BẪY TÌNH

BẪY TÌNH

 

Đôi khi tôi nghĩ những người cả tin đối với tình yêu sẽ như con thiêu thân luôn bị ánh đèn nóng rực thu hút, lao vào đó một cách bản năng rồi tan biến thành tro bụi. Chiếc bẫy tình thu hút người ta bằng những điều ngọt ngào, ấm áp được bày biện bên trong rồi bất ngờ đâm họ một nhát. Dở dang rồi, đau đớn rồi, người ta liệu có hối hận vì đã yêu hay không?

Ngày hôm qua, cô em trong công ty khoe hình xăm mới, khắc tên viết tắt của em và người yêu. Nhìn hình xăm và gương mặt hạnh phúc của em, bất giác tôi nhớ đến chị.

Chị thường bảo rằng người ta hồi tưởng về quá khứ rồi mơ mộng được quay về những năm tháng hoa niên đã vội vã trôi qua. Nhưng chị thì không. Bởi không phải tuổi ngây thơ của ai cũng đẹp đẽ…

Có lần, một cô bé trong ekip chụp ảnh trầm trồ khen hình xăm trên lưng của chị. Chị cười nhạt và bảo rằng “đó chỉ là một kỉ niệm buồn của tuổi dại khờ em ạ”.

Trên tấm lưng ấy là một bức tranh, nhưng nhìn mãi vẫn không rõ bố cục. Bởi vì nó vốn không phải là ý đồ ban đầu của nghệ nhân và vị khách của mình. Đó chẳng qua chỉ là một bức họa bị buộc phải chèn thêm, bị cố ý chắp vá để che đậy một quá khứ mà vị khách không muốn nhắc đến nữa.

Dù vậy, mỗi lần nhìn vào nó, chị lại thấy đau, nhưng lại không có can đảm xóa đi. Vậy là mỗi khi chị nhìn thấy một chi tiết dù rất nhỏ nào đấy của vết xăm cũ còn lộ ra, chị lại yêu cầu xăm chồng lên một hình thù khác để che đi. Dần dà, tấm lưng ấy phủ kín những vết màu xanh đỏ, còn trái tim chị vì quá đau mà lãnh đạm dần.

Chị đã từng rất yêu Sài Gòn vào mùa nắng. Chị hay cùng với người mình thương lượn xe đi lòng vòng mấy con đường vào lúc chiều vắng. Màu nắng thuở thơ ngây ấy đẹp vì có anh.

Nhưng bây giờ, nắng cứ hung hãn phả những hơi thở ngột ngạt vào lá hoa, vào mấy con đường đã vắng dần những gốc cây lớn. Con đường rợp bóng cây nhất ở Sài Gòn bây giờ đến một chiếc lá, một tiếng chim, một con sóc cũng chẳng còn. Từ ban công những quán cà phê nhìn ra đường, nắng chói chang đến lòa mắt. Thời gian mang đến những thay đổi thật tàn nhẫn.

Tuổi đẹp nhất đời con gái của chị vì yêu lầm mà dang dở đến tận bây giờ. Người ta bảo chị rơi vào bẫy tình mà không biết đến sự suy tính của lòng người.

Nhưng chị phản vệ làm sao được khi có một người mang hơi ấm lạ lẫm vào thế giới bé nhỏ trong cộng đồng của chị, kéo chị ra khỏi những nỗi sợ hãi, tự ti và mặc cảm của một thân phận bị mỉa mai, xa lánh.

Chị phản vệ làm sao được khi vòng tay ấy quá rắn rỏi, đầy tự tin và những lời hứa sẽ bao bọc trái tim yếu đuối của chị.

Chị phản vệ làm sao được khi người ta đã luôn ở bên cạnh và động viên chị trong chuỗi ngày đau đớn, sợ hãi nhất của da thịt – những ca đại phẫu thay hình đổi dạng – để được sống thật với con người của mình.

Chị không muốn hồi tưởng về quá khứ, về tuổi trẻ bởi ở đó có quá nhiều nỗi đau mà vết cứa sâu nhất vẫn là khi điểm tựa chị ngỡ là trọn đời, trọn kiếp đã phụ rẫy chị.

Nhưng chị không hối hận đã yêu anh vì anh xứng đáng được yêu trong những ngày tháng ấy, vì tất cả những gì anh đã làm cho chị. Nhưng, trái tim của anh đã rộng lớn hơn chị nghĩ. Nó chứa được chị nhưng cũng đủ chỗ để chứa thêm một người khác.

