PHÂN LY – KHI NỖI ĐAU TRỞ NÊN “BÌNH THƯỜNG”

PHÂN LY – KHI NỖI ĐAU TRỞ NÊN “BÌNH THƯỜNG”

Có những người sống qua đau khổ mà không hề biết rằng mình đang đau. Không phải vì nỗi đau nhỏ bé hay dễ chịu – mà vì họ đã sống quá lâu trong nó, đến mức cảm giác ấy trở thành điều “bình thường”, quen thuộc như hơi thở. Đó là biểu hiện sâu sắc của hiện tượng phân ly – một cơ chế phòng vệ tâm lý thường xuất hiện ở những người từng trải qua chấn thương, đặc biệt là chấn thương thời thơ ấu.

Phân ly (dissociation) là trạng thái khi tâm trí tách khỏi trải nghiệm cảm xúc hoặc thực tại, như một cách để đối phó với những tình huống quá mức chịu đựng. Nó có thể biểu hiện dưới nhiều hình thức: cảm giác tê liệt, trống rỗng, mơ hồ như không thực, hoặc cảm giác như đang quan sát cuộc sống của chính mình từ bên ngoài – như thể bản thân chỉ là người đứng ngoài theo dõi, không thực sự sống trong đó.

Ở người từng chịu tổn thương sâu sắc, phân ly có thể hình thành từ rất sớm như một cách sinh tồn: khi một đứa trẻ không thể thoát khỏi môi trường nguy hiểm hay không được ai bảo vệ, việc “tắt” cảm xúc là con đường duy nhất để tiếp tục tồn tại. Qua thời gian, đứa trẻ ấy lớn lên cùng với chiến lược ấy – không còn cảm nhận rõ rệt đau đớn, nhưng cũng không còn kết nối thực sự với chính mình.

Khi nỗi đau trở nên “bình thường”, nó không còn báo hiệu nguy hiểm, không còn khiến ta phản ứng hoặc tìm kiếm sự hỗ trợ. Người đang trong trạng thái phân ly thường không nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình trạng mình – họ có thể tiếp tục làm tổn thương bản thân, hoặc chấp nhận những mối quan hệ độc hại mà không nhận ra mình xứng đáng với điều gì khác. Đáng buồn thay, không chỉ nỗi đau bị làm mờ – cả niềm vui, cảm hứng và sự hài lòng trong cuộc sống cũng dần biến mất. Cảm xúc trở nên tê liệt, và cuộc sống dần trôi qua như một chuỗi ngày không thật.

Phân ly không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối. Trái lại, đó từng là một phản ứng thông minh và dũng cảm của hệ thần kinh nhằm bảo vệ con người khỏi sự tổn thương quá sức. Nhưng khi cơ chế ấy tiếp tục tồn tại trong những bối cảnh an toàn, nó có thể trở thành rào cản ngăn ta kết nối với cuộc sống, với người khác và với chính bản thân mình.

Trị liệu tâm lý cho người có phân ly không nhằm mục đích “đánh thức” họ một cách đột ngột, mà là tạo một không gian đủ an toàn để họ từ từ quay về với cảm xúc của mình. Quá trình này đòi hỏi sự kiên nhẫn, chậm rãi và đầy dịu dàng – để từng lớp tường ngăn cảm xúc được tháo gỡ, để nỗi đau được thừa nhận thay vì che giấu, và để họ học lại cách cảm nhận – không chỉ nỗi buồn mà cả niềm vui.

Bởi cuối cùng, chữa lành không phải là xoá bỏ hoàn toàn nỗi đau, mà là học cách sống cùng nó mà không để nó định nghĩa mình. Là nhận ra rằng: “Tôi có thể từng đau, nhưng tôi không còn phải sống trong trạng thái ấy mãi mãi. Tôi xứng đáng với những trải nghiệm phong phú hơn, ấm áp hơn – và tôi có thể từng bước quay về với cuộc sống thực, trọn vẹn.”

MIA NGUYỄN

 

Có những người sống qua đau khổ mà không hề biết rằng mình đang đau. Không phải vì nỗi đau nhỏ bé hay dễ chịu – mà vì họ đã sống quá lâu trong nó, đến mức cảm giác ấy trở thành điều “bình thường”, quen thuộc như hơi thở. Đó là biểu hiện sâu sắc của hiện tượng phân ly – một cơ chế phòng vệ tâm lý thường xuất hiện ở những người từng trải qua chấn thương, đặc biệt là chấn thương thời thơ ấu.

Phân ly (dissociation) là trạng thái khi tâm trí tách khỏi trải nghiệm cảm xúc hoặc thực tại, như một cách để đối phó với những tình huống quá mức chịu đựng. Nó có thể biểu hiện dưới nhiều hình thức: cảm giác tê liệt, trống rỗng, mơ hồ như không thực, hoặc cảm giác như đang quan sát cuộc sống của chính mình từ bên ngoài – như thể bản thân chỉ là người đứng ngoài theo dõi, không thực sự sống trong đó.

