NGƯỜI ĐI BÊN NGOÀI VÒNG CHIẾN

NGƯỜI ĐI BÊN NGOÀI VÒNG CHIẾN

Chiều nay tôi lại ghé qua mua giúp bà đôi tờ vé số. Mười một năm tôi ở Sài Gòn, bà già mù ấy vẫn miệt mài bán vé số ở các góc đường. Ngày tôi còn đi học, bà ngồi lặng lẽ dưới cái mưa tầm tã, cái nắng bưng đầu ở một góc nhỏ xíu xiu trên đường Chu Văn An, Bình Thạnh. Bẵng đi một thời gian dài, tôi đi làm được bốn năm, bà chuyển sang góc đường Nơ Trang Long – Lê Quang Định. Bà gầy đi nhiều, đen hơn ngày xưa, ngày trước vẫn còn thấy mờ mờ thì nay mắt bà chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Người bà vốn nhỏ, nay lại rút lại thêm, thế giới xung quanh tuyền một màu đen, tiếng mời khách khản đặc và đôi khi bà chẳng còn hơi để rao nữa… Những ngày này, người người che khẩu trang suốt khi ra đường, bà cũng chẳng hay biết gì, ừ thì cũng biết qua là có cái con gây bệnh gì đấy rồi thôi. Vẫn sớm sớm lên xe chú xe ôm lên Sài Gòn, chiều tối mịt mù leo lên xe về lại Bình Dương. Mỗi lần tôi ghé hơi trễ và hỏi sao bà chưa về? Bà lại giương đôi mắt đục ngầu lên hỏi lại mấy giờ rồi? Ngày và đêm với bà còn chẳng mấy khác nhau thì dịch hay không dịch, bà cũng mù mờ chẳng hay biết đến. 

Cả tháng trôi qua dịch Covid-19 làm xôn xao cả thế giới, nhưng ở những góc đường thế này, bà cùng những người đang mê mệt trong giấc ngủ say trên những cây cầu dài, dưới những mái hiên lạnh lẽo, dưới gầm cầu đầy gián và chuột… Hàng ngàn người dường như đang nằm ngoài cuộc chiến của thế giới với kẻ thù không thể nhìn thấy được bằng mắt.  

Vào lúc nhiều người có tiền khác tranh nhau giành giật từng gói mì ở siêu thị, thì họ vẫn ung dung, chầm chậm nhai ổ bánh mì đã nguội từ lâu. Sài Gòn vẫn nhả khói vào bao gương mặt khắc khổ ấy mỗi ngày như mọi ngày, họa may con virus kia lai vãng thì dường như cũng chẳng can hệ gì đến họ.

Ở một góc chợ những hôm đầu tiên của trận dịch, khẩu trang thành một món hàng cực kì khan hiếm, người đàn ông vô gia cư rít từng điếu thuốc dài nhìn người ta xếp hàng từ 1-2h sáng để được mua. Ông ở ngoài sự căng thẳng khi không mua được khẩu trang ấy và đang bị mất giấc ngủ vì sự nhộn nhạo của cái đêm dài đó.

Ông cụ đạp chiếc xe ba gác theo thói quen dừng chân ở quán cơm bình dân quen thuộc mà quên mất rằng gia đình bà chủ quán đã dọn về quê từ hôm qua. Học sinh, sinh viên nghỉ học hết, quán của bà cũng trở nên ế ẩm, tiền mặt bằng trở thành nỗi ám ảnh từng đêm. Ông rầu rầu leo lên xe và ì ạch mang chiếc bụng đói đi kiếm chỗ bán cơm khác, liếc mắt nhìn chiếc bảng “cho thuê mặt bằng” treo chỏng chơ trước cánh cửa sắt im lìm, chỗ bà chủ thường hay nướng thịt vẫn còn đen ám khói cả một góc vỉa hè. 

Nhiều hàng quán ở các trường học cũng đóng cửa im ỉm và người ta đã về quê sạch ráo. Bà cụ nhặt ve chai đi mãi mà chẳng có một cái chai nhựa cho cái giỏ ve chai trống rỗng. Dáng bà lẩn khuất vào con hẻm nhỏ trong khu dân cư, cái đầu xoay qua xoay lại liên hồi, sự khao khát chút đồ người ta vứt đi vẫn long lanh trong đôi mắt vẫn không ngừng kiếm tìm…

Hàng cây điệp vàng vẫn thả đều đặn từng lớp hoa mong manh theo gió rơi xuống mặt đường mà tiếng chổi quét hôm nay chừng như uể oải quá đỗi. 

