XIN LỖI VÌ CON ĐÃ QUÁ VÔ TÂM

XIN LỖI VÌ CON ĐÃ QUÁ VÔ TÂM

 

“Xe chạy chưa con?”

“Trời, mẹ ơi, con mới lên xe được mười phút thôi, mười phút nữa xe mới chạy. Gần tới nhà con sẽ gọi cho mẹ, cứ năm phút mẹ gọi con một lần như vầy làm chi cho tốn tiền.”

Nó vừa dập điện thoại xong thì cậu nhóc ngồi kế bên cười bảo “Em thấy ngưỡng mộ chị quá”. Nó tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên:

 “Mẹ chị vậy đó, mỗi lần chị bảo chị về thăm nhà là đứng ngồi không yên, phiền lắm, có gì mà ngưỡng mộ em.” 

“Hì, đôi khi em chỉ muốn được làm phiền thế thôi mà không còn được nữa chị à.”

Nó bất động nhìn em, em nhìn ra xa xăm. Em giấu giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Mẹ em vừa mất được trăm ngày.

Không khí chợt đặc lại, cả thở thôi nó cũng cảm thấy ngại ngần. 

Nó thấy khóe mắt mình cay. Hình như vì nó buồn cho em và hình như vì nó xấu hổ. 

Ngày nó rời quê nhà lên Sài Gòn đi học rồi đi làm, mẹ khóc rồi hay bảo “Mẹ mà có nhiều tiền, mẹ sẽ không cho con đi làm gì hết, mẹ sẽ nuôi con cả đời này”. Rồi mẹ trông ngày, trông đêm mỗi khi nó báo sẽ về thăm nhà. Và mỗi lần nó về, mẹ đều sốt ruột cả lên. Tối đêm hôm trước mẹ sẽ không ngủ được mà tính xem mai nấu gì cho nó ăn, làm thêm gì để nó mang lên Sài Gòn. Sáng sớm hôm sau đã lo gọi điện hỏi xem nó đã dậy chưa, khi nào ra bến xe, khi nào xe chạy, xe chạy đến đâu rồi, bao giờ thì đến… Lúc nó chuẩn bị đi tiếp thì mẹ sẽ hỏi khi nào về nữa. 

Nó dường như chưa bao giờ lớn thêm tí nào trong mắt mẹ dù năm tháng có trôi xa bao nhiêu đi nữa. Nó xa nhà khi chỉ vừa mười tám. Giờ thì đã ròng rã mười năm. Ngấp nghé ba mươi tuổi rồi mà mỗi lần về thăm nhà, nó đều phải trả lời hàng chục cuộc điện thoại như thế. 

Dường như nó đã quen với việc mẹ luôn ở nhà đợi nó về cùng mâm cơm nóng sốt. Nó đã quen với việc trở lại Sài Gòn với chiếc ba lô nặng trình trịch những thứ mẹ cố gắng chất vào. Tất cả là những món ăn quê mà nó yêu thích. Nó cũng đã quen với hình ảnh mẹ tất tả, khệ nệ bước xuống xe với hai tay hai giỏ đồ đạc, thức ăn, trái cây rồi quà cáp cho bạn bè ở khu trọ để nhờ vả họ để mắt, chăm sóc cho nó. 

Từ mọi ngóc ngách trong trái tim mình, mẹ đều dành cho nó. Còn nó thì sao? Nó đã làm được gì cho mẹ? 

Nó chợt nhớ ra có những khi gần cả ba tuần liền nó cắm đầu vào công việc mà không gọi cho mẹ lấy một lần, không chút mảy may nghĩ rằng đêm mẹ có thể ngủ say hay cứ trở mình thao thức vì những cơn ho dai dẳng của viêm đa xoang. Tin nhắn của mẹ được gửi đến, nó ngó thấy nhưng chẳng ưu tiên đọc. Có những khi đồ ăn trong tủ lạnh mà mẹ chắt chiu làm từng món cho nó bị ôi thiu lên cả, nó chẳng bao giờ đụng đến vì lười hoặc quên. Có những khi mẹ nhờ mua thứ gì đó dưới quê không có bán nhưng nó về nhà lại cười trừ vì quên béng đi rồi.  

