SANG CHẤN THAY ĐỔI CHÚNG TA THẾ NÀO?

SANG CHẤN THAY ĐỔI CHÚNG TA THẾ NÀO?

Khi an toàn và là chính mình lại trở thành điều nguy hiểm

Sang chấn không chỉ là những ký ức về một sự kiện đau thương; nó là cách mà toàn bộ hệ thần kinh của chúng ta học cách tồn tại trong một thế giới từng không an toàn. Với những người từng trải qua sang chấn — đặc biệt là khi nó xảy ra từ thời thơ ấu — cảm giác an toàn và việc “là chính mình” không còn mang nghĩa tích cực. Trái lại, chúng có thể kích hoạt sự bất an sâu sắc.

Khi họ cố gắng thư giãn, thả lỏng hoặc chỉ đơn giản ngồi trong im lặng, cơ thể thường phản ứng dữ dội với cảm giác bất ổn. Sự yên tĩnh, thay vì đem lại dễ chịu, lại khiến não bộ cảm nhận như một mối đe dọa đang rình rập. Đây không phải là phản ứng có ý thức — mà là cách hệ thần kinh, vốn đã được lập trình để cảnh giác cao độ, phản hồi với trạng thái thiếu kích thích.

Tương tự, khi họ thử sống thật với bản thân, không cố gắng làm hài lòng người khác hay không giữ những vai diễn từng giúp họ sinh tồn trong môi trường sang chấn, cảm giác tự ghét bỏ, xấu hổ, không xứng đáng sẽ trỗi dậy mãnh liệt. Trong trạng thái đó, “ở bên trong chính mình” là điều không thể chịu nổi.

Lý do là vì trong suốt thời gian dài, đồng hóa với nhu cầu, mong đợi của người khác hoặc giữ bản thân luôn bận rộn là chiến lược giúp họ tránh né những cảm xúc bị kìm nén. Khi những “chiến lược sống sót” này được tạm dừng, các lớp phòng vệ sẽ hạ xuống, và cảm xúc thô sơ như sợ hãi, tội lỗi, cô lập sẽ tràn lên. Não bộ không phân biệt hiện tại đã an toàn; nó chỉ nhận diện “không làm gì”, “không đóng vai” là tín hiệu nguy hiểm, kích hoạt vùng PAG và phản ứng phòng vệ tự động.

Chính vì vậy, con đường chữa lành sang chấn không thể bắt đầu từ các phương pháp nhận thức đơn thuần (talk therapy). Trước tiên, cần giúp cơ thể từng bước cảm nhận lại sự an toàn thông qua các phương pháp trị liệu cảm giác-vận động (somatic). Khi cơ thể ổn định và cảm thấy an toàn, hệ thần kinh mới có thể mở ra không gian để tiếp cận và xử lý những tầng sâu hơn của cảm xúc và nhận thức.

Chữa lành sang chấn không phải là hành trình “nghĩ tích cực hơn”, mà là hành trình rất cụ thể — nơi cơ thể cần được cảm nhận lại sự an toàn từng chút một. Để rồi từ đó, chúng ta mới có thể thật sự an trú trong chính mình mà không còn sợ hãi. Có lẽ, bước đầu tiên không phải là “cố thay đổi”, mà là học cách lắng nghe và hiểu rằng những phản ứng sâu thẳm trong cơ thể không phải là sự yếu đuối — mà là dấu vết của những gì ta đã từng sống sót qua.

Vậy, nếu hôm nay bạn nhận ra rằng thư giãn hay là chính mình khiến bạn bất an, hãy thử hỏi nhẹ nhàng: “Liệu cơ thể mình đã từng có cơ hội được cảm thấy an toàn chưa?” — có thể, từ câu hỏi ấy, một cánh cửa chữa lành sẽ từ từ mở ra.

 

MIA NGUYỄN

 

Khi an toàn và là chính mình lại trở thành điều nguy hiểm

Sang chấn không chỉ là những ký ức về một sự kiện đau thương; nó là cách mà toàn bộ hệ thần kinh của chúng ta học cách tồn tại trong một thế giới từng không an toàn. Với những người từng trải qua sang chấn — đặc biệt là khi nó xảy ra từ thời thơ ấu — cảm giác an toàn và việc “là chính mình” không còn mang nghĩa tích cực. Trái lại, chúng có thể kích hoạt sự bất an sâu sắc.

Khi họ cố gắng thư giãn, thả lỏng hoặc chỉ đơn giản ngồi trong im lặng, cơ thể thường phản ứng dữ dội với cảm giác bất ổn. Sự yên tĩnh, thay vì đem lại dễ chịu, lại khiến não bộ cảm nhận như một mối đe dọa đang rình rập. Đây không phải là phản ứng có ý thức — mà là cách hệ thần kinh, vốn đã được lập trình để cảnh giác cao độ, phản hồi với trạng thái thiếu kích thích.

