XIN LỖI VÌ CON ĐÃ QUÁ VÔ TÂM

XIN LỖI VÌ CON ĐÃ QUÁ VÔ TÂM

 

“Xe chạy chưa con?”

“Trời, mẹ ơi, con mới lên xe được mười phút thôi, mười phút nữa xe mới chạy. Gần tới nhà con sẽ gọi cho mẹ, cứ năm phút mẹ gọi con một lần như vầy làm chi cho tốn tiền.”

Nó vừa dập điện thoại xong thì cậu nhóc ngồi kế bên cười bảo “Em thấy ngưỡng mộ chị quá”. Nó tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên:

 “Mẹ chị vậy đó, mỗi lần chị bảo chị về thăm nhà là đứng ngồi không yên, phiền lắm, có gì mà ngưỡng mộ em.” 

“Hì, đôi khi em chỉ muốn được làm phiền thế thôi mà không còn được nữa chị à.”

Nó bất động nhìn em, em nhìn ra xa xăm. Em giấu giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Mẹ em vừa mất được trăm ngày.

Không khí chợt đặc lại, cả thở thôi nó cũng cảm thấy ngại ngần. 

Nó thấy khóe mắt mình cay. Hình như vì nó buồn cho em và hình như vì nó xấu hổ. 

Ngày nó rời quê nhà lên Sài Gòn đi học rồi đi làm, mẹ khóc rồi hay bảo “Mẹ mà có nhiều tiền, mẹ sẽ không cho con đi làm gì hết, mẹ sẽ nuôi con cả đời này”. Rồi mẹ trông ngày, trông đêm mỗi khi nó báo sẽ về thăm nhà. Và mỗi lần nó về, mẹ đều sốt ruột cả lên. Tối đêm hôm trước mẹ sẽ không ngủ được mà tính xem mai nấu gì cho nó ăn, làm thêm gì để nó mang lên Sài Gòn. Sáng sớm hôm sau đã lo gọi điện hỏi xem nó đã dậy chưa, khi nào ra bến xe, khi nào xe chạy, xe chạy đến đâu rồi, bao giờ thì đến… Lúc nó chuẩn bị đi tiếp thì mẹ sẽ hỏi khi nào về nữa. 

Nó dường như chưa bao giờ lớn thêm tí nào trong mắt mẹ dù năm tháng có trôi xa bao nhiêu đi nữa. Nó xa nhà khi chỉ vừa mười tám. Giờ thì đã ròng rã mười năm. Ngấp nghé ba mươi tuổi rồi mà mỗi lần về thăm nhà, nó đều phải trả lời hàng chục cuộc điện thoại như thế. 

Dường như nó đã quen với việc mẹ luôn ở nhà đợi nó về cùng mâm cơm nóng sốt. Nó đã quen với việc trở lại Sài Gòn với chiếc ba lô nặng trình trịch những thứ mẹ cố gắng chất vào. Tất cả là những món ăn quê mà nó yêu thích. Nó cũng đã quen với hình ảnh mẹ tất tả, khệ nệ bước xuống xe với hai tay hai giỏ đồ đạc, thức ăn, trái cây rồi quà cáp cho bạn bè ở khu trọ để nhờ vả họ để mắt, chăm sóc cho nó. 

Từ mọi ngóc ngách trong trái tim mình, mẹ đều dành cho nó. Còn nó thì sao? Nó đã làm được gì cho mẹ? 

Nó chợt nhớ ra có những khi gần cả ba tuần liền nó cắm đầu vào công việc mà không gọi cho mẹ lấy một lần, không chút mảy may nghĩ rằng đêm mẹ có thể ngủ say hay cứ trở mình thao thức vì những cơn ho dai dẳng của viêm đa xoang. Tin nhắn của mẹ được gửi đến, nó ngó thấy nhưng chẳng ưu tiên đọc. Có những khi đồ ăn trong tủ lạnh mà mẹ chắt chiu làm từng món cho nó bị ôi thiu lên cả, nó chẳng bao giờ đụng đến vì lười hoặc quên. Có những khi mẹ nhờ mua thứ gì đó dưới quê không có bán nhưng nó về nhà lại cười trừ vì quên béng đi rồi.  

