KHI NGƯỜI LỚN TÈ DẦM
KHI NGƯỜI LỚN TÈ DẦM
Góc nhìn thần kinh và sang chấn
Tè dầm ở người trưởng thành là một hiện tượng thường bị xem nhẹ hoặc gắn với sự xấu hổ cá nhân, trong khi thực chất, đây có thể là biểu hiện của những rối loạn sâu sắc liên quan đến hệ thần kinh và các trải nghiệm sang chấn. Khi một người trưởng thành không kiểm soát được việc tiểu tiện – đặc biệt trong giấc ngủ hoặc trong tình huống căng thẳng cao độ – hiện tượng này thường không chỉ là vấn đề tiết niệu, mà còn phản ánh sự rối loạn của hệ thần kinh tự chủ (autonomic nervous system).
Hệ thần kinh tự chủ điều phối các chức năng không ý thức như hô hấp, nhịp tim, tiêu hóa và bài tiết. Ở người có thần kinh khỏe mạnh, hệ thống này giữ vai trò điều hòa giữa phản ứng “chiến đấu hoặc bỏ chạy” (sympathetic) và trạng thái “nghỉ ngơi và phục hồi” (parasympathetic). Tuy nhiên, khi cá nhân trải qua căng thẳng mãn tính hoặc từng chịu đựng sang chấn thời thơ ấu – đặc biệt là những sang chấn sớm, mãnh liệt hoặc kéo dài như bị bạo hành, xâm hại hay bỏ rơi – hệ thần kinh có thể phát triển không ổn định, dẫn đến tình trạng bị “kích hoạt quá mức” hoặc “sụp đổ thần kinh”.
Ở trạng thái cực đoan, thay vì phản ứng với sự nguy hiểm bằng hành động, cơ thể có thể chuyển sang phản ứng “đóng băng” (freeze) hoặc “bất động sợ hãi” (tonic immobility). Phản ứng này có thể bao gồm hiện tượng mất kiểm soát cơ vòng, đặc biệt khi cơ thể bước vào trạng thái phòng vệ sâu không ý thức, giống như khi động vật giả chết để tránh bị kẻ săn mồi phát hiện. Điều này lý giải vì sao một số người trưởng thành có thể tè dầm trong lúc ngủ, hoặc khi gặp kích hoạt tâm lý liên quan đến sang chấn – não bộ và cơ thể đang “diễn lại” cảm giác bất lực và nguy hiểm từ quá khứ, vượt ngoài khả năng kiểm soát của ý chí.
Ngoài ra, sự gián đoạn kết nối giữa vỏ não trước trán (prefrontal cortex) – trung tâm kiểm soát ý thức – và các vùng nguyên thủy hơn như hạch hạnh nhân (amygdala) hoặc thân não khiến khả năng điều tiết cảm xúc và hành vi bị giảm sút. Điều này góp phần lý giải vì sao khi căng thẳng cao độ, người trưởng thành có thể “thoái lui” về trạng thái sinh lý như trẻ nhỏ, bao gồm cả việc tè dầm.
Hiểu hiện tượng này từ góc nhìn thần kinh và sang chấn giúp giảm bớt sự kỳ thị, mở ra cơ hội điều trị hiệu quả hơn thông qua liệu pháp điều hòa thần kinh, trị liệu somatic hoặc trị liệu sang chấn an toàn.
MIA NGUYỄN
Góc nhìn thần kinh và sang chấn
Tè dầm ở người trưởng thành là một hiện tượng thường bị xem nhẹ hoặc gắn với sự xấu hổ cá nhân, trong khi thực chất, đây có thể là biểu hiện của những rối loạn sâu sắc liên quan đến hệ thần kinh và các trải nghiệm sang chấn. Khi một người trưởng thành không kiểm soát được việc tiểu tiện – đặc biệt trong giấc ngủ hoặc trong tình huống căng thẳng cao độ – hiện tượng này thường không chỉ là vấn đề tiết niệu, mà còn phản ánh sự rối loạn của hệ thần kinh tự chủ (autonomic nervous system).
Hệ thần kinh tự chủ điều phối các chức năng không ý thức như hô hấp, nhịp tim, tiêu hóa và bài tiết. Ở người có thần kinh khỏe mạnh, hệ thống này giữ vai trò điều hòa giữa phản ứng “chiến đấu hoặc bỏ chạy” (sympathetic) và trạng thái “nghỉ ngơi và phục hồi” (parasympathetic). Tuy nhiên, khi cá nhân trải qua căng thẳng mãn tính hoặc từng chịu đựng sang chấn thời thơ ấu – đặc biệt là những sang chấn sớm, mãnh liệt hoặc kéo dài như bị bạo hành, xâm hại hay bỏ rơi – hệ thần kinh có thể phát triển không ổn định, dẫn đến tình trạng bị “kích hoạt quá mức” hoặc “sụp đổ thần kinh”.
Ở trạng thái cực đoan, thay vì phản ứng với sự nguy hiểm bằng hành động, cơ thể có thể chuyển sang phản ứng “đóng băng” (freeze) hoặc “bất động sợ hãi” (tonic immobility). Phản ứng này có thể bao gồm hiện tượng mất kiểm soát cơ vòng, đặc biệt khi cơ thể bước vào trạng thái phòng vệ sâu không ý thức, giống như khi động vật giả chết để tránh bị kẻ săn mồi phát hiện. Điều này lý giải vì sao một số người trưởng thành có thể tè dầm trong lúc ngủ, hoặc khi gặp kích hoạt tâm lý liên quan đến sang chấn – não bộ và cơ thể đang “diễn lại” cảm giác bất lực và nguy hiểm từ quá khứ, vượt ngoài khả năng kiểm soát của ý chí.
Ngoài ra, sự gián đoạn kết nối giữa vỏ não trước trán (prefrontal cortex) – trung tâm kiểm soát ý thức – và các vùng nguyên thủy hơn như hạch hạnh nhân (amygdala) hoặc thân não khiến khả năng điều tiết cảm xúc và hành vi bị giảm sút. Điều này góp phần lý giải vì sao khi căng thẳng cao độ, người trưởng thành có thể “thoái lui” về trạng thái sinh lý như trẻ nhỏ, bao gồm cả việc tè dầm.
Hiểu hiện tượng này từ góc nhìn thần kinh và sang chấn giúp giảm bớt sự kỳ thị, mở ra cơ hội điều trị hiệu quả hơn thông qua liệu pháp điều hòa thần kinh, trị liệu somatic hoặc trị liệu sang chấn an toàn.
MIA NGUYỄN
