LGBT VÀ CẢM GIÁC KHÔNG THUỘC VỀ
LGBT VÀ CẢM GIÁC KHÔNG THUỘC VỀ
Sinh ra là người đồng tính, song tính hay chuyển giới trong một gia đình dị tính chuẩn mực, nhiều cá nhân phải lớn lên trong môi trường không công nhận sự khác biệt của họ. Khi xã hội đặt nặng giá trị nam tính, sức mạnh và sự “bình thường”, những người thể hiện yếu đuối hoặc nữ tính thường bị xem nhẹ, chê bai hoặc phủ nhận. Khi không thể kết nối an toàn với cha mẹ hay anh chị em, đứa trẻ học cách giấu giếm bản thân để tồn tại. Tuy nhiên, sự che giấu ấy khiến chúng lớn lên với một khoảng trống bên trong: “Tôi là ai? Tôi có chỗ nào thuộc về?” Cảm giác bị tách biệt này trở thành vết thương gốc rễ, âm thầm ảnh hưởng suốt cuộc đời.
Khi trưởng thành, nhiều người thuộc cộng đồng LGBT vẫn mang theo niềm tin rằng họ là “kẻ ngoài lề”. Không có sự chấp nhận từ gia đình, họ thường đi tìm nơi nương tựa trong các mối quan hệ, công việc, đam mê, hoặc thậm chí chất kích thích và tình dục. Những trải nghiệm này mang lại cảm giác kết nối tạm thời, như thể họ “thuộc về” ít nhất một không gian nào đó. Nhưng đó là những mảnh ghép ngắn ngủi, không thể lấp đầy khoảng trống nội tâm. Đằng sau bề ngoài mạnh mẽ, năng động hay phóng khoáng, là nỗi đau vì chưa từng được yêu thương vô điều kiện.
Để tránh chạm vào sự trống rỗng ấy, nhiều người phát triển cơ chế flight – chạy trốn cảm xúc. Họ lao vào công việc không ngừng, tìm kiếm thành tích để chứng minh giá trị, hoặc tìm cảm giác “sống” qua những cuộc vui, quan hệ tình dục không an toàn, trải nghiệm mạo hiểm. Những hành vi này có thể giúp giảm lo âu và cô độc trong chốc lát, nhưng về lâu dài, nó dễ dẫn đến sự kiệt quệ về tâm lý và thể chất. Khi những nỗ lực chạy trốn không còn hiệu quả, sự tuyệt vọng xuất hiện. Nhiều người bắt đầu tự làm hại bản thân hoặc có ý nghĩ kết thúc cuộc sống, như một cách kiểm soát nỗi đau mà họ không thể nói ra với ai.
Đây không chỉ là câu chuyện cá nhân, mà là kết quả của một hệ thống thiếu chấp nhận sự đa dạng. Khi một đứa trẻ phải chọn giữa sự thật của bản thân và tình yêu của gia đình, sự đứt gãy trong an toàn gắn bó là không tránh khỏi. Vì vậy, đồng hành cùng cộng đồng LGBT không chỉ là cung cấp kiến thức và quyền lợi, mà còn là khôi phục cảm giác an toàn, giúp họ học cách ở lại với chính mình, không phải chạy trốn. Chỉ khi đó, vòng xoáy cô lập – chạy trốn – tự hại mới được tháo gỡ.
MIA NGUYỄN
Sinh ra là người đồng tính, song tính hay chuyển giới trong một gia đình dị tính chuẩn mực, nhiều cá nhân phải lớn lên trong môi trường không công nhận sự khác biệt của họ. Khi xã hội đặt nặng giá trị nam tính, sức mạnh và sự “bình thường”, những người thể hiện yếu đuối hoặc nữ tính thường bị xem nhẹ, chê bai hoặc phủ nhận. Khi không thể kết nối an toàn với cha mẹ hay anh chị em, đứa trẻ học cách giấu giếm bản thân để tồn tại. Tuy nhiên, sự che giấu ấy khiến chúng lớn lên với một khoảng trống bên trong: “Tôi là ai? Tôi có chỗ nào thuộc về?” Cảm giác bị tách biệt này trở thành vết thương gốc rễ, âm thầm ảnh hưởng suốt cuộc đời.
Khi trưởng thành, nhiều người thuộc cộng đồng LGBT vẫn mang theo niềm tin rằng họ là “kẻ ngoài lề”. Không có sự chấp nhận từ gia đình, họ thường đi tìm nơi nương tựa trong các mối quan hệ, công việc, đam mê, hoặc thậm chí chất kích thích và tình dục. Những trải nghiệm này mang lại cảm giác kết nối tạm thời, như thể họ “thuộc về” ít nhất một không gian nào đó. Nhưng đó là những mảnh ghép ngắn ngủi, không thể lấp đầy khoảng trống nội tâm. Đằng sau bề ngoài mạnh mẽ, năng động hay phóng khoáng, là nỗi đau vì chưa từng được yêu thương vô điều kiện.
Để tránh chạm vào sự trống rỗng ấy, nhiều người phát triển cơ chế flight – chạy trốn cảm xúc. Họ lao vào công việc không ngừng, tìm kiếm thành tích để chứng minh giá trị, hoặc tìm cảm giác “sống” qua những cuộc vui, quan hệ tình dục không an toàn, trải nghiệm mạo hiểm. Những hành vi này có thể giúp giảm lo âu và cô độc trong chốc lát, nhưng về lâu dài, nó dễ dẫn đến sự kiệt quệ về tâm lý và thể chất. Khi những nỗ lực chạy trốn không còn hiệu quả, sự tuyệt vọng xuất hiện. Nhiều người bắt đầu tự làm hại bản thân hoặc có ý nghĩ kết thúc cuộc sống, như một cách kiểm soát nỗi đau mà họ không thể nói ra với ai.
Đây không chỉ là câu chuyện cá nhân, mà là kết quả của một hệ thống thiếu chấp nhận sự đa dạng. Khi một đứa trẻ phải chọn giữa sự thật của bản thân và tình yêu của gia đình, sự đứt gãy trong an toàn gắn bó là không tránh khỏi. Vì vậy, đồng hành cùng cộng đồng LGBT không chỉ là cung cấp kiến thức và quyền lợi, mà còn là khôi phục cảm giác an toàn, giúp họ học cách ở lại với chính mình, không phải chạy trốn. Chỉ khi đó, vòng xoáy cô lập – chạy trốn – tự hại mới được tháo gỡ.
MIA NGUYỄN





