BẪY TÌNH

BẪY TÌNH

 

Đôi khi tôi nghĩ những người cả tin đối với tình yêu sẽ như con thiêu thân luôn bị ánh đèn nóng rực thu hút, lao vào đó một cách bản năng rồi tan biến thành tro bụi. Chiếc bẫy tình thu hút người ta bằng những điều ngọt ngào, ấm áp được bày biện bên trong rồi bất ngờ đâm họ một nhát. Dở dang rồi, đau đớn rồi, người ta liệu có hối hận vì đã yêu hay không?

Ngày hôm qua, cô em trong công ty khoe hình xăm mới, khắc tên viết tắt của em và người yêu. Nhìn hình xăm và gương mặt hạnh phúc của em, bất giác tôi nhớ đến chị.

Chị thường bảo rằng người ta hồi tưởng về quá khứ rồi mơ mộng được quay về những năm tháng hoa niên đã vội vã trôi qua. Nhưng chị thì không. Bởi không phải tuổi ngây thơ của ai cũng đẹp đẽ…

Có lần, một cô bé trong ekip chụp ảnh trầm trồ khen hình xăm trên lưng của chị. Chị cười nhạt và bảo rằng “đó chỉ là một kỉ niệm buồn của tuổi dại khờ em ạ”.

Trên tấm lưng ấy là một bức tranh, nhưng nhìn mãi vẫn không rõ bố cục. Bởi vì nó vốn không phải là ý đồ ban đầu của nghệ nhân và vị khách của mình. Đó chẳng qua chỉ là một bức họa bị buộc phải chèn thêm, bị cố ý chắp vá để che đậy một quá khứ mà vị khách không muốn nhắc đến nữa.

Dù vậy, mỗi lần nhìn vào nó, chị lại thấy đau, nhưng lại không có can đảm xóa đi. Vậy là mỗi khi chị nhìn thấy một chi tiết dù rất nhỏ nào đấy của vết xăm cũ còn lộ ra, chị lại yêu cầu xăm chồng lên một hình thù khác để che đi. Dần dà, tấm lưng ấy phủ kín những vết màu xanh đỏ, còn trái tim chị vì quá đau mà lãnh đạm dần.

Chị đã từng rất yêu Sài Gòn vào mùa nắng. Chị hay cùng với người mình thương lượn xe đi lòng vòng mấy con đường vào lúc chiều vắng. Màu nắng thuở thơ ngây ấy đẹp vì có anh.

Nhưng bây giờ, nắng cứ hung hãn phả những hơi thở ngột ngạt vào lá hoa, vào mấy con đường đã vắng dần những gốc cây lớn. Con đường rợp bóng cây nhất ở Sài Gòn bây giờ đến một chiếc lá, một tiếng chim, một con sóc cũng chẳng còn. Từ ban công những quán cà phê nhìn ra đường, nắng chói chang đến lòa mắt. Thời gian mang đến những thay đổi thật tàn nhẫn.

Tuổi đẹp nhất đời con gái của chị vì yêu lầm mà dang dở đến tận bây giờ. Người ta bảo chị rơi vào bẫy tình mà không biết đến sự suy tính của lòng người.

Nhưng chị phản vệ làm sao được khi có một người mang hơi ấm lạ lẫm vào thế giới bé nhỏ trong cộng đồng của chị, kéo chị ra khỏi những nỗi sợ hãi, tự ti và mặc cảm của một thân phận bị mỉa mai, xa lánh.

Chị phản vệ làm sao được khi vòng tay ấy quá rắn rỏi, đầy tự tin và những lời hứa sẽ bao bọc trái tim yếu đuối của chị.

Chị phản vệ làm sao được khi người ta đã luôn ở bên cạnh và động viên chị trong chuỗi ngày đau đớn, sợ hãi nhất của da thịt – những ca đại phẫu thay hình đổi dạng – để được sống thật với con người của mình.

Chị không muốn hồi tưởng về quá khứ, về tuổi trẻ bởi ở đó có quá nhiều nỗi đau mà vết cứa sâu nhất vẫn là khi điểm tựa chị ngỡ là trọn đời, trọn kiếp đã phụ rẫy chị.

Nhưng chị không hối hận đã yêu anh vì anh xứng đáng được yêu trong những ngày tháng ấy, vì tất cả những gì anh đã làm cho chị. Nhưng, trái tim của anh đã rộng lớn hơn chị nghĩ. Nó chứa được chị nhưng cũng đủ chỗ để chứa thêm một người khác.

