KHI XẤU HỔ TRUYỀN TỪ MẸ SANG CON GÁI

KHI XẤU HỔ TRUYỀN TỪ MẸ SANG CON GÁI

 

Trong quá trình làm việc trị liệu với phụ nữ, một trong những điều khiến người ta day dứt nhất không phải là những tổn thương cụ thể, mà là cảm giác xấu hổ bám rễ vào tận sâu bên trong.

Nhiều phụ nữ mang trong mình cảm giác rằng sự tồn tại của họ là một điều sai trái. Họ lớn lên với niềm tin rằng mình là gánh nặng, rằng mình cần phải ngoan ngoãn, biết điều, và cam chịu, chỉ vì mình là con gái. Những cảm xúc này không chỉ xuất hiện trong suy nghĩ, mà đã thấm vào cơ thể họ – từ nhịp thở ngập ngừng, dáng đi thu mình, đến ánh mắt luôn dò xét chính bản thân. Và đáng nói hơn cả, những cảm giác ấy không bắt đầu từ họ. Nhiều người kể rằng mẹ, bà, chị em gái cũng từng sống trong sự kiểm soát, sỉ nhục và trừng phạt – như thể đó là một phần tự nhiên của kiếp làm phụ nữ. Đây chính là biểu hiện của hiện tượng xấu hổ liên thế hệ – một dạng chấn thương âm thầm truyền từ đời này sang đời khác, gây tổn thương mà ít khi được gọi tên.

Xấu hổ, về mặt tâm lý và thần kinh, là một cơ chế kiểm soát đầy quyền lực. Không giống như cảm giác tội lỗi – vốn thường gắn với một hành vi sai trái cụ thể – xấu hổ tấn công trực diện vào cảm nhận về bản thân. Nếu tội lỗi khiến ta nghĩ rằng “tôi đã làm sai”, thì xấu hổ thì thầm “tôi vốn dĩ đã sai”. Một đứa trẻ bị mắng vì “làm xấu mặt gia đình”, vì “là con gái mà như thế” không chỉ học cách sửa hành vi, mà học rằng bản thân mình là một điều đáng chê trách. Khi những lời sỉ nhục này lặp lại từ thuở nhỏ, nhất là từ những người đáng tin cậy và thân thiết như cha mẹ, ông bà, hệ thần kinh của đứa trẻ bắt đầu coi chính sự tồn tại của mình là một mối nguy. Cơ thể phản ứng bằng cách co rút, thu mình, luôn trong trạng thái cảnh giác, hoặc tê liệt – chỉ để sinh tồn trong một môi trường đầy giám sát và phán xét.

Sự truyền thừa của xấu hổ thường diễn ra rất âm thầm, như một dạng “di truyền cảm xúc”. Nếu một người mẹ từng bị kiểm soát, bị coi thường, bị buộc phải tin rằng giá trị của người phụ nữ là thấp kém, thì rất có thể bà sẽ – dù không hề cố ý – truyền lại những tổn thương ấy cho con gái mình. Một người mẹ từng bị cấm đoán, trừng phạt khi dám yêu, có thể trở thành người kiểm soát khắt khe khi thấy con gái bắt đầu có cảm xúc. Một người bà từng bị xâm hại nhưng không được ai bảo vệ, có thể dạy con cháu phải kín đáo, phải biết xấu hổ, phải tránh rắc rối – như một cách bảo vệ thầm lặng, nhưng đồng thời cũng khiến thế hệ sau lớn lên với niềm tin rằng sống thật với mình là điều nguy hiểm. Cứ như vậy, sự xấu hổ không còn là trải nghiệm cá nhân mà trở thành một di sản – âm thầm, đau đớn, và lặp đi lặp lại giữa các thế hệ phụ nữ.

Việc thoát ra khỏi vòng lặp của xấu hổ liên thế hệ không phải là điều dễ dàng, nhưng hoàn toàn khả thi. Trước hết, người phụ nữ cần học cách gọi tên sự xấu hổ mà mình đang mang, để nhận ra rằng cảm xúc ấy không phải là lỗi của họ, mà là điều họ đang gánh hộ cho cả một dòng nữ tộc. Khi sự xấu hổ được đưa từ vùng vô thức ra ánh sáng, nó bắt đầu mất đi quyền lực của mình. Cùng với đó, trị liệu thân thể – đặc biệt là các liệu pháp somatic – có thể giúp người phụ nữ chạm lại vào cơ thể mình, cảm nhận và làm dịu những vùng mang theo cảm giác sai trái, tội lỗi hay căng thẳng mãn tính. Bên cạnh đó, việc xây dựng lại hình ảnh bản thân qua những trải nghiệm mới, qua các mối quan hệ an toàn và những lời nói chữa lành, sẽ giúp họ dần nhận lại giá trị vốn có của mình. Cuối cùng, việc nhìn lại lịch sử gia đình – không phải để oán trách, mà để hiểu – có thể giúp họ thấy rằng mình không đơn độc, và rằng việc dừng lại vòng lặp tổn thương là một hành động dũng cảm mang tính lịch sử.

