XIN LỖI VÌ CON ĐÃ QUÁ VÔ TÂM

XIN LỖI VÌ CON ĐÃ QUÁ VÔ TÂM

 

“Xe chạy chưa con?”

“Trời, mẹ ơi, con mới lên xe được mười phút thôi, mười phút nữa xe mới chạy. Gần tới nhà con sẽ gọi cho mẹ, cứ năm phút mẹ gọi con một lần như vầy làm chi cho tốn tiền.”

Nó vừa dập điện thoại xong thì cậu nhóc ngồi kế bên cười bảo “Em thấy ngưỡng mộ chị quá”. Nó tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên:

 “Mẹ chị vậy đó, mỗi lần chị bảo chị về thăm nhà là đứng ngồi không yên, phiền lắm, có gì mà ngưỡng mộ em.” 

“Hì, đôi khi em chỉ muốn được làm phiền thế thôi mà không còn được nữa chị à.”

Nó bất động nhìn em, em nhìn ra xa xăm. Em giấu giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Mẹ em vừa mất được trăm ngày.

Không khí chợt đặc lại, cả thở thôi nó cũng cảm thấy ngại ngần. 

Nó thấy khóe mắt mình cay. Hình như vì nó buồn cho em và hình như vì nó xấu hổ. 

Ngày nó rời quê nhà lên Sài Gòn đi học rồi đi làm, mẹ khóc rồi hay bảo “Mẹ mà có nhiều tiền, mẹ sẽ không cho con đi làm gì hết, mẹ sẽ nuôi con cả đời này”. Rồi mẹ trông ngày, trông đêm mỗi khi nó báo sẽ về thăm nhà. Và mỗi lần nó về, mẹ đều sốt ruột cả lên. Tối đêm hôm trước mẹ sẽ không ngủ được mà tính xem mai nấu gì cho nó ăn, làm thêm gì để nó mang lên Sài Gòn. Sáng sớm hôm sau đã lo gọi điện hỏi xem nó đã dậy chưa, khi nào ra bến xe, khi nào xe chạy, xe chạy đến đâu rồi, bao giờ thì đến… Lúc nó chuẩn bị đi tiếp thì mẹ sẽ hỏi khi nào về nữa. 

Nó dường như chưa bao giờ lớn thêm tí nào trong mắt mẹ dù năm tháng có trôi xa bao nhiêu đi nữa. Nó xa nhà khi chỉ vừa mười tám. Giờ thì đã ròng rã mười năm. Ngấp nghé ba mươi tuổi rồi mà mỗi lần về thăm nhà, nó đều phải trả lời hàng chục cuộc điện thoại như thế. 

Dường như nó đã quen với việc mẹ luôn ở nhà đợi nó về cùng mâm cơm nóng sốt. Nó đã quen với việc trở lại Sài Gòn với chiếc ba lô nặng trình trịch những thứ mẹ cố gắng chất vào. Tất cả là những món ăn quê mà nó yêu thích. Nó cũng đã quen với hình ảnh mẹ tất tả, khệ nệ bước xuống xe với hai tay hai giỏ đồ đạc, thức ăn, trái cây rồi quà cáp cho bạn bè ở khu trọ để nhờ vả họ để mắt, chăm sóc cho nó. 

Từ mọi ngóc ngách trong trái tim mình, mẹ đều dành cho nó. Còn nó thì sao? Nó đã làm được gì cho mẹ? 

Nó chợt nhớ ra có những khi gần cả ba tuần liền nó cắm đầu vào công việc mà không gọi cho mẹ lấy một lần, không chút mảy may nghĩ rằng đêm mẹ có thể ngủ say hay cứ trở mình thao thức vì những cơn ho dai dẳng của viêm đa xoang. Tin nhắn của mẹ được gửi đến, nó ngó thấy nhưng chẳng ưu tiên đọc. Có những khi đồ ăn trong tủ lạnh mà mẹ chắt chiu làm từng món cho nó bị ôi thiu lên cả, nó chẳng bao giờ đụng đến vì lười hoặc quên. Có những khi mẹ nhờ mua thứ gì đó dưới quê không có bán nhưng nó về nhà lại cười trừ vì quên béng đi rồi.  

