“QUẠI” ƠI, CON THÈM XÔI “DỊ”

“QUẠI” ƠI, CON THÈM XÔI “DỊ”

 

Mưa đã bước vào mùa. Ngồi dưới hiên phòng trọ, trời âm u, mưa Sài Gòn dầm dề trêu người trên phố. Má gọi lên hỏi: “Cuối tuần con có về không để má mua ba khía cho mà ăn?”. 

Vậy là tôi cắp giỏ về quê ngay sáng sớm thứ bảy. 

Con đường về quê từ khi có hai cây cầu lớn đỡ nhọc nhằn hơn hẳn. Hai năm đầu lên Sài Gòn, mỗi bận đi về phải qua hai bến bắc Rạch Miễu và bắc Hàm Luông dài dằng dặc mà ngao ngán, lười biếng về nhà. Ba má chờ mòn mỏi đâm ra giận hờn. Ngày đó trẻ người non dại, không hiểu chuyện cứ vin vào cái lý đường xa, bất tiện này kia mà cãi, khiến ba má buồn. Sau này chợt nhận ra, khi mình lớn khôn dần, những tháng ngày còn được về thăm và nhìn thấy ba má đã dần ngắn lại. Bây giờ cách tuần là ráo riết về nhà. 

Có lẽ chỉ khi va chạm cuộc sống nhiều, khi cái đầu nhỏ bé đã có nhiều hạt sạn của lo toan, mệt mỏi, hoài nghi thì mới nhìn thấy rõ ràng: một mái nhà lá đơn sơ với ba má, với sông nước, vườn tược, bể cá, gà vịt, chó mèo… chỉ vậy thôi nhưng lòng bình yên đến lạ. 

Trưa nằm lim dim, má phe phẩy cây quạt nan (mùa hè ở quê tôi thường hay bị cúp điện). Má bảo: “Thứ 6 tuần sau, giỗ đầu của ngoại, con có về được không?“. Tôi dạ khẽ. Má nhắm nhẹ mắt lại, cố dằn không cho nước mắt chảy ra và vẫn phe phẩy quạt. Cây quạt nan cũ kĩ rồi mà má tiếc hoài không dám bỏ. Cán của nó đã rệu rã, má lấy mấy thanh tre kẹp vào rồi quấn dây nilon cho cứng lại. Má bảo kỉ vật của ngoại tôi, người đi, mộ còn chưa phải tô vôi lại, bỏ sao cho đành. 

Ông nội mất lúc tôi còn khá nhỏ, chưa hiểu được sự phân ly tử biệt ra làm sao để mà rơi nước mắt nhớ thương. Bà nội, ông ngoại đều mất sớm, tôi không may mắn được gặp dù chỉ một lần. Vậy nên, bà ngoại là người duy nhất tôi bám dính ngoài ba má. Tôi ngủ với ngoại từ bé cho đến lớp 11. Bà cháu ngủ trên bộ li-văng. Mùa hè, ngày cũng như đêm, hễ cúp điện, bà lại quạt tay cho tôi ngủ. Gió khe khẽ lay lay mái tóc mai hai bà cháu, ngoại bảo tôi nhắm mắt nằm im để không bị đổ mồ hôi. Đôi khi tôi giật mình vì “hết gió”, mở mắt thấy ngoại đang ngủ gục, tay còn nắm khư khư cán quạt. Tôi trở người, động đậy, vậy là ngoại thức giấc và gió lại man mát thổi trên lưng tôi… 

Đến những ngày tháng ngoại bắt đầu quên đi nhiều thứ, ngoại dần dà chẳng nhận ra tôi nữa. Nhưng hễ tôi chìa cây quạt là bà tự khắc cầm lên và quạt cho tôi. Dường như đó là một thói quen của yêu thương nằm sâu trong tiềm thức của bà. 

Tuổi thơ của tôi may mắn có ngoại trong khoảng trời ký ức của mình. Nhớ đến ngoại, tôi sẽ nhớ đến những chiếc bánh cam, bánh còng, xôi vị, kẹo the đủ màu, những chiếc gối dồn bông gòn trắng, những chiếc áo bà ba được may bằng tay mà đường may thẳng thớm không thua gì máy may và những chiếc quạt nan của ngoại.