Và ngay lúc này nó chợt nhận ra, dù mình có cho mẹ được nhiều tiền hay có mua được những thứ quà cáp đắt tiền bao nhiêu để dành tặng mẹ nhưng với mẹ, tất cả chúng đều không đáng giá bằng một bữa cơm gia đình đủ đầy và ngon miệng. Với mẹ, điều đáng giá nhất là sự hiện diện của nó nơi gọi là nhà. 

Thời gian càng trôi qua, nó nhận ra trên đuôi mắt mình đã có nhiều nếp nhăn nhưng nó quên mất rằng tóc mẹ cũng đã và đang trắng đến bạc đầu. 

Nó bắt đầu sợ hãi dần vào mỗi dịp sinh nhật, thậm chí đôi khi chẳng muốn thắp cây nến ghi số tuổi của mình lên chiếc bánh kem nhưng nó lại sơ suất để nhận ra năm nay mẹ đã phải đeo cả hàm răng giả. 

Nó đi chơi vui vẻ với bạn bè mà không hay biết ở một nơi xa mẹ đang lần giở lại từng trang ảnh cũ để ngắm nghía vì nhớ con. 

Tất cả những thiếu sót, những vô tâm đó hiện diện là bởi vì mẹ đang vẫn còn ở bên cạnh nó. Nhưng câu nói của em đã thức tỉnh nó, khiến nó biết rằng thời gian đang đếm ngược lên mái tóc, đôi bàn tay, cả những nhịp đập trong trái tim của mẹ. Nó khiến nó nhói lòng khi nhận ra đóa hoa màu đỏ nó cài trên ngực áo ngày Vu Lan mỗi năm, màu hoa ấy rồi sẽ phải nhạt dần. Nó hoang mang khi nghĩ đến lúc nó phải trải qua những ngày tháng muốn được làm phiền nhưng chẳng đặng như em. Bất giác nó muốn thúc giục bác tài xế, nó muốn về ngay với mẹ, được ôm mẹ và bảo rằng “Mẹ ơi, xin lỗi vì con đã quá vô tâm”.

LẠC NHIÊN

“Xe chạy chưa con?”

“Trời, mẹ ơi, con mới lên xe được mười phút thôi, mười phút nữa xe mới chạy. Gần tới nhà con sẽ gọi cho mẹ, cứ năm phút mẹ gọi con một lần như vầy làm chi cho tốn tiền.”

Nó vừa dập điện thoại xong thì cậu nhóc ngồi kế bên cười bảo “Em thấy ngưỡng mộ chị quá”. Nó tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên:

 “Mẹ chị vậy đó, mỗi lần chị bảo chị về thăm nhà là đứng ngồi không yên, phiền lắm, có gì mà ngưỡng mộ em.” 

“Hì, đôi khi em chỉ muốn được làm phiền thế thôi mà không còn được nữa chị à.”

Nó bất động nhìn em, em nhìn ra xa xăm. Em giấu giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Mẹ em vừa mất được trăm ngày.

Không khí chợt đặc lại, cả thở thôi nó cũng cảm thấy ngại ngần. 

Nó thấy khóe mắt mình cay. Hình như vì nó buồn cho em và hình như vì nó xấu hổ. 

Ngày nó rời quê nhà lên Sài Gòn đi học rồi đi làm, mẹ khóc rồi hay bảo “Mẹ mà có nhiều tiền, mẹ sẽ không cho con đi làm gì hết, mẹ sẽ nuôi con cả đời này”. Rồi mẹ trông ngày, trông đêm mỗi khi nó báo sẽ về thăm nhà. Và mỗi lần nó về, mẹ đều sốt ruột cả lên. Tối đêm hôm trước mẹ sẽ không ngủ được mà tính xem mai nấu gì cho nó ăn, làm thêm gì để nó mang lên Sài Gòn. Sáng sớm hôm sau đã lo gọi điện hỏi xem nó đã dậy chưa, khi nào ra bến xe, khi nào xe chạy, xe chạy đến đâu rồi, bao giờ thì đến… Lúc nó chuẩn bị đi tiếp thì mẹ sẽ hỏi khi nào về nữa. 

Nó dường như chưa bao giờ lớn thêm tí nào trong mắt mẹ dù năm tháng có trôi xa bao nhiêu đi nữa. Nó xa nhà khi chỉ vừa mười tám. Giờ thì đã ròng rã mười năm. Ngấp nghé ba mươi tuổi rồi mà mỗi lần về thăm nhà, nó đều phải trả lời hàng chục cuộc điện thoại như thế. 