Và ngay lúc này nó chợt nhận ra, dù mình có cho mẹ được nhiều tiền hay có mua được những thứ quà cáp đắt tiền bao nhiêu để dành tặng mẹ nhưng với mẹ, tất cả chúng đều không đáng giá bằng một bữa cơm gia đình đủ đầy và ngon miệng. Với mẹ, điều đáng giá nhất là sự hiện diện của nó nơi gọi là nhà. 

Thời gian càng trôi qua, nó nhận ra trên đuôi mắt mình đã có nhiều nếp nhăn nhưng nó quên mất rằng tóc mẹ cũng đã và đang trắng đến bạc đầu. 

Nó bắt đầu sợ hãi dần vào mỗi dịp sinh nhật, thậm chí đôi khi chẳng muốn thắp cây nến ghi số tuổi của mình lên chiếc bánh kem nhưng nó lại sơ suất để nhận ra năm nay mẹ đã phải đeo cả hàm răng giả. 

Nó đi chơi vui vẻ với bạn bè mà không hay biết ở một nơi xa mẹ đang lần giở lại từng trang ảnh cũ để ngắm nghía vì nhớ con. 

Tất cả những thiếu sót, những vô tâm đó hiện diện là bởi vì mẹ đang vẫn còn ở bên cạnh nó. Nhưng câu nói của em đã thức tỉnh nó, khiến nó biết rằng thời gian đang đếm ngược lên mái tóc, đôi bàn tay, cả những nhịp đập trong trái tim của mẹ. Nó khiến nó nhói lòng khi nhận ra đóa hoa màu đỏ nó cài trên ngực áo ngày Vu Lan mỗi năm, màu hoa ấy rồi sẽ phải nhạt dần. Nó hoang mang khi nghĩ đến lúc nó phải trải qua những ngày tháng muốn được làm phiền nhưng chẳng đặng như em. Bất giác nó muốn thúc giục bác tài xế, nó muốn về ngay với mẹ, được ôm mẹ và bảo rằng “Mẹ ơi, xin lỗi vì con đã quá vô tâm”.

LẠC NHIÊN

“Xe chạy chưa con?”

“Trời, mẹ ơi, con mới lên xe được mười phút thôi, mười phút nữa xe mới chạy. Gần tới nhà con sẽ gọi cho mẹ, cứ năm phút mẹ gọi con một lần như vầy làm chi cho tốn tiền.”

Nó vừa dập điện thoại xong thì cậu nhóc ngồi kế bên cười bảo “Em thấy ngưỡng mộ chị quá”. Nó tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên:

 “Mẹ chị vậy đó, mỗi lần chị bảo chị về thăm nhà là đứng ngồi không yên, phiền lắm, có gì mà ngưỡng mộ em.” 

“Hì, đôi khi em chỉ muốn được làm phiền thế thôi mà không còn được nữa chị à.”

Nó bất động nhìn em, em nhìn ra xa xăm. Em giấu giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Mẹ em vừa mất được trăm ngày.

Không khí chợt đặc lại, cả thở thôi nó cũng cảm thấy ngại ngần. 

Nó thấy khóe mắt mình cay. Hình như vì nó buồn cho em và hình như vì nó xấu hổ. 

Ngày nó rời quê nhà lên Sài Gòn đi học rồi đi làm, mẹ khóc rồi hay bảo “Mẹ mà có nhiều tiền, mẹ sẽ không cho con đi làm gì hết, mẹ sẽ nuôi con cả đời này”. Rồi mẹ trông ngày, trông đêm mỗi khi nó báo sẽ về thăm nhà. Và mỗi lần nó về, mẹ đều sốt ruột cả lên. Tối đêm hôm trước mẹ sẽ không ngủ được mà tính xem mai nấu gì cho nó ăn, làm thêm gì để nó mang lên Sài Gòn. Sáng sớm hôm sau đã lo gọi điện hỏi xem nó đã dậy chưa, khi nào ra bến xe, khi nào xe chạy, xe chạy đến đâu rồi, bao giờ thì đến… Lúc nó chuẩn bị đi tiếp thì mẹ sẽ hỏi khi nào về nữa. 

Nó dường như chưa bao giờ lớn thêm tí nào trong mắt mẹ dù năm tháng có trôi xa bao nhiêu đi nữa. Nó xa nhà khi chỉ vừa mười tám. Giờ thì đã ròng rã mười năm. Ngấp nghé ba mươi tuổi rồi mà mỗi lần về thăm nhà, nó đều phải trả lời hàng chục cuộc điện thoại như thế. 