Lúc nhỏ bà thường hay ghẹo tôi “bà Ngoại có mùi gì hả Bé?”, tôi vừa ôm bà, vừa cười ngặt ngẽo, vừa trả lời oang oang “Bà “quại” có mùi xôi “dị!” và ngoại lại mắng yêu “Tổ cha mày, chỉ có ăn là giỏi”.

Giỗ ngoại năm nay, thể nào má cũng sẽ làm một ít xôi vị, màu xanh nhàn nhạt của lá dứa, vị hồi và mè thơm lẫn với mùi lá chuối tươi. Má học từ ngoại nhưng không bao giờ cho ra được mùi vị như ngoại làm. Tôi không thể diễn tả bằng lời được, có lẽ nó thuộc về cảm giác quen thuộc nơi đầu lưỡi. Tôi yêu bà như yêu mùi xôi vị không lẫn với ai được ấy.

Má kể rằng ngoại lo cho tôi đủ thứ từ lúc sinh ra. Ngoại sợ con gái mà mũi hếch sau này gả chồng má phải bù. Thế là ngoại hơ hai ngón tay trên lửa than ấm ấm rồi vuốt sống mũi cho tôi, mỗi ngày hai lượt. Sợ tôi không có lông mày, ngoại cạo rồi lấy cuống trầu vẽ lên, để sau này chân mày tôi cong cong như lá liễu. Không có ngoại, chắc tôi cũng không đi đứng được bình thường. Má bảo ngoại chịu nóng hơ hai bàn tay trên lửa than rồi nắn bàn chân nhỏ của tôi vì nó bị vẹo lúc sinh ra. Ngày đó má phải đi dạy trở lại khi chưa hết kì nghỉ hậu sản để kiếm tiền, tôi cứ vậy lăn lóc với ngoại. Ngoại vừa làm khuy áo, luôn tà áo dài vừa chăm cháu. Mỗi bận kể lại, má đều khóc. Những ngày nghèo khổ, ngoại thèm tô hủ tiếu ở quán mà chẳng dám mua vì tiếc tiền, để dành cho cháu.

Ngày ngoại mất, tôi đi làm ở xa. Trở về nhà trong một cảm giác bơ vơ khôn tả, dẫu biết ngoại đi thanh thản, nhẹ nhàng sau khi uống ly sữa ấm má pha và hôn má một cái thật dài.

Thoắt một cái đã giáp năm.

Tôi nằm bất động nhớ về những ngày xưa, thật xưa… Một giọng trẻ con ngọng nghịu vọng về trong giấc mơ trưa: “Bà “quại” ơi, con thèm xôi “dị” rồi!”. Tôi giật mình mở mắt mơ màng, gió từ chiếc quạt nan đang lay lay mái tóc mai. Cơn mơ màng kéo dài khiến tôi cảm giác như mùi của ngoại, của xôi vị thơm thơm hương hoa hồi phảng phất đâu đây. Và bàn tay đang cầm chiếc quạt kia chừng như bàn tay gầy guộc, nổi những cọng gân xanh của ngoại. Tôi choàng tỉnh, nghẹn ngào chấp nhận rằng khoảng trời ký ức xôi vị của tôi đã thực sự mất đi một người cùng nắm giữ.

Tôi quay người, lặng lẽ lau hai hàng nước mắt. Nằm kế bên, má vẫn chưa chợp mắt được giây nào…

LẠC NHIÊN

Mưa đã bước vào mùa. Ngồi dưới hiên phòng trọ, trời âm u, mưa Sài Gòn dầm dề trêu người trên phố. Má gọi lên hỏi: “Cuối tuần con có về không để má mua ba khía cho mà ăn?”. 

Vậy là tôi cắp giỏ về quê ngay sáng sớm thứ bảy. 

