HÔM NAY TÔI CÔ ĐƠN

HÔM NAY TÔI CÔ ĐƠN

Thuở còn bé, lúc nào tôi cũng ao ước mình có thể lớn thật mau. Vì tôi tin rằng khi làm người lớn sẽ không bị gò bó trong những quy tắc nhàm chán thuộc về trẻ con, có thể tự do làm bất cứ điều gì mình muốn. 

Tôi vẽ ra viễn cảnh mình có thể chạy nhảy cùng đám con nít trong xóm cho đến khi trời tối mịt, có thể thoải mái xem Tivi mà không cần đi ngủ sau mười giờ tối, hoặc có thể mua hết những viên kẹo bọc giấy màu ở quầy tạp hóa của bà hàng xóm mà chẳng sợ ai rầy la, vì tôi đã là người lớn rồi mà.     

Cứ thế, những đứa trẻ như tôi khao khát về thứ quyền năng được gọi tên “người lớn”. Tôi vùng vẫy, tìm cách để được lớn lên. Có hôm tôi cố gắng ăn nhiều hơn hai bát cơm. Có ngày tôi loay hoay trước gương xem mình có cao hơn chút nào hay đã mặc vừa chiếc áo của mẹ. Khi đó, việc được lớn lên thật hấp dẫn và mời gọi, tựa như một “vùng đất hứa” mà đứa trẻ con nào cũng mơ mộng nghĩ về.

Sau này, khi tôi đã đặt chân vào “vùng đất hứa” ấy rồi, tôi lại phát hiện ra mảnh đất này không thật sự lộng lẫy, thơ mộng như tôi hằng tưởng tượng. Lệ phí của nơi đây đắt đỏ biết bao, đòi hỏi tôi phải đánh đổi bằng mọi sự đơn thuần, ngây ngô và hồn nhiên của một thời non trẻ. Hóa ra chặng đường trưởng thành lại chính là hành trình để đi đến cô đơn. 

Lớn lên đồng nghĩa với việc con người phải đối mặt với nhiều vấn đề của tuổi trưởng thành. Đôi vai cũng vì thế mà phải gồng gánh nhiều trách nhiệm hơn. Cuộc sống hiện đại bức ép chúng ta trong vô vàn áp lực như trường lớp, công việc, gánh nặng cơm áo gạo tiền, nghĩa vụ chăm sóc cho chính mình và những người thân yêu, sức khỏe thể chất lẫn tinh thần,… Chúng ta không còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ chỉ cần dựa dẫm vào người lớn, mà trở thành những kẻ to xác bị cuộc sống xoay vần trong những chuỗi ngày tuyệt vọng, bế tắc và cô đơn.

Có những lúc tôi hòa mình vào đám đông nhộn nhịp nhưng bên trong vẫn tồn tại một bản thể trơ trọi đang dần chết lặng. Có những hôm tôi ngồi giữa quán xá đông người, nói cười vui vẻ nhưng vẫn không biết giải bày những tâm sự chất chứa trong lòng cùng với ai. Có những ngày tôi đứng giữa phố đông nhìn dòng người lướt qua nhau tấp nập, chẳng tồn tại một giao điểm, cũng chẳng kịp trao nhau một ánh mắt, một nụ cười hay một câu chào vội vã. 

Cả ngày tôi cứ phải gồng mình với những trách nhiệm, gánh nặng riêng. Để đến khi đêm về, tôi lại bó mình vào căn phòng với bốn bức tường đơn điệu, nằm nghe sự trống trải chảy dài trong từng mạch máu. Chiếc điện thoại cứ thế im lìm, chẳng một tin nhắn hay cuộc gọi đến suốt một ngày dài. Tôi tự hỏi có ai đang nhớ đến mình và thật sự cần mình hay không. Tôi đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn độn. Tôi bất an trong chính vỏ bọc của bản thân. Tôi hoang mang trước những ngã rẽ của cuộc đời.

Có lẽ khi lớn lên, ai trong chúng ta cũng sẽ dần đánh mất nụ cười đơn thuần trước đây. Chẳng rõ từ bao giờ mà mình đã không còn là một cô bé có thể bật cười khanh khách với một que kẹo hay một món đồ chơi dù nước mắt còn chưa kịp khô trên má. Có đôi lúc, tôi ước thầm giá mà mình được nhỏ bé mãi, được trở về nhà căn nhà nhỏ quen thuộc, được lao vòng tay của gia đình rồi bật khóc thút thít như những ngày còn trẻ dại.

