NHỮNG “MAMABOY” VÀ “PAPAGIRL” KHÔNG THỂ YÊU

NHỮNG “MAMABOY” VÀ “PAPAGIRL” KHÔNG THỂ YÊU

Có những người đàn ông và đàn bà trưởng thành, nhưng trái tim kiên định và những cảm xúc thân mật của họ chỉ thuộc về cha mẹ. Bước vào thế giới tình yêu đôi lứa, họ vẫn còn trong trạng thái của một đứa trẻ từ chối việc làm một người vợ, một người chồng, hay trở thành cha mẹ của những đứa trẻ họ sinh ra. Điều họ muốn là được yêu thương vô điều kiện và không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào. 

Em không phải là mẹ anh 

Ở cái xóm nhỏ ven thành phố, người ta nhắc đến Tuấn Hào là nghĩ ngay đến anh chàng chỉ biết có mẹ. Đứa nào trong xóm hỗn hào, lười biếng, là ngay lặp tức các bà mẹ bảo lại coi thằng Hào mà bắt chước: “Con nhà người ta” ba mươi mấy tuổi đầu, ngày đi làm cơ quan, chiều về là lụi hụi phụ mẹ nấu cơm, chở mẹ đi chơi, khóc cười cùng mẹ thấy mà ham. 

Được biết, Hào là con trai út trong gia đình bốn anh chị em. Hào được mang cho gia đình khác nuôi khi anh chưa tròn ba tuổi. Đến tuổi mười ba, mẹ đón anh về sống chung sau khi ba qua đời và anh chị em khác đã lập gia lập thất. Từ đó, sự trưởng thành của anh đều gắn liền với hình bóng của mẹ và đương nhiên chuyện tình yêu hôn nhân cũng không ngoại lệ. Một ngày, có cô giáo tên là Mỹ Liên để lòng thương anh, mẹ chị lại sợ “ Yêu gì cái thằng mê mẹ hơn mê vợ, không sợ sao con”. Chị bảo mê rượu, mê cờ bạc hay mê gái mới sợ, đằng này anh thương mẹ thì có gì phải lo.

Cả hai làm quen được thời gian, nhờ sự lo lắng, quan tâm tận tình của Liên làm Hào cảm mến, nên anh xin phép mẹ tiến đến hôn nhân. Nhìn bề ngoài thì gia đình họ rất êm ấm, nhưng đằng sau là một câu chuyện khó nói. Hào chỉ quan hệ với vợ ở đêm tân hôn, từ đó trở về sau, người chồng chưa từng thêm lần nào chạm tới vợ. Mỗi bữa cơm Liên nấu, Hào tỏa ra không hài lòng, anh bảo rằng phải nấu giống như cách mẹ nấu, mới ngon. Có những đêm giật mình tỉnh giấc, Liên lại thấy Hào mang những thứ đồ chơi mẹ tặng lúc còn nhỏ ra chơi rồi cười khúc khích. Cũng nhiều đêm sau đó anh tránh ngủ cùng vợ với lý do cần không gian yên tĩnh  cho riêng mình.

Mỗi lần vợ chồng cãi nhau, hành động đầu tiên là Hào gọi cho mẹ, có lần anh khóc như một đứa trẻ chỉ muốn mẹ dỗ dành. Dần dần, Liên nhận ra, Hào cần mẹ hơn là vợ. Đối với Hào cô chỉ là một người chị hoặc người mẹ thứ hai không hơn không kém. Người phải chịu trách nhiệm cho mọi nhu cầu của anh mà không cần có bất kỳ sự kết nối hay thân mật nào về tình cảm. Bởi, tận sâu trong linh hồn anh đã dành hết tình cảm cho mẹ của mình.

Để giải quyết nhu cầu sinh lý, Hào nuôi dưỡng thói quen tìm đến tiệm massage để được các cô gái lạ chạm vào thể xác. Tự dưng lúc đó anh thấy mình được là đàn ông mà không còn là một đứa trẻ, được khám phá và được chơi với chính mình mà không phải bị kiểm soát, sợ hãi hay bất an. Anh không muốn mình ngoan mãi, nhưng hư cũng phải trong khuôn khổ. Anh biện hộ là mình chẳng làm gì sai với vợ, Hào vẫn chu cấp tiền và làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người con có hiếu. 

