CÓ NHỮNG ĐIỀU CHỈ GIẤU Ở TRONG TIM

CÓ NHỮNG ĐIỀU CHỈ GIẤU Ở TRONG TIM

 

Chị gọi cho tôi vào lúc nửa đêm và bảo là muốn nói chuyện phím. Tôi dư hiểu rằng không phải khơi khơi mà chị gọi cho tôi như thế. Nhưng nếu chị không chủ động nói ra thì tôi cũng không muốn đề cập đến vấn đề của chị. Và chúng tôi nói về thời tiết, về những dự định mới, than vãn một số điều về nhân sinh, rồi chọc ghẹo nhau cười… 

Người ta khó mà dốc cạn nỗi niềm khi mà trong lòng cũng đang rối bời, không biết kể từ đâu, không biết sắp xếp như thế nào những nếp lòng đang bày ra một cách ngổn ngang và phiền quấy. Hoặc người ta sợ phơi bày cho người khác những điều thật sự đang diễn ra đằng sau cánh cửa mang tên “nụ cười mạng xã hội”. 

Những lúc đấy, người ta chỉ cần lắng nghe một người nói chuyện, lắng nghe những thanh âm xôn xao để xao nhãng câu chuyện ở hiện tại của mình. Gọi là trốn tránh cũng được, vì có những lúc bế tắc hay tuyệt vọng quá, người ta thật sự không dám đối diện với những điều “chỉ có thể giấu ở trong tim”. 

Tôi nhớ rất rõ đã từng nhìn thấy mẹ lặng lẽ khóc và ghi những dòng chữ bằng phấn trắng vào chiếc tủ gỗ của mình: Buồn quá! Có những nỗi buồn không thể nói ra.

Nhưng tôi chỉ hiểu được câu nói và những giọt nước mắt đó của mẹ vào ngày tôi bắt đầu có những điều chỉ có thể giấu ở trong tim.

Ai cũng có những điều chỉ muốn giấu nhẹm đi như thế. 

Đó có thể là những uất ức, nghẹn ngào không thể giải bày hoặc có giải bày cũng không chắc người khác có thể hiểu được. 

Đó có thể là những mặc cảm, những sai lầm, những ăn năn dày vò từ ngày tháng năm này sang ngày tháng năm khác, đằng đẵng một đời người. Họ không nói vì muốn bảo vệ hình tượng bên ngoài của chính mình. Nói ra nghĩa là phá vỡ những hảo vọng và nụ cười ngọt ngào, lấp lánh, hạnh phúc đã được tung hô bởi rất nhiều người đang nhìn họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, ca tụng. 

Thế nên luôn có một thực thể cô đơn tồn tại trong mỗi người chúng ta vì những điều chỉ có thể giấu ở trong tim thế này.

Có những điều tôi muốn kể nhưng chẳng biết kể với ai, hoặc giả kể ra rồi quyết định cũng vẫn chỉ là của riêng mình. Thậm chí, trong câu chuyện đó, mình biết rõ được, khi mình kể ra thì họ sẽ khuyên mình như thế nào. Lí trí của bản thân rõ ràng đã hiểu một cách rạch ròi như lời khuyên của người khác nhưng cuối cùng lại nương vào cảm xúc để quyết định thì chỉ còn cách giấu đi cho khỏi phải đối diện với quá nhiều câu hỏi. 

Vì những điều chỉ có thể giấu đi thế này, phải chăng chúng ta nên cố gắng tử tế với nhau, vì chúng ta không thể chia sẻ những điều mà người đối diện của mình phải đối mặt với chính bản thân họ hằng đêm. Những thứ đã khiến bản tính “ban ngày” của họ thay đổi. 

Tất cả chúng ta đều nhìn thấy những cọc cằn thô lỗ của một người nhưng có mấy ai biết rằng họ có một quá khứ “kể chẳng ai tin”. Chúng ta sẽ nghĩ đó một bộ phim mà biên kịch đã cố nhét hết vào đó những điều bi thương, đến nỗi người ta không cách nào tin được rằng tất cả những điều đó lại có thể xảy ra trên cùng một cuộc đời. 

