HỦY HOẠI NGƯỜI TA YÊU THƯƠNG
HỦY HOẠI NGƯỜI TA YÊU THƯƠNG
Có một nghịch lý đau lòng trong đời sống tâm lý: chúng ta đôi khi làm tổn thương chính những người mình yêu thương nhất. Không phải vì chúng ta không yêu họ, mà bởi vì những vết thương chưa lành trong ta chưa từng được thấu hiểu. Và trong cơn vô thức của đau đớn, bất an và lạc lối, chúng ta trở thành người gieo tổn thương – mà không hề hay biết.
Khi bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc tiêu cực, con người có xu hướng phản ứng một cách bản năng để tìm kiếm sự cân bằng. Những cơn giận dữ vô cớ, sự lạnh nhạt, né tránh hay kiểm soát quá mức – tất cả những điều ấy không phải là sự cố ý làm đau, mà là tiếng kêu cứu từ những phần tâm hồn đã từng bị bỏ rơi, không được chữa lành. Và tiếc thay, người ở gần nhất – người yêu thương ta nhất – lại trở thành tấm gương phản chiếu, là nơi chúng ta trút lên tất cả những hỗn loạn bên trong.
Chỉ khi hậu quả xảy ra – khi mối quan hệ rạn nứt, khi ánh mắt người kia chất chứa nỗi thất vọng, khi sự im lặng bắt đầu thay thế cho những lời yêu thương – nhiều người mới bừng tỉnh. Họ nhận ra sự hủy hoại không chỉ làm tổn thương người kia, mà còn khoét sâu thêm khoảng trống trong chính họ. Nỗi đau chưa được gọi tên bỗng hiện hình: đó có thể là sự thiếu thốn tình cảm thuở nhỏ, cảm giác bị bỏ rơi, sự bất lực, hoặc niềm tin sai lệch rằng mình không đáng được yêu thương.
Sự thức tỉnh ấy đau đớn, nhưng cũng chính là cơ hội để bắt đầu lại. Bởi chỉ khi đối diện với sự thật, con người mới có khả năng thay đổi. Và sự thay đổi thật sự không đến từ lời xin lỗi, mà từ hành động cụ thể: học cách nhận diện và quản lý cảm xúc, tìm kiếm sự hỗ trợ từ trị liệu tâm lý, học cách yêu mà không kiểm soát, kết nối mà không đánh mất chính mình.
Chúng ta không thể xóa bỏ quá khứ, nhưng ta có thể chọn cách sống khác trong hiện tại. Việc dừng lại để chữa lành không chỉ là món quà cho bản thân, mà còn là lời hồi đáp cho tình yêu mà người khác đã kiên nhẫn trao đi. Khi ta học được cách yêu một cách lành mạnh, những vết thương xưa mới thôi cất tiếng kêu trong vô thức, và tình yêu mới có thể nở hoa trên một nền đất không còn sỏi đá của tổn thương.
Yêu thương không phải là không bao giờ làm tổn thương nhau. Mà là dám nhận ra khi mình lỡ tay làm đau – và lựa chọn không để điều đó tiếp diễn.
MIA NGUYỄN
Có một nghịch lý đau lòng trong đời sống tâm lý: chúng ta đôi khi làm tổn thương chính những người mình yêu thương nhất. Không phải vì chúng ta không yêu họ, mà bởi vì những vết thương chưa lành trong ta chưa từng được thấu hiểu. Và trong cơn vô thức của đau đớn, bất an và lạc lối, chúng ta trở thành người gieo tổn thương – mà không hề hay biết.
Khi bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc tiêu cực, con người có xu hướng phản ứng một cách bản năng để tìm kiếm sự cân bằng. Những cơn giận dữ vô cớ, sự lạnh nhạt, né tránh hay kiểm soát quá mức – tất cả những điều ấy không phải là sự cố ý làm đau, mà là tiếng kêu cứu từ những phần tâm hồn đã từng bị bỏ rơi, không được chữa lành. Và tiếc thay, người ở gần nhất – người yêu thương ta nhất – lại trở thành tấm gương phản chiếu, là nơi chúng ta trút lên tất cả những hỗn loạn bên trong.
Chỉ khi hậu quả xảy ra – khi mối quan hệ rạn nứt, khi ánh mắt người kia chất chứa nỗi thất vọng, khi sự im lặng bắt đầu thay thế cho những lời yêu thương – nhiều người mới bừng tỉnh. Họ nhận ra sự hủy hoại không chỉ làm tổn thương người kia, mà còn khoét sâu thêm khoảng trống trong chính họ. Nỗi đau chưa được gọi tên bỗng hiện hình: đó có thể là sự thiếu thốn tình cảm thuở nhỏ, cảm giác bị bỏ rơi, sự bất lực, hoặc niềm tin sai lệch rằng mình không đáng được yêu thương.
Sự thức tỉnh ấy đau đớn, nhưng cũng chính là cơ hội để bắt đầu lại. Bởi chỉ khi đối diện với sự thật, con người mới có khả năng thay đổi. Và sự thay đổi thật sự không đến từ lời xin lỗi, mà từ hành động cụ thể: học cách nhận diện và quản lý cảm xúc, tìm kiếm sự hỗ trợ từ trị liệu tâm lý, học cách yêu mà không kiểm soát, kết nối mà không đánh mất chính mình.
Chúng ta không thể xóa bỏ quá khứ, nhưng ta có thể chọn cách sống khác trong hiện tại. Việc dừng lại để chữa lành không chỉ là món quà cho bản thân, mà còn là lời hồi đáp cho tình yêu mà người khác đã kiên nhẫn trao đi. Khi ta học được cách yêu một cách lành mạnh, những vết thương xưa mới thôi cất tiếng kêu trong vô thức, và tình yêu mới có thể nở hoa trên một nền đất không còn sỏi đá của tổn thương.
Yêu thương không phải là không bao giờ làm tổn thương nhau. Mà là dám nhận ra khi mình lỡ tay làm đau – và lựa chọn không để điều đó tiếp diễn.
MIA NGUYỄN