Cho đến một ngày, chị mệt mỏi vì sự chật chội và ngột ngạt ấy, chị đã tự mình bước ra khỏi trái tim anh. Nhưng cái giá của sự chia ly ấy là chị phải dùng toàn bộ vốn liếng của cả một thanh xuân vất vả mà trả hết khoản nợ to đùng người ta để lại, mà số tiền ấy lại được dùng để nâng niu một người khác.

Người ngoài cuộc bảo chị ngốc nghếch và tự bản thân chị cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi thì không. Ít nhất chị đã yêu rất chân thành, trọn vẹn và đã có những kí ức rất đẹp, rất đáng giá. Chỉ tiếc một điều, trái tim là thứ khó điều khiển, chính bản thân mình đôi lúc cũng không kiểm soát được những cảm xúc của chính mình, huống hồ chi là người khác.

Chị biết là mình đã quá cả tin để bị rơi vào bẫy tình, nhưng đó là chuyện của sau này, đoạn tình cảm chân thành trước kia đều là sự thật. Chính vì điều ấy mà chị đau đến tận bây giờ không thoát ra được. Chị không hồi tưởng về quá khứ bởi thực tế chị vẫn đang sống trong quá khứ và bị nó trói buộc vì tình yêu dành cho anh.

Trở lại với cô em khoe hình xăm ngày hôm qua, một vài anh chị bảo rằng em không nên xăm như vậy, vì không ai nói trước được điều gì, ngộ nhỡ không đi được với nhau đến cuối cùng thì há chẳng phải chịu thêm đau đớn cho lần tẩy xóa đi sao. Nhưng em rất kiên định, hệt như chị ngày ấy.

Có lẽ tôi là người duy nhất trong văn phòng tỏ ra ủng hộ em. Vì cuộc tình ấy là của riêng em, người phán xét cuối cùng cho nó, là đáng hay không đáng, chỉ có thể là chính em – người đã đi cùng tình yêu đó qua những thăng trầm.

Còn tối nay, có lẽ tôi sẽ lại đến phòng trà nghe chị hát tình ca.

Khi nghe chị hát, tôi hiểu một điều rằng, chị không hề hối hận, nếu được chọn lại từ đầu, chị vẫn sẽ yêu anh.

“Khi bạn hát một bản tình ca là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi đừng e ngại. Dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của bạn rồi” (Trịnh Công Sơn).

LẠC NHIÊN

 

Đôi khi tôi nghĩ những người cả tin đối với tình yêu sẽ như con thiêu thân luôn bị ánh đèn nóng rực thu hút, lao vào đó một cách bản năng rồi tan biến thành tro bụi. Chiếc bẫy tình thu hút người ta bằng những điều ngọt ngào, ấm áp được bày biện bên trong rồi bất ngờ đâm họ một nhát. Dở dang rồi, đau đớn rồi, người ta liệu có hối hận vì đã yêu hay không?

Ngày hôm qua, cô em trong công ty khoe hình xăm mới, khắc tên viết tắt của em và người yêu. Nhìn hình xăm và gương mặt hạnh phúc của em, bất giác tôi nhớ đến chị.

Chị thường bảo rằng người ta hồi tưởng về quá khứ rồi mơ mộng được quay về những năm tháng hoa niên đã vội vã trôi qua. Nhưng chị thì không. Bởi không phải tuổi ngây thơ của ai cũng đẹp đẽ…

Có lần, một cô bé trong ekip chụp ảnh trầm trồ khen hình xăm trên lưng của chị. Chị cười nhạt và bảo rằng “đó chỉ là một kỉ niệm buồn của tuổi dại khờ em ạ”.

Trên tấm lưng ấy là một bức tranh, nhưng nhìn mãi vẫn không rõ bố cục. Bởi vì nó vốn không phải là ý đồ ban đầu của nghệ nhân và vị khách của mình. Đó chẳng qua chỉ là một bức họa bị buộc phải chèn thêm, bị cố ý chắp vá để che đậy một quá khứ mà vị khách không muốn nhắc đến nữa.

Dù vậy, mỗi lần nhìn vào nó, chị lại thấy đau, nhưng lại không có can đảm xóa đi. Vậy là mỗi khi chị nhìn thấy một chi tiết dù rất nhỏ nào đấy của vết xăm cũ còn lộ ra, chị lại yêu cầu xăm chồng lên một hình thù khác để che đi. Dần dà, tấm lưng ấy phủ kín những vết màu xanh đỏ, còn trái tim chị vì quá đau mà lãnh đạm dần.