Cho đến một ngày, chị mệt mỏi vì sự chật chội và ngột ngạt ấy, chị đã tự mình bước ra khỏi trái tim anh. Nhưng cái giá của sự chia ly ấy là chị phải dùng toàn bộ vốn liếng của cả một thanh xuân vất vả mà trả hết khoản nợ to đùng người ta để lại, mà số tiền ấy lại được dùng để nâng niu một người khác.

Người ngoài cuộc bảo chị ngốc nghếch và tự bản thân chị cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi thì không. Ít nhất chị đã yêu rất chân thành, trọn vẹn và đã có những kí ức rất đẹp, rất đáng giá. Chỉ tiếc một điều, trái tim là thứ khó điều khiển, chính bản thân mình đôi lúc cũng không kiểm soát được những cảm xúc của chính mình, huống hồ chi là người khác.

Chị biết là mình đã quá cả tin để bị rơi vào bẫy tình, nhưng đó là chuyện của sau này, đoạn tình cảm chân thành trước kia đều là sự thật. Chính vì điều ấy mà chị đau đến tận bây giờ không thoát ra được. Chị không hồi tưởng về quá khứ bởi thực tế chị vẫn đang sống trong quá khứ và bị nó trói buộc vì tình yêu dành cho anh.

Trở lại với cô em khoe hình xăm ngày hôm qua, một vài anh chị bảo rằng em không nên xăm như vậy, vì không ai nói trước được điều gì, ngộ nhỡ không đi được với nhau đến cuối cùng thì há chẳng phải chịu thêm đau đớn cho lần tẩy xóa đi sao. Nhưng em rất kiên định, hệt như chị ngày ấy.

Có lẽ tôi là người duy nhất trong văn phòng tỏ ra ủng hộ em. Vì cuộc tình ấy là của riêng em, người phán xét cuối cùng cho nó, là đáng hay không đáng, chỉ có thể là chính em – người đã đi cùng tình yêu đó qua những thăng trầm.

Còn tối nay, có lẽ tôi sẽ lại đến phòng trà nghe chị hát tình ca.

Khi nghe chị hát, tôi hiểu một điều rằng, chị không hề hối hận, nếu được chọn lại từ đầu, chị vẫn sẽ yêu anh.

“Khi bạn hát một bản tình ca là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi đừng e ngại. Dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của bạn rồi” (Trịnh Công Sơn).

LẠC NHIÊN

 

Đôi khi tôi nghĩ những người cả tin đối với tình yêu sẽ như con thiêu thân luôn bị ánh đèn nóng rực thu hút, lao vào đó một cách bản năng rồi tan biến thành tro bụi. Chiếc bẫy tình thu hút người ta bằng những điều ngọt ngào, ấm áp được bày biện bên trong rồi bất ngờ đâm họ một nhát. Dở dang rồi, đau đớn rồi, người ta liệu có hối hận vì đã yêu hay không?

Ngày hôm qua, cô em trong công ty khoe hình xăm mới, khắc tên viết tắt của em và người yêu. Nhìn hình xăm và gương mặt hạnh phúc của em, bất giác tôi nhớ đến chị.

Chị thường bảo rằng người ta hồi tưởng về quá khứ rồi mơ mộng được quay về những năm tháng hoa niên đã vội vã trôi qua. Nhưng chị thì không. Bởi không phải tuổi ngây thơ của ai cũng đẹp đẽ…

Có lần, một cô bé trong ekip chụp ảnh trầm trồ khen hình xăm trên lưng của chị. Chị cười nhạt và bảo rằng “đó chỉ là một kỉ niệm buồn của tuổi dại khờ em ạ”.

Trên tấm lưng ấy là một bức tranh, nhưng nhìn mãi vẫn không rõ bố cục. Bởi vì nó vốn không phải là ý đồ ban đầu của nghệ nhân và vị khách của mình. Đó chẳng qua chỉ là một bức họa bị buộc phải chèn thêm, bị cố ý chắp vá để che đậy một quá khứ mà vị khách không muốn nhắc đến nữa.

Dù vậy, mỗi lần nhìn vào nó, chị lại thấy đau, nhưng lại không có can đảm xóa đi. Vậy là mỗi khi chị nhìn thấy một chi tiết dù rất nhỏ nào đấy của vết xăm cũ còn lộ ra, chị lại yêu cầu xăm chồng lên một hình thù khác để che đi. Dần dà, tấm lưng ấy phủ kín những vết màu xanh đỏ, còn trái tim chị vì quá đau mà lãnh đạm dần.

