GIA ĐÌNH “BỆNH LÝ”
GIA ĐÌNH “BỆNH LÝ”
Trong nhiều gia đình bệnh lý, sự kết hợp giữa một người cha hoặc mẹ mang đặc điểm nhân cách ái kỷ và một người còn lại có xu hướng rối loạn nhân cách ranh giới (borderline) thường tạo nên một trường bạo lực tâm lý liên tục. Người ái kỷ cần kiểm soát, thống trị và luôn khẳng định quyền lực, trong khi người borderline khao khát được bám víu và sợ hãi bị bỏ rơi. Sự tương tác này tạo thành một vòng xoáy không lối thoát: một bên ra sức duy trì quyền lực, một bên phản ứng bằng cơn giận, nước mắt, đe dọa tự hại. Khi hai người mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn ấy, những đứa trẻ trở thành nạn nhân trực tiếp và gián tiếp của chu kỳ bạo hành.
Chu kỳ bạo hành trong gia đình thường lặp lại theo những nhịp quen thuộc: căng thẳng dồn nén → bùng phát tức giận, đổ lỗi, bạo hành lời nói hoặc thể chất → giai đoạn “trăng mật” với lời xin lỗi, xoa dịu → rồi quay lại căng thẳng. Trong bối cảnh này, đứa trẻ thường bị ép vào vai trò “người xoa dịu”, trở thành công cụ để giảm bớt căng thẳng giữa cha và mẹ. Chúng buộc phải an ủi, vỗ về, xin lỗi thay cho lỗi lầm không thuộc về mình. Càng lớn lên trong môi trường ấy, trẻ càng hình thành niềm tin rằng giá trị bản thân gắn chặt với việc làm vừa lòng cha mẹ và giữ cho gia đình yên ổn.
Hậu quả là những đứa con thường xuyên rơi vào tình trạng tự đổ lỗi, dù bản thân không làm gì sai. Chúng dễ bị hoang mang, rung rẫy mỗi khi nghe tiếng quát, hoặc rơi vào trạng thái “chiến đấu” với hy vọng kiểm soát tình huống, rồi nhanh chóng bất lực khi mọi nỗ lực trở nên vô nghĩa. Hệ thần kinh của trẻ hoạt động trong trạng thái báo động kéo dài, khiến chúng dễ rơi vào cơ chế “đóng băng” (freeze) hay phân ly. Cảm giác bất lực học được này kéo dài sang tuổi trưởng thành, để lại dấu ấn trong mối quan hệ, nghề nghiệp và khả năng tự chăm sóc bản thân.
Không chỉ dừng lại ở tổn thương tâm lý, những đứa trẻ còn dễ mắc các bệnh lý cơ thể đi kèm. Sống lâu dài trong môi trường căng thẳng có thể dẫn đến rối loạn lo âu, trầm cảm, rối loạn giấc ngủ. Trục stress nội tiết hoạt động quá mức khiến nguy cơ mắc bệnh tự miễn, đau mạn tính, rối loạn tiêu hóa hoặc cường giáp tăng cao. Một số em phát triển các triệu chứng giống rối loạn stress hậu sang chấn (PTSD) như giật mình quá mức, ác mộng, khó tập trung. Cơ thể trở thành nơi “ghi nhớ” bạo lực, dù ý thức có cố quên đi.
Nhìn tổng thể, gia đình bệnh lý với cha mẹ borderline và ái kỷ không chỉ tạo nên một không gian bạo lực tâm lý lặp lại, mà còn biến những đứa con thành “lá chắn” và “người hòa giải bất đắc dĩ”. Hệ quả để lại không chỉ là những vết sẹo tâm hồn khó lành mà còn là những căn bệnh cơ thể gắn liền với stress mãn tính, ảnh hưởng sâu xa đến cả cuộc đời trưởng thành
MIA NGUYỄN
Trong nhiều gia đình bệnh lý, sự kết hợp giữa một người cha hoặc mẹ mang đặc điểm nhân cách ái kỷ và một người còn lại có xu hướng rối loạn nhân cách ranh giới (borderline) thường tạo nên một trường bạo lực tâm lý liên tục. Người ái kỷ cần kiểm soát, thống trị và luôn khẳng định quyền lực, trong khi người borderline khao khát được bám víu và sợ hãi bị bỏ rơi. Sự tương tác này tạo thành một vòng xoáy không lối thoát: một bên ra sức duy trì quyền lực, một bên phản ứng bằng cơn giận, nước mắt, đe dọa tự hại. Khi hai người mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn ấy, những đứa trẻ trở thành nạn nhân trực tiếp và gián tiếp của chu kỳ bạo hành.
Chu kỳ bạo hành trong gia đình thường lặp lại theo những nhịp quen thuộc: căng thẳng dồn nén → bùng phát tức giận, đổ lỗi, bạo hành lời nói hoặc thể chất → giai đoạn “trăng mật” với lời xin lỗi, xoa dịu → rồi quay lại căng thẳng. Trong bối cảnh này, đứa trẻ thường bị ép vào vai trò “người xoa dịu”, trở thành công cụ để giảm bớt căng thẳng giữa cha và mẹ. Chúng buộc phải an ủi, vỗ về, xin lỗi thay cho lỗi lầm không thuộc về mình. Càng lớn lên trong môi trường ấy, trẻ càng hình thành niềm tin rằng giá trị bản thân gắn chặt với việc làm vừa lòng cha mẹ và giữ cho gia đình yên ổn.
Hậu quả là những đứa con thường xuyên rơi vào tình trạng tự đổ lỗi, dù bản thân không làm gì sai. Chúng dễ bị hoang mang, rung rẫy mỗi khi nghe tiếng quát, hoặc rơi vào trạng thái “chiến đấu” với hy vọng kiểm soát tình huống, rồi nhanh chóng bất lực khi mọi nỗ lực trở nên vô nghĩa. Hệ thần kinh của trẻ hoạt động trong trạng thái báo động kéo dài, khiến chúng dễ rơi vào cơ chế “đóng băng” (freeze) hay phân ly. Cảm giác bất lực học được này kéo dài sang tuổi trưởng thành, để lại dấu ấn trong mối quan hệ, nghề nghiệp và khả năng tự chăm sóc bản thân.
Không chỉ dừng lại ở tổn thương tâm lý, những đứa trẻ còn dễ mắc các bệnh lý cơ thể đi kèm. Sống lâu dài trong môi trường căng thẳng có thể dẫn đến rối loạn lo âu, trầm cảm, rối loạn giấc ngủ. Trục stress nội tiết hoạt động quá mức khiến nguy cơ mắc bệnh tự miễn, đau mạn tính, rối loạn tiêu hóa hoặc cường giáp tăng cao. Một số em phát triển các triệu chứng giống rối loạn stress hậu sang chấn (PTSD) như giật mình quá mức, ác mộng, khó tập trung. Cơ thể trở thành nơi “ghi nhớ” bạo lực, dù ý thức có cố quên đi.
Nhìn tổng thể, gia đình bệnh lý với cha mẹ borderline và ái kỷ không chỉ tạo nên một không gian bạo lực tâm lý lặp lại, mà còn biến những đứa con thành “lá chắn” và “người hòa giải bất đắc dĩ”. Hệ quả để lại không chỉ là những vết sẹo tâm hồn khó lành mà còn là những căn bệnh cơ thể gắn liền với stress mãn tính, ảnh hưởng sâu xa đến cả cuộc đời trưởng thành
MIA NGUYỄN





