CUỘC ĐỜI LÀ MỘT SÂN KHẤU KHÔNG HỒI KẾT

CUỘC ĐỜI LÀ MỘT SÂN KHẤU KHÔNG HỒI KẾT

 

Với những người mang đặc điểm của rối loạn nhân cách kịch tính (Histrionic Personality Disorder – HPD), cuộc sống thường được cảm nhận như một sân khấu rộng lớn, nơi họ luôn là nhân vật chính, là trung tâm của mọi ánh nhìn. Họ thường có nhu cầu thể hiện bản thân một cách nổi bật, cảm xúc được phóng đại, ngôn ngữ cơ thể lôi cuốn, và không ít lần hành vi mang tính quyến rũ hoặc gây chú ý quá mức – bất kể hoàn cảnh có thực sự phù hợp hay không.

Dưới vẻ ngoài sôi nổi và rực rỡ đó, là một nội tâm mong manh, lo âu và dễ tổn thương. Một trong những nỗi sợ sâu sắc nhất ở người có rối loạn nhân cách kịch tính là nỗi sợ bị bỏ rơi, không còn được yêu thương hoặc không được nhìn thấy. Với họ, việc không thu hút được sự chú ý – đặc biệt từ những người họ quan tâm – có thể mang ý nghĩa như bị phủ nhận giá trị bản thân. Chính vì thế, họ có thể liên tục tìm cách thu hút ánh nhìn, dù là bằng sự hài hước, quyến rũ hay thậm chí là đau khổ kịch tính hóa, nhằm níu giữ mối kết nối.

Hành vi của họ thường mang tính bốc đồng, thay đổi nhanh chóng và khó đoán trước. Sự thân mật có thể được thể hiện nhanh chóng, nhưng thường thiếu chiều sâu hoặc sự ổn định. Trong các mối quan hệ, họ có thể lý tưởng hóa người khác rất nhanh – rồi cũng thất vọng không kém khi không nhận lại được sự quan tâm mong muốn. Điều này khiến việc duy trì những kết nối lâu dài trở nên khó khăn.

Nguồn gốc của những đặc điểm nhân cách này thường bắt rễ từ tuổi thơ. Trẻ em lớn lên trong môi trường gia đình kịch tính, nơi tình cảm bị trao đổi bằng điều kiện, hoặc sự chú ý chỉ xuất hiện khi chúng “làm gì đó đặc biệt”, sẽ học cách hiểu rằng “muốn được yêu, phải nổi bật”. Trong một số trường hợp, trẻ đóng vai trò như người “an ủi”, “giải trí” hay thậm chí là “gánh nặng cảm xúc” cho cha mẹ – những người có thể mang đặc điểm kịch tính hoặc không điều tiết được cảm xúc của chính họ. Trẻ em khi đó không chỉ thiếu đi cảm giác an toàn nội tâm, mà còn dễ phát triển niềm tin sai lệch rằng sự chú ý là con đường duy nhất dẫn tới kết nối.

Khi trưởng thành, nếu không có môi trường đủ ổn định và thấu cảm để chữa lành, người có rối loạn nhân cách kịch tính sẽ tiếp tục lặp lại vòng xoáy kịch tính – cô đơn – tìm kiếm kết nối – thất vọng – và lại cô đơn. Sự thiếu hụt cảm giác “được thấy đúng bản chất” khiến họ có thể cảm thấy trống rỗng ngay cả khi đang ở giữa đám đông. Không phải họ không khao khát tình yêu đích thực – mà là họ không tin rằng mình có thể được yêu mà không cần diễn.

Điều mà người mang đặc điểm nhân cách kịch tính cần không phải là sự sửa chữa, mà là sự thấu hiểu dịu dàng và kiên nhẫn. Khi họ dần cảm thấy an toàn trong mối liên hệ – không bị đánh giá, không bị bỏ rơi khi không còn là tâm điểm – họ mới có cơ hội quay về với chính mình, với phần con người không cần phô diễn nhưng vẫn đáng yêu và xứng đáng được kết nối.