Chị đã từng rất yêu Sài Gòn vào mùa nắng. Chị hay cùng với người mình thương lượn xe đi lòng vòng mấy con đường vào lúc chiều vắng. Màu nắng thuở thơ ngây ấy đẹp vì có anh.

Nhưng bây giờ, nắng cứ hung hãn phả những hơi thở ngột ngạt vào lá hoa, vào mấy con đường đã vắng dần những gốc cây lớn. Con đường rợp bóng cây nhất ở Sài Gòn bây giờ đến một chiếc lá, một tiếng chim, một con sóc cũng chẳng còn. Từ ban công những quán cà phê nhìn ra đường, nắng chói chang đến lòa mắt. Thời gian mang đến những thay đổi thật tàn nhẫn.

Tuổi đẹp nhất đời con gái của chị vì yêu lầm mà dang dở đến tận bây giờ. Người ta bảo chị rơi vào bẫy tình mà không biết đến sự suy tính của lòng người.

Nhưng chị phản vệ làm sao được khi có một người mang hơi ấm lạ lẫm vào thế giới bé nhỏ trong cộng đồng của chị, kéo chị ra khỏi những nỗi sợ hãi, tự ti và mặc cảm của một thân phận bị mỉa mai, xa lánh.

Chị phản vệ làm sao được khi vòng tay ấy quá rắn rỏi, đầy tự tin và những lời hứa sẽ bao bọc trái tim yếu đuối của chị.

Chị phản vệ làm sao được khi người ta đã luôn ở bên cạnh và động viên chị trong chuỗi ngày đau đớn, sợ hãi nhất của da thịt – những ca đại phẫu thay hình đổi dạng – để được sống thật với con người của mình.

Chị không muốn hồi tưởng về quá khứ, về tuổi trẻ bởi ở đó có quá nhiều nỗi đau mà vết cứa sâu nhất vẫn là khi điểm tựa chị ngỡ là trọn đời, trọn kiếp đã phụ rẫy chị.

Nhưng chị không hối hận đã yêu anh vì anh xứng đáng được yêu trong những ngày tháng ấy, vì tất cả những gì anh đã làm cho chị. Nhưng, trái tim của anh đã rộng lớn hơn chị nghĩ. Nó chứa được chị nhưng cũng đủ chỗ để chứa thêm một người khác.

Cho đến một ngày, chị mệt mỏi vì sự chật chội và ngột ngạt ấy, chị đã tự mình bước ra khỏi trái tim anh. Nhưng cái giá của sự chia ly ấy là chị phải dùng toàn bộ vốn liếng của cả một thanh xuân vất vả mà trả hết khoản nợ to đùng người ta để lại, mà số tiền ấy lại được dùng để nâng niu một người khác.

Người ngoài cuộc bảo chị ngốc nghếch và tự bản thân chị cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi thì không. Ít nhất chị đã yêu rất chân thành, trọn vẹn và đã có những kí ức rất đẹp, rất đáng giá. Chỉ tiếc một điều, trái tim là thứ khó điều khiển, chính bản thân mình đôi lúc cũng không kiểm soát được những cảm xúc của chính mình, huống hồ chi là người khác.

Chị biết là mình đã quá cả tin để bị rơi vào bẫy tình, nhưng đó là chuyện của sau này, đoạn tình cảm chân thành trước kia đều là sự thật. Chính vì điều ấy mà chị đau đến tận bây giờ không thoát ra được. Chị không hồi tưởng về quá khứ bởi thực tế chị vẫn đang sống trong quá khứ và bị nó trói buộc vì tình yêu dành cho anh.

Trở lại với cô em khoe hình xăm ngày hôm qua, một vài anh chị bảo rằng em không nên xăm như vậy, vì không ai nói trước được điều gì, ngộ nhỡ không đi được với nhau đến cuối cùng thì há chẳng phải chịu thêm đau đớn cho lần tẩy xóa đi sao. Nhưng em rất kiên định, hệt như chị ngày ấy.

Có lẽ tôi là người duy nhất trong văn phòng tỏ ra ủng hộ em. Vì cuộc tình ấy là của riêng em, người phán xét cuối cùng cho nó, là đáng hay không đáng, chỉ có thể là chính em – người đã đi cùng tình yêu đó qua những thăng trầm.