Tương tự, khi họ thử sống thật với bản thân, không cố gắng làm hài lòng người khác hay không giữ những vai diễn từng giúp họ sinh tồn trong môi trường sang chấn, cảm giác tự ghét bỏ, xấu hổ, không xứng đáng sẽ trỗi dậy mãnh liệt. Trong trạng thái đó, “ở bên trong chính mình” là điều không thể chịu nổi.

Lý do là vì trong suốt thời gian dài, đồng hóa với nhu cầu, mong đợi của người khác hoặc giữ bản thân luôn bận rộn là chiến lược giúp họ tránh né những cảm xúc bị kìm nén. Khi những “chiến lược sống sót” này được tạm dừng, các lớp phòng vệ sẽ hạ xuống, và cảm xúc thô sơ như sợ hãi, tội lỗi, cô lập sẽ tràn lên. Não bộ không phân biệt hiện tại đã an toàn; nó chỉ nhận diện “không làm gì”, “không đóng vai” là tín hiệu nguy hiểm, kích hoạt vùng PAG và phản ứng phòng vệ tự động.

Chính vì vậy, con đường chữa lành sang chấn không thể bắt đầu từ các phương pháp nhận thức đơn thuần (talk therapy). Trước tiên, cần giúp cơ thể từng bước cảm nhận lại sự an toàn thông qua các phương pháp trị liệu cảm giác-vận động (somatic). Khi cơ thể ổn định và cảm thấy an toàn, hệ thần kinh mới có thể mở ra không gian để tiếp cận và xử lý những tầng sâu hơn của cảm xúc và nhận thức.

Chữa lành sang chấn không phải là hành trình “nghĩ tích cực hơn”, mà là hành trình rất cụ thể — nơi cơ thể cần được cảm nhận lại sự an toàn từng chút một. Để rồi từ đó, chúng ta mới có thể thật sự an trú trong chính mình mà không còn sợ hãi. Có lẽ, bước đầu tiên không phải là “cố thay đổi”, mà là học cách lắng nghe và hiểu rằng những phản ứng sâu thẳm trong cơ thể không phải là sự yếu đuối — mà là dấu vết của những gì ta đã từng sống sót qua.

Vậy, nếu hôm nay bạn nhận ra rằng thư giãn hay là chính mình khiến bạn bất an, hãy thử hỏi nhẹ nhàng: “Liệu cơ thể mình đã từng có cơ hội được cảm thấy an toàn chưa?” — có thể, từ câu hỏi ấy, một cánh cửa chữa lành sẽ từ từ mở ra.

 

MIA NGUYỄN

RỐI LOẠN GẮN BÓ LO ÂU

Gắn bó (attachment) là nhu cầu sinh tồn cốt lõi của con người, hình thành từ những năm đầu đời khi trẻ tương tác với người chăm sóc chính. Tuy nhiên, khi mối gắn bó này bị gián đoạn hoặc tổn thương – như trong trường hợp trẻ bị cha mẹ bỏ mặc cho ông bà nuôi, hoặc...

“THIẾU HIỂU BIẾT” NUÔI DƯỠNG XÂM HẠI TÌNH DỤC TRẺ EM

Ở Việt Nam, nhiều hành vi được xem là yêu thương hay chăm sóc trẻ – như thay đồ, tắm chung, đùa giỡn vùng kín, xoa bụng, nựng má, hôn môi, dọa nạt hay để trẻ đi vệ sinh nơi công cộng – thực chất đang xâm phạm ranh giới thân thể của trẻ. Sự thiếu hiểu biết của người...

KHI YÊU LÀ MUỐN LO GIỮ VÀ SỢ MẤT

Rối loạn gắn bó lo âu (anxious attachment) không phải là một tính cách yếu đuối hay yêu sai cách, mà là một chiến lược sinh tồn hình thành từ những sang chấn gắn bó đầu đời. Những người có kiểu gắn bó này thường yêu rất sâu, rất thật, nhưng cũng luôn thấy bất an, lo...

RỐI LOẠN GẮN BÓ LO ÂU

  Gắn bó (attachment) là nhu cầu sinh tồn cốt lõi của con người, hình thành từ những năm đầu đời khi trẻ tương tác với người chăm sóc chính. Tuy nhiên, khi mối gắn bó này bị gián đoạn hoặc tổn thương – như trong trường hợp trẻ bị cha mẹ bỏ mặc cho ông bà nuôi,...

RỐI LOẠN GẮN BÓ, SANG CHẤN VÀ SINH HỌC THẦN KINH

Rối loạn gắn bó, sang chấn và sinh học thần kinh: Khi hệ thần kinh học cách sống mà không cần kết nối Gắn bó là một trong những nhu cầu cơ bản và bẩm sinh của con người. Ngay từ khi mới sinh, não bộ và hệ thần kinh đã được lập trình để tìm kiếm sự an toàn thông qua...