Tất cả chúng ta đều nhìn thấy sự mạnh mẽ của một người phụ nữ nhưng chẳng mấy ai hiểu được nguồn cơn của sự mạnh mẽ đó. Nên đôi khi một câu nói vô tình “Đàn bà, con gái gì mà như đàn ông” sẽ có thể làm tổn thương đến họ. 

Ai cũng có lí lẽ để bảo vệ những điều của riêng mình. Ai cũng là những kẻ cô đơn hoặc đối mặt với những nỗi cô đơn của mình khi học cách trưởng thành, khi va vấp, khi lầm lỗi… 

Chúng ta không thể khuyên họ rằng họ phải tâm sự những điều trong lòng để người khác biết mà giúp. Bởi vì che giấu luôn là một trong những biện pháp người ta chọn lựa để bảo vệ bản thân mình. 

Nên có lẽ tử tế là điều duy nhất chúng ta có thể làm để giúp họ xoa dịu đi những điều họ đang đối mặt mà không thể phân bua. Và cũng là để xoa dịu cho chính bản thân mình, vì những điều bực tức chỉ làm nặng nề thêm cảm xúc và cơ thể. Không phải là mình đang đau khổ sẽ đồng nghĩa với việc cả thế giới ngoài kia cũng đều có thù oán với mình.

Sự tử tế trong giao tiếp, trong hành động sẽ làm đơn giản hóa cuộc sống phức tạp này và con người chúng ta sẽ dễ “chạm” vào nhau hơn là những cái nhìn dửng dưng trong phố thị bây giờ. Nếu có thể, xin hãy nhấc máy khi bất thình lình nhận được một cuộc gọi từ một ai đó là bạn bè, người thân của mình, bởi những lúc ấy, họ đang thực sự cần bạn. 

LẠC NHIÊN

Chị gọi cho tôi vào lúc nửa đêm và bảo là muốn nói chuyện phím. Tôi dư hiểu rằng không phải khơi khơi mà chị gọi cho tôi như thế. Nhưng nếu chị không chủ động nói ra thì tôi cũng không muốn đề cập đến vấn đề của chị. Và chúng tôi nói về thời tiết, về những dự định mới, than vãn một số điều về nhân sinh, rồi chọc ghẹo nhau cười… 

Người ta khó mà dốc cạn nỗi niềm khi mà trong lòng cũng đang rối bời, không biết kể từ đâu, không biết sắp xếp như thế nào những nếp lòng đang bày ra một cách ngổn ngang và phiền quấy. Hoặc người ta sợ phơi bày cho người khác những điều thật sự đang diễn ra đằng sau cánh cửa mang tên “nụ cười mạng xã hội”. 

Những lúc đấy, người ta chỉ cần lắng nghe một người nói chuyện, lắng nghe những thanh âm xôn xao để xao nhãng câu chuyện ở hiện tại của mình. Gọi là trốn tránh cũng được, vì có những lúc bế tắc hay tuyệt vọng quá, người ta thật sự không dám đối diện với những điều “chỉ có thể giấu ở trong tim”. 

Tôi nhớ rất rõ đã từng nhìn thấy mẹ lặng lẽ khóc và ghi những dòng chữ bằng phấn trắng vào chiếc tủ gỗ của mình: Buồn quá! Có những nỗi buồn không thể nói ra.

Nhưng tôi chỉ hiểu được câu nói và những giọt nước mắt đó của mẹ vào ngày tôi bắt đầu có những điều chỉ có thể giấu ở trong tim.

Ai cũng có những điều chỉ muốn giấu nhẹm đi như thế. 

Đó có thể là những uất ức, nghẹn ngào không thể giải bày hoặc có giải bày cũng không chắc người khác có thể hiểu được. 

Đó có thể là những mặc cảm, những sai lầm, những ăn năn dày vò từ ngày tháng năm này sang ngày tháng năm khác, đằng đẵng một đời người. Họ không nói vì muốn bảo vệ hình tượng bên ngoài của chính mình. Nói ra nghĩa là phá vỡ những hảo vọng và nụ cười ngọt ngào, lấp lánh, hạnh phúc đã được tung hô bởi rất nhiều người đang nhìn họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, ca tụng. 