Trong hành trình trị liệu, sự hiện diện chân thành của người đồng hành – một nhà trị liệu, một người thân, một người bạn – có thể là ánh sáng soi rọi con đường quay về với cảm xúc thực, nhu cầu thực và con người thực. Bởi đằng sau tất cả những sắc màu rực rỡ mà họ khoác lên, vẫn luôn có một trái tim đang khát khao được thấy, được yêu, và được chấp nhận như chính họ là.
Và với một chút yêu thương đúng lúc, một chút dịu dàng không điều kiện, họ có thể thôi sống như thể cuộc đời là một sân khấu – mà bắt đầu cảm nhận rằng: chính sự chân thật mới là điều chạm đến trái tim người khác sâu sắc nhất.

MIA NGUYỄN

 

Với những người mang đặc điểm của rối loạn nhân cách kịch tính (Histrionic Personality Disorder – HPD), cuộc sống thường được cảm nhận như một sân khấu rộng lớn, nơi họ luôn là nhân vật chính, là trung tâm của mọi ánh nhìn. Họ thường có nhu cầu thể hiện bản thân một cách nổi bật, cảm xúc được phóng đại, ngôn ngữ cơ thể lôi cuốn, và không ít lần hành vi mang tính quyến rũ hoặc gây chú ý quá mức – bất kể hoàn cảnh có thực sự phù hợp hay không.

Dưới vẻ ngoài sôi nổi và rực rỡ đó, là một nội tâm mong manh, lo âu và dễ tổn thương. Một trong những nỗi sợ sâu sắc nhất ở người có rối loạn nhân cách kịch tính là nỗi sợ bị bỏ rơi, không còn được yêu thương hoặc không được nhìn thấy. Với họ, việc không thu hút được sự chú ý – đặc biệt từ những người họ quan tâm – có thể mang ý nghĩa như bị phủ nhận giá trị bản thân. Chính vì thế, họ có thể liên tục tìm cách thu hút ánh nhìn, dù là bằng sự hài hước, quyến rũ hay thậm chí là đau khổ kịch tính hóa, nhằm níu giữ mối kết nối.

Hành vi của họ thường mang tính bốc đồng, thay đổi nhanh chóng và khó đoán trước. Sự thân mật có thể được thể hiện nhanh chóng, nhưng thường thiếu chiều sâu hoặc sự ổn định. Trong các mối quan hệ, họ có thể lý tưởng hóa người khác rất nhanh – rồi cũng thất vọng không kém khi không nhận lại được sự quan tâm mong muốn. Điều này khiến việc duy trì những kết nối lâu dài trở nên khó khăn.

Nguồn gốc của những đặc điểm nhân cách này thường bắt rễ từ tuổi thơ. Trẻ em lớn lên trong môi trường gia đình kịch tính, nơi tình cảm bị trao đổi bằng điều kiện, hoặc sự chú ý chỉ xuất hiện khi chúng “làm gì đó đặc biệt”, sẽ học cách hiểu rằng “muốn được yêu, phải nổi bật”. Trong một số trường hợp, trẻ đóng vai trò như người “an ủi”, “giải trí” hay thậm chí là “gánh nặng cảm xúc” cho cha mẹ – những người có thể mang đặc điểm kịch tính hoặc không điều tiết được cảm xúc của chính họ. Trẻ em khi đó không chỉ thiếu đi cảm giác an toàn nội tâm, mà còn dễ phát triển niềm tin sai lệch rằng sự chú ý là con đường duy nhất dẫn tới kết nối.

Khi trưởng thành, nếu không có môi trường đủ ổn định và thấu cảm để chữa lành, người có rối loạn nhân cách kịch tính sẽ tiếp tục lặp lại vòng xoáy kịch tính – cô đơn – tìm kiếm kết nối – thất vọng – và lại cô đơn. Sự thiếu hụt cảm giác “được thấy đúng bản chất” khiến họ có thể cảm thấy trống rỗng ngay cả khi đang ở giữa đám đông. Không phải họ không khao khát tình yêu đích thực – mà là họ không tin rằng mình có thể được yêu mà không cần diễn.