Chị đã từng rất yêu Sài Gòn vào mùa nắng. Chị hay cùng với người mình thương lượn xe đi lòng vòng mấy con đường vào lúc chiều vắng. Màu nắng thuở thơ ngây ấy đẹp vì có anh.

Nhưng bây giờ, nắng cứ hung hãn phả những hơi thở ngột ngạt vào lá hoa, vào mấy con đường đã vắng dần những gốc cây lớn. Con đường rợp bóng cây nhất ở Sài Gòn bây giờ đến một chiếc lá, một tiếng chim, một con sóc cũng chẳng còn. Từ ban công những quán cà phê nhìn ra đường, nắng chói chang đến lòa mắt. Thời gian mang đến những thay đổi thật tàn nhẫn.

Tuổi đẹp nhất đời con gái của chị vì yêu lầm mà dang dở đến tận bây giờ. Người ta bảo chị rơi vào bẫy tình mà không biết đến sự suy tính của lòng người.

Nhưng chị phản vệ làm sao được khi có một người mang hơi ấm lạ lẫm vào thế giới bé nhỏ trong cộng đồng của chị, kéo chị ra khỏi những nỗi sợ hãi, tự ti và mặc cảm của một thân phận bị mỉa mai, xa lánh.

Chị phản vệ làm sao được khi vòng tay ấy quá rắn rỏi, đầy tự tin và những lời hứa sẽ bao bọc trái tim yếu đuối của chị.

Chị phản vệ làm sao được khi người ta đã luôn ở bên cạnh và động viên chị trong chuỗi ngày đau đớn, sợ hãi nhất của da thịt – những ca đại phẫu thay hình đổi dạng – để được sống thật với con người của mình.

Chị không muốn hồi tưởng về quá khứ, về tuổi trẻ bởi ở đó có quá nhiều nỗi đau mà vết cứa sâu nhất vẫn là khi điểm tựa chị ngỡ là trọn đời, trọn kiếp đã phụ rẫy chị.

Nhưng chị không hối hận đã yêu anh vì anh xứng đáng được yêu trong những ngày tháng ấy, vì tất cả những gì anh đã làm cho chị. Nhưng, trái tim của anh đã rộng lớn hơn chị nghĩ. Nó chứa được chị nhưng cũng đủ chỗ để chứa thêm một người khác.

Cho đến một ngày, chị mệt mỏi vì sự chật chội và ngột ngạt ấy, chị đã tự mình bước ra khỏi trái tim anh. Nhưng cái giá của sự chia ly ấy là chị phải dùng toàn bộ vốn liếng của cả một thanh xuân vất vả mà trả hết khoản nợ to đùng người ta để lại, mà số tiền ấy lại được dùng để nâng niu một người khác.

Người ngoài cuộc bảo chị ngốc nghếch và tự bản thân chị cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi thì không. Ít nhất chị đã yêu rất chân thành, trọn vẹn và đã có những kí ức rất đẹp, rất đáng giá. Chỉ tiếc một điều, trái tim là thứ khó điều khiển, chính bản thân mình đôi lúc cũng không kiểm soát được những cảm xúc của chính mình, huống hồ chi là người khác.

Chị biết là mình đã quá cả tin để bị rơi vào bẫy tình, nhưng đó là chuyện của sau này, đoạn tình cảm chân thành trước kia đều là sự thật. Chính vì điều ấy mà chị đau đến tận bây giờ không thoát ra được. Chị không hồi tưởng về quá khứ bởi thực tế chị vẫn đang sống trong quá khứ và bị nó trói buộc vì tình yêu dành cho anh.

Trở lại với cô em khoe hình xăm ngày hôm qua, một vài anh chị bảo rằng em không nên xăm như vậy, vì không ai nói trước được điều gì, ngộ nhỡ không đi được với nhau đến cuối cùng thì há chẳng phải chịu thêm đau đớn cho lần tẩy xóa đi sao. Nhưng em rất kiên định, hệt như chị ngày ấy.

Có lẽ tôi là người duy nhất trong văn phòng tỏ ra ủng hộ em. Vì cuộc tình ấy là của riêng em, người phán xét cuối cùng cho nó, là đáng hay không đáng, chỉ có thể là chính em – người đã đi cùng tình yêu đó qua những thăng trầm.

Còn tối nay, có lẽ tôi sẽ lại đến phòng trà nghe chị hát tình ca.

Khi nghe chị hát, tôi hiểu một điều rằng, chị không hề hối hận, nếu được chọn lại từ đầu, chị vẫn sẽ yêu anh.