Dường như nó đã quen với việc mẹ luôn ở nhà đợi nó về cùng mâm cơm nóng sốt. Nó đã quen với việc trở lại Sài Gòn với chiếc ba lô nặng trình trịch những thứ mẹ cố gắng chất vào. Tất cả là những món ăn quê mà nó yêu thích. Nó cũng đã quen với hình ảnh mẹ tất tả, khệ nệ bước xuống xe với hai tay hai giỏ đồ đạc, thức ăn, trái cây rồi quà cáp cho bạn bè ở khu trọ để nhờ vả họ để mắt, chăm sóc cho nó. 

Từ mọi ngóc ngách trong trái tim mình, mẹ đều dành cho nó. Còn nó thì sao? Nó đã làm được gì cho mẹ? 

Nó chợt nhớ ra có những khi gần cả ba tuần liền nó cắm đầu vào công việc mà không gọi cho mẹ lấy một lần, không chút mảy may nghĩ rằng đêm mẹ có thể ngủ say hay cứ trở mình thao thức vì những cơn ho dai dẳng của viêm đa xoang. Tin nhắn của mẹ được gửi đến, nó ngó thấy nhưng chẳng ưu tiên đọc. Có những khi đồ ăn trong tủ lạnh mà mẹ chắt chiu làm từng món cho nó bị ôi thiu lên cả, nó chẳng bao giờ đụng đến vì lười hoặc quên. Có những khi mẹ nhờ mua thứ gì đó dưới quê không có bán nhưng nó về nhà lại cười trừ vì quên béng đi rồi.  

Và ngay lúc này nó chợt nhận ra, dù mình có cho mẹ được nhiều tiền hay có mua được những thứ quà cáp đắt tiền bao nhiêu để dành tặng mẹ nhưng với mẹ, tất cả chúng đều không đáng giá bằng một bữa cơm gia đình đủ đầy và ngon miệng. Với mẹ, điều đáng giá nhất là sự hiện diện của nó nơi gọi là nhà. 

Thời gian càng trôi qua, nó nhận ra trên đuôi mắt mình đã có nhiều nếp nhăn nhưng nó quên mất rằng tóc mẹ cũng đã và đang trắng đến bạc đầu. 

Nó bắt đầu sợ hãi dần vào mỗi dịp sinh nhật, thậm chí đôi khi chẳng muốn thắp cây nến ghi số tuổi của mình lên chiếc bánh kem nhưng nó lại sơ suất để nhận ra năm nay mẹ đã phải đeo cả hàm răng giả. 

Nó đi chơi vui vẻ với bạn bè mà không hay biết ở một nơi xa mẹ đang lần giở lại từng trang ảnh cũ để ngắm nghía vì nhớ con. 

Tất cả những thiếu sót, những vô tâm đó hiện diện là bởi vì mẹ đang vẫn còn ở bên cạnh nó. Nhưng câu nói của em đã thức tỉnh nó, khiến nó biết rằng thời gian đang đếm ngược lên mái tóc, đôi bàn tay, cả những nhịp đập trong trái tim của mẹ. Nó khiến nó nhói lòng khi nhận ra đóa hoa màu đỏ nó cài trên ngực áo ngày Vu Lan mỗi năm, màu hoa ấy rồi sẽ phải nhạt dần. Nó hoang mang khi nghĩ đến lúc nó phải trải qua những ngày tháng muốn được làm phiền nhưng chẳng đặng như em. Bất giác nó muốn thúc giục bác tài xế, nó muốn về ngay với mẹ, được ôm mẹ và bảo rằng “Mẹ ơi, xin lỗi vì con đã quá vô tâm”.

LẠC NHIÊN

BẠO HÀNH TINH THẦN TRONG TÌNH YÊU CỦA LGBT+

Trong nhiều mối quan hệ LGBT+, việc công khai hay giữ bí mật về danh tính và người yêu thường là vấn đề nhạy cảm. Không phải lúc nào sự giấu giếm cũng mang nghĩa tiêu cực, bởi đôi khi nó là lựa chọn để bảo vệ an toàn trong môi trường còn nhiều kỳ thị. Tuy nhiên, khi...

