CUỘC ĐỜI LÀ MỘT SÂN KHẤU KHÔNG HỒI KẾT

CUỘC ĐỜI LÀ MỘT SÂN KHẤU KHÔNG HỒI KẾT

 

Với những người mang đặc điểm của rối loạn nhân cách kịch tính (Histrionic Personality Disorder – HPD), cuộc sống thường được cảm nhận như một sân khấu rộng lớn, nơi họ luôn là nhân vật chính, là trung tâm của mọi ánh nhìn. Họ thường có nhu cầu thể hiện bản thân một cách nổi bật, cảm xúc được phóng đại, ngôn ngữ cơ thể lôi cuốn, và không ít lần hành vi mang tính quyến rũ hoặc gây chú ý quá mức – bất kể hoàn cảnh có thực sự phù hợp hay không.

Dưới vẻ ngoài sôi nổi và rực rỡ đó, là một nội tâm mong manh, lo âu và dễ tổn thương. Một trong những nỗi sợ sâu sắc nhất ở người có rối loạn nhân cách kịch tính là nỗi sợ bị bỏ rơi, không còn được yêu thương hoặc không được nhìn thấy. Với họ, việc không thu hút được sự chú ý – đặc biệt từ những người họ quan tâm – có thể mang ý nghĩa như bị phủ nhận giá trị bản thân. Chính vì thế, họ có thể liên tục tìm cách thu hút ánh nhìn, dù là bằng sự hài hước, quyến rũ hay thậm chí là đau khổ kịch tính hóa, nhằm níu giữ mối kết nối.

Hành vi của họ thường mang tính bốc đồng, thay đổi nhanh chóng và khó đoán trước. Sự thân mật có thể được thể hiện nhanh chóng, nhưng thường thiếu chiều sâu hoặc sự ổn định. Trong các mối quan hệ, họ có thể lý tưởng hóa người khác rất nhanh – rồi cũng thất vọng không kém khi không nhận lại được sự quan tâm mong muốn. Điều này khiến việc duy trì những kết nối lâu dài trở nên khó khăn.

Nguồn gốc của những đặc điểm nhân cách này thường bắt rễ từ tuổi thơ. Trẻ em lớn lên trong môi trường gia đình kịch tính, nơi tình cảm bị trao đổi bằng điều kiện, hoặc sự chú ý chỉ xuất hiện khi chúng “làm gì đó đặc biệt”, sẽ học cách hiểu rằng “muốn được yêu, phải nổi bật”. Trong một số trường hợp, trẻ đóng vai trò như người “an ủi”, “giải trí” hay thậm chí là “gánh nặng cảm xúc” cho cha mẹ – những người có thể mang đặc điểm kịch tính hoặc không điều tiết được cảm xúc của chính họ. Trẻ em khi đó không chỉ thiếu đi cảm giác an toàn nội tâm, mà còn dễ phát triển niềm tin sai lệch rằng sự chú ý là con đường duy nhất dẫn tới kết nối.

Khi trưởng thành, nếu không có môi trường đủ ổn định và thấu cảm để chữa lành, người có rối loạn nhân cách kịch tính sẽ tiếp tục lặp lại vòng xoáy kịch tính – cô đơn – tìm kiếm kết nối – thất vọng – và lại cô đơn. Sự thiếu hụt cảm giác “được thấy đúng bản chất” khiến họ có thể cảm thấy trống rỗng ngay cả khi đang ở giữa đám đông. Không phải họ không khao khát tình yêu đích thực – mà là họ không tin rằng mình có thể được yêu mà không cần diễn.

Điều mà người mang đặc điểm nhân cách kịch tính cần không phải là sự sửa chữa, mà là sự thấu hiểu dịu dàng và kiên nhẫn. Khi họ dần cảm thấy an toàn trong mối liên hệ – không bị đánh giá, không bị bỏ rơi khi không còn là tâm điểm – họ mới có cơ hội quay về với chính mình, với phần con người không cần phô diễn nhưng vẫn đáng yêu và xứng đáng được kết nối.