“Khi bạn hát một bản tình ca là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi đừng e ngại. Dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của bạn rồi” (Trịnh Công Sơn).

LẠC NHIÊN

“ĐƠ” MÃN TÍNH

Khi im lặng không phải là bình yên, mà là tê liệt thần kinh Có những đứa trẻ dường như “ngoan ngoãn”, “ít phiền hà”, ngồi yên một mình hàng giờ liền, không đòi hỏi, không khóc, không phản kháng. Trong mắt người lớn, đó là một đứa trẻ “dễ nuôi”. Nhưng đằng sau sự lặng...

KHI CON GÁI KHÔNG ĐƯỢC ƯU TIÊN

  Trong nhiều gia đình, đặc biệt ở những nền văn hóa coi trọng nam giới, việc con trai được ưu tiên và con gái bị xem nhẹ không chỉ là một bất công xã hội mà còn là một trải nghiệm sang chấn sâu sắc, để lại dấu vết vô hình trong mối gắn bó, cảm nhận về cơ thể và...

CON GÁI KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG CON TRAI

Trong nhiều nền văn hóa, đặc biệt là các xã hội Á Đông truyền thống, việc sinh con trai thường được coi là một “thành tựu”, còn việc sinh con gái có thể bị xem là “kém giá trị”. Đối với một đứa bé gái, việc sinh ra đã là một nỗi thất vọng trong mắt cha mẹ không chỉ là...

LIỆU PHÁP EMDR- ĐIỀU TRỊ SANG CHẤN DO THIÊN TAI, NGHỊCH CẢNH

  Trong những năm gần đây, liệu pháp EMDR (Eye Movement Desensitization and Reprocessing – Tái xử lý và giải mẫn cảm qua chuyển động mắt) đã trở thành một trong những phương pháp điều trị sang chấn tâm lý được công nhận và ứng dụng rộng rãi. Phương pháp này được...

QUYỀN LỰC CỦA KẺ XÂM HẠI NƠI CÔNG SỞ

Trong môi trường công sở – nơi lẽ ra phải là không gian của sự an toàn, chuyên nghiệp và tôn trọng lẫn nhau – các hành vi quấy rối, xâm hại và cưỡng hiếp vẫn có thể xảy ra một cách tinh vi và dai dẳng. Vấn đề không chỉ nằm ở hành vi sai trái của một cá nhân, mà còn ở...

KHI ĐÀN ÔNG THÍCH BỊ TRỪNG PHẠT

Trong văn hóa hiện đại, người đàn ông thành đạt, quyết đoán và nắm quyền kiểm soát thường được xem là biểu tượng của bản lĩnh và nam tính. Thế nhưng, phía sau lớp vỏ cứng cỏi đó, không hiếm người lại tìm thấy sự giải thoát kỳ lạ trong việc trở thành “kẻ phục tùng”...

NỮ CƯỜNG NHÂN HÓA THÀNH NÔ LỆ

Trong xã hội hiện đại, hình tượng "nữ cường nhân" – người phụ nữ độc lập, bản lĩnh, đạt được thành công vượt trội trong sự nghiệp – ngày càng phổ biến. Thế nhưng, không hiếm khi phía sau sự mạnh mẽ ấy lại là một đời sống tình cảm đầy rối ren, nơi họ cảm thấy mình như...

KHI CƠ THỂ NÓI THAY

Khi cơ thể thay lời muốn nói: Mù, tê liệt và mất cảm giác do sang chấn thần kinh Không phải lúc nào tê liệt hay mất cảm giác cũng bắt nguồn từ tổn thương thực thể rõ ràng. Có những người bỗng dưng không nhìn thấy, không nghe được, hoặc liệt nửa người mà không phát...

ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN

Không phải mọi đứa trẻ sinh ra đều được chờ đợi. Có những sinh linh được hình thành trong hoang mang, sợ hãi, thậm chí bị từ chối từ những tuần đầu thai kỳ. Với một bé gái được mang thai ngoài ý muốn, khi cha mẹ từng nghĩ đến việc bỏ con, trải nghiệm đầu đời của em đã...

KHI NGƯỜI LỚN TÈ DẦM

  Góc nhìn thần kinh và sang chấn Tè dầm ở người trưởng thành là một hiện tượng thường bị xem nhẹ hoặc gắn với sự xấu hổ cá nhân, trong khi thực chất, đây có thể là biểu hiện của những rối loạn sâu sắc liên quan đến hệ thần kinh và các trải nghiệm sang chấn. Khi...