Và ngay lúc này nó chợt nhận ra, dù mình có cho mẹ được nhiều tiền hay có mua được những thứ quà cáp đắt tiền bao nhiêu để dành tặng mẹ nhưng với mẹ, tất cả chúng đều không đáng giá bằng một bữa cơm gia đình đủ đầy và ngon miệng. Với mẹ, điều đáng giá nhất là sự hiện diện của nó nơi gọi là nhà. 

Thời gian càng trôi qua, nó nhận ra trên đuôi mắt mình đã có nhiều nếp nhăn nhưng nó quên mất rằng tóc mẹ cũng đã và đang trắng đến bạc đầu. 

Nó bắt đầu sợ hãi dần vào mỗi dịp sinh nhật, thậm chí đôi khi chẳng muốn thắp cây nến ghi số tuổi của mình lên chiếc bánh kem nhưng nó lại sơ suất để nhận ra năm nay mẹ đã phải đeo cả hàm răng giả. 

Nó đi chơi vui vẻ với bạn bè mà không hay biết ở một nơi xa mẹ đang lần giở lại từng trang ảnh cũ để ngắm nghía vì nhớ con. 

Tất cả những thiếu sót, những vô tâm đó hiện diện là bởi vì mẹ đang vẫn còn ở bên cạnh nó. Nhưng câu nói của em đã thức tỉnh nó, khiến nó biết rằng thời gian đang đếm ngược lên mái tóc, đôi bàn tay, cả những nhịp đập trong trái tim của mẹ. Nó khiến nó nhói lòng khi nhận ra đóa hoa màu đỏ nó cài trên ngực áo ngày Vu Lan mỗi năm, màu hoa ấy rồi sẽ phải nhạt dần. Nó hoang mang khi nghĩ đến lúc nó phải trải qua những ngày tháng muốn được làm phiền nhưng chẳng đặng như em. Bất giác nó muốn thúc giục bác tài xế, nó muốn về ngay với mẹ, được ôm mẹ và bảo rằng “Mẹ ơi, xin lỗi vì con đã quá vô tâm”.

LẠC NHIÊN

“Xe chạy chưa con?”

“Trời, mẹ ơi, con mới lên xe được mười phút thôi, mười phút nữa xe mới chạy. Gần tới nhà con sẽ gọi cho mẹ, cứ năm phút mẹ gọi con một lần như vầy làm chi cho tốn tiền.”

Nó vừa dập điện thoại xong thì cậu nhóc ngồi kế bên cười bảo “Em thấy ngưỡng mộ chị quá”. Nó tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên:

 “Mẹ chị vậy đó, mỗi lần chị bảo chị về thăm nhà là đứng ngồi không yên, phiền lắm, có gì mà ngưỡng mộ em.” 

“Hì, đôi khi em chỉ muốn được làm phiền thế thôi mà không còn được nữa chị à.”

Nó bất động nhìn em, em nhìn ra xa xăm. Em giấu giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Mẹ em vừa mất được trăm ngày.

Không khí chợt đặc lại, cả thở thôi nó cũng cảm thấy ngại ngần. 

Nó thấy khóe mắt mình cay. Hình như vì nó buồn cho em và hình như vì nó xấu hổ. 

Ngày nó rời quê nhà lên Sài Gòn đi học rồi đi làm, mẹ khóc rồi hay bảo “Mẹ mà có nhiều tiền, mẹ sẽ không cho con đi làm gì hết, mẹ sẽ nuôi con cả đời này”. Rồi mẹ trông ngày, trông đêm mỗi khi nó báo sẽ về thăm nhà. Và mỗi lần nó về, mẹ đều sốt ruột cả lên. Tối đêm hôm trước mẹ sẽ không ngủ được mà tính xem mai nấu gì cho nó ăn, làm thêm gì để nó mang lên Sài Gòn. Sáng sớm hôm sau đã lo gọi điện hỏi xem nó đã dậy chưa, khi nào ra bến xe, khi nào xe chạy, xe chạy đến đâu rồi, bao giờ thì đến… Lúc nó chuẩn bị đi tiếp thì mẹ sẽ hỏi khi nào về nữa. 