Màu nắng tháng ba năm nay vẫn chói chang như bao năm trước, ấy vậy mà chẳng sáng được nỗi ảm đạm và lo lắng của bao kiếp người bám trụ giữa lòng Sài Gòn để no ấm ba bữa cơm.

Cơn dịch bệnh sẽ chẳng chừa một ai nếu nó xâm lấn được nhưng họ chẳng có lựa chọn khác ngoài cách đặt mình ra ngoài vòng chiến ấy. Họ chẳng biết buồn tranh giành khẩu trang, chẳng buồn đổ xô đi mua nước rửa tay, diệt khuẩn… như xã hội đang nhốn nháo, rúng động ngoài kia. Khi nhìn gương mặt họ vào những ngày này, dường như chẳng ghi nhận được sự lo lắng vì dịch, vẫn sẽ là câu hỏi nhưng bao ngày: bữa cơm tiếp theo tìm ở đâu? 

Bất chợt tôi thoáng nghĩ, nếu chúng ta hoảng loạn mà tích cực đi tích trữ lương thực vô tội vạ, đến một lúc nào đó vô tình đẩy giá lương thực lên cao vì lòng tham của gian thương, thì người nghèo họ sẽ sống ra sao? 

Sài Gòn nắng vẫn xanh rờn đến bợt bạc, thực sự mong lòng người dẫu có toang bất an cũng đừng quá bất an…

LẠC NHIÊN

Chiều nay tôi lại ghé qua mua giúp bà đôi tờ vé số. Mười một năm tôi ở Sài Gòn, bà già mù ấy vẫn miệt mài bán vé số ở các góc đường. Ngày tôi còn đi học, bà ngồi lặng lẽ dưới cái mưa tầm tã, cái nắng bưng đầu ở một góc nhỏ xíu xiu trên đường Chu Văn An, Bình Thạnh. Bẵng đi một thời gian dài, tôi đi làm được bốn năm, bà chuyển sang góc đường Nơ Trang Long – Lê Quang Định. Bà gầy đi nhiều, đen hơn ngày xưa, ngày trước vẫn còn thấy mờ mờ thì nay mắt bà chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Người bà vốn nhỏ, nay lại rút lại thêm, thế giới xung quanh tuyền một màu đen, tiếng mời khách khản đặc và đôi khi bà chẳng còn hơi để rao nữa… Những ngày này, người người che khẩu trang suốt khi ra đường, bà cũng chẳng hay biết gì, ừ thì cũng biết qua là có cái con gây bệnh gì đấy rồi thôi. Vẫn sớm sớm lên xe chú xe ôm lên Sài Gòn, chiều tối mịt mù leo lên xe về lại Bình Dương. Mỗi lần tôi ghé hơi trễ và hỏi sao bà chưa về? Bà lại giương đôi mắt đục ngầu lên hỏi lại mấy giờ rồi? Ngày và đêm với bà còn chẳng mấy khác nhau thì dịch hay không dịch, bà cũng mù mờ chẳng hay biết đến. 

Cả tháng trôi qua dịch Covid-19 làm xôn xao cả thế giới, nhưng ở những góc đường thế này, bà cùng những người đang mê mệt trong giấc ngủ say trên những cây cầu dài, dưới những mái hiên lạnh lẽo, dưới gầm cầu đầy gián và chuột… Hàng ngàn người dường như đang nằm ngoài cuộc chiến của thế giới với kẻ thù không thể nhìn thấy được bằng mắt.  

Vào lúc nhiều người có tiền khác tranh nhau giành giật từng gói mì ở siêu thị, thì họ vẫn ung dung, chầm chậm nhai ổ bánh mì đã nguội từ lâu. Sài Gòn vẫn nhả khói vào bao gương mặt khắc khổ ấy mỗi ngày như mọi ngày, họa may con virus kia lai vãng thì dường như cũng chẳng can hệ gì đến họ.

