LIMERENCE – TÌNH YÊU HOANG ĐƯỜNG
LIMERENCE – TÌNH YÊU HOANG ĐƯỜNG
Limerence không phải là tình yêu – ít nhất không phải thứ tình yêu chín chắn, trưởng thành mà con người vẫn kiếm tìm trong những mối quan hệ sâu sắc.
Đó là một trạng thái tâm lý đặc biệt, nơi cảm xúc không chỉ dâng cao mà còn trở nên ám ảnh. Người ta bị cuốn vào một cơn mộng tưởng mãnh liệt, sống với hình bóng của một người khác trong tâm trí – dù người đó có thể chẳng hề hay biết, hoặc thậm chí không thực sự hiện diện trong đời sống của họ.
Thuật ngữ “limerence” được nhà tâm lý học Dorothy Tennov đặt ra để mô tả chính xác trạng thái khao khát, lý tưởng hóa và phụ thuộc cảm xúc ngắn hạn này. Người trải qua limerence không chỉ đơn giản là “cảm nắng” ai đó. Họ trải nghiệm một chuỗi cảm xúc đầy mâu thuẫn – từ phấn khích tột cùng khi được đối phương đáp lại một ánh mắt, một lời nói mơ hồ, đến tuyệt vọng sâu sắc khi bị lơ là, phớt lờ. Trái tim họ như con lắc dao động không ngừng giữa hy vọng và hoang mang, giữa mộng mị và hụt hẫng.
Điều khiến limerence trở nên đặc biệt là khả năng tưởng tượng phong phú. Người trong trạng thái này thường xây dựng trong tâm trí một câu chuyện hoàn hảo, nơi họ và đối tượng tình cảm trở thành cặp đôi lý tưởng – đầy đam mê, thấu hiểu và gắn bó sâu sắc. Họ biết điều đó không có thật, nhưng vẫn không ngừng nuôi dưỡng thế giới tưởng tượng ấy như một liều thuốc an thần, che chắn cho nỗi cô đơn và bất an đang rình rập trong đời sống thực.
Limerence giống như một giấc mơ ngọt ngào và nguy hiểm. Nó có thể khiến người ta cảm thấy sống động, đầy hy vọng, như thể cuối cùng họ đã tìm thấy điều gì đó thật sự đặc biệt. Nhưng giấc mơ ấy không kéo dài mãi.
Khi tỉnh dậy, hiện thực thường lạnh lẽo hơn họ tưởng. Bởi vì limerence không dẫn đến tình yêu bền vững. Nó không xây dựng từ sự hiểu biết, gắn kết và tôn trọng, mà từ khao khát lấp đầy khoảng trống bên trong bằng hình bóng một người khác – dù người ấy không hề đáp lại.
Thứ mà người đang sống trong limerence tìm kiếm, đôi khi không phải là tình yêu, mà là cảm giác được trở thành ai đó quan trọng trong một câu chuyện đẹp đẽ. Họ không yêu người kia theo đúng nghĩa – họ yêu phiên bản mà họ tưởng tượng. Họ yêu chính mình trong giấc mộng ấy: một nàng công chúa bị lãng quên, một chàng lữ khách đơn độc đi tìm tình yêu định mệnh.
Nhưng limerence không thể là đích đến. Nó chỉ là tiếng vọng của một khát khao sâu xa – được yêu thương, được thấu hiểu, và được cảm thấy có ý nghĩa trong đời. Để thực sự chữa lành, con người cần quay trở lại với hiện thực – nơi tình yêu không phải là một giấc mơ hoàn hảo, mà là một hành trình đồng hành chân thật, với cả ánh sáng và những vết xước đời thường.
MIA NGUYỄN
Limerence không phải là tình yêu – ít nhất không phải thứ tình yêu chín chắn, trưởng thành mà con người vẫn kiếm tìm trong những mối quan hệ sâu sắc.
Đó là một trạng thái tâm lý đặc biệt, nơi cảm xúc không chỉ dâng cao mà còn trở nên ám ảnh. Người ta bị cuốn vào một cơn mộng tưởng mãnh liệt, sống với hình bóng của một người khác trong tâm trí – dù người đó có thể chẳng hề hay biết, hoặc thậm chí không thực sự hiện diện trong đời sống của họ.
Thuật ngữ “limerence” được nhà tâm lý học Dorothy Tennov đặt ra để mô tả chính xác trạng thái khao khát, lý tưởng hóa và phụ thuộc cảm xúc ngắn hạn này. Người trải qua limerence không chỉ đơn giản là “cảm nắng” ai đó. Họ trải nghiệm một chuỗi cảm xúc đầy mâu thuẫn – từ phấn khích tột cùng khi được đối phương đáp lại một ánh mắt, một lời nói mơ hồ, đến tuyệt vọng sâu sắc khi bị lơ là, phớt lờ. Trái tim họ như con lắc dao động không ngừng giữa hy vọng và hoang mang, giữa mộng mị và hụt hẫng.
Điều khiến limerence trở nên đặc biệt là khả năng tưởng tượng phong phú. Người trong trạng thái này thường xây dựng trong tâm trí một câu chuyện hoàn hảo, nơi họ và đối tượng tình cảm trở thành cặp đôi lý tưởng – đầy đam mê, thấu hiểu và gắn bó sâu sắc. Họ biết điều đó không có thật, nhưng vẫn không ngừng nuôi dưỡng thế giới tưởng tượng ấy như một liều thuốc an thần, che chắn cho nỗi cô đơn và bất an đang rình rập trong đời sống thực.
Limerence giống như một giấc mơ ngọt ngào và nguy hiểm. Nó có thể khiến người ta cảm thấy sống động, đầy hy vọng, như thể cuối cùng họ đã tìm thấy điều gì đó thật sự đặc biệt. Nhưng giấc mơ ấy không kéo dài mãi.
Khi tỉnh dậy, hiện thực thường lạnh lẽo hơn họ tưởng. Bởi vì limerence không dẫn đến tình yêu bền vững. Nó không xây dựng từ sự hiểu biết, gắn kết và tôn trọng, mà từ khao khát lấp đầy khoảng trống bên trong bằng hình bóng một người khác – dù người ấy không hề đáp lại.
Thứ mà người đang sống trong limerence tìm kiếm, đôi khi không phải là tình yêu, mà là cảm giác được trở thành ai đó quan trọng trong một câu chuyện đẹp đẽ. Họ không yêu người kia theo đúng nghĩa – họ yêu phiên bản mà họ tưởng tượng. Họ yêu chính mình trong giấc mộng ấy: một nàng công chúa bị lãng quên, một chàng lữ khách đơn độc đi tìm tình yêu định mệnh.
Nhưng limerence không thể là đích đến. Nó chỉ là tiếng vọng của một khát khao sâu xa – được yêu thương, được thấu hiểu, và được cảm thấy có ý nghĩa trong đời. Để thực sự chữa lành, con người cần quay trở lại với hiện thực – nơi tình yêu không phải là một giấc mơ hoàn hảo, mà là một hành trình đồng hành chân thật, với cả ánh sáng và những vết xước đời thường.
MIA NGUYỄN