Con đường về quê từ khi có hai cây cầu lớn đỡ nhọc nhằn hơn hẳn. Hai năm đầu lên Sài Gòn, mỗi bận đi về phải qua hai bến bắc Rạch Miễu và bắc Hàm Luông dài dằng dặc mà ngao ngán, lười biếng về nhà. Ba má chờ mòn mỏi đâm ra giận hờn. Ngày đó trẻ người non dại, không hiểu chuyện cứ vin vào cái lý đường xa, bất tiện này kia mà cãi, khiến ba má buồn. Sau này chợt nhận ra, khi mình lớn khôn dần, những tháng ngày còn được về thăm và nhìn thấy ba má đã dần ngắn lại. Bây giờ cách tuần là ráo riết về nhà. 

Có lẽ chỉ khi va chạm cuộc sống nhiều, khi cái đầu nhỏ bé đã có nhiều hạt sạn của lo toan, mệt mỏi, hoài nghi thì mới nhìn thấy rõ ràng: một mái nhà lá đơn sơ với ba má, với sông nước, vườn tược, bể cá, gà vịt, chó mèo… chỉ vậy thôi nhưng lòng bình yên đến lạ. 

Trưa nằm lim dim, má phe phẩy cây quạt nan (mùa hè ở quê tôi thường hay bị cúp điện). Má bảo: “Thứ 6 tuần sau, giỗ đầu của ngoại, con có về được không?“. Tôi dạ khẽ. Má nhắm nhẹ mắt lại, cố dằn không cho nước mắt chảy ra và vẫn phe phẩy quạt. Cây quạt nan cũ kĩ rồi mà má tiếc hoài không dám bỏ. Cán của nó đã rệu rã, má lấy mấy thanh tre kẹp vào rồi quấn dây nilon cho cứng lại. Má bảo kỉ vật của ngoại tôi, người đi, mộ còn chưa phải tô vôi lại, bỏ sao cho đành. 

Ông nội mất lúc tôi còn khá nhỏ, chưa hiểu được sự phân ly tử biệt ra làm sao để mà rơi nước mắt nhớ thương. Bà nội, ông ngoại đều mất sớm, tôi không may mắn được gặp dù chỉ một lần. Vậy nên, bà ngoại là người duy nhất tôi bám dính ngoài ba má. Tôi ngủ với ngoại từ bé cho đến lớp 11. Bà cháu ngủ trên bộ li-văng. Mùa hè, ngày cũng như đêm, hễ cúp điện, bà lại quạt tay cho tôi ngủ. Gió khe khẽ lay lay mái tóc mai hai bà cháu, ngoại bảo tôi nhắm mắt nằm im để không bị đổ mồ hôi. Đôi khi tôi giật mình vì “hết gió”, mở mắt thấy ngoại đang ngủ gục, tay còn nắm khư khư cán quạt. Tôi trở người, động đậy, vậy là ngoại thức giấc và gió lại man mát thổi trên lưng tôi… 

Đến những ngày tháng ngoại bắt đầu quên đi nhiều thứ, ngoại dần dà chẳng nhận ra tôi nữa. Nhưng hễ tôi chìa cây quạt là bà tự khắc cầm lên và quạt cho tôi. Dường như đó là một thói quen của yêu thương nằm sâu trong tiềm thức của bà. 

Tuổi thơ của tôi may mắn có ngoại trong khoảng trời ký ức của mình. Nhớ đến ngoại, tôi sẽ nhớ đến những chiếc bánh cam, bánh còng, xôi vị, kẹo the đủ màu, những chiếc gối dồn bông gòn trắng, những chiếc áo bà ba được may bằng tay mà đường may thẳng thớm không thua gì máy may và những chiếc quạt nan của ngoại.

Lúc nhỏ bà thường hay ghẹo tôi “bà Ngoại có mùi gì hả Bé?”, tôi vừa ôm bà, vừa cười ngặt ngẽo, vừa trả lời oang oang “Bà “quại” có mùi xôi “dị!” và ngoại lại mắng yêu “Tổ cha mày, chỉ có ăn là giỏi”.

Giỗ ngoại năm nay, thể nào má cũng sẽ làm một ít xôi vị, màu xanh nhàn nhạt của lá dứa, vị hồi và mè thơm lẫn với mùi lá chuối tươi. Má học từ ngoại nhưng không bao giờ cho ra được mùi vị như ngoại làm. Tôi không thể diễn tả bằng lời được, có lẽ nó thuộc về cảm giác quen thuộc nơi đầu lưỡi. Tôi yêu bà như yêu mùi xôi vị không lẫn với ai được ấy.