Cha ơi, con chẳng muốn lấy chồng

Mỗi buổi chiều tan học, cha Tịnh Nhi lại đạp xe lên phố đón con gái về. Từ khi còn nhỏ, Nhi đã bám dính lấy cha mà không chịu gần mẹ. Cha cô đặc biệt yêu chiều cô, đến mức không chỉ chị của Nhi mà mẹ cô còn ghen tị với mối quan hệ của hai cha con. 

Người cha cứ muốn con gái mãi ở bên cạnh mình, không muốn cô kết hôn và rời xa gia đình. Còn với Tịnh Nhi, có một người cha thương yêu mình như vậy thì cần gì một người đàn ông khác bên cạnh. Có lần cha còn bực mình khi thấy mấy anh chàng mới lớn theo rủ rê con gái hẹn hò. Lạ một đều là ông không chỉ muốn bảo vệ con mà còn có chút so sánh khi nghĩ đến những người con trai khác sao biết cách thương con gái bằng mình.

Bước qua tuổi ba mươi lăm, Tịnh Nhi không có ý định kết hôn nhưng rồi cô gặp Mạnh Thảo – một đồng nghiệp cùng cơ quan và gật đầu đồng ý lấy anh trong dòng nước mắt ngắn dài của cha khi phải xa con gái. Sau khi sống cùng chồng, Nhi cảm thấy mình không thể dung hòa thói quen sinh hoạt khác nhau, đặc biệt cô không thoải mái khi phải chăm lo cho chồng. Trong mắt cô cha là tất cả, cha đáp ứng mọi yêu cầu của con gái, san sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống. Cô xem cha là bạn, là tri kỷ, là người anh hùng, là tình yêu lớn nhất đời mình khiến lòng cô chẳng thể bao dung thêm bất kỳ một người đàn ông nào khác. Dần dần đến nhìn mặt chồng cô cũng ghét và tránh né luôn cả chuyện vợ chồng. 

Đúng thực Tịnh Nhi muốn mình là “con gái của cha” mãi mãi, cô chẳng có chút tâm trí nào nghĩ đến tình yêu đôi lứa. Càng được cha yêu thương, cô càng “nghiện” và phụ thuộc vào tình yêu đó một cách mù quáng. Cha nổi giận hay ghen tị khi con gái không nghe lời mình. Mối quan hệ cộng sinh giữa cha và con gái đã vô hiệu hóa cái động lực đi tìm tình yêu của Nhi. Cần gì, cô đã có cha yêu mình vô điều kiện, sẽ không có người chồng nào có thể mang đến tình yêu lớn lao như vậy. Cuối cùng, kết hôn với người lạ khiến cô có cảm giác tội lỗi khi phải rời xa cha và thất vọng về chồng khi phải thầm so sánh anh với những gì cha làm dành cho mình.

Tách biệt và độc lập để thành công trong hôn nhân

Con gái lệ thuộc quá mức vào cha, con trai lệ thuộc quá mức vào mẹ rất khó độc lập và tách rời khỏi cha mẹ để xây dựng một gia đình lành mạnh, hạnh phúc. Tình yêu kỳ lạ này khác với tình yêu của những ông bố bà mẹ khác ở chỗ là đứa con dẫu có trưởng thành cũng không thể có tiếng nói. Con cái trở thành người thay thế hay người bạn đời bất đắc dĩ của cha, của mẹ. Một khi cha mẹ có ý định giải tỏa sự cô đơn, trống trải , thất vọng trong cuộc sống hôn nhân của mình lên con cái. Khi đó con cái không chỉ là con cái. Chúng sống với cái bóng của cha mẹ, mãi mãi không có chỗ cho hạnh phúc cá nhân. Chúng đồng hóa việc làm vui lòng cha mẹ với hạnh phúc của mình.  

