KẺ YÊU ĐƯƠNG TRÊN CAO TỐC ĐỘC HÀNH
KẺ YÊU ĐƯƠNG TRÊN CAO TỐC ĐỘC HÀNH
Limerence là trạng thái ám ảnh cảm xúc mãnh liệt với một người, đặc trưng bởi suy nghĩ xâm chiếm, lý tưởng hóa và khao khát được đáp lại. Ngay cả khi đối phương không hề bày tỏ tình cảm, hoặc thậm chí tỏ ra thờ ơ, người đang limerence vẫn dễ lý tưởng hóa, diễn giải các tín hiệu mơ hồ thành “dấu hiệu đặc biệt”, và tiếp tục duy trì trạng thái ám ảnh. Chính vì thế, limerence thường không phản ánh tình yêu thật sự giữa hai người, mà phản ánh sự thiếu an toàn gắn bó và nhu cầu khẳng định giá trị bản thân của người trải nghiệm nó.
Nó tạo ra sự dao động cực đoan: hưng phấn khi được chú ý và tuyệt vọng khi bị phớt lờ. Khác với tình yêu lành mạnh dựa trên sự an toàn và gắn kết thực tế, limerence giống như một cơn nghiện dopamine, gắn với nỗi sợ bị bỏ rơi và lòng tự trọng mong manh, dễ dẫn đến lệ thuộc và đau khổ trong quan hệ.
Limerence thường được hiểu như trạng thái say mê ám ảnh trong tình yêu lãng mạn, nhưng thực tế, nó có thể xuất hiện trong nhiều mối quan hệ khác: với sếp, với bạn thân, hay thậm chí với một người dẫn dắt tinh thần. Khi limerence gắn với quyền lực và sự công nhận, nó tạo ra một vòng xoáy đặc biệt: sự lý tưởng hóa xen lẫn phụ thuộc, tiếp nối bằng thất vọng cay đắng, ghen tuông với “người mới” và cuối cùng là bùng nổ. Mô hình này không chỉ diễn ra trong tình yêu đôi lứa, mà còn trong môi trường làm việc, học tập hay các cộng đồng nhỏ, nơi quyền lực mềm và sự thừa nhận trở thành “chất gây nghiện”.
Cấu trúc của limerence dạng này thường bắt nguồn từ thiếu an toàn gắn bó. Người mang mô thức gắn bó không vững tin dễ nhìn người khác như “cứu tinh” – một nguồn công nhận giúp họ khỏa lấp cảm giác trống rỗng về giá trị bản thân. Khi sếp, thầy, hay người bạn thân ở vị trí quyền lực đáp ứng nhu cầu ấy trong giai đoạn đầu (che chở, khích lệ, chia sẻ tầm nhìn), não bộ tiết ra dopamine mạnh mẽ, tạo cảm giác hưng phấn và tin rằng mình cuối cùng cũng “được chọn”. Nhưng khi sự chú ý ấy chuyển hướng sang một người khác, vòng lặp dopamine hụt hẫng lập tức kích hoạt shame: cảm giác bị thay thế, bị coi thường, mất hết giá trị. Đây chính là mồi lửa của ghen tuông và phản ứng bùng nổ.
Điều đặc biệt nguy hiểm là limerence gắn với quyền lực và sự công nhận dễ tái diễn. Một khi chưa được can thiệp, người mang cấu trúc này sẽ lặp lại mô thức: tìm một nhân vật quyền lực khác để lý tưởng hóa, lại phụ thuộc, lại thất vọng, và lại rơi vào shame. Trong công việc, họ dễ dính mắc với sếp hay đồng nghiệp có uy tín; trong đời sống cá nhân, họ dễ hình thành mối quan hệ bất đối xứng với bạn thân hoặc người yêu. Chu kỳ này khiến họ giống như “những kẻ yêu đương trên cao tốc độc hành”: luôn chạy hết tốc lực về phía ảo tưởng, rồi vỡ vụn trong cô độc khi chạm vào thực tế.
Nếu không được nhận diện và xử lý, limerence kiểu này không chỉ làm tổn hại đến cảm xúc cá nhân mà còn phá vỡ môi trường chung. Người trong cơn limerence có thể phản ứng cực đoan, gây xung đột, hoặc rút lui trong tủi hổ. Can thiệp trị liệu cần tập trung vào việc xây dựng cảm giác an toàn gắn bó từ bên trong, học cách điều hòa craving dopamine bằng trải nghiệm cơ thể và kết nối thực, đồng thời giải mã vòng xoáy shame–so sánh–ghen tuông. Chỉ khi đó, hành trình mới thoát khỏi cao tốc cô độc để tìm đến một con đường gắn kết lành mạnh hơn.