Nhưng rồi những cảm xúc tuyệt vọng cũng dần qua đi. Tôi hiểu rằng nhờ có những ngày cô đơn, buồn bã nên chúng ta mới biết trân trọng những ngày vui vẻ và hạnh phúc. Khúc ca nào cũng cần những nốt nhạc trầm lắng sau giai điệu cao vút ngân vang. Rồi mùa đông lạnh giá sẽ qua đi, trả lại cho đất trời mùa xuân ấm áp với muôn hoa nở rộ. Vì vậy, đừng vội buông xuôi, thả trôi cảm xúc trước những ngày cõi lòng đột nhiên nặng trĩu.

Biết cô đơn là vì chúng ta đã chạm gần hơn với sự trưởng thành. Biết cô đơn là vì chúng ta biết quan tâm, lo lắng cho chính mình và những người khác. Biết cô đơn là vì chúng ta còn khao khát được hạnh phúc, được cho đi và nhận lại yêu thương. 

Giống như những lỗ hổng đã trở thành một phần của ngó sen. Khi chúng ta ăn nó cũng vô tình ăn luôn những lỗ hổng. Những khoảng trống cảm xúc vẫn sẽ luôn tồn tại, trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống này. Quan trọng là cách đối mặt của mỗi người như thế nào. Thay vì trốn chạy hay phủi bỏ, hãy mạnh mẽ đối mặt, chấp nhận và tìm cách tháo gỡ.

Có phải hôm nay bạn đang cô đơn lắm không? Có lẽ tôi phần nào hiểu được cảm xúc chán chường, tuyệt vọng của bạn lúc này, vì tôi cũng từng trải qua những ngày dài buồn bã như thế. Nhưng bạn đừng quá lo lắng, không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!

CATHERINE

Thuở còn bé, lúc nào tôi cũng ao ước mình có thể lớn thật mau. Vì tôi tin rằng khi làm người lớn sẽ không bị gò bó trong những quy tắc nhàm chán thuộc về trẻ con, có thể tự do làm bất cứ điều gì mình muốn. 

Tôi vẽ ra viễn cảnh mình có thể chạy nhảy cùng đám con nít trong xóm cho đến khi trời tối mịt, có thể thoải mái xem Tivi mà không cần đi ngủ sau mười giờ tối, hoặc có thể mua hết những viên kẹo bọc giấy màu ở quầy tạp hóa của bà hàng xóm mà chẳng sợ ai rầy la, vì tôi đã là người lớn rồi mà.     

Cứ thế, những đứa trẻ như tôi khao khát về thứ quyền năng được gọi tên “người lớn”. Tôi vùng vẫy, tìm cách để được lớn lên. Có hôm tôi cố gắng ăn nhiều hơn hai bát cơm. Có ngày tôi loay hoay trước gương xem mình có cao hơn chút nào hay đã mặc vừa chiếc áo của mẹ. Khi đó, việc được lớn lên thật hấp dẫn và mời gọi, tựa như một “vùng đất hứa” mà đứa trẻ con nào cũng mơ mộng nghĩ về.

Sau này, khi tôi đã đặt chân vào “vùng đất hứa” ấy rồi, tôi lại phát hiện ra mảnh đất này không thật sự lộng lẫy, thơ mộng như tôi hằng tưởng tượng. Lệ phí của nơi đây đắt đỏ biết bao, đòi hỏi tôi phải đánh đổi bằng mọi sự đơn thuần, ngây ngô và hồn nhiên của một thời non trẻ. Hóa ra chặng đường trưởng thành lại chính là hành trình để đi đến cô đơn. 

Lớn lên đồng nghĩa với việc con người phải đối mặt với nhiều vấn đề của tuổi trưởng thành. Đôi vai cũng vì thế mà phải gồng gánh nhiều trách nhiệm hơn. Cuộc sống hiện đại bức ép chúng ta trong vô vàn áp lực như trường lớp, công việc, gánh nặng cơm áo gạo tiền, nghĩa vụ chăm sóc cho chính mình và những người thân yêu, sức khỏe thể chất lẫn tinh thần,… Chúng ta không còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ chỉ cần dựa dẫm vào người lớn, mà trở thành những kẻ to xác bị cuộc sống xoay vần trong những chuỗi ngày tuyệt vọng, bế tắc và cô đơn.