Những đứa con trai của mẹ như Tuấn Hào và con gái của cha như Tịnh Nhi không thể độc lập và ly khai khỏi tình cảm với cha mẹ thường hay gặp khó khăn trong tình yêu đôi lứa. Sự gia trưởng, cực đoan, bạo lực và không quan tâm đến vợ con cũng một phần là do sự cộng sinh quá mức với người mẹ mang lại. Những đứa con trai không đủ mạnh mẽ bên trong tâm hồn thường sử dụng sức mạnh bên ngoài, hoặc tự cho mình cái quyền làm tổn thương người khác như một cách để thể hiện bản thân có giá trị, thuộc về.

Để không bị những định mệnh hay cái chúng ta gọi là số phận ảnh hưởng đến hạnh phúc cá nhân thì bản thân mỗi người con phải sống thật tốt cuộc đời của mình, biết cách phụng dưỡng tôn trọng cha mẹ nhưng xin đừng giao cuộc đời mình cho cha mẹ. Thành công trong hôn nhân của con cái sẽ đến khi cha mẹ dám để con mình rời đi. Và dù cuộc sống hôn nhân có bôn ba ra sao, thì chính tình yêu và sự tôn trọng của cha mẹ dành cho nhau sẽ là món quà vô cùng ý nghĩa dành cho con mình sau này.

MIA NGUYỄN

Có những người đàn ông và đàn bà trưởng thành, nhưng trái tim kiên định và những cảm xúc thân mật của họ chỉ thuộc về cha mẹ. Bước vào thế giới tình yêu đôi lứa, họ vẫn còn trong trạng thái của một đứa trẻ từ chối việc làm một người vợ, một người chồng, hay trở thành cha mẹ của những đứa trẻ họ sinh ra. Điều họ muốn là được yêu thương vô điều kiện và không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào. 

Em không phải là mẹ anh 

Ở cái xóm nhỏ ven thành phố, người ta nhắc đến Tuấn Hào là nghĩ ngay đến anh chàng chỉ biết có mẹ. Đứa nào trong xóm hỗn hào, lười biếng, là ngay lặp tức các bà mẹ bảo lại coi thằng Hào mà bắt chước: “Con nhà người ta” ba mươi mấy tuổi đầu, ngày đi làm cơ quan, chiều về là lụi hụi phụ mẹ nấu cơm, chở mẹ đi chơi, khóc cười cùng mẹ thấy mà ham. 

Được biết, Hào là con trai út trong gia đình bốn anh chị em. Hào được mang cho gia đình khác nuôi khi anh chưa tròn ba tuổi. Đến tuổi mười ba, mẹ đón anh về sống chung sau khi ba qua đời và anh chị em khác đã lập gia lập thất. Từ đó, sự trưởng thành của anh đều gắn liền với hình bóng của mẹ và đương nhiên chuyện tình yêu hôn nhân cũng không ngoại lệ. Một ngày, có cô giáo tên là Mỹ Liên để lòng thương anh, mẹ chị lại sợ “ Yêu gì cái thằng mê mẹ hơn mê vợ, không sợ sao con”. Chị bảo mê rượu, mê cờ bạc hay mê gái mới sợ, đằng này anh thương mẹ thì có gì phải lo.

Cả hai làm quen được thời gian, nhờ sự lo lắng, quan tâm tận tình của Liên làm Hào cảm mến, nên anh xin phép mẹ tiến đến hôn nhân. Nhìn bề ngoài thì gia đình họ rất êm ấm, nhưng đằng sau là một câu chuyện khó nói. Hào chỉ quan hệ với vợ ở đêm tân hôn, từ đó trở về sau, người chồng chưa từng thêm lần nào chạm tới vợ. Mỗi bữa cơm Liên nấu, Hào tỏa ra không hài lòng, anh bảo rằng phải nấu giống như cách mẹ nấu, mới ngon. Có những đêm giật mình tỉnh giấc, Liên lại thấy Hào mang những thứ đồ chơi mẹ tặng lúc còn nhỏ ra chơi rồi cười khúc khích. Cũng nhiều đêm sau đó anh tránh ngủ cùng vợ với lý do cần không gian yên tĩnh  cho riêng mình.

