bàn cúng rước ông bà, rồi hì hục nơi chái bếp hiên sau bên nồi bánh chưng thơm phức.

Bình thường, bé út thường ra sân chơi nhảy lò cò, ô ăn quan cùng lũ trẻ trong xóm. Nhưng trong những ngày giáp Tết này, út cũng “bận rộn” không kém gì người lớn chúng tôi. Sau khi bắc ghế quét mạng nhện và lau chùi trên trần, tôi sẽ cùng bé út nhận nhiệm vụ lau cửa kính. Tôi phụ trách mặt ngoài, út giành lau mặt trong. Đôi khi, út lại phải dừng tay khi có tiếng má từ chái bếp vọng ra: “Út ơi chạy sang bà Tư mua cho má hũ muối”, “Út ơi ra coi chừng đống mứt phơi ngoài sân kẻo mấy con mèo, con chó nó phá”.

Ba tôi – người đàn ông duy nhất trong nhà cũng không khỏi tất bật trước ngưỡng cửa năm mới. Ba hết khệ nệ bưng mấy chậu quất, cây mai ra ngoài sân chưng để “cho có không khí Tết” thì lại hì hục “tân trang” cho căn nhà. Trước Tết vài hôm là ba đã ra chợ mua nguyên liệu để sơn cánh cửa mới rồi đánh bóng mấy cái lư đồng. Cả căn nhà lúc ấy tràn ngập mùi Tết – mùi của những món mứt hay nồi bánh chưng thơm lừng tỏa ra từ chái bếp của má, mùi quần áo mới mà bé út để dành mặc trong ngày đầu khai niên, hay mùi sơn mới từ cánh cửa gỗ và mùi hoa thơm từ chậu mai trước sân của ba. Còn có mùi khói đốt đồng ám màu rơm rạ, mùi nhang trầm, nhang Thái, quyện hòa vào nhau như thể một khúc ca, báo hiệu một năm mới lại sắp đến.

Ấy vậy mà kể từ khi lên đại học rồi định cư nơi phố thị, tôi không còn nhiều dịp để cùng gia đình chuẩn bị cho tân niên như trước. Những ngày giáp Tết trong ký ức của tôi là lúc cả nhà ai cũng bận bịu và tất bật. Bây giờ ngẫm lại mới thấy, rõ là khi đó mệt đến thế, nhưng có lẽ ai cũng hân hoan, bởi những ngày cuối năm này mà không có việc gì làm thì đúng là một sự thiếu thốn lớn. Bao phần ý nghĩa, tinh túy của Tết dường như gói gọn trong những giọt mồ hôi, trong những phút giây sum vầy cùng nhau chuẩn bị cho năm mới. Nơi xứ người quạnh quẽ, nhìn gia đình người ta sum họp và vun vén cho Tết, tôi không khỏi chạnh lòng, cảm thấy lặng thinh giữa mênh mông nhớ thương.

Có lẽ vì vậy nên những ngày giáp Tết trong tôi lại mang một tư vị khác. Đây là lúc những đứa con xa quê như tôi cố gắng hoàn thành công việc cuối năm để sớm trở lại quê hương đoàn tụ với gia đình. Khi cuốn lịch của năm cũ được treo trên đầu tủ càng mỏng dần, nỗi niềm nao nức, mong ngóng về nhà của tôi lại như tỷ lệ nghịch mà không ngừng dày thêm, xao xuyến trong lòng mãi không thôi. 

Tết cận kề in hằn lên trán những đứa con xa xứ bao nỗi niềm lo toan mà cũng nao nức khó tả. Trong những ngày giáp Tết này, người thì nỗ lực sắp xếp hoặc vun vén để có được cái Tết sum vầy bên những người thân yêu. Người thì xếp hàng ở bến xe từ tờ mờ sáng, không khỏi lo lắng vì sợ chẳng còn vé để về nhà. Người thì tìm cách đem theo nhiều hành lý nhất có thể lên những chuyến xe hồi hương trải dài hai miền Nam – Bắc. Những gói quà, những bọc hành lý mà họ khệ nệ mang theo gói gọn bao tình cảm lẫn hương xuân nơi xứ người – thứ mà họ muốn đem về cho quê cha đất tổ.