Có những lúc tôi hòa mình vào đám đông nhộn nhịp nhưng bên trong vẫn tồn tại một bản thể trơ trọi đang dần chết lặng. Có những hôm tôi ngồi giữa quán xá đông người, nói cười vui vẻ nhưng vẫn không biết giải bày những tâm sự chất chứa trong lòng cùng với ai. Có những ngày tôi đứng giữa phố đông nhìn dòng người lướt qua nhau tấp nập, chẳng tồn tại một giao điểm, cũng chẳng kịp trao nhau một ánh mắt, một nụ cười hay một câu chào vội vã. 

Cả ngày tôi cứ phải gồng mình với những trách nhiệm, gánh nặng riêng. Để đến khi đêm về, tôi lại bó mình vào căn phòng với bốn bức tường đơn điệu, nằm nghe sự trống trải chảy dài trong từng mạch máu. Chiếc điện thoại cứ thế im lìm, chẳng một tin nhắn hay cuộc gọi đến suốt một ngày dài. Tôi tự hỏi có ai đang nhớ đến mình và thật sự cần mình hay không. Tôi đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn độn. Tôi bất an trong chính vỏ bọc của bản thân. Tôi hoang mang trước những ngã rẽ của cuộc đời.

Có lẽ khi lớn lên, ai trong chúng ta cũng sẽ dần đánh mất nụ cười đơn thuần trước đây. Chẳng rõ từ bao giờ mà mình đã không còn là một cô bé có thể bật cười khanh khách với một que kẹo hay một món đồ chơi dù nước mắt còn chưa kịp khô trên má. Có đôi lúc, tôi ước thầm giá mà mình được nhỏ bé mãi, được trở về nhà căn nhà nhỏ quen thuộc, được lao vòng tay của gia đình rồi bật khóc thút thít như những ngày còn trẻ dại.

Nhưng rồi những cảm xúc tuyệt vọng cũng dần qua đi. Tôi hiểu rằng nhờ có những ngày cô đơn, buồn bã nên chúng ta mới biết trân trọng những ngày vui vẻ và hạnh phúc. Khúc ca nào cũng cần những nốt nhạc trầm lắng sau giai điệu cao vút ngân vang. Rồi mùa đông lạnh giá sẽ qua đi, trả lại cho đất trời mùa xuân ấm áp với muôn hoa nở rộ. Vì vậy, đừng vội buông xuôi, thả trôi cảm xúc trước những ngày cõi lòng đột nhiên nặng trĩu.

Biết cô đơn là vì chúng ta đã chạm gần hơn với sự trưởng thành. Biết cô đơn là vì chúng ta biết quan tâm, lo lắng cho chính mình và những người khác. Biết cô đơn là vì chúng ta còn khao khát được hạnh phúc, được cho đi và nhận lại yêu thương. 

Giống như những lỗ hổng đã trở thành một phần của ngó sen. Khi chúng ta ăn nó cũng vô tình ăn luôn những lỗ hổng. Những khoảng trống cảm xúc vẫn sẽ luôn tồn tại, trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống này. Quan trọng là cách đối mặt của mỗi người như thế nào. Thay vì trốn chạy hay phủi bỏ, hãy mạnh mẽ đối mặt, chấp nhận và tìm cách tháo gỡ.

Có phải hôm nay bạn đang cô đơn lắm không? Có lẽ tôi phần nào hiểu được cảm xúc chán chường, tuyệt vọng của bạn lúc này, vì tôi cũng từng trải qua những ngày dài buồn bã như thế. Nhưng bạn đừng quá lo lắng, không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!

CATHERINE

KHI YÊU LÀ MUỐN LO GIỮ VÀ SỢ MẤT

Rối loạn gắn bó lo âu (anxious attachment) không phải là một tính cách yếu đuối hay yêu sai cách, mà là một chiến lược sinh tồn hình thành từ những sang chấn gắn bó đầu đời. Những người có kiểu gắn bó này thường yêu rất sâu, rất thật, nhưng cũng luôn thấy bất an, lo...