Trong hành trình trị liệu, sự hiện diện chân thành của người đồng hành – một nhà trị liệu, một người thân, một người bạn – có thể là ánh sáng soi rọi con đường quay về với cảm xúc thực, nhu cầu thực và con người thực. Bởi đằng sau tất cả những sắc màu rực rỡ mà họ khoác lên, vẫn luôn có một trái tim đang khát khao được thấy, được yêu, và được chấp nhận như chính họ là.
Và với một chút yêu thương đúng lúc, một chút dịu dàng không điều kiện, họ có thể thôi sống như thể cuộc đời là một sân khấu – mà bắt đầu cảm nhận rằng: chính sự chân thật mới là điều chạm đến trái tim người khác sâu sắc nhất.

MIA NGUYỄN

 

Với những người mang đặc điểm của rối loạn nhân cách kịch tính (Histrionic Personality Disorder – HPD), cuộc sống thường được cảm nhận như một sân khấu rộng lớn, nơi họ luôn là nhân vật chính, là trung tâm của mọi ánh nhìn. Họ thường có nhu cầu thể hiện bản thân một cách nổi bật, cảm xúc được phóng đại, ngôn ngữ cơ thể lôi cuốn, và không ít lần hành vi mang tính quyến rũ hoặc gây chú ý quá mức – bất kể hoàn cảnh có thực sự phù hợp hay không.

Dưới vẻ ngoài sôi nổi và rực rỡ đó, là một nội tâm mong manh, lo âu và dễ tổn thương. Một trong những nỗi sợ sâu sắc nhất ở người có rối loạn nhân cách kịch tính là nỗi sợ bị bỏ rơi, không còn được yêu thương hoặc không được nhìn thấy. Với họ, việc không thu hút được sự chú ý – đặc biệt từ những người họ quan tâm – có thể mang ý nghĩa như bị phủ nhận giá trị bản thân. Chính vì thế, họ có thể liên tục tìm cách thu hút ánh nhìn, dù là bằng sự hài hước, quyến rũ hay thậm chí là đau khổ kịch tính hóa, nhằm níu giữ mối kết nối.

Hành vi của họ thường mang tính bốc đồng, thay đổi nhanh chóng và khó đoán trước. Sự thân mật có thể được thể hiện nhanh chóng, nhưng thường thiếu chiều sâu hoặc sự ổn định. Trong các mối quan hệ, họ có thể lý tưởng hóa người khác rất nhanh – rồi cũng thất vọng không kém khi không nhận lại được sự quan tâm mong muốn. Điều này khiến việc duy trì những kết nối lâu dài trở nên khó khăn.

Nguồn gốc của những đặc điểm nhân cách này thường bắt rễ từ tuổi thơ. Trẻ em lớn lên trong môi trường gia đình kịch tính, nơi tình cảm bị trao đổi bằng điều kiện, hoặc sự chú ý chỉ xuất hiện khi chúng “làm gì đó đặc biệt”, sẽ học cách hiểu rằng “muốn được yêu, phải nổi bật”. Trong một số trường hợp, trẻ đóng vai trò như người “an ủi”, “giải trí” hay thậm chí là “gánh nặng cảm xúc” cho cha mẹ – những người có thể mang đặc điểm kịch tính hoặc không điều tiết được cảm xúc của chính họ. Trẻ em khi đó không chỉ thiếu đi cảm giác an toàn nội tâm, mà còn dễ phát triển niềm tin sai lệch rằng sự chú ý là con đường duy nhất dẫn tới kết nối.

Khi trưởng thành, nếu không có môi trường đủ ổn định và thấu cảm để chữa lành, người có rối loạn nhân cách kịch tính sẽ tiếp tục lặp lại vòng xoáy kịch tính – cô đơn – tìm kiếm kết nối – thất vọng – và lại cô đơn. Sự thiếu hụt cảm giác “được thấy đúng bản chất” khiến họ có thể cảm thấy trống rỗng ngay cả khi đang ở giữa đám đông. Không phải họ không khao khát tình yêu đích thực – mà là họ không tin rằng mình có thể được yêu mà không cần diễn.