 “Tụi nhỏ không biết, thật sự của Tết là bữa ba mươi này. Khi tụi nhỏ mặc bộ đồ mới đi khoe dài dài xóm, khi ba và anh tắm táp xong ra hàng ba ngơ ngẩn ngắm hoa sao nhái đốt lửa vàng run rẩy trước sân, khi má nhốt than trong những bếp lửa tàn, khi chị đứng chải tóc trước gương, thì Tết đã chớm hết, Mùng Một, Mùng Hai là Tết phai; Mùng Ba Mùng Bốn Tết tàn.

Tụi nhỏ không biết, mãi về sau, khi lớn lên, trong ký ức Tết ấu thơ, những ngày mùng rất nhạt, đơn điệu, chỉ chơi và chơi. Nhưng bữa ba mươi luôn sống động, lung linh những mồ hôi, những nụ cười, những khoan khoái, những ngọt ngào…” – Nguyễn Ngọc Tư.

Trong ký ức của tôi, có những hôm ba mươi cùng gia đình bận rộn nơi chái bếp sân nhà, cũng có những ngày giáp Tết khắc khoải mong ngóng, sớm được về lại nơi chôn rau cắt rốn để đoàn tụ cùng những người thân yêu.

CATHERINE

Đối với tôi, quãng thời gian ý nghĩa nhất trong năm không phải là những ngày mùng Một, mùng Hai Tết với chiếc áo dài thêu gấm rực rỡ hay những buổi du xuân, tụ tập, vui chơi cùng bạn bè mỗi độ xuân về. Mà đó là những ngày giáp Tết – khi ai cũng bận rộn, tất bật chuẩn bị, lo toan cho một năm mới sum vầy sắp sang.

Năm nào cũng vậy, trong những hôm cận kề tân niên này, mỗi người con đất Việt không khỏi “đầu tắt mặt tối” để vun vén, chuẩn bị cho ngày xuân khai niên sắp đến. Nhớ những năm còn chưa đi học xa, tôi thường cùng má đi chợ Tết, hết mua gà, trái cây, đồ cúng thì lại tỉ mẩn lựa chọn bộ váy mới cho bé út hoặc cái áo khoác mới cho ba. Hai má con khệ nệ xách một đống đồ lỉnh kỉnh về nhà. Lũ trẻ trong xóm không khỏi nhao nhao, mặt mũi đứa nào cũng tươi rói, vui như Tết.

Những ngày giáp Tết thuở đó còn là lúc tôi phụ má làm mứt gừng, mứt dừa và phơi đống mứt tắt lẫn củ kiệu ngoài sân nắng ươm vàng. Má tôi thì bận rộn hơn. Chái bếp với đủ đói no, cay đắng, ngọt bùi là “giang sơn” của má. Ở đó, má hết trông chừng nồi thịt kho măng, lại chuẩn bị cho mâm bàn cúng rước ông bà, rồi hì hục nơi chái bếp hiên sau bên nồi bánh chưng thơm phức.

Bình thường, bé út thường ra sân chơi nhảy lò cò, ô ăn quan cùng lũ trẻ trong xóm. Nhưng trong những ngày giáp Tết này, út cũng “bận rộn” không kém gì người lớn chúng tôi. Sau khi bắc ghế quét mạng nhện và lau chùi trên trần, tôi sẽ cùng bé út nhận nhiệm vụ lau cửa kính. Tôi phụ trách mặt ngoài, út giành lau mặt trong. Đôi khi, út lại phải dừng tay khi có tiếng má từ chái bếp vọng ra: “Út ơi chạy sang bà Tư mua cho má hũ muối”, “Út ơi ra coi chừng đống mứt phơi ngoài sân kẻo mấy con mèo, con chó nó phá”.

Ba tôi – người đàn ông duy nhất trong nhà cũng không khỏi tất bật trước ngưỡng cửa năm mới. Ba hết khệ nệ bưng mấy chậu quất, cây mai ra ngoài sân chưng để “cho có không khí Tết” thì lại hì hục “tân trang” cho căn nhà. Trước Tết vài hôm là ba đã ra chợ mua nguyên liệu để sơn cánh cửa mới rồi đánh bóng mấy cái lư đồng. Cả căn nhà lúc ấy tràn ngập mùi Tết – mùi của những món mứt hay nồi bánh chưng thơm lừng tỏa ra từ chái bếp của má, mùi quần áo mới mà bé út để dành mặc trong ngày đầu khai niên, hay mùi sơn mới từ cánh cửa gỗ và mùi hoa thơm từ chậu mai trước sân của ba. Còn có mùi khói đốt đồng ám màu rơm rạ, mùi nhang trầm, nhang Thái, quyện hòa vào nhau như thể một khúc ca, báo hiệu một năm mới lại sắp đến.