Dường như nó đã quen với việc mẹ luôn ở nhà đợi nó về cùng mâm cơm nóng sốt. Nó đã quen với việc trở lại Sài Gòn với chiếc ba lô nặng trình trịch những thứ mẹ cố gắng chất vào. Tất cả là những món ăn quê mà nó yêu thích. Nó cũng đã quen với hình ảnh mẹ tất tả, khệ nệ bước xuống xe với hai tay hai giỏ đồ đạc, thức ăn, trái cây rồi quà cáp cho bạn bè ở khu trọ để nhờ vả họ để mắt, chăm sóc cho nó. 

Từ mọi ngóc ngách trong trái tim mình, mẹ đều dành cho nó. Còn nó thì sao? Nó đã làm được gì cho mẹ? 

Nó chợt nhớ ra có những khi gần cả ba tuần liền nó cắm đầu vào công việc mà không gọi cho mẹ lấy một lần, không chút mảy may nghĩ rằng đêm mẹ có thể ngủ say hay cứ trở mình thao thức vì những cơn ho dai dẳng của viêm đa xoang. Tin nhắn của mẹ được gửi đến, nó ngó thấy nhưng chẳng ưu tiên đọc. Có những khi đồ ăn trong tủ lạnh mà mẹ chắt chiu làm từng món cho nó bị ôi thiu lên cả, nó chẳng bao giờ đụng đến vì lười hoặc quên. Có những khi mẹ nhờ mua thứ gì đó dưới quê không có bán nhưng nó về nhà lại cười trừ vì quên béng đi rồi.  

Và ngay lúc này nó chợt nhận ra, dù mình có cho mẹ được nhiều tiền hay có mua được những thứ quà cáp đắt tiền bao nhiêu để dành tặng mẹ nhưng với mẹ, tất cả chúng đều không đáng giá bằng một bữa cơm gia đình đủ đầy và ngon miệng. Với mẹ, điều đáng giá nhất là sự hiện diện của nó nơi gọi là nhà. 

Thời gian càng trôi qua, nó nhận ra trên đuôi mắt mình đã có nhiều nếp nhăn nhưng nó quên mất rằng tóc mẹ cũng đã và đang trắng đến bạc đầu. 

Nó bắt đầu sợ hãi dần vào mỗi dịp sinh nhật, thậm chí đôi khi chẳng muốn thắp cây nến ghi số tuổi của mình lên chiếc bánh kem nhưng nó lại sơ suất để nhận ra năm nay mẹ đã phải đeo cả hàm răng giả. 

Nó đi chơi vui vẻ với bạn bè mà không hay biết ở một nơi xa mẹ đang lần giở lại từng trang ảnh cũ để ngắm nghía vì nhớ con. 

Tất cả những thiếu sót, những vô tâm đó hiện diện là bởi vì mẹ đang vẫn còn ở bên cạnh nó. Nhưng câu nói của em đã thức tỉnh nó, khiến nó biết rằng thời gian đang đếm ngược lên mái tóc, đôi bàn tay, cả những nhịp đập trong trái tim của mẹ. Nó khiến nó nhói lòng khi nhận ra đóa hoa màu đỏ nó cài trên ngực áo ngày Vu Lan mỗi năm, màu hoa ấy rồi sẽ phải nhạt dần. Nó hoang mang khi nghĩ đến lúc nó phải trải qua những ngày tháng muốn được làm phiền nhưng chẳng đặng như em. Bất giác nó muốn thúc giục bác tài xế, nó muốn về ngay với mẹ, được ôm mẹ và bảo rằng “Mẹ ơi, xin lỗi vì con đã quá vô tâm”.

LẠC NHIÊN

CĂNG CƠ CẢM XÚC TỪ CĂNG THẲNG VÀ SANG CHẤN

  Căng cơ cảm xúc là hiện tượng phổ biến ở nhiều người, đặc biệt trong các bối cảnh căng thẳng kéo dài, sang chấn hoặc rối loạn điều hòa cảm xúc. Khi cảm xúc bị kìm nén hoặc không thể giải phóng đúng cách, cơ thể thường "giữ" lại cảm xúc dưới dạng căng cơ, co...

