XIN ĐỪNG BỎ EM
XIN ĐỪNG BỎ EM
Có những người trưởng thành sống trong một thế giới nội tâm bị cuốn chặt bởi nỗi sợ bị bỏ rơi. Dù bề ngoài họ có thể năng động, yêu thương hết mình hay tận tụy trong mối quan hệ, thì sâu bên trong, họ luôn mang theo cảm giác “không đủ”, “không xứng đáng được yêu nếu không cố hết sức”. Đây không chỉ là cảm xúc thoáng qua, mà là dấu hiệu của kiểu gắn bó lo âu – một mô hình gắn bó hình thành từ thời thơ ấu khi tình yêu và sự an toàn là điều không chắc chắn.
Những người có gắn bó lo âu thường rơi vào trạng thái “back and forth” trong mối quan hệ. Họ yêu say đắm, nhưng cũng hoảng loạn khi cảm nhận sự xa cách nhỏ nhất. Họ có thể duy trì các mối quan hệ không lành mạnh – thậm chí bị lạm dụng tài chính, tình dục hay thể chất – nhưng vẫn không thể rời đi, vì nỗi sợ mất kết nối còn lớn hơn cả nỗi đau. Với họ, yêu không phải là một cảm giác, mà là sự sống còn.
Trong thế giới của họ, tình yêu thường gắn với nghiện cảm xúc (love addiction) hoặc trạng thái si mê ám ảnh (limerence) – nơi người kia trở thành nguồn điều hòa duy nhất cho cảm xúc cá nhân. Khi không có mặt người ấy, họ dễ rơi vào cảm giác trống rỗng, vật vã, hoặc mất phương hướng. Họ không học được cách tự an ủi hay tự cân bằng (self-regulation), mà sống dựa vào sự có mặt – dù là nhỏ nhoi – của người khác.
Trong trị liệu, những người này thường bắt đầu quá trình với hy vọng sâu sắc: “Liệu tôi có thể tin bạn không?” Nhưng khi sự gắn bó với nhà trị liệu trở nên thật hơn, họ lại lo sợ: “Nếu bạn quan trọng với tôi, bạn cũng có thể làm tôi đau.” Họ có thể bỏ dở trị liệu giữa chừng khi bắt đầu yêu ai đó, hoặc khi cảm thấy lệ thuộc vào nhà trị liệu, rồi sau đó quay lại – mang theo những mảnh vỡ, xin được gắn lại.
Thông điệp của họ không phải là “Tôi yếu đuối,” mà là:
“Xin đừng bỏ em. Em đã quá quen với việc phải bám víu để tồn tại.”
Với sự kiên nhẫn và đồng hành nhẹ nhàng, người có gắn bó lo âu hoàn toàn có thể học được cách sống trong kết nối mà không đánh mất chính mình. Nhưng trước hết, họ cần một nơi an toàn – đủ để ở lại, đủ để dần buông tay.
MIA NGUYỄN
Có những người trưởng thành sống trong một thế giới nội tâm bị cuốn chặt bởi nỗi sợ bị bỏ rơi. Dù bề ngoài họ có thể năng động, yêu thương hết mình hay tận tụy trong mối quan hệ, thì sâu bên trong, họ luôn mang theo cảm giác “không đủ”, “không xứng đáng được yêu nếu không cố hết sức”. Đây không chỉ là cảm xúc thoáng qua, mà là dấu hiệu của kiểu gắn bó lo âu – một mô hình gắn bó hình thành từ thời thơ ấu khi tình yêu và sự an toàn là điều không chắc chắn.
Những người có gắn bó lo âu thường rơi vào trạng thái “back and forth” trong mối quan hệ. Họ yêu say đắm, nhưng cũng hoảng loạn khi cảm nhận sự xa cách nhỏ nhất. Họ có thể duy trì các mối quan hệ không lành mạnh – thậm chí bị lạm dụng tài chính, tình dục hay thể chất – nhưng vẫn không thể rời đi, vì nỗi sợ mất kết nối còn lớn hơn cả nỗi đau. Với họ, yêu không phải là một cảm giác, mà là sự sống còn.
Trong thế giới của họ, tình yêu thường gắn với nghiện cảm xúc (love addiction) hoặc trạng thái si mê ám ảnh (limerence) – nơi người kia trở thành nguồn điều hòa duy nhất cho cảm xúc cá nhân. Khi không có mặt người ấy, họ dễ rơi vào cảm giác trống rỗng, vật vã, hoặc mất phương hướng. Họ không học được cách tự an ủi hay tự cân bằng (self-regulation), mà sống dựa vào sự có mặt – dù là nhỏ nhoi – của người khác.
Trong trị liệu, những người này thường bắt đầu quá trình với hy vọng sâu sắc: “Liệu tôi có thể tin bạn không?” Nhưng khi sự gắn bó với nhà trị liệu trở nên thật hơn, họ lại lo sợ: “Nếu bạn quan trọng với tôi, bạn cũng có thể làm tôi đau.” Họ có thể bỏ dở trị liệu giữa chừng khi bắt đầu yêu ai đó, hoặc khi cảm thấy lệ thuộc vào nhà trị liệu, rồi sau đó quay lại – mang theo những mảnh vỡ, xin được gắn lại.
Thông điệp của họ không phải là “Tôi yếu đuối,” mà là:
“Xin đừng bỏ em. Em đã quá quen với việc phải bám víu để tồn tại.”
Với sự kiên nhẫn và đồng hành nhẹ nhàng, người có gắn bó lo âu hoàn toàn có thể học được cách sống trong kết nối mà không đánh mất chính mình. Nhưng trước hết, họ cần một nơi an toàn – đủ để ở lại, đủ để dần buông tay.
MIA NGUYỄN