Ấy vậy mà kể từ khi lên đại học rồi định cư nơi phố thị, tôi không còn nhiều dịp để cùng gia đình chuẩn bị cho tân niên như trước. Những ngày giáp Tết trong ký ức của tôi là lúc cả nhà ai cũng bận bịu và tất bật. Bây giờ ngẫm lại mới thấy, rõ là khi đó mệt đến thế, nhưng có lẽ ai cũng hân hoan, bởi những ngày cuối năm này mà không có việc gì làm thì đúng là một sự thiếu thốn lớn. Bao phần ý nghĩa, tinh túy của Tết dường như gói gọn trong những giọt mồ hôi, trong những phút giây sum vầy cùng nhau chuẩn bị cho năm mới. Nơi xứ người quạnh quẽ, nhìn gia đình người ta sum họp và vun vén cho Tết, tôi không khỏi chạnh lòng, cảm thấy lặng thinh giữa mênh mông nhớ thương.

Có lẽ vì vậy nên những ngày giáp Tết trong tôi lại mang một tư vị khác. Đây là lúc những đứa con xa quê như tôi cố gắng hoàn thành công việc cuối năm để sớm trở lại quê hương đoàn tụ với gia đình. Khi cuốn lịch của năm cũ được treo trên đầu tủ càng mỏng dần, nỗi niềm nao nức, mong ngóng về nhà của tôi lại như tỷ lệ nghịch mà không ngừng dày thêm, xao xuyến trong lòng mãi không thôi. 

Tết cận kề in hằn lên trán những đứa con xa xứ bao nỗi niềm lo toan mà cũng nao nức khó tả. Trong những ngày giáp Tết này, người thì nỗ lực sắp xếp hoặc vun vén để có được cái Tết sum vầy bên những người thân yêu. Người thì xếp hàng ở bến xe từ tờ mờ sáng, không khỏi lo lắng vì sợ chẳng còn vé để về nhà. Người thì tìm cách đem theo nhiều hành lý nhất có thể lên những chuyến xe hồi hương trải dài hai miền Nam – Bắc. Những gói quà, những bọc hành lý mà họ khệ nệ mang theo gói gọn bao tình cảm lẫn hương xuân nơi xứ người – thứ mà họ muốn đem về cho quê cha đất tổ.

 “Tụi nhỏ không biết, thật sự của Tết là bữa ba mươi này. Khi tụi nhỏ mặc bộ đồ mới đi khoe dài dài xóm, khi ba và anh tắm táp xong ra hàng ba ngơ ngẩn ngắm hoa sao nhái đốt lửa vàng run rẩy trước sân, khi má nhốt than trong những bếp lửa tàn, khi chị đứng chải tóc trước gương, thì Tết đã chớm hết, Mùng Một, Mùng Hai là Tết phai; Mùng Ba Mùng Bốn Tết tàn.

Tụi nhỏ không biết, mãi về sau, khi lớn lên, trong ký ức Tết ấu thơ, những ngày mùng rất nhạt, đơn điệu, chỉ chơi và chơi. Nhưng bữa ba mươi luôn sống động, lung linh những mồ hôi, những nụ cười, những khoan khoái, những ngọt ngào…” – Nguyễn Ngọc Tư.

Trong ký ức của tôi, có những hôm ba mươi cùng gia đình bận rộn nơi chái bếp sân nhà, cũng có những ngày giáp Tết khắc khoải mong ngóng, sớm được về lại nơi chôn rau cắt rốn để đoàn tụ cùng những người thân yêu.

CATHERINE

LIỆU PHÁP EMDR- ĐIỀU TRỊ SANG CHẤN DO THIÊN TAI, NGHỊCH CẢNH

  Trong những năm gần đây, liệu pháp EMDR (Eye Movement Desensitization and Reprocessing – Tái xử lý và giải mẫn cảm qua chuyển động mắt) đã trở thành một trong những phương pháp điều trị sang chấn tâm lý được công nhận và ứng dụng rộng rãi. Phương pháp này được...