THÓI QUEN LÀM HÀI LÒNG NGƯỜI KHÁC

  Trong những tình huống bị đe dọa, hệ thần kinh của chúng ta có thể phản ứng theo ba hướng: chiến đấu (fight), bỏ chạy (flight) hoặc đông cứng (freeze). Trong trạng thái đông cứng, cơ thể rơi vào tình trạng bất động - nhịp tim chậm lại, các cơ trở nên tê liệt,...

KHI ĐÀN ÔNG “YẾU SINH LÝ” VÌ TÂM LÝ

  Tình trạng “yếu sinh lý” ở nam giới – đặc biệt là khó cương cứng hoặc xuất tinh sớm khi gần gũi với người mình yêu – thường khiến người trong cuộc cảm thấy xấu hổ, mất tự tin, thậm chí là hoang mang. Tuy nhiên, rất nhiều trường hợp được ghi nhận rằng người đàn...

CĂNG THẲNG MÃN TÍNH VÀ BỆNH CƯỜNG GIÁP

GÓC NHÌN TỔNG THỂ VỀ TÂM – THÂN – KINH Cường giáp (hyperthyroidism) là tình trạng tuyến giáp sản xuất quá mức hormone thyroxine (T4) và triiodothyronine (T3), khiến cơ thể rơi vào trạng thái “tăng tốc” kéo dài. Người bệnh thường gặp các triệu chứng như hồi hộp, mất...

KHI BẠN YÊU MỘT NGƯỜI “ÁI KỶ”

Yêu một người mắc rối loạn nhân cách ái kỷ (Narcissistic Personality Disorder – NPD) không chỉ là một hành trình đầy mâu thuẫn và tổn thương, mà còn có thể khiến bạn đánh mất chính mình. Mối quan hệ ấy có thể bắt đầu bằng sự quyến rũ mạnh mẽ – bạn cảm thấy được chú ý,...

PHÂN LY – KHI NỖI ĐAU TRỞ NÊN “BÌNH THƯỜNG”

​ Có những người sống qua đau khổ mà không hề biết rằng mình đang đau. Không phải vì nỗi đau nhỏ bé hay dễ chịu – mà vì họ đã sống quá lâu trong nó, đến mức cảm giác ấy trở thành điều "bình thường", quen thuộc như hơi thở. Đó là biểu hiện sâu sắc của hiện tượng phân...

NHỮNG KẺ THÍCH “GIẢI CỨU” HÔN NHÂN NGƯỜI KHÁC

  Rối loạn nhân cách là một nhóm các dạng suy nghĩ, hành vi và cảm xúc không linh hoạt, cứng nhắc, gây ra nhiều khó khăn trong quan hệ cá nhân và xã hội. Các loại rối loạn nhân cách như rối loạn nhân cách phụ thuộc, rối loạn nhân cách ranh giới (borderline...

HỘI CHỨNG “CON ÔNG CHÁU CHA”

"Hội chứng con ông cháu cha" là cách nói phổ biến ở Việt Nam để chỉ những người trẻ được sinh ra trong gia đình có địa vị, quyền lực hoặc tài sản giàu có, từ đó nhận được nhiều đặc quyền, bảo bọc quá mức, thậm chí có thể được “trải đường” để thành công. Đây là hiện...

CUỘC ĐỜI LÀ MỘT SÂN KHẤU KHÔNG HỒI KẾT

  Với những người mang đặc điểm của rối loạn nhân cách kịch tính (Histrionic Personality Disorder – HPD), cuộc sống thường được cảm nhận như một sân khấu rộng lớn, nơi họ luôn là nhân vật chính, là trung tâm của mọi ánh nhìn. Họ thường có nhu cầu thể hiện bản...

TRẦM CẢM CƯỜI Ở NGƯỜI TRẺ

  Khi nụ cười che giấu tổn thương Trầm cảm cười (smiling depression) là một hiện tượng tâm lý đặc biệt, khi người mắc trầm cảm vẫn thể hiện ra ngoài một vẻ mặt vui vẻ, lạc quan, năng động. Họ mỉm cười, làm việc, giao tiếp như một người “ổn” – nhưng sâu bên trong...

NAM GIỚI VÀ HÀNH VI TỰ HỦY HOẠI MÌNH

  Căng thẳng và sang chấn là hai trạng thái có khả năng âm thầm định hình hành vi, đặc biệt là ở những người mang trong mình nhiều niềm tin tiêu cực về bản thân. Ở nhiều nam giới, khi đối mặt với áp lực quá mức từ công việc, mối quan hệ, hoặc sự kỳ vọng xã hội về...

