PHÂN LY – KHI NỖI ĐAU TRỞ NÊN “BÌNH THƯỜNG”

PHÂN LY – KHI NỖI ĐAU TRỞ NÊN “BÌNH THƯỜNG”

Có những người sống qua đau khổ mà không hề biết rằng mình đang đau. Không phải vì nỗi đau nhỏ bé hay dễ chịu – mà vì họ đã sống quá lâu trong nó, đến mức cảm giác ấy trở thành điều “bình thường”, quen thuộc như hơi thở. Đó là biểu hiện sâu sắc của hiện tượng phân ly – một cơ chế phòng vệ tâm lý thường xuất hiện ở những người từng trải qua chấn thương, đặc biệt là chấn thương thời thơ ấu.

Phân ly (dissociation) là trạng thái khi tâm trí tách khỏi trải nghiệm cảm xúc hoặc thực tại, như một cách để đối phó với những tình huống quá mức chịu đựng. Nó có thể biểu hiện dưới nhiều hình thức: cảm giác tê liệt, trống rỗng, mơ hồ như không thực, hoặc cảm giác như đang quan sát cuộc sống của chính mình từ bên ngoài – như thể bản thân chỉ là người đứng ngoài theo dõi, không thực sự sống trong đó.

Ở người từng chịu tổn thương sâu sắc, phân ly có thể hình thành từ rất sớm như một cách sinh tồn: khi một đứa trẻ không thể thoát khỏi môi trường nguy hiểm hay không được ai bảo vệ, việc “tắt” cảm xúc là con đường duy nhất để tiếp tục tồn tại. Qua thời gian, đứa trẻ ấy lớn lên cùng với chiến lược ấy – không còn cảm nhận rõ rệt đau đớn, nhưng cũng không còn kết nối thực sự với chính mình.

Khi nỗi đau trở nên “bình thường”, nó không còn báo hiệu nguy hiểm, không còn khiến ta phản ứng hoặc tìm kiếm sự hỗ trợ. Người đang trong trạng thái phân ly thường không nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình trạng mình – họ có thể tiếp tục làm tổn thương bản thân, hoặc chấp nhận những mối quan hệ độc hại mà không nhận ra mình xứng đáng với điều gì khác. Đáng buồn thay, không chỉ nỗi đau bị làm mờ – cả niềm vui, cảm hứng và sự hài lòng trong cuộc sống cũng dần biến mất. Cảm xúc trở nên tê liệt, và cuộc sống dần trôi qua như một chuỗi ngày không thật.

Phân ly không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối. Trái lại, đó từng là một phản ứng thông minh và dũng cảm của hệ thần kinh nhằm bảo vệ con người khỏi sự tổn thương quá sức. Nhưng khi cơ chế ấy tiếp tục tồn tại trong những bối cảnh an toàn, nó có thể trở thành rào cản ngăn ta kết nối với cuộc sống, với người khác và với chính bản thân mình.

Trị liệu tâm lý cho người có phân ly không nhằm mục đích “đánh thức” họ một cách đột ngột, mà là tạo một không gian đủ an toàn để họ từ từ quay về với cảm xúc của mình. Quá trình này đòi hỏi sự kiên nhẫn, chậm rãi và đầy dịu dàng – để từng lớp tường ngăn cảm xúc được tháo gỡ, để nỗi đau được thừa nhận thay vì che giấu, và để họ học lại cách cảm nhận – không chỉ nỗi buồn mà cả niềm vui.

Bởi cuối cùng, chữa lành không phải là xoá bỏ hoàn toàn nỗi đau, mà là học cách sống cùng nó mà không để nó định nghĩa mình. Là nhận ra rằng: “Tôi có thể từng đau, nhưng tôi không còn phải sống trong trạng thái ấy mãi mãi. Tôi xứng đáng với những trải nghiệm phong phú hơn, ấm áp hơn – và tôi có thể từng bước quay về với cuộc sống thực, trọn vẹn.”

MIA NGUYỄN

 

Có những người sống qua đau khổ mà không hề biết rằng mình đang đau. Không phải vì nỗi đau nhỏ bé hay dễ chịu – mà vì họ đã sống quá lâu trong nó, đến mức cảm giác ấy trở thành điều “bình thường”, quen thuộc như hơi thở. Đó là biểu hiện sâu sắc của hiện tượng phân ly – một cơ chế phòng vệ tâm lý thường xuất hiện ở những người từng trải qua chấn thương, đặc biệt là chấn thương thời thơ ấu.

Phân ly (dissociation) là trạng thái khi tâm trí tách khỏi trải nghiệm cảm xúc hoặc thực tại, như một cách để đối phó với những tình huống quá mức chịu đựng. Nó có thể biểu hiện dưới nhiều hình thức: cảm giác tê liệt, trống rỗng, mơ hồ như không thực, hoặc cảm giác như đang quan sát cuộc sống của chính mình từ bên ngoài – như thể bản thân chỉ là người đứng ngoài theo dõi, không thực sự sống trong đó.