QUYỀN LỰC CỦA KẺ XÂM HẠI NƠI CÔNG SỞ

Trong môi trường công sở – nơi lẽ ra phải là không gian của sự an toàn, chuyên nghiệp và tôn trọng lẫn nhau – các hành vi quấy rối, xâm hại và cưỡng hiếp vẫn có thể xảy ra một cách tinh vi và dai dẳng. Vấn đề không chỉ nằm ở hành vi sai trái của một cá nhân, mà còn ở...

KHI ĐÀN ÔNG THÍCH BỊ TRỪNG PHẠT

Trong văn hóa hiện đại, người đàn ông thành đạt, quyết đoán và nắm quyền kiểm soát thường được xem là biểu tượng của bản lĩnh và nam tính. Thế nhưng, phía sau lớp vỏ cứng cỏi đó, không hiếm người lại tìm thấy sự giải thoát kỳ lạ trong việc trở thành “kẻ phục tùng”...

NỮ CƯỜNG NHÂN HÓA THÀNH NÔ LỆ

Trong xã hội hiện đại, hình tượng "nữ cường nhân" – người phụ nữ độc lập, bản lĩnh, đạt được thành công vượt trội trong sự nghiệp – ngày càng phổ biến. Thế nhưng, không hiếm khi phía sau sự mạnh mẽ ấy lại là một đời sống tình cảm đầy rối ren, nơi họ cảm thấy mình như...

KHI CƠ THỂ NÓI THAY

Khi cơ thể thay lời muốn nói: Mù, tê liệt và mất cảm giác do sang chấn thần kinh Không phải lúc nào tê liệt hay mất cảm giác cũng bắt nguồn từ tổn thương thực thể rõ ràng. Có những người bỗng dưng không nhìn thấy, không nghe được, hoặc liệt nửa người mà không phát...

ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN

Không phải mọi đứa trẻ sinh ra đều được chờ đợi. Có những sinh linh được hình thành trong hoang mang, sợ hãi, thậm chí bị từ chối từ những tuần đầu thai kỳ. Với một bé gái được mang thai ngoài ý muốn, khi cha mẹ từng nghĩ đến việc bỏ con, trải nghiệm đầu đời của em đã...

KHI NGƯỜI LỚN TÈ DẦM

  Góc nhìn thần kinh và sang chấn Tè dầm ở người trưởng thành là một hiện tượng thường bị xem nhẹ hoặc gắn với sự xấu hổ cá nhân, trong khi thực chất, đây có thể là biểu hiện của những rối loạn sâu sắc liên quan đến hệ thần kinh và các trải nghiệm sang chấn. Khi...

“ANH TRAI” LÀ NGƯỜI XÂM HẠI

  Trong nhiều gia đình, “anh trai” thường được gắn với hình ảnh người bảo vệ, người đồng hành, người mà em gái có thể dựa vào. Nhưng có những căn nhà, đằng sau cánh cửa đóng kín, chính người anh ấy lại là kẻ đã bạo hành, xâm hại và phá vỡ hoàn toàn cảm giác an...

XÂM HẠI TÌNH DỤC TRẺ EM -NHỮNG DƯ CHẤN XUYÊN THẾ HỆ

Vụ xâm hại tình dục (XHTD) bé 3 tháng tuổi khiến ai tiếp cận thông tin cũng không khỏi ngỡ ngàng, đau xót vì tình tiết vụ việc và vì nạn nhân còn là trẻ sơ sinh đỏ hỏn. Trong chuyên đề của Báo Phụ nữ TPHCM hôm nay, chuyên gia tâm lý Mia Nguyễn (nhà sáng lập Ladies of...

NGƯỜI KIỂU GẮN BÓ LO ÂU THƯỜNG BỎ TRỊ LIỆU SỚM

Dù những người có kiểu gắn bó lo âu rất khao khát được kết nối, thấu hiểu và đồng hành, họ lại thường là nhóm dễ rời bỏ trị liệu sớm nhất. Điều này thoạt nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng thực chất phản ánh đúng sự phức tạp trong trải nghiệm gắn bó của họ. Người có gắn bó...