Điều mà người mang đặc điểm nhân cách kịch tính cần không phải là sự sửa chữa, mà là sự thấu hiểu dịu dàng và kiên nhẫn. Khi họ dần cảm thấy an toàn trong mối liên hệ – không bị đánh giá, không bị bỏ rơi khi không còn là tâm điểm – họ mới có cơ hội quay về với chính mình, với phần con người không cần phô diễn nhưng vẫn đáng yêu và xứng đáng được kết nối.

Trong hành trình trị liệu, sự hiện diện chân thành của người đồng hành – một nhà trị liệu, một người thân, một người bạn – có thể là ánh sáng soi rọi con đường quay về với cảm xúc thực, nhu cầu thực và con người thực. Bởi đằng sau tất cả những sắc màu rực rỡ mà họ khoác lên, vẫn luôn có một trái tim đang khát khao được thấy, được yêu, và được chấp nhận như chính họ là.
Và với một chút yêu thương đúng lúc, một chút dịu dàng không điều kiện, họ có thể thôi sống như thể cuộc đời là một sân khấu – mà bắt đầu cảm nhận rằng: chính sự chân thật mới là điều chạm đến trái tim người khác sâu sắc nhất.

MIA NGUYỄN

KÌM NÉN CẢM XÚC VÀ “BẤT LỰC” TRONG TÌNH DỤC

Nhiều người vẫn nghĩ tình dục chỉ liên quan đến cơ thể – rằng nếu có người yêu thương mình, nếu đủ hấp dẫn, đủ “kỹ thuật”, thì chắc chắn sẽ có ham muốn và khoái cảm. Thế nhưng, thực tế không đơn giản như vậy. Có những người rất yêu bạn đời của mình, rất muốn gần gũi,...

NHỮNG ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC KHÓC

  Có những đứa trẻ lớn lên trong những ngôi nhà nơi tiếng khóc là điều cấm kỵ. Chúng không được phép thể hiện sự yếu đuối, không được “làm quá”, không được rơi lệ dù trong lòng đầy giông bão. Thay vì được ôm ấp khi đau buồn, chúng thường nghe những lời như “nín...

“ĐƠ” MÃN TÍNH

Khi im lặng không phải là bình yên, mà là tê liệt thần kinh Có những đứa trẻ dường như “ngoan ngoãn”, “ít phiền hà”, ngồi yên một mình hàng giờ liền, không đòi hỏi, không khóc, không phản kháng. Trong mắt người lớn, đó là một đứa trẻ “dễ nuôi”. Nhưng đằng sau sự lặng...

KHI CON GÁI KHÔNG ĐƯỢC ƯU TIÊN

  Trong nhiều gia đình, đặc biệt ở những nền văn hóa coi trọng nam giới, việc con trai được ưu tiên và con gái bị xem nhẹ không chỉ là một bất công xã hội mà còn là một trải nghiệm sang chấn sâu sắc, để lại dấu vết vô hình trong mối gắn bó, cảm nhận về cơ thể và...

CON GÁI KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG CON TRAI

Trong nhiều nền văn hóa, đặc biệt là các xã hội Á Đông truyền thống, việc sinh con trai thường được coi là một “thành tựu”, còn việc sinh con gái có thể bị xem là “kém giá trị”. Đối với một đứa bé gái, việc sinh ra đã là một nỗi thất vọng trong mắt cha mẹ không chỉ là...

KÌM NÉN CẢM XÚC VÀ “BẤT LỰC” TRONG TÌNH DỤC

Nhiều người vẫn nghĩ tình dục chỉ liên quan đến cơ thể – rằng nếu có người yêu thương mình, nếu đủ hấp dẫn, đủ “kỹ thuật”, thì chắc chắn sẽ có ham muốn và khoái cảm. Thế nhưng, thực tế không đơn giản như vậy. Có những người rất yêu bạn đời của mình, rất muốn gần gũi,...

