BẾP NHÀ ẤM NỒNG KHÓI BẾP

BẾP NHÀ ẤM NỒNG KHÓI BẾP

 

Một người bạn đã từng bảo với tôi rằng tuổi thơ của bạn có lẽ đã bị kém may mắn vì chưa bao giờ nhìn thấy khói đốt đồng hay một bếp lửa quê nghi ngút khói. 

Tôi nghe xong nhoẻn miệng cười và gửi ngay cho bạn tấm ảnh bếp nhà tôi với một niềm tự hào. Hơn hai mươi mấy năm, bếp nhà tôi vẫn ám thứ mùi khói hăng hăng mà quen thuộc ấy.

3h30 sáng, đồng hồ báo thức reo vang. Ba trở mình thức giấc. Lũ gà cũng lục tục kéo nhau thức dậy, thi nhau gáy vang rền, mấy con chó cũng vươn vai thức dậy mừng ba, kêu ư ử nịnh nọt… 

Những tiếng động của buổi sáng sớm ở quê nhà làm tôi khó có thể ngủ lại được. Đã lâu rồi, kể từ thời luyện thi đại học đến bây giờ, tôi mới có dịp thức dậy thật sớm mà không phải vì lo ôn bài hay để vội vàng chạy kịp chuyến bay đi công tác. 

Trời vẫn chưa hửng sáng, bốn bề đêm đen vẫn phủ đầy. Những giọt sương khuya đậu trên mái tôn, nhỏ ton ton xuống mặt bàn trà của ba. 

Nhà tôi có một chái bếp kề bên gian nhà chính, được che chắn bằng mấy tấm phên bằng lá dừa. Ba đã nhóm bếp, mùi khói bắt đầu lên đầy, ba lom khom đưa củi vào lò. Củi cháy bén, bếp hồng lên ánh lửa bập bùng. Ba đặt ấm nước lên, chiếc ấm cũng ám đầy khói đen đen. Nước sôi, ba pha ấm trà đầu tiên, lấy ra vài cái bánh ngọt và bật chiếc tivi màu TCL hàng thượng cổ – hai mươi năm vẫn chạy tốt để nghe chút tin tức. 

Mỗi ngày của ba đều bắt đầu như thế. Chậm rãi và đều đặn. 

Tôi chợt nhận ra mình rất hiếm khi dậy sớm để được ngồi cùng ba thế này. Có những khoảng lặng của hai cha con sau những câu hỏi về công việc, tình cảm của tôi. Ba ngồi im lặng suy tư, thi thoảng đưa tay đẩy đôi ba nhánh củi vào lò. Ngọn lửa màu cam cam quen thuộc theo suốt tuổi thơ tôi, từ khi mái tóc ba còn đen nhánh, đến tận khi đã lấm tấm sợi bạc, mỗi năm một nhiều. 

Khoảng vài ba năm nay, tôi có cảm giác mình chẳng thích được mừng sinh nhật vào mỗi năm nữa vì tôi sợ phải đối diện với thời gian và tuổi tác của mình. Nhưng tôi gần như quên mất rằng, khi tôi bắt đầu có tuổi dần thì song song đó, ba mẹ tôi cũng đã nhiều thêm rất nhiều tuổi. 

Hôm ấy, tôi lặng nhìn ba đôi lần. Mái tóc ba cắt gần sát đầu, đã bạc hơn nửa. Đôi mắt đã qua một lần mổ vì cườm nheo tít lại khi phải nhìn thứ gì đó ở xa xa. Bàn tay ba gầy guộc, những đầu móng tay bị nhựa cây làm đen đi, chằng chịt những vết cắt trong lòng bàn tay. 

Tự dưng tôi rớt nước mắt. 

Thương quá, dáng khom khom của ba mỗi sáng thế này. Thương quá, những ngày ba ngồi róc từng tàu lá dừa, chặt từng mớ củi. Thương quá, bếp nhà nồng nàn mùi khói bếp, nồng nàn mùi bụi tro. Thương quá, chái nhà ám màu xám đen – vết tích của những lọn khói mỗi sáng trưa chiều. 