Má kể rằng ngoại lo cho tôi đủ thứ từ lúc sinh ra. Ngoại sợ con gái mà mũi hếch sau này gả chồng má phải bù. Thế là ngoại hơ hai ngón tay trên lửa than ấm ấm rồi vuốt sống mũi cho tôi, mỗi ngày hai lượt. Sợ tôi không có lông mày, ngoại cạo rồi lấy cuống trầu vẽ lên, để sau này chân mày tôi cong cong như lá liễu. Không có ngoại, chắc tôi cũng không đi đứng được bình thường. Má bảo ngoại chịu nóng hơ hai bàn tay trên lửa than rồi nắn bàn chân nhỏ của tôi vì nó bị vẹo lúc sinh ra. Ngày đó má phải đi dạy trở lại khi chưa hết kì nghỉ hậu sản để kiếm tiền, tôi cứ vậy lăn lóc với ngoại. Ngoại vừa làm khuy áo, luôn tà áo dài vừa chăm cháu. Mỗi bận kể lại, má đều khóc. Những ngày nghèo khổ, ngoại thèm tô hủ tiếu ở quán mà chẳng dám mua vì tiếc tiền, để dành cho cháu.

Ngày ngoại mất, tôi đi làm ở xa. Trở về nhà trong một cảm giác bơ vơ khôn tả, dẫu biết ngoại đi thanh thản, nhẹ nhàng sau khi uống ly sữa ấm má pha và hôn má một cái thật dài.

Thoắt một cái đã giáp năm.

Tôi nằm bất động nhớ về những ngày xưa, thật xưa… Một giọng trẻ con ngọng nghịu vọng về trong giấc mơ trưa: “Bà “quại” ơi, con thèm xôi “dị” rồi!”. Tôi giật mình mở mắt mơ màng, gió từ chiếc quạt nan đang lay lay mái tóc mai. Cơn mơ màng kéo dài khiến tôi cảm giác như mùi của ngoại, của xôi vị thơm thơm hương hoa hồi phảng phất đâu đây. Và bàn tay đang cầm chiếc quạt kia chừng như bàn tay gầy guộc, nổi những cọng gân xanh của ngoại. Tôi choàng tỉnh, nghẹn ngào chấp nhận rằng khoảng trời ký ức xôi vị của tôi đã thực sự mất đi một người cùng nắm giữ.

Tôi quay người, lặng lẽ lau hai hàng nước mắt. Nằm kế bên, má vẫn chưa chợp mắt được giây nào…

LẠC NHIÊN

NỖI SỢ Ở MỘT MÌNH

  Nỗi sợ ở một mình không đơn thuần là cảm giác cô đơn thoáng qua, mà với nhiều người trưởng thành, đó là một nỗi hoảng loạn hiện sinh – cảm giác như chính sự sống bị đe dọa khi không có ai bên cạnh. Những người sợ tách biệt khỏi gia đình, bạn đời hay người họ...

TẠI SAO KHÔNG THOÁT RA MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠI?

  Trong những mối quan hệ có yếu tố thao túng và lạm dụng – dù là về cảm xúc hay thể xác – người mang đặc điểm ái kỷ thường sử dụng một chiến lược rất đặc trưng: trao rồi rút tình cảm một cách thất thường. Lúc thì vồ vập, yêu thương nồng nhiệt, khiến người kia...

NGHIỆN CỜ BẠC – HÀNH VI TỰ HỦY HOẠI IM LẶNG

Nghiện cờ bạc không đơn thuần là một thói quen xấu hay biểu hiện của sự “yếu đuối”. Nó là một dạng rối loạn hành vi, có cơ chế thần kinh và tâm lý tương tự như nghiện chất kích thích. Tuy nhiên, do thiếu hiểu biết và nhiều định kiến xã hội, cờ bạc vẫn thường bị coi là...