VÌ SAO PHỤ NỮ Ở LẠI VỚI NGƯỜI TỆ BẠC

Có nhiều người phụ nữ, dù ngoài xã hội thành công, giỏi giang, được người khác nể trọng, nhưng trong tình yêu lại trở nên nhỏ bé, nhún nhường, thậm chí cam chịu. Họ dành hết tâm sức chăm sóc cho người đàn ông chẳng xứng đáng – thờ ơ, ích kỷ, vô tâm, thậm chí có lúc...

NHỮNG ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC KHÓC

  Có những đứa trẻ lớn lên trong những ngôi nhà nơi tiếng khóc là điều cấm kỵ. Chúng không được phép thể hiện sự yếu đuối, không được “làm quá”, không được rơi lệ dù trong lòng đầy giông bão. Thay vì được ôm ấp khi đau buồn, chúng thường nghe những lời như “nín...

“ĐƠ” MÃN TÍNH

Khi im lặng không phải là bình yên, mà là tê liệt thần kinh Có những đứa trẻ dường như “ngoan ngoãn”, “ít phiền hà”, ngồi yên một mình hàng giờ liền, không đòi hỏi, không khóc, không phản kháng. Trong mắt người lớn, đó là một đứa trẻ “dễ nuôi”. Nhưng đằng sau sự lặng...

KHI CON GÁI KHÔNG ĐƯỢC ƯU TIÊN

  Trong nhiều gia đình, đặc biệt ở những nền văn hóa coi trọng nam giới, việc con trai được ưu tiên và con gái bị xem nhẹ không chỉ là một bất công xã hội mà còn là một trải nghiệm sang chấn sâu sắc, để lại dấu vết vô hình trong mối gắn bó, cảm nhận về cơ thể và...

CON GÁI KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG CON TRAI

Trong nhiều nền văn hóa, đặc biệt là các xã hội Á Đông truyền thống, việc sinh con trai thường được coi là một “thành tựu”, còn việc sinh con gái có thể bị xem là “kém giá trị”. Đối với một đứa bé gái, việc sinh ra đã là một nỗi thất vọng trong mắt cha mẹ không chỉ là...

LIỆU PHÁP EMDR- ĐIỀU TRỊ SANG CHẤN DO THIÊN TAI, NGHỊCH CẢNH

  Trong những năm gần đây, liệu pháp EMDR (Eye Movement Desensitization and Reprocessing – Tái xử lý và giải mẫn cảm qua chuyển động mắt) đã trở thành một trong những phương pháp điều trị sang chấn tâm lý được công nhận và ứng dụng rộng rãi. Phương pháp này được...

QUYỀN LỰC CỦA KẺ XÂM HẠI NƠI CÔNG SỞ

Trong môi trường công sở – nơi lẽ ra phải là không gian của sự an toàn, chuyên nghiệp và tôn trọng lẫn nhau – các hành vi quấy rối, xâm hại và cưỡng hiếp vẫn có thể xảy ra một cách tinh vi và dai dẳng. Vấn đề không chỉ nằm ở hành vi sai trái của một cá nhân, mà còn ở...

KHI ĐÀN ÔNG THÍCH BỊ TRỪNG PHẠT

Trong văn hóa hiện đại, người đàn ông thành đạt, quyết đoán và nắm quyền kiểm soát thường được xem là biểu tượng của bản lĩnh và nam tính. Thế nhưng, phía sau lớp vỏ cứng cỏi đó, không hiếm người lại tìm thấy sự giải thoát kỳ lạ trong việc trở thành “kẻ phục tùng”...

NỮ CƯỜNG NHÂN HÓA THÀNH NÔ LỆ

Trong xã hội hiện đại, hình tượng "nữ cường nhân" – người phụ nữ độc lập, bản lĩnh, đạt được thành công vượt trội trong sự nghiệp – ngày càng phổ biến. Thế nhưng, không hiếm khi phía sau sự mạnh mẽ ấy lại là một đời sống tình cảm đầy rối ren, nơi họ cảm thấy mình như...