HỦY HOẠI NGƯỜI TA YÊU THƯƠNG

HỦY HOẠI NGƯỜI TA YÊU THƯƠNG

 

Có một nghịch lý đau lòng trong đời sống tâm lý: chúng ta đôi khi làm tổn thương chính những người mình yêu thương nhất. Không phải vì chúng ta không yêu họ, mà bởi vì những vết thương chưa lành trong ta chưa từng được thấu hiểu. Và trong cơn vô thức của đau đớn, bất an và lạc lối, chúng ta trở thành người gieo tổn thương – mà không hề hay biết.

Khi bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc tiêu cực, con người có xu hướng phản ứng một cách bản năng để tìm kiếm sự cân bằng. Những cơn giận dữ vô cớ, sự lạnh nhạt, né tránh hay kiểm soát quá mức – tất cả những điều ấy không phải là sự cố ý làm đau, mà là tiếng kêu cứu từ những phần tâm hồn đã từng bị bỏ rơi, không được chữa lành. Và tiếc thay, người ở gần nhất – người yêu thương ta nhất – lại trở thành tấm gương phản chiếu, là nơi chúng ta trút lên tất cả những hỗn loạn bên trong.

Chỉ khi hậu quả xảy ra – khi mối quan hệ rạn nứt, khi ánh mắt người kia chất chứa nỗi thất vọng, khi sự im lặng bắt đầu thay thế cho những lời yêu thương – nhiều người mới bừng tỉnh. Họ nhận ra sự hủy hoại không chỉ làm tổn thương người kia, mà còn khoét sâu thêm khoảng trống trong chính họ. Nỗi đau chưa được gọi tên bỗng hiện hình: đó có thể là sự thiếu thốn tình cảm thuở nhỏ, cảm giác bị bỏ rơi, sự bất lực, hoặc niềm tin sai lệch rằng mình không đáng được yêu thương.

Sự thức tỉnh ấy đau đớn, nhưng cũng chính là cơ hội để bắt đầu lại. Bởi chỉ khi đối diện với sự thật, con người mới có khả năng thay đổi. Và sự thay đổi thật sự không đến từ lời xin lỗi, mà từ hành động cụ thể: học cách nhận diện và quản lý cảm xúc, tìm kiếm sự hỗ trợ từ trị liệu tâm lý, học cách yêu mà không kiểm soát, kết nối mà không đánh mất chính mình.

Chúng ta không thể xóa bỏ quá khứ, nhưng ta có thể chọn cách sống khác trong hiện tại. Việc dừng lại để chữa lành không chỉ là món quà cho bản thân, mà còn là lời hồi đáp cho tình yêu mà người khác đã kiên nhẫn trao đi. Khi ta học được cách yêu một cách lành mạnh, những vết thương xưa mới thôi cất tiếng kêu trong vô thức, và tình yêu mới có thể nở hoa trên một nền đất không còn sỏi đá của tổn thương.

Yêu thương không phải là không bao giờ làm tổn thương nhau. Mà là dám nhận ra khi mình lỡ tay làm đau – và lựa chọn không để điều đó tiếp diễn.

MIA NGUYỄN

 

Có một nghịch lý đau lòng trong đời sống tâm lý: chúng ta đôi khi làm tổn thương chính những người mình yêu thương nhất. Không phải vì chúng ta không yêu họ, mà bởi vì những vết thương chưa lành trong ta chưa từng được thấu hiểu. Và trong cơn vô thức của đau đớn, bất an và lạc lối, chúng ta trở thành người gieo tổn thương – mà không hề hay biết.

Khi bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc tiêu cực, con người có xu hướng phản ứng một cách bản năng để tìm kiếm sự cân bằng. Những cơn giận dữ vô cớ, sự lạnh nhạt, né tránh hay kiểm soát quá mức – tất cả những điều ấy không phải là sự cố ý làm đau, mà là tiếng kêu cứu từ những phần tâm hồn đã từng bị bỏ rơi, không được chữa lành. Và tiếc thay, người ở gần nhất – người yêu thương ta nhất – lại trở thành tấm gương phản chiếu, là nơi chúng ta trút lên tất cả những hỗn loạn bên trong.