RỐI LOẠN GẮN BÓ LO ÂU

  Gắn bó (attachment) là nhu cầu sinh tồn cốt lõi của con người, hình thành từ những năm đầu đời khi trẻ tương tác với người chăm sóc chính. Tuy nhiên, khi mối gắn bó này bị gián đoạn hoặc tổn thương – như trong trường hợp trẻ bị cha mẹ bỏ mặc cho ông bà nuôi,...

RỐI LOẠN GẮN BÓ, SANG CHẤN VÀ SINH HỌC THẦN KINH

Rối loạn gắn bó, sang chấn và sinh học thần kinh: Khi hệ thần kinh học cách sống mà không cần kết nối Gắn bó là một trong những nhu cầu cơ bản và bẩm sinh của con người. Ngay từ khi mới sinh, não bộ và hệ thần kinh đã được lập trình để tìm kiếm sự an toàn thông qua...

CƠ THỂ, NÃO BỘ VÀ SỰ GỢI NHỚ HAM MUỐN

  Phản ứng tình dục là một quá trình tinh vi, không chỉ diễn ra ở cơ quan sinh dục mà là sự cộng hưởng giữa thân thể, cảm xúc, ký ức và nhận thức. Trong nhiều trường hợp, người trưởng thành – đặc biệt là những ai từng trải qua sang chấn, trầm cảm, căng thẳng kéo...

HỘI CHỨNG JEREMY – KHI TÌNH BẠN TRỞ NÊN ĐE DỌA

  Trong các mối quan hệ xã hội, đặc biệt là giữa bạn bè, chúng ta thường tin rằng tình cảm chân thành sẽ là nguồn hỗ trợ lớn lao trên hành trình phát triển cá nhân. Tuy nhiên, có những trường hợp mà chính bạn thân – người tưởng như luôn đồng hành – lại trở thành...

KHI CON GÁI LỚN LÊN THIẾU VẮNG CHA

  Đối với nhiều cô gái, hình ảnh người cha là hình mẫu đầu tiên về sự an toàn, nâng đỡ và giới hạn. Khi sự hiện diện ấy bị thiếu vắng – do cha bỏ đi, nghiện ngập, thờ ơ, hoặc chết sớm – đứa trẻ không chỉ mất đi một người thân mà còn mất đi điểm tựa đầu tiên để...

KHI ĐÀN ÔNG MÊ MASSAGE HƠN VỢ

  Trong một số mối quan hệ hôn nhân, không ít người vợ đau đớn khi phát hiện chồng mình có thói quen tìm đến các dịch vụ massage "happy ending". Điều này không chỉ là sự phản bội về mặt thể xác, mà còn mang đến cảm giác bị chối bỏ ở mức sâu sắc hơn: “Tại sao anh...

NHỮNG ĐỨA EM GÁI BỊ NGƯỢC ĐÃI TỪ ANH TRAI

Trong nhiều gia đình, đặc biệt là những gia đình Á Đông đặt nặng vai trò giới tính và thứ bậc, không ít cô gái lớn lên trong bóng tối của người anh trai – người được xem là “trụ cột tương lai” và thường được bênh vực vô điều kiện. Trong khi đó, những đứa em gái lại...

NỖI SỢ Ở MỘT MÌNH

  Nỗi sợ ở một mình không đơn thuần là cảm giác cô đơn thoáng qua, mà với nhiều người trưởng thành, đó là một nỗi hoảng loạn hiện sinh – cảm giác như chính sự sống bị đe dọa khi không có ai bên cạnh. Những người sợ tách biệt khỏi gia đình, bạn đời hay người họ...

TẠI SAO KHÔNG THOÁT RA MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠI?

  Trong những mối quan hệ có yếu tố thao túng và lạm dụng – dù là về cảm xúc hay thể xác – người mang đặc điểm ái kỷ thường sử dụng một chiến lược rất đặc trưng: trao rồi rút tình cảm một cách thất thường. Lúc thì vồ vập, yêu thương nồng nhiệt, khiến người kia...

KHI YÊU LÀ MUỐN LO GIỮ VÀ SỢ MẤT

Rối loạn gắn bó lo âu (anxious attachment) không phải là một tính cách yếu đuối hay yêu sai cách, mà là một chiến lược sinh tồn hình thành từ những sang chấn gắn bó đầu đời. Những người có kiểu gắn bó này thường yêu rất sâu, rất thật, nhưng cũng luôn thấy bất an, lo...