Ở người từng chịu tổn thương sâu sắc, phân ly có thể hình thành từ rất sớm như một cách sinh tồn: khi một đứa trẻ không thể thoát khỏi môi trường nguy hiểm hay không được ai bảo vệ, việc “tắt” cảm xúc là con đường duy nhất để tiếp tục tồn tại. Qua thời gian, đứa trẻ ấy lớn lên cùng với chiến lược ấy – không còn cảm nhận rõ rệt đau đớn, nhưng cũng không còn kết nối thực sự với chính mình.

Khi nỗi đau trở nên “bình thường”, nó không còn báo hiệu nguy hiểm, không còn khiến ta phản ứng hoặc tìm kiếm sự hỗ trợ. Người đang trong trạng thái phân ly thường không nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình trạng mình – họ có thể tiếp tục làm tổn thương bản thân, hoặc chấp nhận những mối quan hệ độc hại mà không nhận ra mình xứng đáng với điều gì khác. Đáng buồn thay, không chỉ nỗi đau bị làm mờ – cả niềm vui, cảm hứng và sự hài lòng trong cuộc sống cũng dần biến mất. Cảm xúc trở nên tê liệt, và cuộc sống dần trôi qua như một chuỗi ngày không thật.

Phân ly không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối. Trái lại, đó từng là một phản ứng thông minh và dũng cảm của hệ thần kinh nhằm bảo vệ con người khỏi sự tổn thương quá sức. Nhưng khi cơ chế ấy tiếp tục tồn tại trong những bối cảnh an toàn, nó có thể trở thành rào cản ngăn ta kết nối với cuộc sống, với người khác và với chính bản thân mình.

Trị liệu tâm lý cho người có phân ly không nhằm mục đích “đánh thức” họ một cách đột ngột, mà là tạo một không gian đủ an toàn để họ từ từ quay về với cảm xúc của mình. Quá trình này đòi hỏi sự kiên nhẫn, chậm rãi và đầy dịu dàng – để từng lớp tường ngăn cảm xúc được tháo gỡ, để nỗi đau được thừa nhận thay vì che giấu, và để họ học lại cách cảm nhận – không chỉ nỗi buồn mà cả niềm vui.

Bởi cuối cùng, chữa lành không phải là xoá bỏ hoàn toàn nỗi đau, mà là học cách sống cùng nó mà không để nó định nghĩa mình. Là nhận ra rằng: “Tôi có thể từng đau, nhưng tôi không còn phải sống trong trạng thái ấy mãi mãi. Tôi xứng đáng với những trải nghiệm phong phú hơn, ấm áp hơn – và tôi có thể từng bước quay về với cuộc sống thực, trọn vẹn.”

MIA NGUYỄN

TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI GAY LÀ BOTTOM

  Trong cộng đồng nam đồng tính, vai trò bottom – người tiếp nhận trong quan hệ tình dục – thường xuất hiện với tần suất cao và gây ra nhiều tranh luận. Tại sao nhiều người đồng tính nam lại chọn hoặc cảm thấy thoải mái với vai trò này? Câu trả lời không đơn...

LGBT VÀ CẢM GIÁC KHÔNG THUỘC VỀ

  Sinh ra là người đồng tính, song tính hay chuyển giới trong một gia đình dị tính chuẩn mực, nhiều cá nhân phải lớn lên trong môi trường không công nhận sự khác biệt của họ. Khi xã hội đặt nặng giá trị nam tính, sức mạnh và sự “bình thường”, những người thể hiện...

KHI TRẦM CẢM TRỞ THÀNH CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

Thông thường, trầm cảm được nhìn nhận như một rối loạn tâm thần cần điều trị. Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp, đặc biệt là khi một người trải qua sang chấn kéo dài, trầm cảm có thể đóng vai trò như một cơ chế bảo vệ. Khi trẻ em lớn lên trong môi trường căng thẳng...

HỌC TÂM LÝ HỌC ĐỂ GIỮ KHOẢNG CÁCH VỚI NỖI ĐAU

Trong những năm gần đây, ngày càng nhiều người tìm đến các khóa học, sách vở hay hội thảo về tâm lý học như một cách để “chữa lành” cho bản thân. Họ tham gia lớp học, nghe diễn giả, đọc tài liệu, và thậm chí ghi chú rất cẩn thận. Tuy nhiên, ở một số người, việc tiếp...

