ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN

ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN

Không phải mọi đứa trẻ sinh ra đều được chờ đợi. Có những sinh linh được hình thành trong hoang mang, sợ hãi, thậm chí bị từ chối từ những tuần đầu thai kỳ. Với một bé gái được mang thai ngoài ý muốn, khi cha mẹ từng nghĩ đến việc bỏ con, trải nghiệm đầu đời của em đã bắt đầu bằng một thông điệp: “Mình không nên có mặt ở đây.” Dù chưa có ngôn ngữ hay nhận thức, hệ thần kinh của thai nhi đã tiếp nhận trọn vẹn trạng thái cảm xúc và nội tiết của người mẹ — căng thẳng, giằng xé, trầm cảm — như một môi trường sống đầu tiên. Đây chính là nền tảng sinh học ban đầu của rối loạn gắn bó dạng ức chế.

Trong thai kỳ, khi mẹ sống trong lo lắng hoặc phủ nhận sự hiện diện của thai nhi, nồng độ cortisol và adrenaline cao kéo dài sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của các vùng não liên quan đến an toàn và kết nối xã hội, như hạch hạnh nhân (amygdala), vùng dưới đồi (hypothalamus) và thân não. Những vùng này vốn là trung tâm xử lý cảm xúc, phản ứng cảnh báo, và giúp trẻ phân biệt đâu là người chăm sóc đáng tin cậy. Khi quá trình này bị gián đoạn, trẻ sinh ra có thể đã mang sẵn một hệ thần kinh thiên về phòng vệ, thu mình, không dám kết nối.

Khi lớn lên, những đứa trẻ này thường không đòi hỏi gì nhiều, không biết phản kháng, dễ bị dẫn dắt hoặc thao túng. Chúng dường như “ngoan” một cách đáng lo: không tạo gắn bó sâu sắc với ai, không tin ai đủ để nương tựa, và không cảm nhận được ranh giới an toàn. Đây không phải là tính cách, mà là một chiến lược sinh tồn thần kinh: nếu từ đầu đã không được đón nhận, thì tốt hơn hết là đừng đòi hỏi tình cảm – vì càng cần, càng bị tổn thương.

Cha mẹ từng có ý định bỏ con, dù sau này chấp nhận nuôi dưỡng, vẫn có thể (vô thức) giữ khoảng cách cảm xúc, không dám yêu con hết lòng, hoặc phản ứng lạnh lùng trước nhu cầu gắn bó của trẻ. Mô hình gắn bó bị ức chế từ đó được củng cố: trẻ học cách im lặng, phục tùng, không yêu cầu, và không cảm nhận được nguy hiểm xã hội.

Nhìn nhận hiện tượng này từ góc độ sang chấn tiền sản và thần kinh học giúp ta hiểu rằng: sự “ngoan” của một đứa trẻ không phải lúc nào cũng là an toàn. Và rằng, có những đứa trẻ cần được “chào đón lại từ đầu” — không phải bằng lời nói, mà bằng kết nối sâu sắc và cảm xúc thật lòng từ người chăm sóc.

MIA NGUYỄN

 

Không phải mọi đứa trẻ sinh ra đều được chờ đợi. Có những sinh linh được hình thành trong hoang mang, sợ hãi, thậm chí bị từ chối từ những tuần đầu thai kỳ. Với một bé gái được mang thai ngoài ý muốn, khi cha mẹ từng nghĩ đến việc bỏ con, trải nghiệm đầu đời của em đã bắt đầu bằng một thông điệp: “Mình không nên có mặt ở đây.” Dù chưa có ngôn ngữ hay nhận thức, hệ thần kinh của thai nhi đã tiếp nhận trọn vẹn trạng thái cảm xúc và nội tiết của người mẹ — căng thẳng, giằng xé, trầm cảm — như một môi trường sống đầu tiên. Đây chính là nền tảng sinh học ban đầu của rối loạn gắn bó dạng ức chế.

Trong thai kỳ, khi mẹ sống trong lo lắng hoặc phủ nhận sự hiện diện của thai nhi, nồng độ cortisol và adrenaline cao kéo dài sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của các vùng não liên quan đến an toàn và kết nối xã hội, như hạch hạnh nhân (amygdala), vùng dưới đồi (hypothalamus) và thân não. Những vùng này vốn là trung tâm xử lý cảm xúc, phản ứng cảnh báo, và giúp trẻ phân biệt đâu là người chăm sóc đáng tin cậy. Khi quá trình này bị gián đoạn, trẻ sinh ra có thể đã mang sẵn một hệ thần kinh thiên về phòng vệ, thu mình, không dám kết nối.