Mỗi lần vợ chồng cãi nhau, hành động đầu tiên là Hào gọi cho mẹ, có lần anh khóc như một đứa trẻ chỉ muốn mẹ dỗ dành. Dần dần, Liên nhận ra, Hào cần mẹ hơn là vợ. Đối với Hào cô chỉ là một người chị hoặc người mẹ thứ hai không hơn không kém. Người phải chịu trách nhiệm cho mọi nhu cầu của anh mà không cần có bất kỳ sự kết nối hay thân mật nào về tình cảm. Bởi, tận sâu trong linh hồn anh đã dành hết tình cảm cho mẹ của mình.

Để giải quyết nhu cầu sinh lý, Hào nuôi dưỡng thói quen tìm đến tiệm massage để được các cô gái lạ chạm vào thể xác. Tự dưng lúc đó anh thấy mình được là đàn ông mà không còn là một đứa trẻ, được khám phá và được chơi với chính mình mà không phải bị kiểm soát, sợ hãi hay bất an. Anh không muốn mình ngoan mãi, nhưng hư cũng phải trong khuôn khổ. Anh biện hộ là mình chẳng làm gì sai với vợ, Hào vẫn chu cấp tiền và làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người con có hiếu. 

Cha ơi, con chẳng muốn lấy chồng

Mỗi buổi chiều tan học, cha Tịnh Nhi lại đạp xe lên phố đón con gái về. Từ khi còn nhỏ, Nhi đã bám dính lấy cha mà không chịu gần mẹ. Cha cô đặc biệt yêu chiều cô, đến mức không chỉ chị của Nhi mà mẹ cô còn ghen tị với mối quan hệ của hai cha con. 

Người cha cứ muốn con gái mãi ở bên cạnh mình, không muốn cô kết hôn và rời xa gia đình. Còn với Tịnh Nhi, có một người cha thương yêu mình như vậy thì cần gì một người đàn ông khác bên cạnh. Có lần cha còn bực mình khi thấy mấy anh chàng mới lớn theo rủ rê con gái hẹn hò. Lạ một đều là ông không chỉ muốn bảo vệ con mà còn có chút so sánh khi nghĩ đến những người con trai khác sao biết cách thương con gái bằng mình.

Bước qua tuổi ba mươi lăm, Tịnh Nhi không có ý định kết hôn nhưng rồi cô gặp Mạnh Thảo – một đồng nghiệp cùng cơ quan và gật đầu đồng ý lấy anh trong dòng nước mắt ngắn dài của cha khi phải xa con gái. Sau khi sống cùng chồng, Nhi cảm thấy mình không thể dung hòa thói quen sinh hoạt khác nhau, đặc biệt cô không thoải mái khi phải chăm lo cho chồng. Trong mắt cô cha là tất cả, cha đáp ứng mọi yêu cầu của con gái, san sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống. Cô xem cha là bạn, là tri kỷ, là người anh hùng, là tình yêu lớn nhất đời mình khiến lòng cô chẳng thể bao dung thêm bất kỳ một người đàn ông nào khác. Dần dần đến nhìn mặt chồng cô cũng ghét và tránh né luôn cả chuyện vợ chồng. 

Đúng thực Tịnh Nhi muốn mình là “con gái của cha” mãi mãi, cô chẳng có chút tâm trí nào nghĩ đến tình yêu đôi lứa. Càng được cha yêu thương, cô càng “nghiện” và phụ thuộc vào tình yêu đó một cách mù quáng. Cha nổi giận hay ghen tị khi con gái không nghe lời mình. Mối quan hệ cộng sinh giữa cha và con gái đã vô hiệu hóa cái động lực đi tìm tình yêu của Nhi. Cần gì, cô đã có cha yêu mình vô điều kiện, sẽ không có người chồng nào có thể mang đến tình yêu lớn lao như vậy. Cuối cùng, kết hôn với người lạ khiến cô có cảm giác tội lỗi khi phải rời xa cha và thất vọng về chồng khi phải thầm so sánh anh với những gì cha làm dành cho mình.

