GẮN BÓ NÉ TRÁNH Ở NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH
GẮN BÓ NÉ TRÁNH Ở NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH
Cơ chế tự bảo vệ từ sự cô lập
Gắn bó né tránh (avoidant attachment) là một kiểu hình gắn bó đặc trưng bởi xu hướng tránh né sự thân mật, dựa dẫm quá mức vào bản thân, và đàn áp cảm xúc, đặc biệt khi đối diện với tình yêu hoặc nguy cơ bị tổn thương. Những người lớn có kiểu gắn bó né tránh thường không tin rằng người khác có thể hoặc sẽ hỗ trợ họ, nên họ phát triển một mô hình nội tâm (internal working model) với niềm tin rằng: “Tôi chỉ có thể dựa vào chính mình” và “Sự gần gũi là nguy hiểm”.
Từ thời thơ ấu, những người có kiểu gắn bó này thường trải nghiệm sự lạnh lùng về mặt cảm xúc, bị từ chối hoặc bị phớt lờ khi tìm kiếm sự an ủi từ người chăm sóc. Kết quả là, họ học cách tự điều tiết cảm xúc một cách độc lập (self-regulation) mà không cần đến sự hiện diện của người khác. Tuy nhiên, điều này không hẳn là một sức mạnh. Thay vì học được cách “cùng điều tiết” (co-regulation) – một kỹ năng cảm xúc phát triển lành mạnh trong mối quan hệ – họ lại ngắt kết nối khỏi cảm xúc của chính mình và của người khác như một cơ chế sinh tồn.
Khi cảm thấy bị đe dọa hoặc khi bắt đầu yêu, những người gắn bó né tránh có xu hướng đàn áp cảm xúc (emotional suppression) và tách mình khỏi mối liên hệ để bảo vệ bản thân khỏi nguy cơ bị tổn thương. Họ có thể tỏ ra lạnh nhạt, xa cách, hoặc lý trí hóa cảm xúc – không phải vì họ không cần sự gần gũi, mà vì họ đã học được rằng gần gũi dẫn đến đau đớn. Dưới lớp vỏ tự lập ấy là nỗi sợ bị phụ thuộc, sợ bị kiểm soát, hoặc bị từ chối. Họ thường không nghĩ rằng người khác có thể giúp được họ, và việc cần đến người khác khiến họ cảm thấy yếu đuối, hoặc đáng xấu hổ.
Trong các mối quan hệ thân mật, họ có thể gặp khó khăn trong việc mở lòng, chia sẻ cảm xúc, hoặc nhờ cậy khi cần thiết. Đối phương dễ cảm thấy bị đẩy ra hoặc không được kết nối thực sự, dù người gắn bó né tránh có thể vẫn yêu thương một cách thầm lặng. Họ yêu, nhưng yêu theo cách giữ khoảng cách để an toàn.
Hiểu về mô hình gắn bó né tránh giúp ta không chỉ nhận diện cơ chế phòng vệ đang vận hành, mà còn mở ra cơ hội chữa lành qua mối quan hệ an toàn, nơi cảm xúc có thể được đón nhận, và sự phụ thuộc không còn là một mối đe dọa, mà là một phần của sự kết nối nhân bản.
MIA NGUYỄN
Cơ chế tự bảo vệ từ sự cô lập
Gắn bó né tránh (avoidant attachment) là một kiểu hình gắn bó đặc trưng bởi xu hướng tránh né sự thân mật, dựa dẫm quá mức vào bản thân, và đàn áp cảm xúc, đặc biệt khi đối diện với tình yêu hoặc nguy cơ bị tổn thương. Những người lớn có kiểu gắn bó né tránh thường không tin rằng người khác có thể hoặc sẽ hỗ trợ họ, nên họ phát triển một mô hình nội tâm (internal working model) với niềm tin rằng: “Tôi chỉ có thể dựa vào chính mình” và “Sự gần gũi là nguy hiểm”.
Từ thời thơ ấu, những người có kiểu gắn bó này thường trải nghiệm sự lạnh lùng về mặt cảm xúc, bị từ chối hoặc bị phớt lờ khi tìm kiếm sự an ủi từ người chăm sóc. Kết quả là, họ học cách tự điều tiết cảm xúc một cách độc lập (self-regulation) mà không cần đến sự hiện diện của người khác. Tuy nhiên, điều này không hẳn là một sức mạnh. Thay vì học được cách “cùng điều tiết” (co-regulation) – một kỹ năng cảm xúc phát triển lành mạnh trong mối quan hệ – họ lại ngắt kết nối khỏi cảm xúc của chính mình và của người khác như một cơ chế sinh tồn.
Khi cảm thấy bị đe dọa hoặc khi bắt đầu yêu, những người gắn bó né tránh có xu hướng đàn áp cảm xúc (emotional suppression) và tách mình khỏi mối liên hệ để bảo vệ bản thân khỏi nguy cơ bị tổn thương. Họ có thể tỏ ra lạnh nhạt, xa cách, hoặc lý trí hóa cảm xúc – không phải vì họ không cần sự gần gũi, mà vì họ đã học được rằng gần gũi dẫn đến đau đớn. Dưới lớp vỏ tự lập ấy là nỗi sợ bị phụ thuộc, sợ bị kiểm soát, hoặc bị từ chối. Họ thường không nghĩ rằng người khác có thể giúp được họ, và việc cần đến người khác khiến họ cảm thấy yếu đuối, hoặc đáng xấu hổ.
Trong các mối quan hệ thân mật, họ có thể gặp khó khăn trong việc mở lòng, chia sẻ cảm xúc, hoặc nhờ cậy khi cần thiết. Đối phương dễ cảm thấy bị đẩy ra hoặc không được kết nối thực sự, dù người gắn bó né tránh có thể vẫn yêu thương một cách thầm lặng. Họ yêu, nhưng yêu theo cách giữ khoảng cách để an toàn.
Hiểu về mô hình gắn bó né tránh giúp ta không chỉ nhận diện cơ chế phòng vệ đang vận hành, mà còn mở ra cơ hội chữa lành qua mối quan hệ an toàn, nơi cảm xúc có thể được đón nhận, và sự phụ thuộc không còn là một mối đe dọa, mà là một phần của sự kết nối nhân bản.
MIA NGUYỄN