Xấu hổ không phải là định mệnh. Việc hiểu về xấu hổ liên thế hệ không nhằm để đổ lỗi cho mẹ, cho bà, hay cho bất kỳ ai. Nó là một lời mời gọi chúng ta nhìn lại những gánh nặng cảm xúc đã được truyền đi qua nhiều thế hệ, để rồi lựa chọn buông xuống. Khi một người phụ nữ bắt đầu hành trình chữa lành, cô ấy không chỉ làm điều đó cho chính mình, mà còn đang tạo ra một di sản khác – di sản của sự tự do, của lòng trắc ẩn và của quyền được sống là chính mình – cho những thế hệ sau.

MIA NGUYỄN

 

Trong quá trình làm việc trị liệu với phụ nữ, một trong những điều khiến người ta day dứt nhất không phải là những tổn thương cụ thể, mà là cảm giác xấu hổ bám rễ vào tận sâu bên trong.

Nhiều phụ nữ mang trong mình cảm giác rằng sự tồn tại của họ là một điều sai trái. Họ lớn lên với niềm tin rằng mình là gánh nặng, rằng mình cần phải ngoan ngoãn, biết điều, và cam chịu, chỉ vì mình là con gái. Những cảm xúc này không chỉ xuất hiện trong suy nghĩ, mà đã thấm vào cơ thể họ – từ nhịp thở ngập ngừng, dáng đi thu mình, đến ánh mắt luôn dò xét chính bản thân. Và đáng nói hơn cả, những cảm giác ấy không bắt đầu từ họ. Nhiều người kể rằng mẹ, bà, chị em gái cũng từng sống trong sự kiểm soát, sỉ nhục và trừng phạt – như thể đó là một phần tự nhiên của kiếp làm phụ nữ. Đây chính là biểu hiện của hiện tượng xấu hổ liên thế hệ – một dạng chấn thương âm thầm truyền từ đời này sang đời khác, gây tổn thương mà ít khi được gọi tên.

Xấu hổ, về mặt tâm lý và thần kinh, là một cơ chế kiểm soát đầy quyền lực. Không giống như cảm giác tội lỗi – vốn thường gắn với một hành vi sai trái cụ thể – xấu hổ tấn công trực diện vào cảm nhận về bản thân. Nếu tội lỗi khiến ta nghĩ rằng “tôi đã làm sai”, thì xấu hổ thì thầm “tôi vốn dĩ đã sai”. Một đứa trẻ bị mắng vì “làm xấu mặt gia đình”, vì “là con gái mà như thế” không chỉ học cách sửa hành vi, mà học rằng bản thân mình là một điều đáng chê trách. Khi những lời sỉ nhục này lặp lại từ thuở nhỏ, nhất là từ những người đáng tin cậy và thân thiết như cha mẹ, ông bà, hệ thần kinh của đứa trẻ bắt đầu coi chính sự tồn tại của mình là một mối nguy. Cơ thể phản ứng bằng cách co rút, thu mình, luôn trong trạng thái cảnh giác, hoặc tê liệt – chỉ để sinh tồn trong một môi trường đầy giám sát và phán xét.

Sự truyền thừa của xấu hổ thường diễn ra rất âm thầm, như một dạng “di truyền cảm xúc”. Nếu một người mẹ từng bị kiểm soát, bị coi thường, bị buộc phải tin rằng giá trị của người phụ nữ là thấp kém, thì rất có thể bà sẽ – dù không hề cố ý – truyền lại những tổn thương ấy cho con gái mình. Một người mẹ từng bị cấm đoán, trừng phạt khi dám yêu, có thể trở thành người kiểm soát khắt khe khi thấy con gái bắt đầu có cảm xúc. Một người bà từng bị xâm hại nhưng không được ai bảo vệ, có thể dạy con cháu phải kín đáo, phải biết xấu hổ, phải tránh rắc rối – như một cách bảo vệ thầm lặng, nhưng đồng thời cũng khiến thế hệ sau lớn lên với niềm tin rằng sống thật với mình là điều nguy hiểm. Cứ như vậy, sự xấu hổ không còn là trải nghiệm cá nhân mà trở thành một di sản – âm thầm, đau đớn, và lặp đi lặp lại giữa các thế hệ phụ nữ.