HỘI CHỨNG MUNCHAUSEN BY PROXY

  Hội chứng Munchausen by proxy (MBP) là một rối loạn tâm thần hiếm gặp nhưng nguy hiểm, trong đó người chăm sóc – thường là mẹ – cố ý gây tổn thương thể chất hoặc tinh thần cho con cái nhằm thu hút sự quan tâm, lòng thương xót và sự ngưỡng mộ từ người khác. Hành...

CĂNG THẲNG CẤP TÍNH

  Căng thẳng cấp tính là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi đối diện với nguy hiểm hoặc sự kiện gây sang chấn. Ở giai đoạn này, hệ thần kinh tự động kích hoạt phản ứng chiến đấu, bỏ chạy hoặc đóng băng (fight, flight, freeze), với sự tham gia sâu của vùng PAG...

NGƯỜI LỚN ADHD VỚI CĂNG THẲNG, SANG CHẤN

Người lớn ADHD: Căng thẳng, Sang chấn và Hành trình phục hồi Người lớn có rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) thường phải đối mặt với mức căng thẳng cao hơn người điển hình và khi trải qua sang chấn, quá trình hồi phục của họ cũng phức tạp và kéo dài hơn. Điều này...

SANG CHẤN THAY ĐỔI CHÚNG TA THẾ NÀO?

Khi an toàn và là chính mình lại trở thành điều nguy hiểm Sang chấn không chỉ là những ký ức về một sự kiện đau thương; nó là cách mà toàn bộ hệ thần kinh của chúng ta học cách tồn tại trong một thế giới từng không an toàn. Với những người từng trải qua sang chấn —...

NGƯỜI THÔNG MINH CHỐNG LẠI MÌNH KHI TRẦM CẢM

Tại sao người thông minh lại tự chống lại bản thân khi bị trầm cảm, lo âu, và có nguy cơ tự hại cao hơn? Nhiều người cho rằng có trí thông minh cao (IQ cao) sẽ giúp con người dễ vượt qua các vấn đề tâm lý như trầm cảm hay lo âu. Thế nhưng thực tế lại cho thấy điều...

NAM GIỚI VÀ CĂNG THẲNG MÃN TÍNH

  Ai trong chúng ta cũng từng trải qua căng thẳng, nhưng với nam giới, cách họ đối mặt với căng thẳng kéo dài (căng thẳng mãn tính) lại rất khác biệt — và đôi khi khá âm thầm. Thay vì nói ra cảm xúc hoặc tìm kiếm sự hỗ trợ, nhiều người đàn ông lại chọn cách im...

NAM GIỚI VÀ HÀNH VI TỰ HỦY HOẠI MÌNH

  Căng thẳng và sang chấn là hai trạng thái có khả năng âm thầm định hình hành vi, đặc biệt là ở những người mang trong mình nhiều niềm tin tiêu cực về bản thân. Ở nhiều nam giới, khi đối mặt với áp lực quá mức từ công việc, mối quan hệ, hoặc sự kỳ vọng xã hội về...

CĂNG CƠ CẢM XÚC TỪ CĂNG THẲNG VÀ SANG CHẤN

  Căng cơ cảm xúc là hiện tượng phổ biến ở nhiều người, đặc biệt trong các bối cảnh căng thẳng kéo dài, sang chấn hoặc rối loạn điều hòa cảm xúc. Khi cảm xúc bị kìm nén hoặc không thể giải phóng đúng cách, cơ thể thường "giữ" lại cảm xúc dưới dạng căng cơ, co...

TẠI SAO TA ĐÔNG CỨNG

  Tại sao ta “đông cứng” và cố làm hài lòng người khác khi lớn lên trong môi trường không an toàn Khi chúng ta sống trong một môi trường đầy căng thẳng như gia đình có bạo hành, la mắng, kiểm soát hoặc bị bỏ mặc, cơ thể và não bộ sẽ dần hình thành những cách đặc...

LẠC NỘI MẠC TỬ CUNG VÀ CĂNG THẲNG MÃN TÍNH

  Khi cơ thể không còn là nơi an toàn Lạc nội mạc tử cung không chỉ là một bệnh phụ khoa. Đó là một trải nghiệm sống toàn thân, toàn tâm – nơi người phụ nữ không chỉ đối mặt với cơn đau thể xác kéo dài, mà còn sống chung với nỗi bất an, mệt mỏi, và cảm giác cô...