KHI TRỊ LIỆU CHỈ LÀ NƠI TRÚ ẨN TẠM THỜI

Trong thực hành tâm lý, không ít trường hợp thân chủ tìm đến trị liệu không nhằm mục tiêu dài hạn, mà chỉ như một “nơi trú ẩn tạm thời” khi cảm xúc vượt ngưỡng chịu đựng. Họ thường đến phòng trị liệu trong trạng thái đau đớn, căng thẳng hoặc khủng hoảng, nhưng chỉ sau...

TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI GAY LÀ BOTTOM

  Trong cộng đồng nam đồng tính, vai trò bottom – người tiếp nhận trong quan hệ tình dục – thường xuất hiện với tần suất cao và gây ra nhiều tranh luận. Tại sao nhiều người đồng tính nam lại chọn hoặc cảm thấy thoải mái với vai trò này? Câu trả lời không đơn...

LGBT VÀ CẢM GIÁC KHÔNG THUỘC VỀ

  Sinh ra là người đồng tính, song tính hay chuyển giới trong một gia đình dị tính chuẩn mực, nhiều cá nhân phải lớn lên trong môi trường không công nhận sự khác biệt của họ. Khi xã hội đặt nặng giá trị nam tính, sức mạnh và sự “bình thường”, những người thể hiện...

KHI TRẦM CẢM TRỞ THÀNH CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

Thông thường, trầm cảm được nhìn nhận như một rối loạn tâm thần cần điều trị. Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp, đặc biệt là khi một người trải qua sang chấn kéo dài, trầm cảm có thể đóng vai trò như một cơ chế bảo vệ. Khi trẻ em lớn lên trong môi trường căng thẳng...

HỌC TÂM LÝ HỌC ĐỂ GIỮ KHOẢNG CÁCH VỚI NỖI ĐAU

Trong những năm gần đây, ngày càng nhiều người tìm đến các khóa học, sách vở hay hội thảo về tâm lý học như một cách để “chữa lành” cho bản thân. Họ tham gia lớp học, nghe diễn giả, đọc tài liệu, và thậm chí ghi chú rất cẩn thận. Tuy nhiên, ở một số người, việc tiếp...

KHI TRỊ LIỆU CHỈ LÀ NƠI TRÚ ẨN TẠM THỜI

Trong thực hành tâm lý, không ít trường hợp thân chủ tìm đến trị liệu không nhằm mục tiêu dài hạn, mà chỉ như một “nơi trú ẩn tạm thời” khi cảm xúc vượt ngưỡng chịu đựng. Họ thường đến phòng trị liệu trong trạng thái đau đớn, căng thẳng hoặc khủng hoảng, nhưng chỉ sau...

GHOSTING TRONG TÌNH YÊU

  Ghosting là hiện tượng một người đột ngột biến mất khỏi mối quan hệ tình cảm mà không để lại lời giải thích, khiến đối phương rơi vào trạng thái hoang mang và đau khổ. Trong thời đại kết nối nhanh chóng qua mạng xã hội, ghosting trở thành một cách “chia tay im...

TÌNH YÊU VỚI NGƯỜI RỐI LOẠN NHÂN CÁCH RANH GIỚI

Trong mối quan hệ với người mắc Rối loạn nhân cách ranh giới (Borderline Personality Disorder – BPD), tình yêu thường bắt đầu bằng sự kết nối mãnh liệt và cảm giác gần gũi sâu sắc. Người ranh giới khao khát tình cảm, sợ hãi bị bỏ rơi, và thường lý tưởng hóa đối phương...

RỐI LOẠN NHÂN CÁCH ÁI KỶ KHI YÊU

  Trong mối quan hệ với người mắc Rối loạn nhân cách ái kỷ (Narcissistic Personality Disorder – NPD), tình yêu ban đầu thường được khoác lên vẻ đẹp hoàn hảo nhưng dần trở thành sự lạm dụng tinh vi và nguy hiểm. Người ái kỷ thường bắt đầu bằng giai đoạn lý tưởng...

VĂN HÓA GIA TRƯỞNG ÁI KỶ VÀ NÃO BỘ NAM GIỚI BẠO HÀNH

Văn hóa gia trưởng ái kỷ (narcissistic patriarchy) là một hệ thống giá trị và niềm tin xã hội đặt nam giới ở vị trí quyền lực tối cao, đồng thời dung túng hoặc hợp thức hóa hành vi kiểm soát, áp bức và bạo lực với phụ nữ, trẻ em và các nhóm yếu thế. Trong hệ thống...

SỰ DUNG TÚNG VÀ CƠ CHẾ NÃO BỘ NGƯỜI GÂY BẠO LỰC

  Người đàn ông bạo hành thường không chỉ bị chi phối bởi cảm xúc tức thời, mà còn bởi những mô hình tư duy và cấu trúc não bộ đã hình thành lâu dài. Ở mức sinh học thần kinh, vùng hạch hạnh nhân (amygdala) có thể hoạt động quá mức, khiến phản ứng giận dữ và cảm...