NGUY HIỂM KHI RỜI BỎ NGƯỜI RỐI LOẠN NHÂN CÁCH

  Rối loạn nhân cách nhóm B, gồm ái kỷ (NPD), kịch tính (HPD), ranh giới (BPD) và chống đối xã hội (ASPD), có những đặc điểm nổi bật như: cảm xúc mãnh liệt nhưng thiếu ổn định, kiểm soát cao, xung động, không thấy bản thân sai, không hối hận và thiếu đồng cảm...

KHI YÊU NGƯỜI RỐI LOẠN NHÂN CÁCH NHÓM B

  Rối loạn nhân cách nhóm B bao gồm các kiểu nhân cách ái kỷ (NPD), kịch tính (HPD), ranh giới (BPD) và chống đối xã hội (ASPD). Những đặc điểm chung của nhóm này là cảm xúc mãnh liệt nhưng thiếu ổn định, hành vi xung động, nhu cầu kiểm soát và thiếu khả năng...

KHI YÊU TRỞ THÀNH NGUY HIỂM

Rối loạn nhân cách (Personality Disorders) là nhóm rối loạn tâm lý đặc trưng bởi các mô thức suy nghĩ, cảm xúc và hành vi cứng nhắc, kéo dài và gây rối loạn chức năng xã hội. Những mô thức này thường hình thành sớm, khó thay đổi và ảnh hưởng trực tiếp đến cách cá nhân...

BẠO LỰC BẠN TÌNH TRONG CỘNG ĐỒNG GAY

Trong nhiều nghiên cứu gần đây, tỉ lệ bạo lực bạn tình (Intimate Partner Violence – IPV) trong cộng đồng đồng tính nam được ghi nhận ở mức cao, ngang bằng hoặc vượt nhóm dị tính. Điều này không xuất hiện trong khoảng trống, mà liên quan đến xấu hổ nội hóa, stress...

TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI GAY LÀ BOTTOM

  Trong cộng đồng nam đồng tính, vai trò bottom – người tiếp nhận trong quan hệ tình dục – thường xuất hiện với tần suất cao và gây ra nhiều tranh luận. Tại sao nhiều người đồng tính nam lại chọn hoặc cảm thấy thoải mái với vai trò này? Câu trả lời không đơn...

LGBT VÀ CẢM GIÁC KHÔNG THUỘC VỀ

  Sinh ra là người đồng tính, song tính hay chuyển giới trong một gia đình dị tính chuẩn mực, nhiều cá nhân phải lớn lên trong môi trường không công nhận sự khác biệt của họ. Khi xã hội đặt nặng giá trị nam tính, sức mạnh và sự “bình thường”, những người thể hiện...

KHI TRẦM CẢM TRỞ THÀNH CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

Thông thường, trầm cảm được nhìn nhận như một rối loạn tâm thần cần điều trị. Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp, đặc biệt là khi một người trải qua sang chấn kéo dài, trầm cảm có thể đóng vai trò như một cơ chế bảo vệ. Khi trẻ em lớn lên trong môi trường căng thẳng...

HỌC TÂM LÝ HỌC ĐỂ GIỮ KHOẢNG CÁCH VỚI NỖI ĐAU

Trong những năm gần đây, ngày càng nhiều người tìm đến các khóa học, sách vở hay hội thảo về tâm lý học như một cách để “chữa lành” cho bản thân. Họ tham gia lớp học, nghe diễn giả, đọc tài liệu, và thậm chí ghi chú rất cẩn thận. Tuy nhiên, ở một số người, việc tiếp...

KHI TRỊ LIỆU CHỈ LÀ NƠI TRÚ ẨN TẠM THỜI

Trong thực hành tâm lý, không ít trường hợp thân chủ tìm đến trị liệu không nhằm mục tiêu dài hạn, mà chỉ như một “nơi trú ẩn tạm thời” khi cảm xúc vượt ngưỡng chịu đựng. Họ thường đến phòng trị liệu trong trạng thái đau đớn, căng thẳng hoặc khủng hoảng, nhưng chỉ sau...