Hơn hai mươi năm, trong gian nhà nhỏ ấy, khói bếp thơm trên từng bữa cơm nhà. Ngày tôi đề nghị ba mẹ mua cái bếp gas cho đỡ vất vả vì khói cũng chẳng tốt cho mắt, ba thoáng trầm ngâm. Với ba, việc rời xa một cảnh tượng quen thuộc mấy mươi năm là một điều khó có thể làm được. Ba chẳng nói gì và sau hôm ấy, ba đi mua một cái lò mới, nâng ống khói cao hơn, để khói thông lên trên và không quay ngược mà thổi vào mắt mũi nữa. 

Đến đây thì tôi chịu vì câu trả lời này của ba. Và thế là gian bếp nhà tôi cứ 3h30 sáng lại bắt đầu hoạt động của nó. Đều đặn và bình yên. 

Mẹ tôi bảo tình cảm gia đình bao giờ cũng bắt đầu từ gian bếp. Bếp ấm thì nhà ấm. Bếp là nếp nhà. Có lẽ đó là lí do mà ba mẹ luôn muốn giữ một ngọn lửa bập bùng mỗi ngày thế này. Khi tôi cho điều đó là có hại thì với ba mẹ, đó lại là hình ảnh thân thương. 

Trời mờ mờ sáng, mẹ tôi thức dậy. Ba đã nấu xong nồi cháo. Mẹ tiếp ba kho một ít thịt. Bữa ăn sáng nhẹ nhàng kết thúc khi mấy con gà bắt đầu nhao nhao đòi ăn. Mẹ vùi những thanh củi cháy dở, bếp lò tắt dần chỉ còn vài sợi khói xám bốc lên, mỏng mảnh như khói thuốc bay. 

Bây giờ, có lẽ tôi thực sự hiểu thấu tình cảm của nhà thơ Bằng Việt (*), cũng đã đến những ngày bất giác thức dậy giữa lòng thành phố rộn ràng sau bao bộn bề, mỏi mệt, trong đầu tôi vang lên câu hỏi: “Sớm mai này, ba nhóm bếp lên chưa?” (*)

LẠC NHIÊN

(*) Bài thơ Bếp lửa – Bằng Việt

Một người bạn đã từng bảo với tôi rằng tuổi thơ của bạn có lẽ đã bị kém may mắn vì chưa bao giờ nhìn thấy khói đốt đồng hay một bếp lửa quê nghi ngút khói. 

Tôi nghe xong nhoẻn miệng cười và gửi ngay cho bạn tấm ảnh bếp nhà tôi với một niềm tự hào. Hơn hai mươi mấy năm, bếp nhà tôi vẫn ám thứ mùi khói hăng hăng mà quen thuộc ấy.

3h30 sáng, đồng hồ báo thức reo vang. Ba trở mình thức giấc. Lũ gà cũng lục tục kéo nhau thức dậy, thi nhau gáy vang rền, mấy con chó cũng vươn vai thức dậy mừng ba, kêu ư ử nịnh nọt… 

Những tiếng động của buổi sáng sớm ở quê nhà làm tôi khó có thể ngủ lại được. Đã lâu rồi, kể từ thời luyện thi đại học đến bây giờ, tôi mới có dịp thức dậy thật sớm mà không phải vì lo ôn bài hay để vội vàng chạy kịp chuyến bay đi công tác. 

Trời vẫn chưa hửng sáng, bốn bề đêm đen vẫn phủ đầy. Những giọt sương khuya đậu trên mái tôn, nhỏ ton ton xuống mặt bàn trà của ba. 

Nhà tôi có một chái bếp kề bên gian nhà chính, được che chắn bằng mấy tấm phên bằng lá dừa. Ba đã nhóm bếp, mùi khói bắt đầu lên đầy, ba lom khom đưa củi vào lò. Củi cháy bén, bếp hồng lên ánh lửa bập bùng. Ba đặt ấm nước lên, chiếc ấm cũng ám đầy khói đen đen. Nước sôi, ba pha ấm trà đầu tiên, lấy ra vài cái bánh ngọt và bật chiếc tivi màu TCL hàng thượng cổ – hai mươi năm vẫn chạy tốt để nghe chút tin tức. 

Mỗi ngày của ba đều bắt đầu như thế. Chậm rãi và đều đặn. 