NGƯỜI ĐỒNG TÍNH NAM VÀ RỐI LOẠN CƯƠNG DƯƠNG TRONG GẮN BÓ

Với nhiều người đồng tính nam, rối loạn cương dương không đơn thuần là vấn đề thể chất, mà còn là tấm gương phản chiếu những tổn thương sâu kín về cảm xúc, sự xấu hổ và kiểu gắn bó không an toàn hình thành từ rất sớm. Lớn lên trong một xã hội nơi sự nam tính chuẩn mực...

VAI TRÒ TƯỞNG TƯỢNG, “OBJECTIFY” HOẶC PLAY TRONG TÌNH DỤC

Tình dục không chỉ là hành vi thể chất mà còn là trải nghiệm thần kinh – cảm xúc – tưởng tượng. Đôi khi, chính việc nghĩ đến tình dục, tưởng tượng về cơ thể người mình yêu trong một bối cảnh khiêu gợi, hay hóa thân vào những vai trò không thuộc “đời thật” lại khiến ta...

KÌM NÉN CẢM XÚC VÀ “BẤT LỰC” TRONG TÌNH DỤC

Nhiều người vẫn nghĩ tình dục chỉ liên quan đến cơ thể – rằng nếu có người yêu thương mình, nếu đủ hấp dẫn, đủ “kỹ thuật”, thì chắc chắn sẽ có ham muốn và khoái cảm. Thế nhưng, thực tế không đơn giản như vậy. Có những người rất yêu bạn đời của mình, rất muốn gần gũi,...

VÌ SAO PHỤ NỮ Ở LẠI VỚI NGƯỜI TỆ BẠC

Có nhiều người phụ nữ, dù ngoài xã hội thành công, giỏi giang, được người khác nể trọng, nhưng trong tình yêu lại trở nên nhỏ bé, nhún nhường, thậm chí cam chịu. Họ dành hết tâm sức chăm sóc cho người đàn ông chẳng xứng đáng – thờ ơ, ích kỷ, vô tâm, thậm chí có lúc...

NHỮNG ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC KHÓC

  Có những đứa trẻ lớn lên trong những ngôi nhà nơi tiếng khóc là điều cấm kỵ. Chúng không được phép thể hiện sự yếu đuối, không được “làm quá”, không được rơi lệ dù trong lòng đầy giông bão. Thay vì được ôm ấp khi đau buồn, chúng thường nghe những lời như “nín...

“ĐƠ” MÃN TÍNH

Khi im lặng không phải là bình yên, mà là tê liệt thần kinh Có những đứa trẻ dường như “ngoan ngoãn”, “ít phiền hà”, ngồi yên một mình hàng giờ liền, không đòi hỏi, không khóc, không phản kháng. Trong mắt người lớn, đó là một đứa trẻ “dễ nuôi”. Nhưng đằng sau sự lặng...

KHI CON GÁI KHÔNG ĐƯỢC ƯU TIÊN

  Trong nhiều gia đình, đặc biệt ở những nền văn hóa coi trọng nam giới, việc con trai được ưu tiên và con gái bị xem nhẹ không chỉ là một bất công xã hội mà còn là một trải nghiệm sang chấn sâu sắc, để lại dấu vết vô hình trong mối gắn bó, cảm nhận về cơ thể và...

CON GÁI KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG CON TRAI

Trong nhiều nền văn hóa, đặc biệt là các xã hội Á Đông truyền thống, việc sinh con trai thường được coi là một “thành tựu”, còn việc sinh con gái có thể bị xem là “kém giá trị”. Đối với một đứa bé gái, việc sinh ra đã là một nỗi thất vọng trong mắt cha mẹ không chỉ là...

LIỆU PHÁP EMDR- ĐIỀU TRỊ SANG CHẤN DO THIÊN TAI, NGHỊCH CẢNH

  Trong những năm gần đây, liệu pháp EMDR (Eye Movement Desensitization and Reprocessing – Tái xử lý và giải mẫn cảm qua chuyển động mắt) đã trở thành một trong những phương pháp điều trị sang chấn tâm lý được công nhận và ứng dụng rộng rãi. Phương pháp này được...

QUYỀN LỰC CỦA KẺ XÂM HẠI NƠI CÔNG SỞ

Trong môi trường công sở – nơi lẽ ra phải là không gian của sự an toàn, chuyên nghiệp và tôn trọng lẫn nhau – các hành vi quấy rối, xâm hại và cưỡng hiếp vẫn có thể xảy ra một cách tinh vi và dai dẳng. Vấn đề không chỉ nằm ở hành vi sai trái của một cá nhân, mà còn ở...