Chỉ khi hậu quả xảy ra – khi mối quan hệ rạn nứt, khi ánh mắt người kia chất chứa nỗi thất vọng, khi sự im lặng bắt đầu thay thế cho những lời yêu thương – nhiều người mới bừng tỉnh. Họ nhận ra sự hủy hoại không chỉ làm tổn thương người kia, mà còn khoét sâu thêm khoảng trống trong chính họ. Nỗi đau chưa được gọi tên bỗng hiện hình: đó có thể là sự thiếu thốn tình cảm thuở nhỏ, cảm giác bị bỏ rơi, sự bất lực, hoặc niềm tin sai lệch rằng mình không đáng được yêu thương.

Sự thức tỉnh ấy đau đớn, nhưng cũng chính là cơ hội để bắt đầu lại. Bởi chỉ khi đối diện với sự thật, con người mới có khả năng thay đổi. Và sự thay đổi thật sự không đến từ lời xin lỗi, mà từ hành động cụ thể: học cách nhận diện và quản lý cảm xúc, tìm kiếm sự hỗ trợ từ trị liệu tâm lý, học cách yêu mà không kiểm soát, kết nối mà không đánh mất chính mình.

Chúng ta không thể xóa bỏ quá khứ, nhưng ta có thể chọn cách sống khác trong hiện tại. Việc dừng lại để chữa lành không chỉ là món quà cho bản thân, mà còn là lời hồi đáp cho tình yêu mà người khác đã kiên nhẫn trao đi. Khi ta học được cách yêu một cách lành mạnh, những vết thương xưa mới thôi cất tiếng kêu trong vô thức, và tình yêu mới có thể nở hoa trên một nền đất không còn sỏi đá của tổn thương.

Yêu thương không phải là không bao giờ làm tổn thương nhau. Mà là dám nhận ra khi mình lỡ tay làm đau – và lựa chọn không để điều đó tiếp diễn.

MIA NGUYỄN

CHE GIẤU BÍ MẬT ĐỂ GIA ĐÌNH KHÔNG TAN VỠ

Trong nhiều gia đình, khi có một sự thật khó chấp nhận – như chuyện vợ hoặc chồng ngoại tình, hay việc hôn nhân không còn hạnh phúc – các thành viên thường chọn cách che giấu và né tránh. Người lớn nói dối rằng “mọi chuyện vẫn ổn”, con cái giả vờ tin, còn cả gia đình...

LGBT+ – NỖI ĐAU MANG TÊN CÔ ĐƠN

  Cô đơn là trải nghiệm mà ai cũng từng nếm trải, nhưng với cộng đồng LGBT+, nỗi cô đơn thường mang màu sắc đặc biệt sâu và đau hơn. Khi một người lớn lên trong môi trường bị kỳ thị, từ chối hay không được công nhận, não bộ họ liên tục ghi nhận tín hiệu “mình...

CÔ ĐƠN DƯỚI GÓC NHÌN SINH HỌC THẦN KINH

  Cô đơn không chỉ là cảm giác trống trải hay nỗi buồn thoáng qua, mà thực sự là một trải nghiệm đau đớn ở cấp độ sinh học thần kinh. Con người là sinh vật xã hội, bộ não chúng ta tiến hóa để duy trì kết nối với nhóm nhằm đảm bảo sự tồn tại. Khi bị tách rời hoặc...

CÔ ĐƠN VÀ TRẦM CẢM

  Cô đơn là một trải nghiệm phổ biến, ai trong chúng ta cũng từng trải qua. Thế nhưng, khi nỗi cô đơn kéo dài và không được xoa dịu bằng sự kết nối, sự lắng nghe và những vòng tay ấm áp, nó có thể trở thành mảnh đất màu mỡ cho trầm cảm hình thành. Về mặt sinh học...

CĂNG THẲNG VÀ KHẢ NĂNG THỤ THAI, MANG THAI

  Hệ thống đáp ứng với căng thẳng (stress response system) là một cơ chế sinh học phức tạp, trong đó trục hạ đồi – tuyến yên – tuyến thượng thận (HPA axis) đóng vai trò trung tâm. Khi cơ thể đối mặt với áp lực, hormone cortisol và catecholamine (adrenaline,...