NGƯỜI YÊU DỰ BỊ

Không ai sinh ra đã muốn làm “người yêu dự bị”, nhưng nhiều người lại rơi vào vai trò ấy một cách vô thức, thậm chí lặp lại nó trong nhiều mối quan hệ khác nhau. Họ không chủ đích yêu người có đôi, cũng chẳng mưu cầu việc mãi đứng phía sau, chịu đựng, nhường nhịn và...

RỐI LOẠN GẮN BÓ LO ÂU

  Gắn bó (attachment) là nhu cầu sinh tồn cốt lõi của con người, hình thành từ những năm đầu đời khi trẻ tương tác với người chăm sóc chính. Tuy nhiên, khi mối gắn bó này bị gián đoạn hoặc tổn thương – như trong trường hợp trẻ bị cha mẹ bỏ mặc cho ông bà nuôi,...

RỐI LOẠN GẮN BÓ, SANG CHẤN VÀ SINH HỌC THẦN KINH

Rối loạn gắn bó, sang chấn và sinh học thần kinh: Khi hệ thần kinh học cách sống mà không cần kết nối Gắn bó là một trong những nhu cầu cơ bản và bẩm sinh của con người. Ngay từ khi mới sinh, não bộ và hệ thần kinh đã được lập trình để tìm kiếm sự an toàn thông qua...

CƠ THỂ, NÃO BỘ VÀ SỰ GỢI NHỚ HAM MUỐN

  Phản ứng tình dục là một quá trình tinh vi, không chỉ diễn ra ở cơ quan sinh dục mà là sự cộng hưởng giữa thân thể, cảm xúc, ký ức và nhận thức. Trong nhiều trường hợp, người trưởng thành – đặc biệt là những ai từng trải qua sang chấn, trầm cảm, căng thẳng kéo...

KHI TÌNH YÊU, SỰ TÔN TRỌNG KHÔNG LÀM TA HAM MUỐN

  Tính dục không đơn thuần là phản ứng sinh học, mà là một cấu trúc tâm lý phức tạp được định hình bởi cảm xúc, trải nghiệm cá nhân, chuẩn mực xã hội và các tầng sâu của vô thức. Một hiện tượng thường bị hiểu lầm là: vì sao nhiều nam giới gặp khó khăn trong việc...

HỘI CHỨNG JEREMY – KHI TÌNH BẠN TRỞ NÊN ĐE DỌA

  Trong các mối quan hệ xã hội, đặc biệt là giữa bạn bè, chúng ta thường tin rằng tình cảm chân thành sẽ là nguồn hỗ trợ lớn lao trên hành trình phát triển cá nhân. Tuy nhiên, có những trường hợp mà chính bạn thân – người tưởng như luôn đồng hành – lại trở thành...

KHI CON GÁI LỚN LÊN THIẾU VẮNG CHA

  Đối với nhiều cô gái, hình ảnh người cha là hình mẫu đầu tiên về sự an toàn, nâng đỡ và giới hạn. Khi sự hiện diện ấy bị thiếu vắng – do cha bỏ đi, nghiện ngập, thờ ơ, hoặc chết sớm – đứa trẻ không chỉ mất đi một người thân mà còn mất đi điểm tựa đầu tiên để...

KHI ĐÀN ÔNG MÊ MASSAGE HƠN VỢ

  Trong một số mối quan hệ hôn nhân, không ít người vợ đau đớn khi phát hiện chồng mình có thói quen tìm đến các dịch vụ massage "happy ending". Điều này không chỉ là sự phản bội về mặt thể xác, mà còn mang đến cảm giác bị chối bỏ ở mức sâu sắc hơn: “Tại sao anh...

NHỮNG ĐỨA EM GÁI BỊ NGƯỢC ĐÃI TỪ ANH TRAI

Trong nhiều gia đình, đặc biệt là những gia đình Á Đông đặt nặng vai trò giới tính và thứ bậc, không ít cô gái lớn lên trong bóng tối của người anh trai – người được xem là “trụ cột tương lai” và thường được bênh vực vô điều kiện. Trong khi đó, những đứa em gái lại...