HỘI CHỨNG NHỮNG ĐỨA TRẺ “ZOOMBIE”

  Khi mạng xã hội làm trầm trọng thêm ADHD Trong vài năm trở lại đây, thuật ngữ “hội chứng những đứa trẻ zombie” được sử dụng để mô tả hình ảnh những đứa trẻ trở nên đờ đẫn, mất khả năng tập trung, và phản ứng chậm chạp sau thời gian dài tiếp xúc với màn hình,...

KHI XẤU HỔ TRUYỀN TỪ MẸ SANG CON GÁI

  Trong quá trình làm việc trị liệu với phụ nữ, một trong những điều khiến người ta day dứt nhất không phải là những tổn thương cụ thể, mà là cảm giác xấu hổ bám rễ vào tận sâu bên trong. Nhiều phụ nữ mang trong mình cảm giác rằng sự tồn tại của họ là một điều...

KHI ĐÀN ÔNG “YẾU SINH LÝ” VÌ TÂM LÝ

  Tình trạng “yếu sinh lý” ở nam giới – đặc biệt là khó cương cứng hoặc xuất tinh sớm khi gần gũi với người mình yêu – thường khiến người trong cuộc cảm thấy xấu hổ, mất tự tin, thậm chí là hoang mang. Tuy nhiên, rất nhiều trường hợp được ghi nhận rằng người đàn...

CĂNG THẲNG MÃN TÍNH VÀ BỆNH CƯỜNG GIÁP

GÓC NHÌN TỔNG THỂ VỀ TÂM – THÂN – KINH Cường giáp (hyperthyroidism) là tình trạng tuyến giáp sản xuất quá mức hormone thyroxine (T4) và triiodothyronine (T3), khiến cơ thể rơi vào trạng thái “tăng tốc” kéo dài. Người bệnh thường gặp các triệu chứng như hồi hộp, mất...

U NANG VÀ CĂNG THẲNG MÃN TÍNH

  NHÌN NHẬN TỪ MÔ HÌNH TÂM – THÂN – KINH U nang buồng trứng là tình trạng khá phổ biến ở phụ nữ, đặc biệt trong độ tuổi sinh sản. Phần lớn u nang lành tính, nhưng trong một số trường hợp, chúng có thể gây rối loạn nội tiết, đau vùng chậu, rối loạn kinh nguyệt...

KHI BẠN YÊU MỘT NGƯỜI “ÁI KỶ”

Yêu một người mắc rối loạn nhân cách ái kỷ (Narcissistic Personality Disorder – NPD) không chỉ là một hành trình đầy mâu thuẫn và tổn thương, mà còn có thể khiến bạn đánh mất chính mình. Mối quan hệ ấy có thể bắt đầu bằng sự quyến rũ mạnh mẽ – bạn cảm thấy được chú ý,...

PHÂN LY – KHI NỖI ĐAU TRỞ NÊN “BÌNH THƯỜNG”

​ Có những người sống qua đau khổ mà không hề biết rằng mình đang đau. Không phải vì nỗi đau nhỏ bé hay dễ chịu – mà vì họ đã sống quá lâu trong nó, đến mức cảm giác ấy trở thành điều "bình thường", quen thuộc như hơi thở. Đó là biểu hiện sâu sắc của hiện tượng phân...

NỖI SỢ Ở MỘT MÌNH

  Nỗi sợ ở một mình không đơn thuần là cảm giác cô đơn thoáng qua, mà với nhiều người trưởng thành, đó là một nỗi hoảng loạn hiện sinh – cảm giác như chính sự sống bị đe dọa khi không có ai bên cạnh. Những người sợ tách biệt khỏi gia đình, bạn đời hay người họ...

TẠI SAO KHÔNG THOÁT RA MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠI?

  Trong những mối quan hệ có yếu tố thao túng và lạm dụng – dù là về cảm xúc hay thể xác – người mang đặc điểm ái kỷ thường sử dụng một chiến lược rất đặc trưng: trao rồi rút tình cảm một cách thất thường. Lúc thì vồ vập, yêu thương nồng nhiệt, khiến người kia...