Tách biệt và độc lập để thành công trong hôn nhân

Con gái lệ thuộc quá mức vào cha, con trai lệ thuộc quá mức vào mẹ rất khó độc lập và tách rời khỏi cha mẹ để xây dựng một gia đình lành mạnh, hạnh phúc. Tình yêu kỳ lạ này khác với tình yêu của những ông bố bà mẹ khác ở chỗ là đứa con dẫu có trưởng thành cũng không thể có tiếng nói. Con cái trở thành người thay thế hay người bạn đời bất đắc dĩ của cha, của mẹ. Một khi cha mẹ có ý định giải tỏa sự cô đơn, trống trải , thất vọng trong cuộc sống hôn nhân của mình lên con cái. Khi đó con cái không chỉ là con cái. Chúng sống với cái bóng của cha mẹ, mãi mãi không có chỗ cho hạnh phúc cá nhân. Chúng đồng hóa việc làm vui lòng cha mẹ với hạnh phúc của mình.  

Những đứa con trai của mẹ như Tuấn Hào và con gái của cha như Tịnh Nhi không thể độc lập và ly khai khỏi tình cảm với cha mẹ thường hay gặp khó khăn trong tình yêu đôi lứa. Sự gia trưởng, cực đoan, bạo lực và không quan tâm đến vợ con cũng một phần là do sự cộng sinh quá mức với người mẹ mang lại. Những đứa con trai không đủ mạnh mẽ bên trong tâm hồn thường sử dụng sức mạnh bên ngoài, hoặc tự cho mình cái quyền làm tổn thương người khác như một cách để thể hiện bản thân có giá trị, thuộc về.

Để không bị những định mệnh hay cái chúng ta gọi là số phận ảnh hưởng đến hạnh phúc cá nhân thì bản thân mỗi người con phải sống thật tốt cuộc đời của mình, biết cách phụng dưỡng tôn trọng cha mẹ nhưng xin đừng giao cuộc đời mình cho cha mẹ. Thành công trong hôn nhân của con cái sẽ đến khi cha mẹ dám để con mình rời đi. Và dù cuộc sống hôn nhân có bôn ba ra sao, thì chính tình yêu và sự tôn trọng của cha mẹ dành cho nhau sẽ là món quà vô cùng ý nghĩa dành cho con mình sau này.

MIA NGUYỄN

NỖI ĐAU BỊ TỪ CHỐI

  Rejection Sensitivity Dysphoria (RSD) – là một trạng thái tâm lý đặc trưng bởi sự nhạy cảm cực độ với việc bị từ chối, chỉ trích hoặc cảm giác không được chấp nhận. Đối với những người mắc RSD, những tín hiệu xã hội nhỏ nhặt – như ánh mắt lơ đãng của người...

MÌNH KHÔNG XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG

Cảm giác “mình không xứng đáng được yêu thương” không hình thành trong một sớm một chiều. Nó là hệ quả của một hành trình dài – một hành trình đầy im lặng, cô đơn và bị bỏ rơi từ thời thơ ấu. Với nhiều người, cảm giác ấy bắt nguồn từ việc lớn lên trong một môi trường...

KẺ LẠC LOÀI TRONG THẾ GIỚI NHIỀU TIẾNG ĐỘNG

  Người mắc rối loạn nhân cách Schizoid là những cá thể trầm lặng, sống bên lề xã hội như những chiếc lá rơi ngoài cơn gió. Họ không mưu cầu danh vọng, cũng không khao khát được gắn kết trong các mối quan hệ. Với họ, thế giới riêng – yên tĩnh, khép kín và tự tại...

ÁI KỶ VÀ SỰ HỦY HOẠI CẢM XÚC

  Người mắc chứng ái kỷ thường khiến người khác bị cuốn vào một thế giới đầy hỗn loạn và tổn thương. Họ là những kẻ luôn khao khát được ngưỡng mộ, được xem là trung tâm của mọi sự chú ý. Đằng sau vẻ ngoài tự tin, quyến rũ và thành công là một cái tôi mong manh...

CẬN THỊ TƯƠNG LAI

  Trong thế giới hiện đại đầy áp lực và nhiệm vụ chồng chất, kỹ năng quản lý thời gian và kiểm soát bản thân là yếu tố then chốt để thành công. Tuy nhiên, với người lớn mắc ADHD (Rối loạn tăng động giảm chú ý), những kỹ năng này không chỉ đơn giản là vấn đề thiếu...