“NGHIỆN” MÀN HÌNH

  Trong thời đại công nghệ số, thiết bị điện tử như điện thoại thông minh, máy tính bảng hay máy tính trở thành công cụ không thể thiếu trong học tập, làm việc và giải trí. Tuy nhiên, khi việc sử dụng mất kiểm soát, lấn át các hoạt động cần thiết khác và gây suy...

ĐẰNG SAU SỰ TỨC GIẬN

Cơn tức giận thường được nhìn thấy như một phản ứng bùng nổ, mạnh mẽ và đôi khi gây tổn hại trong các mối quan hệ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ hơn, tức giận không phải lúc nào cũng là “vấn đề gốc”. Đằng sau nó là những hoạt động phức tạp của hệ thần kinh, những ký ức...

TRẦM CẢM – CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

  Trầm cảm từ lâu được xem là một trong những rối loạn tâm thần phổ biến và gây nhiều hệ lụy nhất. Khi nhắc đến trầm cảm, phần lớn mọi người nghĩ ngay đến bệnh lý cần được điều trị. Điều này không sai, nhưng nếu chỉ nhìn nhận ở một chiều, ta sẽ bỏ qua khía cạnh...

CHE GIẤU BÍ MẬT ĐỂ GIA ĐÌNH KHÔNG TAN VỠ

Trong nhiều gia đình, khi có một sự thật khó chấp nhận – như chuyện vợ hoặc chồng ngoại tình, hay việc hôn nhân không còn hạnh phúc – các thành viên thường chọn cách che giấu và né tránh. Người lớn nói dối rằng “mọi chuyện vẫn ổn”, con cái giả vờ tin, còn cả gia đình...

NÓI DỐI MÃN TÍNH

  Nói dối là hành vi con người nào cũng từng trải qua, nhưng khi nó trở thành một thói quen kéo dài và dường như ăn sâu vào cách tồn tại của một người, ta gọi đó là nói dối mãn tính. Đây không chỉ đơn thuần là sự gian lận hay thiếu trung thực, mà thường là một cơ...

CHIẾC MẶT NẠ HOÀN HẢO

  Có những đứa trẻ từ rất sớm đã học cách khoác lên mình “chiếc mặt nạ hoàn hảo”. Các em nỗ lực đạt điểm cao, giành thành tích, cư xử gương mẫu và không để lộ chút yếu đuối nào. Đối với các em, sự hoàn hảo giống như một đặc quyền: nó giúp che giấu những mong manh...

LGBT+ – NỖI ĐAU MANG TÊN CÔ ĐƠN

  Cô đơn là trải nghiệm mà ai cũng từng nếm trải, nhưng với cộng đồng LGBT+, nỗi cô đơn thường mang màu sắc đặc biệt sâu và đau hơn. Khi một người lớn lên trong môi trường bị kỳ thị, từ chối hay không được công nhận, não bộ họ liên tục ghi nhận tín hiệu “mình...

CÔ ĐƠN DƯỚI GÓC NHÌN SINH HỌC THẦN KINH

  Cô đơn không chỉ là cảm giác trống trải hay nỗi buồn thoáng qua, mà thực sự là một trải nghiệm đau đớn ở cấp độ sinh học thần kinh. Con người là sinh vật xã hội, bộ não chúng ta tiến hóa để duy trì kết nối với nhóm nhằm đảm bảo sự tồn tại. Khi bị tách rời hoặc...

CÔ ĐƠN VÀ TRẦM CẢM

  Cô đơn là một trải nghiệm phổ biến, ai trong chúng ta cũng từng trải qua. Thế nhưng, khi nỗi cô đơn kéo dài và không được xoa dịu bằng sự kết nối, sự lắng nghe và những vòng tay ấm áp, nó có thể trở thành mảnh đất màu mỡ cho trầm cảm hình thành. Về mặt sinh học...

CĂNG THẲNG VÀ KHẢ NĂNG THỤ THAI, MANG THAI

  Hệ thống đáp ứng với căng thẳng (stress response system) là một cơ chế sinh học phức tạp, trong đó trục hạ đồi – tuyến yên – tuyến thượng thận (HPA axis) đóng vai trò trung tâm. Khi cơ thể đối mặt với áp lực, hormone cortisol và catecholamine (adrenaline,...