CHA MẸ BORDERLINE VÀ DI SẢN SANG CHẤN GIA ĐÌNH
CHA MẸ BORDERLINE VÀ DI SẢN SANG CHẤN GIA ĐÌNH
Khi một đứa trẻ lớn lên cùng cha mẹ có rối loạn nhân cách ranh giới (borderline), ngôi nhà – lẽ ra phải là nơi an toàn – lại trở thành một chiến trường đầy biến động. Cha mẹ borderline thường trải qua những cơn hoảng loạn, sợ bị bỏ rơi, kèm theo sự thay đổi cảm xúc dữ dội. Khi cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát, những cơn bùng nổ bạo lực bằng lời nói, thậm chí thể chất, có thể xảy ra. Bầu không khí gia đình lúc nào cũng căng thẳng, không thể đoán trước. Đứa trẻ sống trong một vòng lặp giữa sự thương yêu nồng nhiệt và sự giận dữ dữ dội, khiến tâm lý không bao giờ cảm thấy ổn định.
Hệ thần kinh của những đứa trẻ trong môi trường ấy thường xuyên bị đặt trong tình trạng báo động. Vùng hạnh nhân (amygdala) trở nên nhạy cảm quá mức với tín hiệu đe dọa, trong khi hệ thống điều hòa của vỏ não trước trán (prefrontal cortex) chưa kịp phát triển đầy đủ. Điều này tạo ra phản ứng căng thẳng mạn tính: nhịp tim nhanh, hệ thần kinh giao cảm luôn sẵn sàng “chiến đấu hoặc bỏ chạy”. Trục hạ đồi – tuyến yên – tuyến thượng thận (HPA axis) cũng bị kích hoạt liên tục, khiến cortisol duy trì ở mức cao, ảnh hưởng tiêu cực đến trí nhớ, học tập và khả năng điều chỉnh cảm xúc. Đứa trẻ không học được cách bình tĩnh, mà chỉ học cách sinh tồn trong cơn bão cảm xúc của cha mẹ.
Sang chấn này không dừng lại ở một thế hệ. Trong nhiều trường hợp, cha mẹ borderline cũng mang trong mình những vết thương sâu sắc từ quá khứ – bị bỏ rơi, lạm dụng hoặc chứng kiến bạo lực. Chính sự sang chấn chưa được chữa lành ấy làm họ tái hiện vòng xoáy bạo lực và bất ổn với con cái. Đây là một hình thức sang chấn xuyên thế hệ: những gì cha mẹ không thể xử lý, con cái buộc phải gánh chịu, và nguy cơ lặp lại trong thế hệ tiếp theo trở nên rất cao.
Khi trưởng thành, những đứa trẻ này dễ gặp khó khăn trong việc hình thành gắn bó an toàn. Một số rơi vào trạng thái né tránh, tách rời cảm xúc để tự bảo vệ; số khác lại phát triển sự gắn bó ám ảnh, luôn lo sợ bị bỏ rơi như chính cha mẹ từng trải qua. Nhiều người mắc trầm cảm, rối loạn lo âu, hoặc tái hiện hành vi bạo lực trong các mối quan hệ riêng. Điều đáng chú ý là hệ thần kinh của họ đã được “lập trình” từ sớm để phản ứng với thế giới như một nơi đầy nguy hiểm, dẫn đến cảm giác bất lực và mất niềm tin kéo dài.
Sang chấn từ cha mẹ borderline vì vậy không chỉ là trải nghiệm cá nhân, mà còn là một di sản. Nó khắc sâu vào thân thể, hệ thần kinh và cách gắn bó, khiến những đứa trẻ mang theo một vết thương chưa được gọi tên. Chỉ khi chu trình này được nhận diện và can thiệp, vòng xoáy sang chấn xuyên thế hệ mới có cơ hội được phá vỡ.
MIA NGUYỄN
Khi một đứa trẻ lớn lên cùng cha mẹ có rối loạn nhân cách ranh giới (borderline), ngôi nhà – lẽ ra phải là nơi an toàn – lại trở thành một chiến trường đầy biến động. Cha mẹ borderline thường trải qua những cơn hoảng loạn, sợ bị bỏ rơi, kèm theo sự thay đổi cảm xúc dữ dội. Khi cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát, những cơn bùng nổ bạo lực bằng lời nói, thậm chí thể chất, có thể xảy ra. Bầu không khí gia đình lúc nào cũng căng thẳng, không thể đoán trước. Đứa trẻ sống trong một vòng lặp giữa sự thương yêu nồng nhiệt và sự giận dữ dữ dội, khiến tâm lý không bao giờ cảm thấy ổn định.
Hệ thần kinh của những đứa trẻ trong môi trường ấy thường xuyên bị đặt trong tình trạng báo động. Vùng hạnh nhân (amygdala) trở nên nhạy cảm quá mức với tín hiệu đe dọa, trong khi hệ thống điều hòa của vỏ não trước trán (prefrontal cortex) chưa kịp phát triển đầy đủ. Điều này tạo ra phản ứng căng thẳng mạn tính: nhịp tim nhanh, hệ thần kinh giao cảm luôn sẵn sàng “chiến đấu hoặc bỏ chạy”. Trục hạ đồi – tuyến yên – tuyến thượng thận (HPA axis) cũng bị kích hoạt liên tục, khiến cortisol duy trì ở mức cao, ảnh hưởng tiêu cực đến trí nhớ, học tập và khả năng điều chỉnh cảm xúc. Đứa trẻ không học được cách bình tĩnh, mà chỉ học cách sinh tồn trong cơn bão cảm xúc của cha mẹ.
Sang chấn này không dừng lại ở một thế hệ. Trong nhiều trường hợp, cha mẹ borderline cũng mang trong mình những vết thương sâu sắc từ quá khứ – bị bỏ rơi, lạm dụng hoặc chứng kiến bạo lực. Chính sự sang chấn chưa được chữa lành ấy làm họ tái hiện vòng xoáy bạo lực và bất ổn với con cái. Đây là một hình thức sang chấn xuyên thế hệ: những gì cha mẹ không thể xử lý, con cái buộc phải gánh chịu, và nguy cơ lặp lại trong thế hệ tiếp theo trở nên rất cao.
Khi trưởng thành, những đứa trẻ này dễ gặp khó khăn trong việc hình thành gắn bó an toàn. Một số rơi vào trạng thái né tránh, tách rời cảm xúc để tự bảo vệ; số khác lại phát triển sự gắn bó ám ảnh, luôn lo sợ bị bỏ rơi như chính cha mẹ từng trải qua. Nhiều người mắc trầm cảm, rối loạn lo âu, hoặc tái hiện hành vi bạo lực trong các mối quan hệ riêng. Điều đáng chú ý là hệ thần kinh của họ đã được “lập trình” từ sớm để phản ứng với thế giới như một nơi đầy nguy hiểm, dẫn đến cảm giác bất lực và mất niềm tin kéo dài.
Sang chấn từ cha mẹ borderline vì vậy không chỉ là trải nghiệm cá nhân, mà còn là một di sản. Nó khắc sâu vào thân thể, hệ thần kinh và cách gắn bó, khiến những đứa trẻ mang theo một vết thương chưa được gọi tên. Chỉ khi chu trình này được nhận diện và can thiệp, vòng xoáy sang chấn xuyên thế hệ mới có cơ hội được phá vỡ.
MIA NGUYỄN