ADHD VÀ PHỔ TỰ KỶ Ở NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH

  ADHD (Rối loạn tăng động giảm chú ý) và Phổ Tự kỷ (Autism Spectrum Disorder – ASD) thường được xem là những chẩn đoán dành cho trẻ em, nhưng trên thực tế, đây là những khác biệt thần kinh tồn tại suốt đời. Ở người trưởng thành, ADHD và tự kỷ có thể tiếp tục ảnh...

PHỔ TỰ KỶ Ở NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH

  Rối loạn phổ tự kỷ (Autism Spectrum Disorder - ASD) là một tình trạng phát triển thần kinh tồn tại suốt đời, ảnh hưởng đến cách cá nhân cảm nhận, tương tác xã hội, giao tiếp và xử lý thông tin. Khi nói đến người lớn trong phổ tự kỷ, chúng ta cần vượt qua các...

NỖI ĐAU BỊ TỪ CHỐI

  Rejection Sensitivity Dysphoria (RSD) – là một trạng thái tâm lý đặc trưng bởi sự nhạy cảm cực độ với việc bị từ chối, chỉ trích hoặc cảm giác không được chấp nhận. Đối với những người mắc RSD, những tín hiệu xã hội nhỏ nhặt – như ánh mắt lơ đãng của người...

NHỮNG NGƯỜI LÍNH TRỞ VỀ SAU CUỘC CHIẾN

Rối loạn căng thẳng hậu sang chấn (PTSD) là một trong những hậu quả tâm lý nặng nề nhất mà những người lính phải đối mặt sau chiến tranh. Khi trở về từ chiến trường, họ không chỉ mang theo vết thương trên cơ thể mà còn là những ký ức kinh hoàng ám ảnh dai dẳng: tiếng...

HỦY HOẠI NGƯỜI TA YÊU THƯƠNG

  Có một nghịch lý đau lòng trong đời sống tâm lý: chúng ta đôi khi làm tổn thương chính những người mình yêu thương nhất. Không phải vì chúng ta không yêu họ, mà bởi vì những vết thương chưa lành trong ta chưa từng được thấu hiểu. Và trong cơn vô thức của đau...

CÁI BÓNG DƯỚNG ĐÔI MẮT MẸ

Có những người mẹ không bao giờ nhìn thấy con gái mình như một con người độc lập. Họ chỉ nhìn thấy bản thân mình – phản chiếu qua đôi mắt đứa con. Trong những mối quan hệ như thế, người mẹ mang đặc điểm ái kỷ thường coi con gái là phần kéo dài của chính mình: không...

MÌNH KHÔNG XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG

Cảm giác “mình không xứng đáng được yêu thương” không hình thành trong một sớm một chiều. Nó là hệ quả của một hành trình dài – một hành trình đầy im lặng, cô đơn và bị bỏ rơi từ thời thơ ấu. Với nhiều người, cảm giác ấy bắt nguồn từ việc lớn lên trong một môi trường...

LIMERENCE – TÌNH YÊU HOANG ĐƯỜNG

Limerence không phải là tình yêu – ít nhất không phải thứ tình yêu chín chắn, trưởng thành mà con người vẫn kiếm tìm trong những mối quan hệ sâu sắc. Đó là một trạng thái tâm lý đặc biệt, nơi cảm xúc không chỉ dâng cao mà còn trở nên ám ảnh. Người ta bị cuốn vào một...

NHỮNG KẺ NGOẠI TÌNH KHÔNG XẤU HỔ

  Không phải ai ngoại tình cũng hối hận. Có những người bước vào mối quan hệ ngoài luồng một cách ngang nhiên, không chút áy náy. Họ không cảm thấy có lỗi, cũng chẳng cho rằng mình làm điều gì sai trái. Thậm chí, họ còn tìm đủ lý do để biện minh, tự cho mình...

LẰN RANH YÊU THƯƠNG VÀ THÙ HẬN

  Rối loạn nhân cách ranh giới (Borderline Personality Disorder – BPD) là một trong những dạng rối loạn cảm xúc phức tạp và dễ gây hiểu lầm nhất. Những người mang đặc điểm này thường sống trong trạng thái cảm xúc cực đoan, nơi yêu và ghét, gắn bó và ruồng bỏ,...