Nó dường như chưa bao giờ lớn thêm tí nào trong mắt mẹ dù năm tháng có trôi xa bao nhiêu đi nữa. Nó xa nhà khi chỉ vừa mười tám. Giờ thì đã ròng rã mười năm. Ngấp nghé ba mươi tuổi rồi mà mỗi lần về thăm nhà, nó đều phải trả lời hàng chục cuộc điện thoại như thế. 

Dường như nó đã quen với việc mẹ luôn ở nhà đợi nó về cùng mâm cơm nóng sốt. Nó đã quen với việc trở lại Sài Gòn với chiếc ba lô nặng trình trịch những thứ mẹ cố gắng chất vào. Tất cả là những món ăn quê mà nó yêu thích. Nó cũng đã quen với hình ảnh mẹ tất tả, khệ nệ bước xuống xe với hai tay hai giỏ đồ đạc, thức ăn, trái cây rồi quà cáp cho bạn bè ở khu trọ để nhờ vả họ để mắt, chăm sóc cho nó. 

Từ mọi ngóc ngách trong trái tim mình, mẹ đều dành cho nó. Còn nó thì sao? Nó đã làm được gì cho mẹ? 

Nó chợt nhớ ra có những khi gần cả ba tuần liền nó cắm đầu vào công việc mà không gọi cho mẹ lấy một lần, không chút mảy may nghĩ rằng đêm mẹ có thể ngủ say hay cứ trở mình thao thức vì những cơn ho dai dẳng của viêm đa xoang. Tin nhắn của mẹ được gửi đến, nó ngó thấy nhưng chẳng ưu tiên đọc. Có những khi đồ ăn trong tủ lạnh mà mẹ chắt chiu làm từng món cho nó bị ôi thiu lên cả, nó chẳng bao giờ đụng đến vì lười hoặc quên. Có những khi mẹ nhờ mua thứ gì đó dưới quê không có bán nhưng nó về nhà lại cười trừ vì quên béng đi rồi.  

Và ngay lúc này nó chợt nhận ra, dù mình có cho mẹ được nhiều tiền hay có mua được những thứ quà cáp đắt tiền bao nhiêu để dành tặng mẹ nhưng với mẹ, tất cả chúng đều không đáng giá bằng một bữa cơm gia đình đủ đầy và ngon miệng. Với mẹ, điều đáng giá nhất là sự hiện diện của nó nơi gọi là nhà. 

Thời gian càng trôi qua, nó nhận ra trên đuôi mắt mình đã có nhiều nếp nhăn nhưng nó quên mất rằng tóc mẹ cũng đã và đang trắng đến bạc đầu. 

Nó bắt đầu sợ hãi dần vào mỗi dịp sinh nhật, thậm chí đôi khi chẳng muốn thắp cây nến ghi số tuổi của mình lên chiếc bánh kem nhưng nó lại sơ suất để nhận ra năm nay mẹ đã phải đeo cả hàm răng giả. 

Nó đi chơi vui vẻ với bạn bè mà không hay biết ở một nơi xa mẹ đang lần giở lại từng trang ảnh cũ để ngắm nghía vì nhớ con. 

Tất cả những thiếu sót, những vô tâm đó hiện diện là bởi vì mẹ đang vẫn còn ở bên cạnh nó. Nhưng câu nói của em đã thức tỉnh nó, khiến nó biết rằng thời gian đang đếm ngược lên mái tóc, đôi bàn tay, cả những nhịp đập trong trái tim của mẹ. Nó khiến nó nhói lòng khi nhận ra đóa hoa màu đỏ nó cài trên ngực áo ngày Vu Lan mỗi năm, màu hoa ấy rồi sẽ phải nhạt dần. Nó hoang mang khi nghĩ đến lúc nó phải trải qua những ngày tháng muốn được làm phiền nhưng chẳng đặng như em. Bất giác nó muốn thúc giục bác tài xế, nó muốn về ngay với mẹ, được ôm mẹ và bảo rằng “Mẹ ơi, xin lỗi vì con đã quá vô tâm”.

LẠC NHIÊN

“ĐƠ” MÃN TÍNH

Khi im lặng không phải là bình yên, mà là tê liệt thần kinh Có những đứa trẻ dường như “ngoan ngoãn”, “ít phiền hà”, ngồi yên một mình hàng giờ liền, không đòi hỏi, không khóc, không phản kháng. Trong mắt người lớn, đó là một đứa trẻ “dễ nuôi”. Nhưng đằng sau sự lặng...