Tôi chợt nhận ra mình rất hiếm khi dậy sớm để được ngồi cùng ba thế này. Có những khoảng lặng của hai cha con sau những câu hỏi về công việc, tình cảm của tôi. Ba ngồi im lặng suy tư, thi thoảng đưa tay đẩy đôi ba nhánh củi vào lò. Ngọn lửa màu cam cam quen thuộc theo suốt tuổi thơ tôi, từ khi mái tóc ba còn đen nhánh, đến tận khi đã lấm tấm sợi bạc, mỗi năm một nhiều. 

Khoảng vài ba năm nay, tôi có cảm giác mình chẳng thích được mừng sinh nhật vào mỗi năm nữa vì tôi sợ phải đối diện với thời gian và tuổi tác của mình. Nhưng tôi gần như quên mất rằng, khi tôi bắt đầu có tuổi dần thì song song đó, ba mẹ tôi cũng đã nhiều thêm rất nhiều tuổi. 

Hôm ấy, tôi lặng nhìn ba đôi lần. Mái tóc ba cắt gần sát đầu, đã bạc hơn nửa. Đôi mắt đã qua một lần mổ vì cườm nheo tít lại khi phải nhìn thứ gì đó ở xa xa. Bàn tay ba gầy guộc, những đầu móng tay bị nhựa cây làm đen đi, chằng chịt những vết cắt trong lòng bàn tay. 

Tự dưng tôi rớt nước mắt. 

Thương quá, dáng khom khom của ba mỗi sáng thế này. Thương quá, những ngày ba ngồi róc từng tàu lá dừa, chặt từng mớ củi. Thương quá, bếp nhà nồng nàn mùi khói bếp, nồng nàn mùi bụi tro. Thương quá, chái nhà ám màu xám đen – vết tích của những lọn khói mỗi sáng trưa chiều. 

Hơn hai mươi năm, trong gian nhà nhỏ ấy, khói bếp thơm trên từng bữa cơm nhà. Ngày tôi đề nghị ba mẹ mua cái bếp gas cho đỡ vất vả vì khói cũng chẳng tốt cho mắt, ba thoáng trầm ngâm. Với ba, việc rời xa một cảnh tượng quen thuộc mấy mươi năm là một điều khó có thể làm được. Ba chẳng nói gì và sau hôm ấy, ba đi mua một cái lò mới, nâng ống khói cao hơn, để khói thông lên trên và không quay ngược mà thổi vào mắt mũi nữa. 

Đến đây thì tôi chịu vì câu trả lời này của ba. Và thế là gian bếp nhà tôi cứ 3h30 sáng lại bắt đầu hoạt động của nó. Đều đặn và bình yên. 

Mẹ tôi bảo tình cảm gia đình bao giờ cũng bắt đầu từ gian bếp. Bếp ấm thì nhà ấm. Bếp là nếp nhà. Có lẽ đó là lí do mà ba mẹ luôn muốn giữ một ngọn lửa bập bùng mỗi ngày thế này. Khi tôi cho điều đó là có hại thì với ba mẹ, đó lại là hình ảnh thân thương. 

Trời mờ mờ sáng, mẹ tôi thức dậy. Ba đã nấu xong nồi cháo. Mẹ tiếp ba kho một ít thịt. Bữa ăn sáng nhẹ nhàng kết thúc khi mấy con gà bắt đầu nhao nhao đòi ăn. Mẹ vùi những thanh củi cháy dở, bếp lò tắt dần chỉ còn vài sợi khói xám bốc lên, mỏng mảnh như khói thuốc bay. 

Bây giờ, có lẽ tôi thực sự hiểu thấu tình cảm của nhà thơ Bằng Việt (*), cũng đã đến những ngày bất giác thức dậy giữa lòng thành phố rộn ràng sau bao bộn bề, mỏi mệt, trong đầu tôi vang lên câu hỏi: “Sớm mai này, ba nhóm bếp lên chưa?” (*)

LẠC NHIÊN

(*) Bài thơ Bếp lửa – Bằng Việt

“NGHIỆN” MÀN HÌNH

  Trong thời đại công nghệ số, thiết bị điện tử như điện thoại thông minh, máy tính bảng hay máy tính trở thành công cụ không thể thiếu trong học tập, làm việc và giải trí. Tuy nhiên, khi việc sử dụng mất kiểm soát, lấn át các hoạt động cần thiết khác và gây suy...