Khi lớn lên, những đứa trẻ này thường không đòi hỏi gì nhiều, không biết phản kháng, dễ bị dẫn dắt hoặc thao túng. Chúng dường như “ngoan” một cách đáng lo: không tạo gắn bó sâu sắc với ai, không tin ai đủ để nương tựa, và không cảm nhận được ranh giới an toàn. Đây không phải là tính cách, mà là một chiến lược sinh tồn thần kinh: nếu từ đầu đã không được đón nhận, thì tốt hơn hết là đừng đòi hỏi tình cảm – vì càng cần, càng bị tổn thương.

Cha mẹ từng có ý định bỏ con, dù sau này chấp nhận nuôi dưỡng, vẫn có thể (vô thức) giữ khoảng cách cảm xúc, không dám yêu con hết lòng, hoặc phản ứng lạnh lùng trước nhu cầu gắn bó của trẻ. Mô hình gắn bó bị ức chế từ đó được củng cố: trẻ học cách im lặng, phục tùng, không yêu cầu, và không cảm nhận được nguy hiểm xã hội.

Nhìn nhận hiện tượng này từ góc độ sang chấn tiền sản và thần kinh học giúp ta hiểu rằng: sự “ngoan” của một đứa trẻ không phải lúc nào cũng là an toàn. Và rằng, có những đứa trẻ cần được “chào đón lại từ đầu” — không phải bằng lời nói, mà bằng kết nối sâu sắc và cảm xúc thật lòng từ người chăm sóc.

MIA NGUYỄN

RỐI LOẠN GẮN BÓ ỨC CHẾ XÃ HỘI

Có những đứa trẻ lớn lên với một kiểu tính cách tưởng như "ngoan ngoãn" – chúng không phản ứng mạnh, không đòi hỏi, dễ nghe lời người lớn, không phàn nàn khi bị tước mất quyền lợi hoặc bị người khác lấn át. Nhưng ẩn dưới sự thuận theo đó có thể là biểu hiện của một...

KHI NGƯỜI LỚN TÈ DẦM

  Góc nhìn thần kinh và sang chấn Tè dầm ở người trưởng thành là một hiện tượng thường bị xem nhẹ hoặc gắn với sự xấu hổ cá nhân, trong khi thực chất, đây có thể là biểu hiện của những rối loạn sâu sắc liên quan đến hệ thần kinh và các trải nghiệm sang chấn. Khi...

“ANH TRAI” LÀ NGƯỜI XÂM HẠI

  Trong nhiều gia đình, “anh trai” thường được gắn với hình ảnh người bảo vệ, người đồng hành, người mà em gái có thể dựa vào. Nhưng có những căn nhà, đằng sau cánh cửa đóng kín, chính người anh ấy lại là kẻ đã bạo hành, xâm hại và phá vỡ hoàn toàn cảm giác an...

XÂM HẠI TÌNH DỤC TRẺ EM -NHỮNG DƯ CHẤN XUYÊN THẾ HỆ

Vụ xâm hại tình dục (XHTD) bé 3 tháng tuổi khiến ai tiếp cận thông tin cũng không khỏi ngỡ ngàng, đau xót vì tình tiết vụ việc và vì nạn nhân còn là trẻ sơ sinh đỏ hỏn. Trong chuyên đề của Báo Phụ nữ TPHCM hôm nay, chuyên gia tâm lý Mia Nguyễn (nhà sáng lập Ladies of...

NGƯỜI KIỂU GẮN BÓ LO ÂU THƯỜNG BỎ TRỊ LIỆU SỚM

Dù những người có kiểu gắn bó lo âu rất khao khát được kết nối, thấu hiểu và đồng hành, họ lại thường là nhóm dễ rời bỏ trị liệu sớm nhất. Điều này thoạt nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng thực chất phản ánh đúng sự phức tạp trong trải nghiệm gắn bó của họ. Người có gắn bó...