KHI CON GÁI KHÔNG ĐƯỢC ƯU TIÊN

  Trong nhiều gia đình, đặc biệt ở những nền văn hóa coi trọng nam giới, việc con trai được ưu tiên và con gái bị xem nhẹ không chỉ là một bất công xã hội mà còn là một trải nghiệm sang chấn sâu sắc, để lại dấu vết vô hình trong mối gắn bó, cảm nhận về cơ thể và...

CON GÁI KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG CON TRAI

Trong nhiều nền văn hóa, đặc biệt là các xã hội Á Đông truyền thống, việc sinh con trai thường được coi là một “thành tựu”, còn việc sinh con gái có thể bị xem là “kém giá trị”. Đối với một đứa bé gái, việc sinh ra đã là một nỗi thất vọng trong mắt cha mẹ không chỉ là...

LIỆU PHÁP EMDR- ĐIỀU TRỊ SANG CHẤN DO THIÊN TAI, NGHỊCH CẢNH

  Trong những năm gần đây, liệu pháp EMDR (Eye Movement Desensitization and Reprocessing – Tái xử lý và giải mẫn cảm qua chuyển động mắt) đã trở thành một trong những phương pháp điều trị sang chấn tâm lý được công nhận và ứng dụng rộng rãi. Phương pháp này được...

QUYỀN LỰC CỦA KẺ XÂM HẠI NƠI CÔNG SỞ

Trong môi trường công sở – nơi lẽ ra phải là không gian của sự an toàn, chuyên nghiệp và tôn trọng lẫn nhau – các hành vi quấy rối, xâm hại và cưỡng hiếp vẫn có thể xảy ra một cách tinh vi và dai dẳng. Vấn đề không chỉ nằm ở hành vi sai trái của một cá nhân, mà còn ở...

KHI ĐÀN ÔNG THÍCH BỊ TRỪNG PHẠT

Trong văn hóa hiện đại, người đàn ông thành đạt, quyết đoán và nắm quyền kiểm soát thường được xem là biểu tượng của bản lĩnh và nam tính. Thế nhưng, phía sau lớp vỏ cứng cỏi đó, không hiếm người lại tìm thấy sự giải thoát kỳ lạ trong việc trở thành “kẻ phục tùng”...

NỮ CƯỜNG NHÂN HÓA THÀNH NÔ LỆ

Trong xã hội hiện đại, hình tượng "nữ cường nhân" – người phụ nữ độc lập, bản lĩnh, đạt được thành công vượt trội trong sự nghiệp – ngày càng phổ biến. Thế nhưng, không hiếm khi phía sau sự mạnh mẽ ấy lại là một đời sống tình cảm đầy rối ren, nơi họ cảm thấy mình như...

KHI CƠ THỂ NÓI THAY

Khi cơ thể thay lời muốn nói: Mù, tê liệt và mất cảm giác do sang chấn thần kinh Không phải lúc nào tê liệt hay mất cảm giác cũng bắt nguồn từ tổn thương thực thể rõ ràng. Có những người bỗng dưng không nhìn thấy, không nghe được, hoặc liệt nửa người mà không phát...

ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN

Không phải mọi đứa trẻ sinh ra đều được chờ đợi. Có những sinh linh được hình thành trong hoang mang, sợ hãi, thậm chí bị từ chối từ những tuần đầu thai kỳ. Với một bé gái được mang thai ngoài ý muốn, khi cha mẹ từng nghĩ đến việc bỏ con, trải nghiệm đầu đời của em đã...

KHI NGƯỜI LỚN TÈ DẦM

  Góc nhìn thần kinh và sang chấn Tè dầm ở người trưởng thành là một hiện tượng thường bị xem nhẹ hoặc gắn với sự xấu hổ cá nhân, trong khi thực chất, đây có thể là biểu hiện của những rối loạn sâu sắc liên quan đến hệ thần kinh và các trải nghiệm sang chấn. Khi...