Điều mà người mang đặc điểm nhân cách kịch tính cần không phải là sự sửa chữa, mà là sự thấu hiểu dịu dàng và kiên nhẫn. Khi họ dần cảm thấy an toàn trong mối liên hệ – không bị đánh giá, không bị bỏ rơi khi không còn là tâm điểm – họ mới có cơ hội quay về với chính mình, với phần con người không cần phô diễn nhưng vẫn đáng yêu và xứng đáng được kết nối.

Trong hành trình trị liệu, sự hiện diện chân thành của người đồng hành – một nhà trị liệu, một người thân, một người bạn – có thể là ánh sáng soi rọi con đường quay về với cảm xúc thực, nhu cầu thực và con người thực. Bởi đằng sau tất cả những sắc màu rực rỡ mà họ khoác lên, vẫn luôn có một trái tim đang khát khao được thấy, được yêu, và được chấp nhận như chính họ là.
Và với một chút yêu thương đúng lúc, một chút dịu dàng không điều kiện, họ có thể thôi sống như thể cuộc đời là một sân khấu – mà bắt đầu cảm nhận rằng: chính sự chân thật mới là điều chạm đến trái tim người khác sâu sắc nhất.

MIA NGUYỄN

ĐẰNG SAU SỰ TỨC GIẬN

Cơn tức giận thường được nhìn thấy như một phản ứng bùng nổ, mạnh mẽ và đôi khi gây tổn hại trong các mối quan hệ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ hơn, tức giận không phải lúc nào cũng là “vấn đề gốc”. Đằng sau nó là những hoạt động phức tạp của hệ thần kinh, những ký ức...

TRẦM CẢM – CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

  Trầm cảm từ lâu được xem là một trong những rối loạn tâm thần phổ biến và gây nhiều hệ lụy nhất. Khi nhắc đến trầm cảm, phần lớn mọi người nghĩ ngay đến bệnh lý cần được điều trị. Điều này không sai, nhưng nếu chỉ nhìn nhận ở một chiều, ta sẽ bỏ qua khía cạnh...

CHE GIẤU BÍ MẬT ĐỂ GIA ĐÌNH KHÔNG TAN VỠ

Trong nhiều gia đình, khi có một sự thật khó chấp nhận – như chuyện vợ hoặc chồng ngoại tình, hay việc hôn nhân không còn hạnh phúc – các thành viên thường chọn cách che giấu và né tránh. Người lớn nói dối rằng “mọi chuyện vẫn ổn”, con cái giả vờ tin, còn cả gia đình...

CHIẾC MẶT NẠ HOÀN HẢO

  Có những đứa trẻ từ rất sớm đã học cách khoác lên mình “chiếc mặt nạ hoàn hảo”. Các em nỗ lực đạt điểm cao, giành thành tích, cư xử gương mẫu và không để lộ chút yếu đuối nào. Đối với các em, sự hoàn hảo giống như một đặc quyền: nó giúp che giấu những mong manh...

CÔ ĐƠN DƯỚI GÓC NHÌN SINH HỌC THẦN KINH

  Cô đơn không chỉ là cảm giác trống trải hay nỗi buồn thoáng qua, mà thực sự là một trải nghiệm đau đớn ở cấp độ sinh học thần kinh. Con người là sinh vật xã hội, bộ não chúng ta tiến hóa để duy trì kết nối với nhóm nhằm đảm bảo sự tồn tại. Khi bị tách rời hoặc...

ĐẰNG SAU SỰ TỨC GIẬN

Cơn tức giận thường được nhìn thấy như một phản ứng bùng nổ, mạnh mẽ và đôi khi gây tổn hại trong các mối quan hệ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ hơn, tức giận không phải lúc nào cũng là “vấn đề gốc”. Đằng sau nó là những hoạt động phức tạp của hệ thần kinh, những ký ức...