Ở một góc chợ những hôm đầu tiên của trận dịch, khẩu trang thành một món hàng cực kì khan hiếm, người đàn ông vô gia cư rít từng điếu thuốc dài nhìn người ta xếp hàng từ 1-2h sáng để được mua. Ông ở ngoài sự căng thẳng khi không mua được khẩu trang ấy và đang bị mất giấc ngủ vì sự nhộn nhạo của cái đêm dài đó.

Ông cụ đạp chiếc xe ba gác theo thói quen dừng chân ở quán cơm bình dân quen thuộc mà quên mất rằng gia đình bà chủ quán đã dọn về quê từ hôm qua. Học sinh, sinh viên nghỉ học hết, quán của bà cũng trở nên ế ẩm, tiền mặt bằng trở thành nỗi ám ảnh từng đêm. Ông rầu rầu leo lên xe và ì ạch mang chiếc bụng đói đi kiếm chỗ bán cơm khác, liếc mắt nhìn chiếc bảng “cho thuê mặt bằng” treo chỏng chơ trước cánh cửa sắt im lìm, chỗ bà chủ thường hay nướng thịt vẫn còn đen ám khói cả một góc vỉa hè. 

Nhiều hàng quán ở các trường học cũng đóng cửa im ỉm và người ta đã về quê sạch ráo. Bà cụ nhặt ve chai đi mãi mà chẳng có một cái chai nhựa cho cái giỏ ve chai trống rỗng. Dáng bà lẩn khuất vào con hẻm nhỏ trong khu dân cư, cái đầu xoay qua xoay lại liên hồi, sự khao khát chút đồ người ta vứt đi vẫn long lanh trong đôi mắt vẫn không ngừng kiếm tìm…

Hàng cây điệp vàng vẫn thả đều đặn từng lớp hoa mong manh theo gió rơi xuống mặt đường mà tiếng chổi quét hôm nay chừng như uể oải quá đỗi. 

Màu nắng tháng ba năm nay vẫn chói chang như bao năm trước, ấy vậy mà chẳng sáng được nỗi ảm đạm và lo lắng của bao kiếp người bám trụ giữa lòng Sài Gòn để no ấm ba bữa cơm.

Cơn dịch bệnh sẽ chẳng chừa một ai nếu nó xâm lấn được nhưng họ chẳng có lựa chọn khác ngoài cách đặt mình ra ngoài vòng chiến ấy. Họ chẳng biết buồn tranh giành khẩu trang, chẳng buồn đổ xô đi mua nước rửa tay, diệt khuẩn… như xã hội đang nhốn nháo, rúng động ngoài kia. Khi nhìn gương mặt họ vào những ngày này, dường như chẳng ghi nhận được sự lo lắng vì dịch, vẫn sẽ là câu hỏi nhưng bao ngày: bữa cơm tiếp theo tìm ở đâu? 

Bất chợt tôi thoáng nghĩ, nếu chúng ta hoảng loạn mà tích cực đi tích trữ lương thực vô tội vạ, đến một lúc nào đó vô tình đẩy giá lương thực lên cao vì lòng tham của gian thương, thì người nghèo họ sẽ sống ra sao? 

Sài Gòn nắng vẫn xanh rờn đến bợt bạc, thực sự mong lòng người dẫu có toang bất an cũng đừng quá bất an…

LẠC NHIÊN

CĂNG CƠ CẢM XÚC TỪ CĂNG THẲNG VÀ SANG CHẤN

  Căng cơ cảm xúc là hiện tượng phổ biến ở nhiều người, đặc biệt trong các bối cảnh căng thẳng kéo dài, sang chấn hoặc rối loạn điều hòa cảm xúc. Khi cảm xúc bị kìm nén hoặc không thể giải phóng đúng cách, cơ thể thường "giữ" lại cảm xúc dưới dạng căng cơ, co...

THÓI QUEN LÀM HÀI LÒNG NGƯỜI KHÁC

  Trong những tình huống bị đe dọa, hệ thần kinh của chúng ta có thể phản ứng theo ba hướng: chiến đấu (fight), bỏ chạy (flight) hoặc đông cứng (freeze). Trong trạng thái đông cứng, cơ thể rơi vào tình trạng bất động - nhịp tim chậm lại, các cơ trở nên tê liệt,...