RỐI LOẠN GẮN BÓ LO ÂU

Gắn bó (attachment) là nhu cầu sinh tồn cốt lõi của con người, hình thành từ những năm đầu đời khi trẻ tương tác với người chăm sóc chính. Tuy nhiên, khi mối gắn bó này bị gián đoạn hoặc tổn thương – như trong trường hợp trẻ bị cha mẹ bỏ mặc cho ông bà nuôi, hoặc...

“THIẾU HIỂU BIẾT” NUÔI DƯỠNG XÂM HẠI TÌNH DỤC TRẺ EM

Ở Việt Nam, nhiều hành vi được xem là yêu thương hay chăm sóc trẻ – như thay đồ, tắm chung, đùa giỡn vùng kín, xoa bụng, nựng má, hôn môi, dọa nạt hay để trẻ đi vệ sinh nơi công cộng – thực chất đang xâm phạm ranh giới thân thể của trẻ. Sự thiếu hiểu biết của người...

KHI YÊU LÀ MUỐN LO GIỮ VÀ SỢ MẤT

Rối loạn gắn bó lo âu (anxious attachment) không phải là một tính cách yếu đuối hay yêu sai cách, mà là một chiến lược sinh tồn hình thành từ những sang chấn gắn bó đầu đời. Những người có kiểu gắn bó này thường yêu rất sâu, rất thật, nhưng cũng luôn thấy bất an, lo...

NGƯỜI YÊU DỰ BỊ

Không ai sinh ra đã muốn làm “người yêu dự bị”, nhưng nhiều người lại rơi vào vai trò ấy một cách vô thức, thậm chí lặp lại nó trong nhiều mối quan hệ khác nhau. Họ không chủ đích yêu người có đôi, cũng chẳng mưu cầu việc mãi đứng phía sau, chịu đựng, nhường nhịn và...

RỐI LOẠN GẮN BÓ LO ÂU

  Gắn bó (attachment) là nhu cầu sinh tồn cốt lõi của con người, hình thành từ những năm đầu đời khi trẻ tương tác với người chăm sóc chính. Tuy nhiên, khi mối gắn bó này bị gián đoạn hoặc tổn thương – như trong trường hợp trẻ bị cha mẹ bỏ mặc cho ông bà nuôi,...

RỐI LOẠN GẮN BÓ, SANG CHẤN VÀ SINH HỌC THẦN KINH

Rối loạn gắn bó, sang chấn và sinh học thần kinh: Khi hệ thần kinh học cách sống mà không cần kết nối Gắn bó là một trong những nhu cầu cơ bản và bẩm sinh của con người. Ngay từ khi mới sinh, não bộ và hệ thần kinh đã được lập trình để tìm kiếm sự an toàn thông qua...

CƠ THỂ, NÃO BỘ VÀ SỰ GỢI NHỚ HAM MUỐN

  Phản ứng tình dục là một quá trình tinh vi, không chỉ diễn ra ở cơ quan sinh dục mà là sự cộng hưởng giữa thân thể, cảm xúc, ký ức và nhận thức. Trong nhiều trường hợp, người trưởng thành – đặc biệt là những ai từng trải qua sang chấn, trầm cảm, căng thẳng kéo...

KHI TÌNH YÊU, SỰ TÔN TRỌNG KHÔNG LÀM TA HAM MUỐN

  Tính dục không đơn thuần là phản ứng sinh học, mà là một cấu trúc tâm lý phức tạp được định hình bởi cảm xúc, trải nghiệm cá nhân, chuẩn mực xã hội và các tầng sâu của vô thức. Một hiện tượng thường bị hiểu lầm là: vì sao nhiều nam giới gặp khó khăn trong việc...

HỘI CHỨNG JEREMY – KHI TÌNH BẠN TRỞ NÊN ĐE DỌA

  Trong các mối quan hệ xã hội, đặc biệt là giữa bạn bè, chúng ta thường tin rằng tình cảm chân thành sẽ là nguồn hỗ trợ lớn lao trên hành trình phát triển cá nhân. Tuy nhiên, có những trường hợp mà chính bạn thân – người tưởng như luôn đồng hành – lại trở thành...

KHI CON GÁI LỚN LÊN THIẾU VẮNG CHA

  Đối với nhiều cô gái, hình ảnh người cha là hình mẫu đầu tiên về sự an toàn, nâng đỡ và giới hạn. Khi sự hiện diện ấy bị thiếu vắng – do cha bỏ đi, nghiện ngập, thờ ơ, hoặc chết sớm – đứa trẻ không chỉ mất đi một người thân mà còn mất đi điểm tựa đầu tiên để...