Ở người từng chịu tổn thương sâu sắc, phân ly có thể hình thành từ rất sớm như một cách sinh tồn: khi một đứa trẻ không thể thoát khỏi môi trường nguy hiểm hay không được ai bảo vệ, việc “tắt” cảm xúc là con đường duy nhất để tiếp tục tồn tại. Qua thời gian, đứa trẻ ấy lớn lên cùng với chiến lược ấy – không còn cảm nhận rõ rệt đau đớn, nhưng cũng không còn kết nối thực sự với chính mình.

Khi nỗi đau trở nên “bình thường”, nó không còn báo hiệu nguy hiểm, không còn khiến ta phản ứng hoặc tìm kiếm sự hỗ trợ. Người đang trong trạng thái phân ly thường không nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình trạng mình – họ có thể tiếp tục làm tổn thương bản thân, hoặc chấp nhận những mối quan hệ độc hại mà không nhận ra mình xứng đáng với điều gì khác. Đáng buồn thay, không chỉ nỗi đau bị làm mờ – cả niềm vui, cảm hứng và sự hài lòng trong cuộc sống cũng dần biến mất. Cảm xúc trở nên tê liệt, và cuộc sống dần trôi qua như một chuỗi ngày không thật.

Phân ly không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối. Trái lại, đó từng là một phản ứng thông minh và dũng cảm của hệ thần kinh nhằm bảo vệ con người khỏi sự tổn thương quá sức. Nhưng khi cơ chế ấy tiếp tục tồn tại trong những bối cảnh an toàn, nó có thể trở thành rào cản ngăn ta kết nối với cuộc sống, với người khác và với chính bản thân mình.

Trị liệu tâm lý cho người có phân ly không nhằm mục đích “đánh thức” họ một cách đột ngột, mà là tạo một không gian đủ an toàn để họ từ từ quay về với cảm xúc của mình. Quá trình này đòi hỏi sự kiên nhẫn, chậm rãi và đầy dịu dàng – để từng lớp tường ngăn cảm xúc được tháo gỡ, để nỗi đau được thừa nhận thay vì che giấu, và để họ học lại cách cảm nhận – không chỉ nỗi buồn mà cả niềm vui.

Bởi cuối cùng, chữa lành không phải là xoá bỏ hoàn toàn nỗi đau, mà là học cách sống cùng nó mà không để nó định nghĩa mình. Là nhận ra rằng: “Tôi có thể từng đau, nhưng tôi không còn phải sống trong trạng thái ấy mãi mãi. Tôi xứng đáng với những trải nghiệm phong phú hơn, ấm áp hơn – và tôi có thể từng bước quay về với cuộc sống thực, trọn vẹn.”

MIA NGUYỄN

KHI BẠN YÊU MỘT NGƯỜI “ÁI KỶ”

Yêu một người mắc rối loạn nhân cách ái kỷ (Narcissistic Personality Disorder – NPD) không chỉ là một hành trình đầy mâu thuẫn và tổn thương, mà còn có thể khiến bạn đánh mất chính mình. Mối quan hệ ấy có thể bắt đầu bằng sự quyến rũ mạnh mẽ – bạn cảm thấy được chú ý,...

NHỮNG KẺ THÍCH “GIẢI CỨU” HÔN NHÂN NGƯỜI KHÁC

  Rối loạn nhân cách là một nhóm các dạng suy nghĩ, hành vi và cảm xúc không linh hoạt, cứng nhắc, gây ra nhiều khó khăn trong quan hệ cá nhân và xã hội. Các loại rối loạn nhân cách như rối loạn nhân cách phụ thuộc, rối loạn nhân cách ranh giới (borderline...

HỘI CHỨNG “CON ÔNG CHÁU CHA”

"Hội chứng con ông cháu cha" là cách nói phổ biến ở Việt Nam để chỉ những người trẻ được sinh ra trong gia đình có địa vị, quyền lực hoặc tài sản giàu có, từ đó nhận được nhiều đặc quyền, bảo bọc quá mức, thậm chí có thể được “trải đường” để thành công. Đây là hiện...

CUỘC ĐỜI LÀ MỘT SÂN KHẤU KHÔNG HỒI KẾT

  Với những người mang đặc điểm của rối loạn nhân cách kịch tính (Histrionic Personality Disorder – HPD), cuộc sống thường được cảm nhận như một sân khấu rộng lớn, nơi họ luôn là nhân vật chính, là trung tâm của mọi ánh nhìn. Họ thường có nhu cầu thể hiện bản...