VÌ SAO PHỤ NỮ Ở LẠI VỚI NGƯỜI TỆ BẠC

Có nhiều người phụ nữ, dù ngoài xã hội thành công, giỏi giang, được người khác nể trọng, nhưng trong tình yêu lại trở nên nhỏ bé, nhún nhường, thậm chí cam chịu. Họ dành hết tâm sức chăm sóc cho người đàn ông chẳng xứng đáng – thờ ơ, ích kỷ, vô tâm, thậm chí có lúc...

NHỮNG ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC KHÓC

  Có những đứa trẻ lớn lên trong những ngôi nhà nơi tiếng khóc là điều cấm kỵ. Chúng không được phép thể hiện sự yếu đuối, không được “làm quá”, không được rơi lệ dù trong lòng đầy giông bão. Thay vì được ôm ấp khi đau buồn, chúng thường nghe những lời như “nín...

“ĐƠ” MÃN TÍNH

Khi im lặng không phải là bình yên, mà là tê liệt thần kinh Có những đứa trẻ dường như “ngoan ngoãn”, “ít phiền hà”, ngồi yên một mình hàng giờ liền, không đòi hỏi, không khóc, không phản kháng. Trong mắt người lớn, đó là một đứa trẻ “dễ nuôi”. Nhưng đằng sau sự lặng...

KHI CON GÁI KHÔNG ĐƯỢC ƯU TIÊN

  Trong nhiều gia đình, đặc biệt ở những nền văn hóa coi trọng nam giới, việc con trai được ưu tiên và con gái bị xem nhẹ không chỉ là một bất công xã hội mà còn là một trải nghiệm sang chấn sâu sắc, để lại dấu vết vô hình trong mối gắn bó, cảm nhận về cơ thể và...

CON GÁI KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG CON TRAI

Trong nhiều nền văn hóa, đặc biệt là các xã hội Á Đông truyền thống, việc sinh con trai thường được coi là một “thành tựu”, còn việc sinh con gái có thể bị xem là “kém giá trị”. Đối với một đứa bé gái, việc sinh ra đã là một nỗi thất vọng trong mắt cha mẹ không chỉ là...

LIỆU PHÁP EMDR- ĐIỀU TRỊ SANG CHẤN DO THIÊN TAI, NGHỊCH CẢNH

  Trong những năm gần đây, liệu pháp EMDR (Eye Movement Desensitization and Reprocessing – Tái xử lý và giải mẫn cảm qua chuyển động mắt) đã trở thành một trong những phương pháp điều trị sang chấn tâm lý được công nhận và ứng dụng rộng rãi. Phương pháp này được...

QUYỀN LỰC CỦA KẺ XÂM HẠI NƠI CÔNG SỞ

Trong môi trường công sở – nơi lẽ ra phải là không gian của sự an toàn, chuyên nghiệp và tôn trọng lẫn nhau – các hành vi quấy rối, xâm hại và cưỡng hiếp vẫn có thể xảy ra một cách tinh vi và dai dẳng. Vấn đề không chỉ nằm ở hành vi sai trái của một cá nhân, mà còn ở...

KHI ĐÀN ÔNG THÍCH BỊ TRỪNG PHẠT

Trong văn hóa hiện đại, người đàn ông thành đạt, quyết đoán và nắm quyền kiểm soát thường được xem là biểu tượng của bản lĩnh và nam tính. Thế nhưng, phía sau lớp vỏ cứng cỏi đó, không hiếm người lại tìm thấy sự giải thoát kỳ lạ trong việc trở thành “kẻ phục tùng”...

NỮ CƯỜNG NHÂN HÓA THÀNH NÔ LỆ

Trong xã hội hiện đại, hình tượng "nữ cường nhân" – người phụ nữ độc lập, bản lĩnh, đạt được thành công vượt trội trong sự nghiệp – ngày càng phổ biến. Thế nhưng, không hiếm khi phía sau sự mạnh mẽ ấy lại là một đời sống tình cảm đầy rối ren, nơi họ cảm thấy mình như...

KHI CƠ THỂ NÓI THAY

Khi cơ thể thay lời muốn nói: Mù, tê liệt và mất cảm giác do sang chấn thần kinh Không phải lúc nào tê liệt hay mất cảm giác cũng bắt nguồn từ tổn thương thực thể rõ ràng. Có những người bỗng dưng không nhìn thấy, không nghe được, hoặc liệt nửa người mà không phát...