ĐẰNG SAU SỰ TỨC GIẬN

Cơn tức giận thường được nhìn thấy như một phản ứng bùng nổ, mạnh mẽ và đôi khi gây tổn hại trong các mối quan hệ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ hơn, tức giận không phải lúc nào cũng là “vấn đề gốc”. Đằng sau nó là những hoạt động phức tạp của hệ thần kinh, những ký ức...

TRẦM CẢM – CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

  Trầm cảm từ lâu được xem là một trong những rối loạn tâm thần phổ biến và gây nhiều hệ lụy nhất. Khi nhắc đến trầm cảm, phần lớn mọi người nghĩ ngay đến bệnh lý cần được điều trị. Điều này không sai, nhưng nếu chỉ nhìn nhận ở một chiều, ta sẽ bỏ qua khía cạnh...

CÔ ĐƠN DƯỚI GÓC NHÌN SINH HỌC THẦN KINH

  Cô đơn không chỉ là cảm giác trống trải hay nỗi buồn thoáng qua, mà thực sự là một trải nghiệm đau đớn ở cấp độ sinh học thần kinh. Con người là sinh vật xã hội, bộ não chúng ta tiến hóa để duy trì kết nối với nhóm nhằm đảm bảo sự tồn tại. Khi bị tách rời hoặc...

CÔ ĐƠN VÀ TRẦM CẢM

  Cô đơn là một trải nghiệm phổ biến, ai trong chúng ta cũng từng trải qua. Thế nhưng, khi nỗi cô đơn kéo dài và không được xoa dịu bằng sự kết nối, sự lắng nghe và những vòng tay ấm áp, nó có thể trở thành mảnh đất màu mỡ cho trầm cảm hình thành. Về mặt sinh học...

KHI ĐÀN ÔNG PHÂN LY

  Nhiều người đàn ông trưởng thành mang trong mình những vết thương vô hình từ sang chấn và bạo hành thời thơ ấu. Trải qua những tình huống bị xâm phạm, bị làm nhục hoặc phải sống trong môi trường bạo lực, họ học cách “cắt kết nối” khỏi cảm xúc để sinh tồn. Sự...

TOXIC STRESS THỜI THƠ ẤU VÀ DI SẢN SANG CHẤN

Trong những năm đầu đời, trẻ em cần một môi trường an toàn, ổn định và đầy yêu thương để phát triển lành mạnh. Tuy nhiên, không phải đứa trẻ nào cũng có được nền tảng đó. Nhiều em phải trải qua trải nghiệm bất lợi thời thơ ấu (Adverse Childhood Experiences – ACEs) như...

HÃY RỜI ĐI KHỎI CHA MẸ ĐỘC HẠI

  Trong văn hóa Việt Nam, cha mẹ luôn được coi là gốc rễ, là nơi con cái phải kính trọng và chăm sóc trọn đời. Tuy nhiên, không phải mọi cha mẹ đều mang đến sự an toàn và tình yêu lành mạnh. Với những cha mẹ độc hại, đặc biệt khi có đặc điểm của rối loạn nhân...

RỜI KHỎI MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠI KHI QUÁ MUỘN

  Trong các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và lòng trung thành thường khiến chúng ta tin rằng sự kiên nhẫn có thể thay đổi người kia. Tuy nhiên, khi sống cùng người mắc rối loạn nhân cách nhóm B như ái kỷ, ranh giới, chống đối xã hội hay kịch tính, sự kiên nhẫn...

NGOẠI TÌNH “MÃN TÍNH”

  Rối loạn nhân cách nhóm B bao gồm bốn dạng chính: ái kỷ (narcissistic), ranh giới (borderline), chống đối xã hội (antisocial) và kịch tính (histrionic). Điểm chung của nhóm này là sự kịch tính, hỗn loạn, bốc đồng và khó kiểm soát cảm xúc, khiến các mối quan hệ...