KỸ THUẬT TRỊ LIỆU TÂM THỂ

  Somatic therapy – liệu pháp tâm thể – là một phương pháp trị liệu tâm lý tiếp cận con người như một hệ thống tổng thể, nơi tâm trí và cơ thể không thể tách rời. Trọng tâm của phương pháp này là mối liên hệ qua lại giữa cảm xúc, cảm giác cơ thể và hệ thần kinh,...

KHI BẠN YÊU MỘT NGƯỜI “ÁI KỶ”

Yêu một người mắc rối loạn nhân cách ái kỷ (Narcissistic Personality Disorder – NPD) không chỉ là một hành trình đầy mâu thuẫn và tổn thương, mà còn có thể khiến bạn đánh mất chính mình. Mối quan hệ ấy có thể bắt đầu bằng sự quyến rũ mạnh mẽ – bạn cảm thấy được chú ý,...

NHỮNG KẺ THÍCH “GIẢI CỨU” HÔN NHÂN NGƯỜI KHÁC

  Rối loạn nhân cách là một nhóm các dạng suy nghĩ, hành vi và cảm xúc không linh hoạt, cứng nhắc, gây ra nhiều khó khăn trong quan hệ cá nhân và xã hội. Các loại rối loạn nhân cách như rối loạn nhân cách phụ thuộc, rối loạn nhân cách ranh giới (borderline...

HỘI CHỨNG “CON ÔNG CHÁU CHA”

"Hội chứng con ông cháu cha" là cách nói phổ biến ở Việt Nam để chỉ những người trẻ được sinh ra trong gia đình có địa vị, quyền lực hoặc tài sản giàu có, từ đó nhận được nhiều đặc quyền, bảo bọc quá mức, thậm chí có thể được “trải đường” để thành công. Đây là hiện...

CUỘC ĐỜI LÀ MỘT SÂN KHẤU KHÔNG HỒI KẾT

  Với những người mang đặc điểm của rối loạn nhân cách kịch tính (Histrionic Personality Disorder – HPD), cuộc sống thường được cảm nhận như một sân khấu rộng lớn, nơi họ luôn là nhân vật chính, là trung tâm của mọi ánh nhìn. Họ thường có nhu cầu thể hiện bản...

KỸ THUẬT TRỊ LIỆU TÂM THỂ

  Somatic therapy – liệu pháp tâm thể – là một phương pháp trị liệu tâm lý tiếp cận con người như một hệ thống tổng thể, nơi tâm trí và cơ thể không thể tách rời. Trọng tâm của phương pháp này là mối liên hệ qua lại giữa cảm xúc, cảm giác cơ thể và hệ thần kinh,...

TRẦM CẢM CƯỜI Ở NGƯỜI TRẺ

  Khi nụ cười che giấu tổn thương Trầm cảm cười (smiling depression) là một hiện tượng tâm lý đặc biệt, khi người mắc trầm cảm vẫn thể hiện ra ngoài một vẻ mặt vui vẻ, lạc quan, năng động. Họ mỉm cười, làm việc, giao tiếp như một người “ổn” – nhưng sâu bên trong...

EMDR – LIỆU PHÁP GIẢI MẪN CẢM VÀ TÁI XỬ LÝ THÔNG QUA CHUYỂN ĐỘNG NHÃN CẦU

  EMDR (Eye Movement Desensitization and Reprocessing) là gì? Tâm trí con người thường có khả năng tự chữa lành một cách tự nhiên, tương tự như cách cơ thể tự hồi phục. Phần lớn cơ chế ứng phó tự nhiên này diễn ra trong giấc ngủ, đặc biệt là trong giai đoạn...

BỆNH LÝ CỦA SỰ XẤU HỔ

  Xấu hổ là một trong những cảm xúc con người thường né tránh, nhưng lại hiện diện âm thầm trong rất nhiều trải nghiệm đời sống. Khác với cảm giác tội lỗi – thường xuất hiện khi ta làm điều gì đó sai – xấu hổ lại mang một thông điệp sâu hơn: "Tôi sai trái. Tôi...

HỘI CHỨNG VIÊM ĐA RỄ DÂY THẦN KINH NGOẠI BIÊN

Một góc nhìn thần kinh – miễn dịch – tâm lý Viêm đa rễ dây thần kinh ngoại biên (như CIDP – Chronic Inflammatory Demyelinating Polyneuropathy) là một rối loạn tự miễn dịch, trong đó hệ miễn dịch tấn công nhầm vào lớp vỏ myelin bao quanh các dây thần kinh ngoại biên....

ADHD VÀ PHỔ TỰ KỶ Ở NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH

  ADHD (Rối loạn tăng động giảm chú ý) và Phổ Tự kỷ (Autism Spectrum Disorder – ASD) thường được xem là những chẩn đoán dành cho trẻ em, nhưng trên thực tế, đây là những khác biệt thần kinh tồn tại suốt đời. Ở người trưởng thành, ADHD và tự kỷ có thể tiếp tục ảnh...