LIỆU PHÁP EMDR- ĐIỀU TRỊ SANG CHẤN DO THIÊN TAI, NGHỊCH CẢNH

  Trong những năm gần đây, liệu pháp EMDR (Eye Movement Desensitization and Reprocessing – Tái xử lý và giải mẫn cảm qua chuyển động mắt) đã trở thành một trong những phương pháp điều trị sang chấn tâm lý được công nhận và ứng dụng rộng rãi. Phương pháp này được...

QUYỀN LỰC CỦA KẺ XÂM HẠI NƠI CÔNG SỞ

Trong môi trường công sở – nơi lẽ ra phải là không gian của sự an toàn, chuyên nghiệp và tôn trọng lẫn nhau – các hành vi quấy rối, xâm hại và cưỡng hiếp vẫn có thể xảy ra một cách tinh vi và dai dẳng. Vấn đề không chỉ nằm ở hành vi sai trái của một cá nhân, mà còn ở...

KHI ĐÀN ÔNG THÍCH BỊ TRỪNG PHẠT

Trong văn hóa hiện đại, người đàn ông thành đạt, quyết đoán và nắm quyền kiểm soát thường được xem là biểu tượng của bản lĩnh và nam tính. Thế nhưng, phía sau lớp vỏ cứng cỏi đó, không hiếm người lại tìm thấy sự giải thoát kỳ lạ trong việc trở thành “kẻ phục tùng”...

NỮ CƯỜNG NHÂN HÓA THÀNH NÔ LỆ

Trong xã hội hiện đại, hình tượng "nữ cường nhân" – người phụ nữ độc lập, bản lĩnh, đạt được thành công vượt trội trong sự nghiệp – ngày càng phổ biến. Thế nhưng, không hiếm khi phía sau sự mạnh mẽ ấy lại là một đời sống tình cảm đầy rối ren, nơi họ cảm thấy mình như...

KHI CƠ THỂ NÓI THAY

Khi cơ thể thay lời muốn nói: Mù, tê liệt và mất cảm giác do sang chấn thần kinh Không phải lúc nào tê liệt hay mất cảm giác cũng bắt nguồn từ tổn thương thực thể rõ ràng. Có những người bỗng dưng không nhìn thấy, không nghe được, hoặc liệt nửa người mà không phát...

SỰ SỐNG BỊ RÚT NGẮN TỪ VIỆC CHỌN NGÀY SINH

Trong nhiều nền văn hóa Á Đông, việc “chọn ngày giờ đẹp để sinh” không còn là chuyện hiếm. Không ít đứa trẻ bị can thiệp để ra đời sớm vài ngày, thậm chí vài tuần, chỉ để hợp tuổi, hợp mệnh hay tránh ngày xấu. Tuy nhiên, dưới góc nhìn phát triển thần kinh và tâm lý...

NHỮNG ĐỨA TRẺ “LẶNG IM” TRONG BỤNG MẸ

Không phải mọi người mẹ lo lắng đều kết nối với con. Có những thai kỳ được giữ lại bằng mọi giá – vì yêu thương, vì hy vọng – nhưng trong suốt hành trình ấy, người mẹ sống trong sự sợ hãi đến mức không dám mở lòng với đứa trẻ trong bụng. Cô có thể đi khám đầy đủ, uống...

ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN

Không phải mọi đứa trẻ sinh ra đều được chờ đợi. Có những sinh linh được hình thành trong hoang mang, sợ hãi, thậm chí bị từ chối từ những tuần đầu thai kỳ. Với một bé gái được mang thai ngoài ý muốn, khi cha mẹ từng nghĩ đến việc bỏ con, trải nghiệm đầu đời của em đã...

RỐI LOẠN GẮN BÓ ỨC CHẾ XÃ HỘI

Có những đứa trẻ lớn lên với một kiểu tính cách tưởng như "ngoan ngoãn" – chúng không phản ứng mạnh, không đòi hỏi, dễ nghe lời người lớn, không phàn nàn khi bị tước mất quyền lợi hoặc bị người khác lấn át. Nhưng ẩn dưới sự thuận theo đó có thể là biểu hiện của một...

KHI NGƯỜI LỚN TÈ DẦM

  Góc nhìn thần kinh và sang chấn Tè dầm ở người trưởng thành là một hiện tượng thường bị xem nhẹ hoặc gắn với sự xấu hổ cá nhân, trong khi thực chất, đây có thể là biểu hiện của những rối loạn sâu sắc liên quan đến hệ thần kinh và các trải nghiệm sang chấn. Khi...