NGHIỆN CỜ BẠC – HÀNH VI TỰ HỦY HOẠI IM LẶNG

Nghiện cờ bạc không đơn thuần là một thói quen xấu hay biểu hiện của sự “yếu đuối”. Nó là một dạng rối loạn hành vi, có cơ chế thần kinh và tâm lý tương tự như nghiện chất kích thích. Tuy nhiên, do thiếu hiểu biết và nhiều định kiến xã hội, cờ bạc vẫn thường bị coi là...

NHỮNG KẺ PHÁ HOẠI TỔ CHỨC CHUYÊN NGHIỆP

Trong môi trường làm việc, không khó để bắt gặp những người âm thầm hoặc công khai phá vỡ cấu trúc chung – chia rẽ nội bộ, lan truyền tin đồn, thụ động-aggressive trong công việc. Họ không hẳn là “người xấu” theo nghĩa đơn giản, mà thường là những cá nhân mang trong...

HỘI CHỨNG MUNCHAUSEN BY PROXY

  Hội chứng Munchausen by proxy (MBP) là một rối loạn tâm thần hiếm gặp nhưng nguy hiểm, trong đó người chăm sóc – thường là mẹ – cố ý gây tổn thương thể chất hoặc tinh thần cho con cái nhằm thu hút sự quan tâm, lòng thương xót và sự ngưỡng mộ từ người khác. Hành...

LIỆU PHÁP HỆ THỐNG GIA ĐÌNH BÊN TRONG

Liệu pháp Hệ thống Gia đình Bên trong (Internal Family Systems – IFS) là một phương pháp trị liệu tâm lý được phát triển bởi tiến sĩ Richard Schwartz vào đầu những năm 1980. Khi làm việc với thân chủ, ông nhận thấy rằng trong mỗi người không chỉ có một "cái tôi" thống...

CĂNG THẲNG CẤP TÍNH

  Căng thẳng cấp tính là phản ứng tự nhiên của cơ thể khi đối diện với nguy hiểm hoặc sự kiện gây sang chấn. Ở giai đoạn này, hệ thần kinh tự động kích hoạt phản ứng chiến đấu, bỏ chạy hoặc đóng băng (fight, flight, freeze), với sự tham gia sâu của vùng PAG...

NGƯỜI LỚN ADHD VỚI CĂNG THẲNG, SANG CHẤN

Người lớn ADHD: Căng thẳng, Sang chấn và Hành trình phục hồi Người lớn có rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) thường phải đối mặt với mức căng thẳng cao hơn người điển hình và khi trải qua sang chấn, quá trình hồi phục của họ cũng phức tạp và kéo dài hơn. Điều này...

SANG CHẤN THAY ĐỔI CHÚNG TA THẾ NÀO?

Khi an toàn và là chính mình lại trở thành điều nguy hiểm Sang chấn không chỉ là những ký ức về một sự kiện đau thương; nó là cách mà toàn bộ hệ thần kinh của chúng ta học cách tồn tại trong một thế giới từng không an toàn. Với những người từng trải qua sang chấn —...

NGƯỜI THÔNG MINH CHỐNG LẠI MÌNH KHI TRẦM CẢM

Tại sao người thông minh lại tự chống lại bản thân khi bị trầm cảm, lo âu, và có nguy cơ tự hại cao hơn? Nhiều người cho rằng có trí thông minh cao (IQ cao) sẽ giúp con người dễ vượt qua các vấn đề tâm lý như trầm cảm hay lo âu. Thế nhưng thực tế lại cho thấy điều...

NAM GIỚI VÀ CĂNG THẲNG MÃN TÍNH

  Ai trong chúng ta cũng từng trải qua căng thẳng, nhưng với nam giới, cách họ đối mặt với căng thẳng kéo dài (căng thẳng mãn tính) lại rất khác biệt — và đôi khi khá âm thầm. Thay vì nói ra cảm xúc hoặc tìm kiếm sự hỗ trợ, nhiều người đàn ông lại chọn cách im...