“NGHIỆN” MÀN HÌNH

  Trong thời đại công nghệ số, thiết bị điện tử như điện thoại thông minh, máy tính bảng hay máy tính trở thành công cụ không thể thiếu trong học tập, làm việc và giải trí. Tuy nhiên, khi việc sử dụng mất kiểm soát, lấn át các hoạt động cần thiết khác và gây suy...

ĐẰNG SAU SỰ TỨC GIẬN

Cơn tức giận thường được nhìn thấy như một phản ứng bùng nổ, mạnh mẽ và đôi khi gây tổn hại trong các mối quan hệ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ hơn, tức giận không phải lúc nào cũng là “vấn đề gốc”. Đằng sau nó là những hoạt động phức tạp của hệ thần kinh, những ký ức...

TRẦM CẢM – CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

  Trầm cảm từ lâu được xem là một trong những rối loạn tâm thần phổ biến và gây nhiều hệ lụy nhất. Khi nhắc đến trầm cảm, phần lớn mọi người nghĩ ngay đến bệnh lý cần được điều trị. Điều này không sai, nhưng nếu chỉ nhìn nhận ở một chiều, ta sẽ bỏ qua khía cạnh...

CHE GIẤU BÍ MẬT ĐỂ GIA ĐÌNH KHÔNG TAN VỠ

Trong nhiều gia đình, khi có một sự thật khó chấp nhận – như chuyện vợ hoặc chồng ngoại tình, hay việc hôn nhân không còn hạnh phúc – các thành viên thường chọn cách che giấu và né tránh. Người lớn nói dối rằng “mọi chuyện vẫn ổn”, con cái giả vờ tin, còn cả gia đình...

NÓI DỐI MÃN TÍNH

  Nói dối là hành vi con người nào cũng từng trải qua, nhưng khi nó trở thành một thói quen kéo dài và dường như ăn sâu vào cách tồn tại của một người, ta gọi đó là nói dối mãn tính. Đây không chỉ đơn thuần là sự gian lận hay thiếu trung thực, mà thường là một cơ...

CHIẾC MẶT NẠ HOÀN HẢO

  Có những đứa trẻ từ rất sớm đã học cách khoác lên mình “chiếc mặt nạ hoàn hảo”. Các em nỗ lực đạt điểm cao, giành thành tích, cư xử gương mẫu và không để lộ chút yếu đuối nào. Đối với các em, sự hoàn hảo giống như một đặc quyền: nó giúp che giấu những mong manh...

LGBT+ – NỖI ĐAU MANG TÊN CÔ ĐƠN

  Cô đơn là trải nghiệm mà ai cũng từng nếm trải, nhưng với cộng đồng LGBT+, nỗi cô đơn thường mang màu sắc đặc biệt sâu và đau hơn. Khi một người lớn lên trong môi trường bị kỳ thị, từ chối hay không được công nhận, não bộ họ liên tục ghi nhận tín hiệu “mình...

CÔ ĐƠN DƯỚI GÓC NHÌN SINH HỌC THẦN KINH

  Cô đơn không chỉ là cảm giác trống trải hay nỗi buồn thoáng qua, mà thực sự là một trải nghiệm đau đớn ở cấp độ sinh học thần kinh. Con người là sinh vật xã hội, bộ não chúng ta tiến hóa để duy trì kết nối với nhóm nhằm đảm bảo sự tồn tại. Khi bị tách rời hoặc...

CÔ ĐƠN VÀ TRẦM CẢM

  Cô đơn là một trải nghiệm phổ biến, ai trong chúng ta cũng từng trải qua. Thế nhưng, khi nỗi cô đơn kéo dài và không được xoa dịu bằng sự kết nối, sự lắng nghe và những vòng tay ấm áp, nó có thể trở thành mảnh đất màu mỡ cho trầm cảm hình thành. Về mặt sinh học...

CĂNG THẲNG VÀ KHẢ NĂNG THỤ THAI, MANG THAI

  Hệ thống đáp ứng với căng thẳng (stress response system) là một cơ chế sinh học phức tạp, trong đó trục hạ đồi – tuyến yên – tuyến thượng thận (HPA axis) đóng vai trò trung tâm. Khi cơ thể đối mặt với áp lực, hormone cortisol và catecholamine (adrenaline,...