RỐI LOẠN GẮN BÓ ỨC CHẾ XÃ HỘI

Có những đứa trẻ lớn lên với một kiểu tính cách tưởng như "ngoan ngoãn" – chúng không phản ứng mạnh, không đòi hỏi, dễ nghe lời người lớn, không phàn nàn khi bị tước mất quyền lợi hoặc bị người khác lấn át. Nhưng ẩn dưới sự thuận theo đó có thể là biểu hiện của một...

KHI NGƯỜI LỚN TÈ DẦM

  Góc nhìn thần kinh và sang chấn Tè dầm ở người trưởng thành là một hiện tượng thường bị xem nhẹ hoặc gắn với sự xấu hổ cá nhân, trong khi thực chất, đây có thể là biểu hiện của những rối loạn sâu sắc liên quan đến hệ thần kinh và các trải nghiệm sang chấn. Khi...

“ANH TRAI” LÀ NGƯỜI XÂM HẠI

  Trong nhiều gia đình, “anh trai” thường được gắn với hình ảnh người bảo vệ, người đồng hành, người mà em gái có thể dựa vào. Nhưng có những căn nhà, đằng sau cánh cửa đóng kín, chính người anh ấy lại là kẻ đã bạo hành, xâm hại và phá vỡ hoàn toàn cảm giác an...

XÂM HẠI TÌNH DỤC TRẺ EM -NHỮNG DƯ CHẤN XUYÊN THẾ HỆ

Vụ xâm hại tình dục (XHTD) bé 3 tháng tuổi khiến ai tiếp cận thông tin cũng không khỏi ngỡ ngàng, đau xót vì tình tiết vụ việc và vì nạn nhân còn là trẻ sơ sinh đỏ hỏn. Trong chuyên đề của Báo Phụ nữ TPHCM hôm nay, chuyên gia tâm lý Mia Nguyễn (nhà sáng lập Ladies of...

NGƯỜI KIỂU GẮN BÓ LO ÂU THƯỜNG BỎ TRỊ LIỆU SỚM

Dù những người có kiểu gắn bó lo âu rất khao khát được kết nối, thấu hiểu và đồng hành, họ lại thường là nhóm dễ rời bỏ trị liệu sớm nhất. Điều này thoạt nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng thực chất phản ánh đúng sự phức tạp trong trải nghiệm gắn bó của họ. Người có gắn bó...

BẠN CÓ THẬT SỰ ỔN!

  Người có kiểu gắn bó né tránh thường không dễ nhận ra mình đang mang những tổn thương sâu sắc. Họ giỏi tự xoay xở, quen sống độc lập, thường nói "mọi thứ vẫn ổn", và rất hiếm khi chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác. Thế nhưng, bên dưới vẻ bình thản ấy,...

TRỊ LIỆU TÂM LÝ KHÔNG PHẢI PHÉP MÀU

Trong tưởng tượng của nhiều người, trị liệu tâm lý là nơi chữa lành – nơi tổn thương được lắng nghe, cảm xúc được gọi tên, và quá khứ dần được chuyển hóa. Nhưng trong thực tế, trị liệu không phải là phép màu. Nó không thể thay đổi điều gì nếu thân chủ không muốn –...

“YÊU” ĐỂ THỬ

Có những người phụ nữ bước vào tình yêu không phải để yêu, mà để thử. Thử xem người kia có yêu họ thật lòng không, có đủ kiên nhẫn không, có sẵn lòng chịu đựng những lúc họ lặng im, giận dỗi hay lạnh lùng rút lui. Họ muốn người kia yêu chiều, chứng minh tình yêu, làm...

CHẲNG ĐAM MÊ NÀO LÀ KHÁC THƯỜNG

Trong thế giới muôn màu của cảm xúc và tính dục, có những điều không thể gói gọn trong nhãn dán truyền thống. Một trong số đó là hiện tượng những người đàn ông dị tính – vốn bị hấp dẫn với phụ nữ – lại cảm thấy rung động sâu sắc với những người phụ nữ chuyển giới chưa...

XIN ĐỪNG BỎ EM

Có những người trưởng thành sống trong một thế giới nội tâm bị cuốn chặt bởi nỗi sợ bị bỏ rơi. Dù bề ngoài họ có thể năng động, yêu thương hết mình hay tận tụy trong mối quan hệ, thì sâu bên trong, họ luôn mang theo cảm giác “không đủ”, “không xứng đáng được yêu nếu...