KHI ĐÀN ÔNG “YẾU SINH LÝ” VÌ TÂM LÝ

  Tình trạng “yếu sinh lý” ở nam giới – đặc biệt là khó cương cứng hoặc xuất tinh sớm khi gần gũi với người mình yêu – thường khiến người trong cuộc cảm thấy xấu hổ, mất tự tin, thậm chí là hoang mang. Tuy nhiên, rất nhiều trường hợp được ghi nhận rằng người đàn...

CĂNG THẲNG MÃN TÍNH VÀ BỆNH CƯỜNG GIÁP

GÓC NHÌN TỔNG THỂ VỀ TÂM – THÂN – KINH Cường giáp (hyperthyroidism) là tình trạng tuyến giáp sản xuất quá mức hormone thyroxine (T4) và triiodothyronine (T3), khiến cơ thể rơi vào trạng thái “tăng tốc” kéo dài. Người bệnh thường gặp các triệu chứng như hồi hộp, mất...

KHI BẠN YÊU MỘT NGƯỜI “ÁI KỶ”

Yêu một người mắc rối loạn nhân cách ái kỷ (Narcissistic Personality Disorder – NPD) không chỉ là một hành trình đầy mâu thuẫn và tổn thương, mà còn có thể khiến bạn đánh mất chính mình. Mối quan hệ ấy có thể bắt đầu bằng sự quyến rũ mạnh mẽ – bạn cảm thấy được chú ý,...

PHÂN LY – KHI NỖI ĐAU TRỞ NÊN “BÌNH THƯỜNG”

​ Có những người sống qua đau khổ mà không hề biết rằng mình đang đau. Không phải vì nỗi đau nhỏ bé hay dễ chịu – mà vì họ đã sống quá lâu trong nó, đến mức cảm giác ấy trở thành điều "bình thường", quen thuộc như hơi thở. Đó là biểu hiện sâu sắc của hiện tượng phân...

NHỮNG KẺ THÍCH “GIẢI CỨU” HÔN NHÂN NGƯỜI KHÁC

  Rối loạn nhân cách là một nhóm các dạng suy nghĩ, hành vi và cảm xúc không linh hoạt, cứng nhắc, gây ra nhiều khó khăn trong quan hệ cá nhân và xã hội. Các loại rối loạn nhân cách như rối loạn nhân cách phụ thuộc, rối loạn nhân cách ranh giới (borderline...

HỘI CHỨNG “CON ÔNG CHÁU CHA”

"Hội chứng con ông cháu cha" là cách nói phổ biến ở Việt Nam để chỉ những người trẻ được sinh ra trong gia đình có địa vị, quyền lực hoặc tài sản giàu có, từ đó nhận được nhiều đặc quyền, bảo bọc quá mức, thậm chí có thể được “trải đường” để thành công. Đây là hiện...

CUỘC ĐỜI LÀ MỘT SÂN KHẤU KHÔNG HỒI KẾT

  Với những người mang đặc điểm của rối loạn nhân cách kịch tính (Histrionic Personality Disorder – HPD), cuộc sống thường được cảm nhận như một sân khấu rộng lớn, nơi họ luôn là nhân vật chính, là trung tâm của mọi ánh nhìn. Họ thường có nhu cầu thể hiện bản...

TRẦM CẢM CƯỜI Ở NGƯỜI TRẺ

  Khi nụ cười che giấu tổn thương Trầm cảm cười (smiling depression) là một hiện tượng tâm lý đặc biệt, khi người mắc trầm cảm vẫn thể hiện ra ngoài một vẻ mặt vui vẻ, lạc quan, năng động. Họ mỉm cười, làm việc, giao tiếp như một người “ổn” – nhưng sâu bên trong...

NAM GIỚI VÀ HÀNH VI TỰ HỦY HOẠI MÌNH

  Căng thẳng và sang chấn là hai trạng thái có khả năng âm thầm định hình hành vi, đặc biệt là ở những người mang trong mình nhiều niềm tin tiêu cực về bản thân. Ở nhiều nam giới, khi đối mặt với áp lực quá mức từ công việc, mối quan hệ, hoặc sự kỳ vọng xã hội về...