MIA NGUYỄN
Limerence là trạng thái ám ảnh cảm xúc mãnh liệt với một người, đặc trưng bởi suy nghĩ xâm chiếm, lý tưởng hóa và khao khát được đáp lại. Ngay cả khi đối phương không hề bày tỏ tình cảm, hoặc thậm chí tỏ ra thờ ơ, người đang limerence vẫn dễ lý tưởng hóa, diễn giải các tín hiệu mơ hồ thành “dấu hiệu đặc biệt”, và tiếp tục duy trì trạng thái ám ảnh. Chính vì thế, limerence thường không phản ánh tình yêu thật sự giữa hai người, mà phản ánh sự thiếu an toàn gắn bó và nhu cầu khẳng định giá trị bản thân của người trải nghiệm nó.
Nó tạo ra sự dao động cực đoan: hưng phấn khi được chú ý và tuyệt vọng khi bị phớt lờ. Khác với tình yêu lành mạnh dựa trên sự an toàn và gắn kết thực tế, limerence giống như một cơn nghiện dopamine, gắn với nỗi sợ bị bỏ rơi và lòng tự trọng mong manh, dễ dẫn đến lệ thuộc và đau khổ trong quan hệ.
Limerence thường được hiểu như trạng thái say mê ám ảnh trong tình yêu lãng mạn, nhưng thực tế, nó có thể xuất hiện trong nhiều mối quan hệ khác: với sếp, với bạn thân, hay thậm chí với một người dẫn dắt tinh thần. Khi limerence gắn với quyền lực và sự công nhận, nó tạo ra một vòng xoáy đặc biệt: sự lý tưởng hóa xen lẫn phụ thuộc, tiếp nối bằng thất vọng cay đắng, ghen tuông với “người mới” và cuối cùng là bùng nổ. Mô hình này không chỉ diễn ra trong tình yêu đôi lứa, mà còn trong môi trường làm việc, học tập hay các cộng đồng nhỏ, nơi quyền lực mềm và sự thừa nhận trở thành “chất gây nghiện”.
Cấu trúc của limerence dạng này thường bắt nguồn từ thiếu an toàn gắn bó. Người mang mô thức gắn bó không vững tin dễ nhìn người khác như “cứu tinh” – một nguồn công nhận giúp họ khỏa lấp cảm giác trống rỗng về giá trị bản thân. Khi sếp, thầy, hay người bạn thân ở vị trí quyền lực đáp ứng nhu cầu ấy trong giai đoạn đầu (che chở, khích lệ, chia sẻ tầm nhìn), não bộ tiết ra dopamine mạnh mẽ, tạo cảm giác hưng phấn và tin rằng mình cuối cùng cũng “được chọn”. Nhưng khi sự chú ý ấy chuyển hướng sang một người khác, vòng lặp dopamine hụt hẫng lập tức kích hoạt shame: cảm giác bị thay thế, bị coi thường, mất hết giá trị. Đây chính là mồi lửa của ghen tuông và phản ứng bùng nổ.
Điều đặc biệt nguy hiểm là limerence gắn với quyền lực và sự công nhận dễ tái diễn. Một khi chưa được can thiệp, người mang cấu trúc này sẽ lặp lại mô thức: tìm một nhân vật quyền lực khác để lý tưởng hóa, lại phụ thuộc, lại thất vọng, và lại rơi vào shame. Trong công việc, họ dễ dính mắc với sếp hay đồng nghiệp có uy tín; trong đời sống cá nhân, họ dễ hình thành mối quan hệ bất đối xứng với bạn thân hoặc người yêu. Chu kỳ này khiến họ giống như “những kẻ yêu đương trên cao tốc độc hành”: luôn chạy hết tốc lực về phía ảo tưởng, rồi vỡ vụn trong cô độc khi chạm vào thực tế.
Nếu không được nhận diện và xử lý, limerence kiểu này không chỉ làm tổn hại đến cảm xúc cá nhân mà còn phá vỡ môi trường chung. Người trong cơn limerence có thể phản ứng cực đoan, gây xung đột, hoặc rút lui trong tủi hổ. Can thiệp trị liệu cần tập trung vào việc xây dựng cảm giác an toàn gắn bó từ bên trong, học cách điều hòa craving dopamine bằng trải nghiệm cơ thể và kết nối thực, đồng thời giải mã vòng xoáy shame–so sánh–ghen tuông. Chỉ khi đó, hành trình mới thoát khỏi cao tốc cô độc để tìm đến một con đường gắn kết lành mạnh hơn.
MIA NGUYỄN
			
					