Thế nên luôn có một thực thể cô đơn tồn tại trong mỗi người chúng ta vì những điều chỉ có thể giấu ở trong tim thế này.

Có những điều tôi muốn kể nhưng chẳng biết kể với ai, hoặc giả kể ra rồi quyết định cũng vẫn chỉ là của riêng mình. Thậm chí, trong câu chuyện đó, mình biết rõ được, khi mình kể ra thì họ sẽ khuyên mình như thế nào. Lí trí của bản thân rõ ràng đã hiểu một cách rạch ròi như lời khuyên của người khác nhưng cuối cùng lại nương vào cảm xúc để quyết định thì chỉ còn cách giấu đi cho khỏi phải đối diện với quá nhiều câu hỏi. 

Vì những điều chỉ có thể giấu đi thế này, phải chăng chúng ta nên cố gắng tử tế với nhau, vì chúng ta không thể chia sẻ những điều mà người đối diện của mình phải đối mặt với chính bản thân họ hằng đêm. Những thứ đã khiến bản tính “ban ngày” của họ thay đổi. 

Tất cả chúng ta đều nhìn thấy những cọc cằn thô lỗ của một người nhưng có mấy ai biết rằng họ có một quá khứ “kể chẳng ai tin”. Chúng ta sẽ nghĩ đó một bộ phim mà biên kịch đã cố nhét hết vào đó những điều bi thương, đến nỗi người ta không cách nào tin được rằng tất cả những điều đó lại có thể xảy ra trên cùng một cuộc đời. 

Tất cả chúng ta đều nhìn thấy sự mạnh mẽ của một người phụ nữ nhưng chẳng mấy ai hiểu được nguồn cơn của sự mạnh mẽ đó. Nên đôi khi một câu nói vô tình “Đàn bà, con gái gì mà như đàn ông” sẽ có thể làm tổn thương đến họ. 

Ai cũng có lí lẽ để bảo vệ những điều của riêng mình. Ai cũng là những kẻ cô đơn hoặc đối mặt với những nỗi cô đơn của mình khi học cách trưởng thành, khi va vấp, khi lầm lỗi… 

Chúng ta không thể khuyên họ rằng họ phải tâm sự những điều trong lòng để người khác biết mà giúp. Bởi vì che giấu luôn là một trong những biện pháp người ta chọn lựa để bảo vệ bản thân mình. 

Nên có lẽ tử tế là điều duy nhất chúng ta có thể làm để giúp họ xoa dịu đi những điều họ đang đối mặt mà không thể phân bua. Và cũng là để xoa dịu cho chính bản thân mình, vì những điều bực tức chỉ làm nặng nề thêm cảm xúc và cơ thể. Không phải là mình đang đau khổ sẽ đồng nghĩa với việc cả thế giới ngoài kia cũng đều có thù oán với mình.

Sự tử tế trong giao tiếp, trong hành động sẽ làm đơn giản hóa cuộc sống phức tạp này và con người chúng ta sẽ dễ “chạm” vào nhau hơn là những cái nhìn dửng dưng trong phố thị bây giờ. Nếu có thể, xin hãy nhấc máy khi bất thình lình nhận được một cuộc gọi từ một ai đó là bạn bè, người thân của mình, bởi những lúc ấy, họ đang thực sự cần bạn. 

LẠC NHIÊN

GIA ĐÌNH “BỆNH LÝ”

Trong nhiều gia đình bệnh lý, sự kết hợp giữa một người cha hoặc mẹ mang đặc điểm nhân cách ái kỷ và một người còn lại có xu hướng rối loạn nhân cách ranh giới (borderline) thường tạo nên một trường bạo lực tâm lý liên tục. Người ái kỷ cần kiểm soát, thống trị và luôn...

HÃY RỜI ĐI KHỎI CHA MẸ ĐỘC HẠI

  Trong văn hóa Việt Nam, cha mẹ luôn được coi là gốc rễ, là nơi con cái phải kính trọng và chăm sóc trọn đời. Tuy nhiên, không phải mọi cha mẹ đều mang đến sự an toàn và tình yêu lành mạnh. Với những cha mẹ độc hại, đặc biệt khi có đặc điểm của rối loạn nhân...

