ĐẰNG SAU SỰ TỨC GIẬN
ĐẰNG SAU SỰ TỨC GIẬN
Cơn tức giận thường được nhìn thấy như một phản ứng bùng nổ, mạnh mẽ và đôi khi gây tổn hại trong các mối quan hệ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ hơn, tức giận không phải lúc nào cũng là “vấn đề gốc”. Đằng sau nó là những hoạt động phức tạp của hệ thần kinh, những ký ức sang chấn chưa được xử lý và cả nhu cầu bảo vệ bản thân khỏi cảm giác dễ tổn thương. Hiểu được điều này giúp chúng ta tiếp cận cơn giận với sự thấu cảm và có phương pháp hỗ trợ phù hợp.
Ở mức sinh học thần kinh, tức giận có liên quan đến hoạt động của hạch hạnh nhân (amygdala) – trung tâm phát hiện nguy hiểm và kích hoạt phản ứng phòng vệ. Khi cơ thể cảm nhận bị đe dọa, hệ thần kinh tự động khởi động “chế độ chiến đấu – bỏ chạy” (fight-or-flight). Adrenaline và cortisol được phóng thích, nhịp tim tăng, cơ bắp căng cứng. Trong trạng thái này, não lý trí (vỏ não trước trán) dễ bị “tắt tiếng”, để phản ứng bộc phát lấn át. Như vậy, tức giận trước hết là một cơ chế sinh tồn, không đơn giản là sự mất kiểm soát.
Từ góc độ sang chấn, nhiều người bộc lộ tức giận vì đã từng trải qua môi trường thiếu an toàn: bị bạo hành, phê phán, bỏ rơi hoặc chịu áp lực quá mức. Những ký ức sang chấn lưu lại trong hệ thần kinh khiến họ trở nên nhạy cảm với tín hiệu đe dọa. Cơn giận, trong trường hợp này, đóng vai trò như một chiếc áo giáp: nó che đậy nỗi sợ bị tổn thương, cảm giác xấu hổ, hay nỗi buồn chưa được thừa nhận. Vì vậy, thay vì chỉ nhìn tức giận như một hành vi cần kiểm soát, cần xem nó như một dấu hiệu của nỗi đau chưa được chạm đến.
Về hướng dẫn hỗ trợ, bước đầu tiên là tạo ra một môi trường an toàn, nơi người trải qua tức giận không bị phán xét. Các kỹ thuật điều hòa thần kinh như hít thở sâu, grounding (kết nối giác quan với hiện tại) hoặc vận động nhẹ giúp hệ thần kinh dần hạ nhiệt. Tiếp theo, trị liệu có thể tập trung vào việc nhận diện cảm xúc gốc rễ phía sau cơn giận – có thể là sợ hãi, xấu hổ, mất mát hay tội lỗi. Với những thân chủ có sang chấn, cách tiếp cận somatic (trị liệu cảm giác – vận động) hoặc các hình thức trị liệu an toàn với cơ thể thường giúp giải phóng năng lượng mắc kẹt và tái xây dựng cảm giác kiểm soát.
Cuối cùng, hỗ trợ không chỉ dừng lại ở kỹ năng quản lý tức giận, mà còn bao gồm việc khôi phục kết nối: với chính bản thân, với gia đình, và với những mối quan hệ có ý nghĩa. Khi cơn giận được lắng nghe và giải mã, nó có thể chuyển hóa thành thông điệp quan trọng, mở đường cho sự chữa lành và trưởng thành.
MIA NGUYỄN
Cơn tức giận thường được nhìn thấy như một phản ứng bùng nổ, mạnh mẽ và đôi khi gây tổn hại trong các mối quan hệ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ hơn, tức giận không phải lúc nào cũng là “vấn đề gốc”. Đằng sau nó là những hoạt động phức tạp của hệ thần kinh, những ký ức sang chấn chưa được xử lý và cả nhu cầu bảo vệ bản thân khỏi cảm giác dễ tổn thương. Hiểu được điều này giúp chúng ta tiếp cận cơn giận với sự thấu cảm và có phương pháp hỗ trợ phù hợp.
Ở mức sinh học thần kinh, tức giận có liên quan đến hoạt động của hạch hạnh nhân (amygdala) – trung tâm phát hiện nguy hiểm và kích hoạt phản ứng phòng vệ. Khi cơ thể cảm nhận bị đe dọa, hệ thần kinh tự động khởi động “chế độ chiến đấu – bỏ chạy” (fight-or-flight). Adrenaline và cortisol được phóng thích, nhịp tim tăng, cơ bắp căng cứng. Trong trạng thái này, não lý trí (vỏ não trước trán) dễ bị “tắt tiếng”, để phản ứng bộc phát lấn át. Như vậy, tức giận trước hết là một cơ chế sinh tồn, không đơn giản là sự mất kiểm soát.
Từ góc độ sang chấn, nhiều người bộc lộ tức giận vì đã từng trải qua môi trường thiếu an toàn: bị bạo hành, phê phán, bỏ rơi hoặc chịu áp lực quá mức. Những ký ức sang chấn lưu lại trong hệ thần kinh khiến họ trở nên nhạy cảm với tín hiệu đe dọa. Cơn giận, trong trường hợp này, đóng vai trò như một chiếc áo giáp: nó che đậy nỗi sợ bị tổn thương, cảm giác xấu hổ, hay nỗi buồn chưa được thừa nhận. Vì vậy, thay vì chỉ nhìn tức giận như một hành vi cần kiểm soát, cần xem nó như một dấu hiệu của nỗi đau chưa được chạm đến.
Về hướng dẫn hỗ trợ, bước đầu tiên là tạo ra một môi trường an toàn, nơi người trải qua tức giận không bị phán xét. Các kỹ thuật điều hòa thần kinh như hít thở sâu, grounding (kết nối giác quan với hiện tại) hoặc vận động nhẹ giúp hệ thần kinh dần hạ nhiệt. Tiếp theo, trị liệu có thể tập trung vào việc nhận diện cảm xúc gốc rễ phía sau cơn giận – có thể là sợ hãi, xấu hổ, mất mát hay tội lỗi. Với những thân chủ có sang chấn, cách tiếp cận somatic (trị liệu cảm giác – vận động) hoặc các hình thức trị liệu an toàn với cơ thể thường giúp giải phóng năng lượng mắc kẹt và tái xây dựng cảm giác kiểm soát.
Cuối cùng, hỗ trợ không chỉ dừng lại ở kỹ năng quản lý tức giận, mà còn bao gồm việc khôi phục kết nối: với chính bản thân, với gia đình, và với những mối quan hệ có ý nghĩa. Khi cơn giận được lắng nghe và giải mã, nó có thể chuyển hóa thành thông điệp quan trọng, mở đường cho sự chữa lành và trưởng thành.
MIA NGUYỄN