Còn tối nay, có lẽ tôi sẽ lại đến phòng trà nghe chị hát tình ca.

Khi nghe chị hát, tôi hiểu một điều rằng, chị không hề hối hận, nếu được chọn lại từ đầu, chị vẫn sẽ yêu anh.

“Khi bạn hát một bản tình ca là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi đừng e ngại. Dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của bạn rồi” (Trịnh Công Sơn).

LẠC NHIÊN

“NGHIỆN” MÀN HÌNH

  Trong thời đại công nghệ số, thiết bị điện tử như điện thoại thông minh, máy tính bảng hay máy tính trở thành công cụ không thể thiếu trong học tập, làm việc và giải trí. Tuy nhiên, khi việc sử dụng mất kiểm soát, lấn át các hoạt động cần thiết khác và gây suy...

ĐẰNG SAU SỰ TỨC GIẬN

Cơn tức giận thường được nhìn thấy như một phản ứng bùng nổ, mạnh mẽ và đôi khi gây tổn hại trong các mối quan hệ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ hơn, tức giận không phải lúc nào cũng là “vấn đề gốc”. Đằng sau nó là những hoạt động phức tạp của hệ thần kinh, những ký ức...

TRẦM CẢM – CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

  Trầm cảm từ lâu được xem là một trong những rối loạn tâm thần phổ biến và gây nhiều hệ lụy nhất. Khi nhắc đến trầm cảm, phần lớn mọi người nghĩ ngay đến bệnh lý cần được điều trị. Điều này không sai, nhưng nếu chỉ nhìn nhận ở một chiều, ta sẽ bỏ qua khía cạnh...

CHE GIẤU BÍ MẬT ĐỂ GIA ĐÌNH KHÔNG TAN VỠ

Trong nhiều gia đình, khi có một sự thật khó chấp nhận – như chuyện vợ hoặc chồng ngoại tình, hay việc hôn nhân không còn hạnh phúc – các thành viên thường chọn cách che giấu và né tránh. Người lớn nói dối rằng “mọi chuyện vẫn ổn”, con cái giả vờ tin, còn cả gia đình...

CHIẾC MẶT NẠ HOÀN HẢO

  Có những đứa trẻ từ rất sớm đã học cách khoác lên mình “chiếc mặt nạ hoàn hảo”. Các em nỗ lực đạt điểm cao, giành thành tích, cư xử gương mẫu và không để lộ chút yếu đuối nào. Đối với các em, sự hoàn hảo giống như một đặc quyền: nó giúp che giấu những mong manh...

GIA ĐÌNH “BỆNH LÝ”

Trong nhiều gia đình bệnh lý, sự kết hợp giữa một người cha hoặc mẹ mang đặc điểm nhân cách ái kỷ và một người còn lại có xu hướng rối loạn nhân cách ranh giới (borderline) thường tạo nên một trường bạo lực tâm lý liên tục. Người ái kỷ cần kiểm soát, thống trị và luôn...

HÃY RỜI ĐI KHỎI CHA MẸ ĐỘC HẠI

  Trong văn hóa Việt Nam, cha mẹ luôn được coi là gốc rễ, là nơi con cái phải kính trọng và chăm sóc trọn đời. Tuy nhiên, không phải mọi cha mẹ đều mang đến sự an toàn và tình yêu lành mạnh. Với những cha mẹ độc hại, đặc biệt khi có đặc điểm của rối loạn nhân...

NGOẠI TÌNH “MÃN TÍNH”

  Rối loạn nhân cách nhóm B bao gồm bốn dạng chính: ái kỷ (narcissistic), ranh giới (borderline), chống đối xã hội (antisocial) và kịch tính (histrionic). Điểm chung của nhóm này là sự kịch tính, hỗn loạn, bốc đồng và khó kiểm soát cảm xúc, khiến các mối quan hệ...

MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠI

Một mối quan hệ, dù là tình yêu, hôn nhân hay gia đình, đều cần dựa trên nền tảng tôn trọng, an toàn và nâng đỡ lẫn nhau. Tuy nhiên, không phải lúc nào điều này cũng diễn ra. Khi một mối quan hệ trở thành nguồn gốc của căng thẳng, sợ hãi và tổn thương triền miên, nó...

RỐI LOẠN NHÂN CÁCH HỖN LOẠN

Rối loạn nhân cách nhóm B, bao gồm nhân cách ranh giới (borderline), chống đối xã hội (antisocial), ái kỷ (narcissistic) và kịch tính (histrionic), thường gắn liền với các mối quan hệ hỗn loạn, kịch tính và đầy căng thẳng. Khi yêu hoặc kết hôn với một người thuộc nhóm...