CĂNG CƠ CẢM XÚC TỪ CĂNG THẲNG VÀ SANG CHẤN

  Căng cơ cảm xúc là hiện tượng phổ biến ở nhiều người, đặc biệt trong các bối cảnh căng thẳng kéo dài, sang chấn hoặc rối loạn điều hòa cảm xúc. Khi cảm xúc bị kìm nén hoặc không thể giải phóng đúng cách, cơ thể thường "giữ" lại cảm xúc dưới dạng căng cơ, co...

TẠI SAO TA ĐÔNG CỨNG

  Tại sao ta “đông cứng” và cố làm hài lòng người khác khi lớn lên trong môi trường không an toàn Khi chúng ta sống trong một môi trường đầy căng thẳng như gia đình có bạo hành, la mắng, kiểm soát hoặc bị bỏ mặc, cơ thể và não bộ sẽ dần hình thành những cách đặc...

THÓI QUEN LÀM HÀI LÒNG NGƯỜI KHÁC

  Trong những tình huống bị đe dọa, hệ thần kinh của chúng ta có thể phản ứng theo ba hướng: chiến đấu (fight), bỏ chạy (flight) hoặc đông cứng (freeze). Trong trạng thái đông cứng, cơ thể rơi vào tình trạng bất động - nhịp tim chậm lại, các cơ trở nên tê liệt,...

LẠC NỘI MẠC TỬ CUNG VÀ CĂNG THẲNG MÃN TÍNH

  Khi cơ thể không còn là nơi an toàn Lạc nội mạc tử cung không chỉ là một bệnh phụ khoa. Đó là một trải nghiệm sống toàn thân, toàn tâm – nơi người phụ nữ không chỉ đối mặt với cơn đau thể xác kéo dài, mà còn sống chung với nỗi bất an, mệt mỏi, và cảm giác cô...

HỘI CHỨNG NHỮNG ĐỨA TRẺ “ZOOMBIE”

  Khi mạng xã hội làm trầm trọng thêm ADHD Trong vài năm trở lại đây, thuật ngữ “hội chứng những đứa trẻ zombie” được sử dụng để mô tả hình ảnh những đứa trẻ trở nên đờ đẫn, mất khả năng tập trung, và phản ứng chậm chạp sau thời gian dài tiếp xúc với màn hình,...

KHI XẤU HỔ TRUYỀN TỪ MẸ SANG CON GÁI

  Trong quá trình làm việc trị liệu với phụ nữ, một trong những điều khiến người ta day dứt nhất không phải là những tổn thương cụ thể, mà là cảm giác xấu hổ bám rễ vào tận sâu bên trong. Nhiều phụ nữ mang trong mình cảm giác rằng sự tồn tại của họ là một điều...

KHI ĐÀN ÔNG “YẾU SINH LÝ” VÌ TÂM LÝ

  Tình trạng “yếu sinh lý” ở nam giới – đặc biệt là khó cương cứng hoặc xuất tinh sớm khi gần gũi với người mình yêu – thường khiến người trong cuộc cảm thấy xấu hổ, mất tự tin, thậm chí là hoang mang. Tuy nhiên, rất nhiều trường hợp được ghi nhận rằng người đàn...

CĂNG THẲNG MÃN TÍNH VÀ BỆNH CƯỜNG GIÁP

GÓC NHÌN TỔNG THỂ VỀ TÂM – THÂN – KINH Cường giáp (hyperthyroidism) là tình trạng tuyến giáp sản xuất quá mức hormone thyroxine (T4) và triiodothyronine (T3), khiến cơ thể rơi vào trạng thái “tăng tốc” kéo dài. Người bệnh thường gặp các triệu chứng như hồi hộp, mất...

U NANG VÀ CĂNG THẲNG MÃN TÍNH

  NHÌN NHẬN TỪ MÔ HÌNH TÂM – THÂN – KINH U nang buồng trứng là tình trạng khá phổ biến ở phụ nữ, đặc biệt trong độ tuổi sinh sản. Phần lớn u nang lành tính, nhưng trong một số trường hợp, chúng có thể gây rối loạn nội tiết, đau vùng chậu, rối loạn kinh nguyệt...