BẠO HÀNH TINH THẦN TRONG TÌNH YÊU CỦA LGBT+
BẠO HÀNH TINH THẦN TRONG TÌNH YÊU CỦA LGBT+
Trong nhiều mối quan hệ LGBT+, việc công khai hay giữ bí mật về danh tính và người yêu thường là vấn đề nhạy cảm. Không phải lúc nào sự giấu giếm cũng mang nghĩa tiêu cực, bởi đôi khi nó là lựa chọn để bảo vệ an toàn trong môi trường còn nhiều kỳ thị. Tuy nhiên, khi hành vi giấu giếm được sử dụng như một cách kiểm soát, phủ nhận hoặc làm giảm giá trị của người yêu, nó có thể trở thành một dạng bạo hành tinh thần.
Bạo hành không chỉ diễn ra bằng bạo lực thể chất mà còn tồn tại dưới dạng tinh vi hơn: sự im lặng, phủ nhận, hoặc che giấu. Khi một người yêu cố tình không công khai mối quan hệ chỉ vì sợ “xấu hổ”, muốn giữ người kia làm “bí mật” cho riêng mình, hoặc nhằm trục lợi từ sự hiện diện của người kia mà không thừa nhận giá trị của họ, thì đó là sự lạm dụng quyền lực. Người bị giấu giếm thường trải qua cảm giác vô hình, không được công nhận, và bị biến thành một phần mối quan hệ không chính thức. Đây là tổn thương sâu sắc cho lòng tự trọng và hình ảnh bản thân.
Khác biệt cần được nhấn mạnh: nếu một cá nhân chưa sẵn sàng công khai vì lý do an toàn, văn hóa hoặc áp lực xã hội, và họ thành thật chia sẻ điều đó, tôn trọng người yêu, thì đây không phải bạo hành. Ngược lại, bạo hành xuất hiện khi sự giấu giếm đi kèm với thiếu thành thật, thiếu tôn trọng và mong muốn kiểm soát. Ví dụ, khi người yêu nói: “Nếu em kể với ai, chúng ta sẽ chấm dứt,” hoặc “Anh sẽ không bao giờ để ai biết em tồn tại,” thì đó là lời đe dọa và phủ nhận quyền được hiện diện của người kia.
Tác động tâm lý của hành vi này rất nặng nề. Người bị giấu giếm có thể cảm thấy mình không đủ giá trị, chỉ là “bí mật đáng xấu hổ,” từ đó dẫn đến lo âu, trầm cảm và cô lập xã hội. Họ không thể chia sẻ niềm vui của một mối quan hệ lành mạnh với bạn bè, gia đình, hay cộng đồng. Về lâu dài, sự giấu giếm mang tính bạo hành này làm lệch cán cân quyền lực: một bên nắm quyền quyết định toàn bộ, trong khi bên kia bị tước đi quyền tự chủ và tiếng nói.
Nhận diện được sự khác biệt giữa giấu giếm vì an toàn và giấu giếm vì kiểm soát là bước đầu quan trọng trong trị liệu và đồng hành. Khi sự im lặng bị dùng như công cụ để phủ nhận và giam hãm, chúng ta cần gọi đúng tên nó: một hình thức bạo hành tinh thần trong mối quan hệ LGBT+
MIA NGUYỄN
Trong nhiều mối quan hệ LGBT+, việc công khai hay giữ bí mật về danh tính và người yêu thường là vấn đề nhạy cảm. Không phải lúc nào sự giấu giếm cũng mang nghĩa tiêu cực, bởi đôi khi nó là lựa chọn để bảo vệ an toàn trong môi trường còn nhiều kỳ thị. Tuy nhiên, khi hành vi giấu giếm được sử dụng như một cách kiểm soát, phủ nhận hoặc làm giảm giá trị của người yêu, nó có thể trở thành một dạng bạo hành tinh thần.
Bạo hành không chỉ diễn ra bằng bạo lực thể chất mà còn tồn tại dưới dạng tinh vi hơn: sự im lặng, phủ nhận, hoặc che giấu. Khi một người yêu cố tình không công khai mối quan hệ chỉ vì sợ “xấu hổ”, muốn giữ người kia làm “bí mật” cho riêng mình, hoặc nhằm trục lợi từ sự hiện diện của người kia mà không thừa nhận giá trị của họ, thì đó là sự lạm dụng quyền lực. Người bị giấu giếm thường trải qua cảm giác vô hình, không được công nhận, và bị biến thành một phần mối quan hệ không chính thức. Đây là tổn thương sâu sắc cho lòng tự trọng và hình ảnh bản thân.
Khác biệt cần được nhấn mạnh: nếu một cá nhân chưa sẵn sàng công khai vì lý do an toàn, văn hóa hoặc áp lực xã hội, và họ thành thật chia sẻ điều đó, tôn trọng người yêu, thì đây không phải bạo hành. Ngược lại, bạo hành xuất hiện khi sự giấu giếm đi kèm với thiếu thành thật, thiếu tôn trọng và mong muốn kiểm soát. Ví dụ, khi người yêu nói: “Nếu em kể với ai, chúng ta sẽ chấm dứt,” hoặc “Anh sẽ không bao giờ để ai biết em tồn tại,” thì đó là lời đe dọa và phủ nhận quyền được hiện diện của người kia.
Tác động tâm lý của hành vi này rất nặng nề. Người bị giấu giếm có thể cảm thấy mình không đủ giá trị, chỉ là “bí mật đáng xấu hổ,” từ đó dẫn đến lo âu, trầm cảm và cô lập xã hội. Họ không thể chia sẻ niềm vui của một mối quan hệ lành mạnh với bạn bè, gia đình, hay cộng đồng. Về lâu dài, sự giấu giếm mang tính bạo hành này làm lệch cán cân quyền lực: một bên nắm quyền quyết định toàn bộ, trong khi bên kia bị tước đi quyền tự chủ và tiếng nói.
Nhận diện được sự khác biệt giữa giấu giếm vì an toàn và giấu giếm vì kiểm soát là bước đầu quan trọng trong trị liệu và đồng hành. Khi sự im lặng bị dùng như công cụ để phủ nhận và giam hãm, chúng ta cần gọi đúng tên nó: một hình thức bạo hành tinh thần trong mối quan hệ LGBT+
MIA NGUYỄN