CĂNG CƠ CẢM XÚC TỪ CĂNG THẲNG VÀ SANG CHẤN

  Căng cơ cảm xúc là hiện tượng phổ biến ở nhiều người, đặc biệt trong các bối cảnh căng thẳng kéo dài, sang chấn hoặc rối loạn điều hòa cảm xúc. Khi cảm xúc bị kìm nén hoặc không thể giải phóng đúng cách, cơ thể thường "giữ" lại cảm xúc dưới dạng căng cơ, co...

TẠI SAO TA ĐÔNG CỨNG

  Tại sao ta “đông cứng” và cố làm hài lòng người khác khi lớn lên trong môi trường không an toàn Khi chúng ta sống trong một môi trường đầy căng thẳng như gia đình có bạo hành, la mắng, kiểm soát hoặc bị bỏ mặc, cơ thể và não bộ sẽ dần hình thành những cách đặc...

THÓI QUEN LÀM HÀI LÒNG NGƯỜI KHÁC

  Trong những tình huống bị đe dọa, hệ thần kinh của chúng ta có thể phản ứng theo ba hướng: chiến đấu (fight), bỏ chạy (flight) hoặc đông cứng (freeze). Trong trạng thái đông cứng, cơ thể rơi vào tình trạng bất động - nhịp tim chậm lại, các cơ trở nên tê liệt,...

LẠC NỘI MẠC TỬ CUNG VÀ CĂNG THẲNG MÃN TÍNH

  Khi cơ thể không còn là nơi an toàn Lạc nội mạc tử cung không chỉ là một bệnh phụ khoa. Đó là một trải nghiệm sống toàn thân, toàn tâm – nơi người phụ nữ không chỉ đối mặt với cơn đau thể xác kéo dài, mà còn sống chung với nỗi bất an, mệt mỏi, và cảm giác cô...

HỘI CHỨNG NHỮNG ĐỨA TRẺ “ZOOMBIE”

  Khi mạng xã hội làm trầm trọng thêm ADHD Trong vài năm trở lại đây, thuật ngữ “hội chứng những đứa trẻ zombie” được sử dụng để mô tả hình ảnh những đứa trẻ trở nên đờ đẫn, mất khả năng tập trung, và phản ứng chậm chạp sau thời gian dài tiếp xúc với màn hình,...

KHI XẤU HỔ TRUYỀN TỪ MẸ SANG CON GÁI

  Trong quá trình làm việc trị liệu với phụ nữ, một trong những điều khiến người ta day dứt nhất không phải là những tổn thương cụ thể, mà là cảm giác xấu hổ bám rễ vào tận sâu bên trong. Nhiều phụ nữ mang trong mình cảm giác rằng sự tồn tại của họ là một điều...

KHI ĐÀN ÔNG “YẾU SINH LÝ” VÌ TÂM LÝ

  Tình trạng “yếu sinh lý” ở nam giới – đặc biệt là khó cương cứng hoặc xuất tinh sớm khi gần gũi với người mình yêu – thường khiến người trong cuộc cảm thấy xấu hổ, mất tự tin, thậm chí là hoang mang. Tuy nhiên, rất nhiều trường hợp được ghi nhận rằng người đàn...

CĂNG THẲNG MÃN TÍNH VÀ BỆNH CƯỜNG GIÁP

GÓC NHÌN TỔNG THỂ VỀ TÂM – THÂN – KINH Cường giáp (hyperthyroidism) là tình trạng tuyến giáp sản xuất quá mức hormone thyroxine (T4) và triiodothyronine (T3), khiến cơ thể rơi vào trạng thái “tăng tốc” kéo dài. Người bệnh thường gặp các triệu chứng như hồi hộp, mất...

U NANG VÀ CĂNG THẲNG MÃN TÍNH

  NHÌN NHẬN TỪ MÔ HÌNH TÂM – THÂN – KINH U nang buồng trứng là tình trạng khá phổ biến ở phụ nữ, đặc biệt trong độ tuổi sinh sản. Phần lớn u nang lành tính, nhưng trong một số trường hợp, chúng có thể gây rối loạn nội tiết, đau vùng chậu, rối loạn kinh nguyệt...