NGOẠI TÌNH “MÃN TÍNH”

  Rối loạn nhân cách nhóm B bao gồm bốn dạng chính: ái kỷ (narcissistic), ranh giới (borderline), chống đối xã hội (antisocial) và kịch tính (histrionic). Điểm chung của nhóm này là sự kịch tính, hỗn loạn, bốc đồng và khó kiểm soát cảm xúc, khiến các mối quan hệ...

MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠI

Một mối quan hệ, dù là tình yêu, hôn nhân hay gia đình, đều cần dựa trên nền tảng tôn trọng, an toàn và nâng đỡ lẫn nhau. Tuy nhiên, không phải lúc nào điều này cũng diễn ra. Khi một mối quan hệ trở thành nguồn gốc của căng thẳng, sợ hãi và tổn thương triền miên, nó...

RỐI LOẠN NHÂN CÁCH HỖN LOẠN

Rối loạn nhân cách nhóm B, bao gồm nhân cách ranh giới (borderline), chống đối xã hội (antisocial), ái kỷ (narcissistic) và kịch tính (histrionic), thường gắn liền với các mối quan hệ hỗn loạn, kịch tính và đầy căng thẳng. Khi yêu hoặc kết hôn với một người thuộc nhóm...

NGƯỜI ÁI KỶ KHỔ ĐAU TRONG GIA ĐÌNH

Người ái kỷ khổ đau là một dạng đặc biệt của tính cách ái kỷ, nơi bản sắc cá nhân không được khẳng định qua quyền lực hay thành công, mà thông qua khổ đau, hy sinh và chịu đựng. Họ tự coi mình là nạn nhân của hoàn cảnh, của xã hội, của gia đình, và thậm chí của chính...

CHA MẸ BORDERLINE VÀ DI SẢN SANG CHẤN GIA ĐÌNH

  Khi một đứa trẻ lớn lên cùng cha mẹ có rối loạn nhân cách ranh giới (borderline), ngôi nhà – lẽ ra phải là nơi an toàn – lại trở thành một chiến trường đầy biến động. Cha mẹ borderline thường trải qua những cơn hoảng loạn, sợ bị bỏ rơi, kèm theo sự thay đổi cảm...

NGƯỜI MẸ ÁI KỶ VÀ ĐỨA CON TRẦM CẢM, MẤT BẢN NGÃ

Trong một gia đình có người mẹ ái kỷ, tình yêu và sự nuôi dưỡng thường bị thay thế bởi quyền lực, hình ảnh và sự kiểm soát. Người mẹ ấy thường xây dựng một “thế giới bề mặt” với những đồ vật xa xỉ, vẻ ngoài hoàn hảo, hay thành tích được phô bày như bằng chứng cho sự...

STRESS ĐỘC HẠI VÀ UNG THƯ – MỐI LIÊN HỆ THẦM LẶNG

Ung thư là một bệnh lý phức tạp, hình thành từ sự kết hợp của nhiều yếu tố như di truyền, môi trường, lối sống, miễn dịch và cả tâm lý. Một trong những khía cạnh được nghiên cứu nhiều hơn trong những năm gần đây là mối liên hệ giữa sang chấn, stress kéo dài và sự phát...

KẺ YÊU ĐƯƠNG TRÊN CAO TỐC ĐỘC HÀNH

Limerence là trạng thái ám ảnh cảm xúc mãnh liệt với một người, đặc trưng bởi suy nghĩ xâm chiếm, lý tưởng hóa và khao khát được đáp lại. Ngay cả khi đối phương không hề bày tỏ tình cảm, hoặc thậm chí tỏ ra thờ ơ, người đang limerence vẫn dễ lý tưởng hóa, diễn giải...