LGBT+ VÀ NỖI ĐAU TINH THẦN KHI BỊ “CHE GIẤU”

Trong các mối quan hệ LGBT+, vấn đề “công khai hay giấu giếm” luôn là một thách thức. Không ít người chọn giấu giếm vì những lý do chính đáng như sợ kỳ thị, sợ bị gia đình từ chối, hoặc lo ngại mất công việc. Tuy nhiên, với người trong cuộc, đặc biệt là người bị “giấu...

TÌNH YÊU LÀ SỰ IM LẶNG

Trong lý tưởng, tình yêu thường được gắn liền với sự sẻ chia, gắn kết và công khai. Thế nhưng, với nhiều người – đặc biệt là những người trong cộng đồng LGBT+ hoặc những ai mang trong mình tổn thương sâu sắc – tình yêu đôi khi lại đồng nghĩa với sự im lặng. Họ yêu...

BẠO HÀNH TINH THẦN TRONG TÌNH YÊU CỦA LGBT+

Trong nhiều mối quan hệ LGBT+, việc công khai hay giữ bí mật về danh tính và người yêu thường là vấn đề nhạy cảm. Không phải lúc nào sự giấu giếm cũng mang nghĩa tiêu cực, bởi đôi khi nó là lựa chọn để bảo vệ an toàn trong môi trường còn nhiều kỳ thị. Tuy nhiên, khi...

NGUY HIỂM KHI RỜI BỎ NGƯỜI RỐI LOẠN NHÂN CÁCH

  Rối loạn nhân cách nhóm B, gồm ái kỷ (NPD), kịch tính (HPD), ranh giới (BPD) và chống đối xã hội (ASPD), có những đặc điểm nổi bật như: cảm xúc mãnh liệt nhưng thiếu ổn định, kiểm soát cao, xung động, không thấy bản thân sai, không hối hận và thiếu đồng cảm...

KHI YÊU NGƯỜI RỐI LOẠN NHÂN CÁCH NHÓM B

  Rối loạn nhân cách nhóm B bao gồm các kiểu nhân cách ái kỷ (NPD), kịch tính (HPD), ranh giới (BPD) và chống đối xã hội (ASPD). Những đặc điểm chung của nhóm này là cảm xúc mãnh liệt nhưng thiếu ổn định, hành vi xung động, nhu cầu kiểm soát và thiếu khả năng...

KHI YÊU TRỞ THÀNH NGUY HIỂM

Rối loạn nhân cách (Personality Disorders) là nhóm rối loạn tâm lý đặc trưng bởi các mô thức suy nghĩ, cảm xúc và hành vi cứng nhắc, kéo dài và gây rối loạn chức năng xã hội. Những mô thức này thường hình thành sớm, khó thay đổi và ảnh hưởng trực tiếp đến cách cá nhân...

BẠO LỰC BẠN TÌNH TRONG CỘNG ĐỒNG GAY

Trong nhiều nghiên cứu gần đây, tỉ lệ bạo lực bạn tình (Intimate Partner Violence – IPV) trong cộng đồng đồng tính nam được ghi nhận ở mức cao, ngang bằng hoặc vượt nhóm dị tính. Điều này không xuất hiện trong khoảng trống, mà liên quan đến xấu hổ nội hóa, stress...

TẠI SAO NHIỀU NGƯỜI GAY LÀ BOTTOM

  Trong cộng đồng nam đồng tính, vai trò bottom – người tiếp nhận trong quan hệ tình dục – thường xuất hiện với tần suất cao và gây ra nhiều tranh luận. Tại sao nhiều người đồng tính nam lại chọn hoặc cảm thấy thoải mái với vai trò này? Câu trả lời không đơn...

LGBT VÀ CẢM GIÁC KHÔNG THUỘC VỀ

  Sinh ra là người đồng tính, song tính hay chuyển giới trong một gia đình dị tính chuẩn mực, nhiều cá nhân phải lớn lên trong môi trường không công nhận sự khác biệt của họ. Khi xã hội đặt nặng giá trị nam tính, sức mạnh và sự “bình thường”, những người thể hiện...

KHI TRẦM CẢM TRỞ THÀNH CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

Thông thường, trầm cảm được nhìn nhận như một rối loạn tâm thần cần điều trị. Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp, đặc biệt là khi một người trải qua sang chấn kéo dài, trầm cảm có thể đóng vai trò như một cơ chế bảo vệ. Khi trẻ em lớn lên trong môi trường căng thẳng...