NAM GIỚI VÀ HÀNH VI TỰ HỦY HOẠI MÌNH

  Căng thẳng và sang chấn là hai trạng thái có khả năng âm thầm định hình hành vi, đặc biệt là ở những người mang trong mình nhiều niềm tin tiêu cực về bản thân. Ở nhiều nam giới, khi đối mặt với áp lực quá mức từ công việc, mối quan hệ, hoặc sự kỳ vọng xã hội về...

CĂNG CƠ CẢM XÚC TỪ CĂNG THẲNG VÀ SANG CHẤN

  Căng cơ cảm xúc là hiện tượng phổ biến ở nhiều người, đặc biệt trong các bối cảnh căng thẳng kéo dài, sang chấn hoặc rối loạn điều hòa cảm xúc. Khi cảm xúc bị kìm nén hoặc không thể giải phóng đúng cách, cơ thể thường "giữ" lại cảm xúc dưới dạng căng cơ, co...

TẠI SAO TA ĐÔNG CỨNG

  Tại sao ta “đông cứng” và cố làm hài lòng người khác khi lớn lên trong môi trường không an toàn Khi chúng ta sống trong một môi trường đầy căng thẳng như gia đình có bạo hành, la mắng, kiểm soát hoặc bị bỏ mặc, cơ thể và não bộ sẽ dần hình thành những cách đặc...

THÓI QUEN LÀM HÀI LÒNG NGƯỜI KHÁC

  Trong những tình huống bị đe dọa, hệ thần kinh của chúng ta có thể phản ứng theo ba hướng: chiến đấu (fight), bỏ chạy (flight) hoặc đông cứng (freeze). Trong trạng thái đông cứng, cơ thể rơi vào tình trạng bất động - nhịp tim chậm lại, các cơ trở nên tê liệt,...

LẠC NỘI MẠC TỬ CUNG VÀ CĂNG THẲNG MÃN TÍNH

  Khi cơ thể không còn là nơi an toàn Lạc nội mạc tử cung không chỉ là một bệnh phụ khoa. Đó là một trải nghiệm sống toàn thân, toàn tâm – nơi người phụ nữ không chỉ đối mặt với cơn đau thể xác kéo dài, mà còn sống chung với nỗi bất an, mệt mỏi, và cảm giác cô...

HỘI CHỨNG NHỮNG ĐỨA TRẺ “ZOOMBIE”

  Khi mạng xã hội làm trầm trọng thêm ADHD Trong vài năm trở lại đây, thuật ngữ “hội chứng những đứa trẻ zombie” được sử dụng để mô tả hình ảnh những đứa trẻ trở nên đờ đẫn, mất khả năng tập trung, và phản ứng chậm chạp sau thời gian dài tiếp xúc với màn hình,...

KHI XẤU HỔ TRUYỀN TỪ MẸ SANG CON GÁI

  Trong quá trình làm việc trị liệu với phụ nữ, một trong những điều khiến người ta day dứt nhất không phải là những tổn thương cụ thể, mà là cảm giác xấu hổ bám rễ vào tận sâu bên trong. Nhiều phụ nữ mang trong mình cảm giác rằng sự tồn tại của họ là một điều...

KHI ĐÀN ÔNG “YẾU SINH LÝ” VÌ TÂM LÝ

  Tình trạng “yếu sinh lý” ở nam giới – đặc biệt là khó cương cứng hoặc xuất tinh sớm khi gần gũi với người mình yêu – thường khiến người trong cuộc cảm thấy xấu hổ, mất tự tin, thậm chí là hoang mang. Tuy nhiên, rất nhiều trường hợp được ghi nhận rằng người đàn...

CĂNG THẲNG MÃN TÍNH VÀ BỆNH CƯỜNG GIÁP

GÓC NHÌN TỔNG THỂ VỀ TÂM – THÂN – KINH Cường giáp (hyperthyroidism) là tình trạng tuyến giáp sản xuất quá mức hormone thyroxine (T4) và triiodothyronine (T3), khiến cơ thể rơi vào trạng thái “tăng tốc” kéo dài. Người bệnh thường gặp các triệu chứng như hồi hộp, mất...