Việc thoát ra khỏi vòng lặp của xấu hổ liên thế hệ không phải là điều dễ dàng, nhưng hoàn toàn khả thi. Trước hết, người phụ nữ cần học cách gọi tên sự xấu hổ mà mình đang mang, để nhận ra rằng cảm xúc ấy không phải là lỗi của họ, mà là điều họ đang gánh hộ cho cả một dòng nữ tộc. Khi sự xấu hổ được đưa từ vùng vô thức ra ánh sáng, nó bắt đầu mất đi quyền lực của mình. Cùng với đó, trị liệu thân thể – đặc biệt là các liệu pháp somatic – có thể giúp người phụ nữ chạm lại vào cơ thể mình, cảm nhận và làm dịu những vùng mang theo cảm giác sai trái, tội lỗi hay căng thẳng mãn tính. Bên cạnh đó, việc xây dựng lại hình ảnh bản thân qua những trải nghiệm mới, qua các mối quan hệ an toàn và những lời nói chữa lành, sẽ giúp họ dần nhận lại giá trị vốn có của mình. Cuối cùng, việc nhìn lại lịch sử gia đình – không phải để oán trách, mà để hiểu – có thể giúp họ thấy rằng mình không đơn độc, và rằng việc dừng lại vòng lặp tổn thương là một hành động dũng cảm mang tính lịch sử.

Xấu hổ không phải là định mệnh. Việc hiểu về xấu hổ liên thế hệ không nhằm để đổ lỗi cho mẹ, cho bà, hay cho bất kỳ ai. Nó là một lời mời gọi chúng ta nhìn lại những gánh nặng cảm xúc đã được truyền đi qua nhiều thế hệ, để rồi lựa chọn buông xuống. Khi một người phụ nữ bắt đầu hành trình chữa lành, cô ấy không chỉ làm điều đó cho chính mình, mà còn đang tạo ra một di sản khác – di sản của sự tự do, của lòng trắc ẩn và của quyền được sống là chính mình – cho những thế hệ sau.

MIA NGUYỄN

KHI TRỊ LIỆU TRỞ THÀNH SÂN KHẤU “NÂNG ĐỠ”

  Không phải ai làm nghề trị liệu cũng thật sự chữa lành. Có những người bước vào nghề này với trái tim từng tổn thương, khao khát hiểu người khác, và ước mong được hiện diện cho ai đó – như điều họ từng cần nhưng không có. Nhưng cũng có những người chọn nghề trị...

MASTER – BIỂU TƯỢNG QUYỀN LỰC TUYỆT ĐỐI

  Khi con người rơi vào trạng thái mất kiểm soát – cảm xúc, cơ thể, hay các mối quan hệ – một số người không tìm đến con người, mà tìm đến một biểu tượng quyền lực tuyệt đối: “master”. Đó có thể là một đấng tâm linh, một vị thầy, một hình tượng cha lý tưởng hóa,...

RONG KINH, CĂNG THẲNG MÃN TÍNH VÀ SANG CHẤN

Rong kinh – hiện tượng kinh nguyệt kéo dài bất thường trên 7 ngày hoặc ra máu nhiều hơn bình thường – không chỉ là vấn đề phụ khoa thuần túy mà còn có liên hệ chặt chẽ với trạng thái căng thẳng mãn tính, đặc biệt ở những người có tiền sử sang chấn tâm lý. Trong nhiều...

VAI DIỄN XÃ HỘI DÀNH CHO NAM GIỚI

  Trong nhiều nền văn hóa, đặc biệt là các xã hội Á Đông truyền thống, nam giới thường được đặt vào một vai diễn xã hội định sẵn: trụ cột, mạnh mẽ, lý trí, thành công và không được phép yếu đuối. Vai diễn này không chỉ là một mong đợi văn hóa, mà còn được củng cố...

HIỆU ỨNG DÂY THUN TRONG TRỊ LIỆU

Trong trị liệu sang chấn, người trị liệu thường chứng kiến hiện tượng "rubber band effect" – hiệu ứng dây thun – khi thân chủ tạm thời tiến vào trạng thái mới (an toàn hơn, kết nối hơn, điều tiết hơn), rồi sau đó bất ngờ "co lại" về mô thức cũ như thể bị bật trở lại....