“NGHIỆN” MÀN HÌNH

  Trong thời đại công nghệ số, thiết bị điện tử như điện thoại thông minh, máy tính bảng hay máy tính trở thành công cụ không thể thiếu trong học tập, làm việc và giải trí. Tuy nhiên, khi việc sử dụng mất kiểm soát, lấn át các hoạt động cần thiết khác và gây suy...

ĐẰNG SAU SỰ TỨC GIẬN

Cơn tức giận thường được nhìn thấy như một phản ứng bùng nổ, mạnh mẽ và đôi khi gây tổn hại trong các mối quan hệ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ hơn, tức giận không phải lúc nào cũng là “vấn đề gốc”. Đằng sau nó là những hoạt động phức tạp của hệ thần kinh, những ký ức...

TRẦM CẢM – CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

  Trầm cảm từ lâu được xem là một trong những rối loạn tâm thần phổ biến và gây nhiều hệ lụy nhất. Khi nhắc đến trầm cảm, phần lớn mọi người nghĩ ngay đến bệnh lý cần được điều trị. Điều này không sai, nhưng nếu chỉ nhìn nhận ở một chiều, ta sẽ bỏ qua khía cạnh...

CHE GIẤU BÍ MẬT ĐỂ GIA ĐÌNH KHÔNG TAN VỠ

Trong nhiều gia đình, khi có một sự thật khó chấp nhận – như chuyện vợ hoặc chồng ngoại tình, hay việc hôn nhân không còn hạnh phúc – các thành viên thường chọn cách che giấu và né tránh. Người lớn nói dối rằng “mọi chuyện vẫn ổn”, con cái giả vờ tin, còn cả gia đình...

NÓI DỐI MÃN TÍNH

  Nói dối là hành vi con người nào cũng từng trải qua, nhưng khi nó trở thành một thói quen kéo dài và dường như ăn sâu vào cách tồn tại của một người, ta gọi đó là nói dối mãn tính. Đây không chỉ đơn thuần là sự gian lận hay thiếu trung thực, mà thường là một cơ...

CHIẾC MẶT NẠ HOÀN HẢO

  Có những đứa trẻ từ rất sớm đã học cách khoác lên mình “chiếc mặt nạ hoàn hảo”. Các em nỗ lực đạt điểm cao, giành thành tích, cư xử gương mẫu và không để lộ chút yếu đuối nào. Đối với các em, sự hoàn hảo giống như một đặc quyền: nó giúp che giấu những mong manh...

LGBT+ – NỖI ĐAU MANG TÊN CÔ ĐƠN

  Cô đơn là trải nghiệm mà ai cũng từng nếm trải, nhưng với cộng đồng LGBT+, nỗi cô đơn thường mang màu sắc đặc biệt sâu và đau hơn. Khi một người lớn lên trong môi trường bị kỳ thị, từ chối hay không được công nhận, não bộ họ liên tục ghi nhận tín hiệu “mình...

CÔ ĐƠN DƯỚI GÓC NHÌN SINH HỌC THẦN KINH

  Cô đơn không chỉ là cảm giác trống trải hay nỗi buồn thoáng qua, mà thực sự là một trải nghiệm đau đớn ở cấp độ sinh học thần kinh. Con người là sinh vật xã hội, bộ não chúng ta tiến hóa để duy trì kết nối với nhóm nhằm đảm bảo sự tồn tại. Khi bị tách rời hoặc...

CÔ ĐƠN VÀ TRẦM CẢM

  Cô đơn là một trải nghiệm phổ biến, ai trong chúng ta cũng từng trải qua. Thế nhưng, khi nỗi cô đơn kéo dài và không được xoa dịu bằng sự kết nối, sự lắng nghe và những vòng tay ấm áp, nó có thể trở thành mảnh đất màu mỡ cho trầm cảm hình thành. Về mặt sinh học...

CĂNG THẲNG VÀ KHẢ NĂNG THỤ THAI, MANG THAI

  Hệ thống đáp ứng với căng thẳng (stress response system) là một cơ chế sinh học phức tạp, trong đó trục hạ đồi – tuyến yên – tuyến thượng thận (HPA axis) đóng vai trò trung tâm. Khi cơ thể đối mặt với áp lực, hormone cortisol và catecholamine (adrenaline,...