TRẦM CẢM – CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

  Trầm cảm từ lâu được xem là một trong những rối loạn tâm thần phổ biến và gây nhiều hệ lụy nhất. Khi nhắc đến trầm cảm, phần lớn mọi người nghĩ ngay đến bệnh lý cần được điều trị. Điều này không sai, nhưng nếu chỉ nhìn nhận ở một chiều, ta sẽ bỏ qua khía cạnh...

CHE GIẤU BÍ MẬT ĐỂ GIA ĐÌNH KHÔNG TAN VỠ

Trong nhiều gia đình, khi có một sự thật khó chấp nhận – như chuyện vợ hoặc chồng ngoại tình, hay việc hôn nhân không còn hạnh phúc – các thành viên thường chọn cách che giấu và né tránh. Người lớn nói dối rằng “mọi chuyện vẫn ổn”, con cái giả vờ tin, còn cả gia đình...

NÓI DỐI MÃN TÍNH

  Nói dối là hành vi con người nào cũng từng trải qua, nhưng khi nó trở thành một thói quen kéo dài và dường như ăn sâu vào cách tồn tại của một người, ta gọi đó là nói dối mãn tính. Đây không chỉ đơn thuần là sự gian lận hay thiếu trung thực, mà thường là một cơ...

CHIẾC MẶT NẠ HOÀN HẢO

  Có những đứa trẻ từ rất sớm đã học cách khoác lên mình “chiếc mặt nạ hoàn hảo”. Các em nỗ lực đạt điểm cao, giành thành tích, cư xử gương mẫu và không để lộ chút yếu đuối nào. Đối với các em, sự hoàn hảo giống như một đặc quyền: nó giúp che giấu những mong manh...

LGBT+ – NỖI ĐAU MANG TÊN CÔ ĐƠN

  Cô đơn là trải nghiệm mà ai cũng từng nếm trải, nhưng với cộng đồng LGBT+, nỗi cô đơn thường mang màu sắc đặc biệt sâu và đau hơn. Khi một người lớn lên trong môi trường bị kỳ thị, từ chối hay không được công nhận, não bộ họ liên tục ghi nhận tín hiệu “mình...

CÔ ĐƠN DƯỚI GÓC NHÌN SINH HỌC THẦN KINH

  Cô đơn không chỉ là cảm giác trống trải hay nỗi buồn thoáng qua, mà thực sự là một trải nghiệm đau đớn ở cấp độ sinh học thần kinh. Con người là sinh vật xã hội, bộ não chúng ta tiến hóa để duy trì kết nối với nhóm nhằm đảm bảo sự tồn tại. Khi bị tách rời hoặc...

CÔ ĐƠN VÀ TRẦM CẢM

  Cô đơn là một trải nghiệm phổ biến, ai trong chúng ta cũng từng trải qua. Thế nhưng, khi nỗi cô đơn kéo dài và không được xoa dịu bằng sự kết nối, sự lắng nghe và những vòng tay ấm áp, nó có thể trở thành mảnh đất màu mỡ cho trầm cảm hình thành. Về mặt sinh học...

CĂNG THẲNG VÀ KHẢ NĂNG THỤ THAI, MANG THAI

  Hệ thống đáp ứng với căng thẳng (stress response system) là một cơ chế sinh học phức tạp, trong đó trục hạ đồi – tuyến yên – tuyến thượng thận (HPA axis) đóng vai trò trung tâm. Khi cơ thể đối mặt với áp lực, hormone cortisol và catecholamine (adrenaline,...

KHI ĐÀN ÔNG PHÂN LY

  Nhiều người đàn ông trưởng thành mang trong mình những vết thương vô hình từ sang chấn và bạo hành thời thơ ấu. Trải qua những tình huống bị xâm phạm, bị làm nhục hoặc phải sống trong môi trường bạo lực, họ học cách “cắt kết nối” khỏi cảm xúc để sinh tồn. Sự...