KHI TRỊ LIỆU TRỞ THÀNH SÂN KHẤU “NÂNG ĐỠ”

  Không phải ai làm nghề trị liệu cũng thật sự chữa lành. Có những người bước vào nghề này với trái tim từng tổn thương, khao khát hiểu người khác, và ước mong được hiện diện cho ai đó – như điều họ từng cần nhưng không có. Nhưng cũng có những người chọn nghề trị...

MASTER – BIỂU TƯỢNG QUYỀN LỰC TUYỆT ĐỐI

  Khi con người rơi vào trạng thái mất kiểm soát – cảm xúc, cơ thể, hay các mối quan hệ – một số người không tìm đến con người, mà tìm đến một biểu tượng quyền lực tuyệt đối: “master”. Đó có thể là một đấng tâm linh, một vị thầy, một hình tượng cha lý tưởng hóa,...

RONG KINH, CĂNG THẲNG MÃN TÍNH VÀ SANG CHẤN

Rong kinh – hiện tượng kinh nguyệt kéo dài bất thường trên 7 ngày hoặc ra máu nhiều hơn bình thường – không chỉ là vấn đề phụ khoa thuần túy mà còn có liên hệ chặt chẽ với trạng thái căng thẳng mãn tính, đặc biệt ở những người có tiền sử sang chấn tâm lý. Trong nhiều...

VAI DIỄN XÃ HỘI DÀNH CHO NAM GIỚI

  Trong nhiều nền văn hóa, đặc biệt là các xã hội Á Đông truyền thống, nam giới thường được đặt vào một vai diễn xã hội định sẵn: trụ cột, mạnh mẽ, lý trí, thành công và không được phép yếu đuối. Vai diễn này không chỉ là một mong đợi văn hóa, mà còn được củng cố...

HIỆU ỨNG DÂY THUN TRONG TRỊ LIỆU

Trong trị liệu sang chấn, người trị liệu thường chứng kiến hiện tượng "rubber band effect" – hiệu ứng dây thun – khi thân chủ tạm thời tiến vào trạng thái mới (an toàn hơn, kết nối hơn, điều tiết hơn), rồi sau đó bất ngờ "co lại" về mô thức cũ như thể bị bật trở lại....

ĐÀN BÀ HẤP DẪN VÌ HỌ RỰC RỠ, KHÁC BIỆT

Có những người phụ nữ mang trong mình thứ khí chất rất riêng: trí tuệ, độc lập, đầy nội lực. Họ bước vào một căn phòng và lập tức khiến không khí thay đổi – không phải vì ngoại hình, mà vì sự sắc bén, bình thản và không dễ nắm bắt. Đối với nhiều người đàn ông, họ là...

HỌC TÂM LÝ CÓ THẬT SỰ GIÚP TA ỔN HƠN?

  Nhiều bạn trẻ chọn học ngành tâm lý với một mong muốn rất chân thành: “Mình muốn hiểu bản thân hơn, muốn chữa lành những tổn thương của chính mình.” Điều đó không sai. Trong một thế giới nhiều biến động, nơi cảm xúc dễ bị bỏ qua và tổn thương thường bị xem nhẹ,...

TRỊ LIỆU TÂM LÝ – MỘT TIẾN TRÌNH ĐAU ĐỚN, TRIỂN NỞ VÀ THĂNG HOA

Trị liệu tâm lý không phải là nơi để ai đó “dỗ dành” bạn vượt qua nỗi buồn, cũng không phải nơi đưa ra lời khuyên nhanh chóng để “suy nghĩ tích cực hơn”. Trị liệu là một tiến trình – dài hơi, nhiều lớp, và đôi khi vô cùng đau đớn. Đó là hành trình trở về đối diện với...

NGƯỜI ĐỒNG TÍNH NAM VÀ RỐI LOẠN CƯƠNG DƯƠNG TRONG GẮN BÓ

Với nhiều người đồng tính nam, rối loạn cương dương không đơn thuần là vấn đề thể chất, mà còn là tấm gương phản chiếu những tổn thương sâu kín về cảm xúc, sự xấu hổ và kiểu gắn bó không an toàn hình thành từ rất sớm. Lớn lên trong một xã hội nơi sự nam tính chuẩn mực...

VAI TRÒ TƯỞNG TƯỢNG, “OBJECTIFY” HOẶC PLAY TRONG TÌNH DỤC

Tình dục không chỉ là hành vi thể chất mà còn là trải nghiệm thần kinh – cảm xúc – tưởng tượng. Đôi khi, chính việc nghĩ đến tình dục, tưởng tượng về cơ thể người mình yêu trong một bối cảnh khiêu gợi, hay hóa thân vào những vai trò không thuộc “đời thật” lại khiến ta...