KHI ĐÀN ÔNG PHÂN LY

  Nhiều người đàn ông trưởng thành mang trong mình những vết thương vô hình từ sang chấn và bạo hành thời thơ ấu. Trải qua những tình huống bị xâm phạm, bị làm nhục hoặc phải sống trong môi trường bạo lực, họ học cách “cắt kết nối” khỏi cảm xúc để sinh tồn. Sự...

TOXIC STRESS THỜI THƠ ẤU VÀ DI SẢN SANG CHẤN

Trong những năm đầu đời, trẻ em cần một môi trường an toàn, ổn định và đầy yêu thương để phát triển lành mạnh. Tuy nhiên, không phải đứa trẻ nào cũng có được nền tảng đó. Nhiều em phải trải qua trải nghiệm bất lợi thời thơ ấu (Adverse Childhood Experiences – ACEs) như...

GIA ĐÌNH “BỆNH LÝ”

Trong nhiều gia đình bệnh lý, sự kết hợp giữa một người cha hoặc mẹ mang đặc điểm nhân cách ái kỷ và một người còn lại có xu hướng rối loạn nhân cách ranh giới (borderline) thường tạo nên một trường bạo lực tâm lý liên tục. Người ái kỷ cần kiểm soát, thống trị và luôn...

HÃY RỜI ĐI KHỎI CHA MẸ ĐỘC HẠI

  Trong văn hóa Việt Nam, cha mẹ luôn được coi là gốc rễ, là nơi con cái phải kính trọng và chăm sóc trọn đời. Tuy nhiên, không phải mọi cha mẹ đều mang đến sự an toàn và tình yêu lành mạnh. Với những cha mẹ độc hại, đặc biệt khi có đặc điểm của rối loạn nhân...

RỜI KHỎI MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠI KHI QUÁ MUỘN

  Trong các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và lòng trung thành thường khiến chúng ta tin rằng sự kiên nhẫn có thể thay đổi người kia. Tuy nhiên, khi sống cùng người mắc rối loạn nhân cách nhóm B như ái kỷ, ranh giới, chống đối xã hội hay kịch tính, sự kiên nhẫn...

NGOẠI TÌNH “MÃN TÍNH”

  Rối loạn nhân cách nhóm B bao gồm bốn dạng chính: ái kỷ (narcissistic), ranh giới (borderline), chống đối xã hội (antisocial) và kịch tính (histrionic). Điểm chung của nhóm này là sự kịch tính, hỗn loạn, bốc đồng và khó kiểm soát cảm xúc, khiến các mối quan hệ...

MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠI

Một mối quan hệ, dù là tình yêu, hôn nhân hay gia đình, đều cần dựa trên nền tảng tôn trọng, an toàn và nâng đỡ lẫn nhau. Tuy nhiên, không phải lúc nào điều này cũng diễn ra. Khi một mối quan hệ trở thành nguồn gốc của căng thẳng, sợ hãi và tổn thương triền miên, nó...

RỐI LOẠN NHÂN CÁCH HỖN LOẠN

Rối loạn nhân cách nhóm B, bao gồm nhân cách ranh giới (borderline), chống đối xã hội (antisocial), ái kỷ (narcissistic) và kịch tính (histrionic), thường gắn liền với các mối quan hệ hỗn loạn, kịch tính và đầy căng thẳng. Khi yêu hoặc kết hôn với một người thuộc nhóm...

TÌNH YÊU “HỖN LOẠN, KỊCH TÍNH”

Rối loạn nhân cách nhóm B là một nhóm trong phân loại lâm sàng, bao gồm nhân cách chống đối xã hội (antisocial), nhân cách ranh giới (borderline), nhân cách kịch tính (histrionic) và nhân cách ái kỷ (narcissistic). Điểm chung của nhóm này là các đặc tính hỗn loạn,...

NGƯỜI ÁI KỶ KHỔ ĐAU TRONG GIA ĐÌNH

Người ái kỷ khổ đau là một dạng đặc biệt của tính cách ái kỷ, nơi bản sắc cá nhân không được khẳng định qua quyền lực hay thành công, mà thông qua khổ đau, hy sinh và chịu đựng. Họ tự coi mình là nạn nhân của hoàn cảnh, của xã hội, của gia đình, và thậm chí của chính...