RỐI LOẠN GẮN BÓ ỨC CHẾ XÃ HỘI

RỐI LOẠN GẮN BÓ ỨC CHẾ XÃ HỘI

Có những đứa trẻ lớn lên với một kiểu tính cách tưởng như “ngoan ngoãn” – chúng không phản ứng mạnh, không đòi hỏi, dễ nghe lời người lớn, không phàn nàn khi bị tước mất quyền lợi hoặc bị người khác lấn át. Nhưng ẩn dưới sự thuận theo đó có thể là biểu hiện của một dạng rối loạn gắn bó bị ức chế (Inhibited Attachment Disorder) – khi đứa trẻ thiếu khả năng phát triển hệ thống phòng vệ xã hội cơ bản, không phân biệt được người đáng tin với người nguy hiểm, và dễ trở thành nạn nhân bị thao túng hoặc xâm hại.

Từ góc nhìn thần kinh, đây là hậu quả của sự phát triển không đầy đủ ở các vùng não liên quan đến nhận thức xã hội và điều phối phản ứng sợ hãi – đặc biệt là hạch hạnh nhân (amygdala), vùng dưới đồi (hypothalamus), và trục HPA (hypothalamic-pituitary-adrenal axis). Khi thai nhi và trẻ sơ sinh tiếp xúc với môi trường căng thẳng liên tục – như mẹ bị bạo hành, bỏ rơi, trầm cảm hoặc nghiện ngập trong thai kỳ – nồng độ cortisol cao có thể làm gián đoạn sự phát triển của hệ thần kinh tự chủ và mạng lưới an toàn sinh học trong não.

Trẻ không được đáp ứng nhu cầu về cảm xúc một cách nhất quán từ người chăm sóc chính (thường là cha mẹ), hoặc trải qua những tháng năm đầu đời trong sự thiếu thốn cảm xúc, bị phớt lờ hoặc chăm sóc lạnh lùng, sẽ hình thành mô thức gắn bó bị ức chế. Ở đây, thay vì phản ứng bằng hành vi tranh đấu hay né tránh như những dạng gắn bó không an toàn khác, trẻ gần như “đóng băng” hoàn toàn hệ thống phản ứng xã hội. Bộ não học cách tiết kiệm năng lượng bằng cách triệt tiêu các tín hiệu cảnh báo, tắt khả năng phản kháng và mặc định rằng “không ai sẽ bảo vệ mình, nên không có gì để bảo vệ cả”.

Hậu quả là khi trưởng thành, những cá nhân này có thể trở nên cực kỳ dễ dãi, không có khả năng đặt ranh giới, dễ bị thao túng và không nhận ra khi mình đang bị lợi dụng. Vỏ não trước trán – trung tâm điều hành – bị hạn chế phát triển do thiếu sự tương tác an toàn trong những năm đầu đời, khiến khả năng tự đánh giá nguy cơ và ra quyết định bị suy yếu nghiêm trọng.

Can thiệp sớm bằng cách tạo môi trường gắn bó an toàn, tăng cường cảm nhận cơ thể và khôi phục cảm giác kiểm soát là chìa khóa giúp đứa trẻ phục hồi khả năng tự bảo vệ – cả về mặt sinh lý lẫn xã hội.

MIA NGUYỄN

 

Có những đứa trẻ lớn lên với một kiểu tính cách tưởng như “ngoan ngoãn” – chúng không phản ứng mạnh, không đòi hỏi, dễ nghe lời người lớn, không phàn nàn khi bị tước mất quyền lợi hoặc bị người khác lấn át. Nhưng ẩn dưới sự thuận theo đó có thể là biểu hiện của một dạng rối loạn gắn bó bị ức chế (Inhibited Attachment Disorder) – khi đứa trẻ thiếu khả năng phát triển hệ thống phòng vệ xã hội cơ bản, không phân biệt được người đáng tin với người nguy hiểm, và dễ trở thành nạn nhân bị thao túng hoặc xâm hại.

Từ góc nhìn thần kinh, đây là hậu quả của sự phát triển không đầy đủ ở các vùng não liên quan đến nhận thức xã hội và điều phối phản ứng sợ hãi – đặc biệt là hạch hạnh nhân (amygdala), vùng dưới đồi (hypothalamus), và trục HPA (hypothalamic-pituitary-adrenal axis). Khi thai nhi và trẻ sơ sinh tiếp xúc với môi trường căng thẳng liên tục – như mẹ bị bạo hành, bỏ rơi, trầm cảm hoặc nghiện ngập trong thai kỳ – nồng độ cortisol cao có thể làm gián đoạn sự phát triển của hệ thần kinh tự chủ và mạng lưới an toàn sinh học trong não.

Trẻ không được đáp ứng nhu cầu về cảm xúc một cách nhất quán từ người chăm sóc chính (thường là cha mẹ), hoặc trải qua những tháng năm đầu đời trong sự thiếu thốn cảm xúc, bị phớt lờ hoặc chăm sóc lạnh lùng, sẽ hình thành mô thức gắn bó bị ức chế. Ở đây, thay vì phản ứng bằng hành vi tranh đấu hay né tránh như những dạng gắn bó không an toàn khác, trẻ gần như “đóng băng” hoàn toàn hệ thống phản ứng xã hội. Bộ não học cách tiết kiệm năng lượng bằng cách triệt tiêu các tín hiệu cảnh báo, tắt khả năng phản kháng và mặc định rằng “không ai sẽ bảo vệ mình, nên không có gì để bảo vệ cả”.

Hậu quả là khi trưởng thành, những cá nhân này có thể trở nên cực kỳ dễ dãi, không có khả năng đặt ranh giới, dễ bị thao túng và không nhận ra khi mình đang bị lợi dụng. Vỏ não trước trán – trung tâm điều hành – bị hạn chế phát triển do thiếu sự tương tác an toàn trong những năm đầu đời, khiến khả năng tự đánh giá nguy cơ và ra quyết định bị suy yếu nghiêm trọng.

Can thiệp sớm bằng cách tạo môi trường gắn bó an toàn, tăng cường cảm nhận cơ thể và khôi phục cảm giác kiểm soát là chìa khóa giúp đứa trẻ phục hồi khả năng tự bảo vệ – cả về mặt sinh lý lẫn xã hội.

MIA NGUYỄN

BẠO HÀNH GIA ĐÌNH – VÒNG LẶP SANG CHẤN THẾ HỆ

  Bạo hành gia đình không chỉ gây ra những tổn thương trực tiếp về thể chất và tinh thần cho nạn nhân, mà còn để lại những di chứng tâm lý sâu sắc kéo dài qua nhiều thế hệ. Khi một đứa trẻ lớn lên trong môi trường bạo lực, não bộ và hệ thần kinh của em liên tục...

NỖI ĐAU CỦA ĐỨA TRẺ BỊ TRỪNG PHẠT BẰNG SỰ IM LẶNG

Sự im lặng trừng phạt (silent treatment) là một hình thức bạo hành tinh thần ít được nhận diện nhưng để lại vết thương sâu trong tâm hồn trẻ. Khi cha mẹ ngừng giao tiếp, tránh ánh mắt, rút lại mọi sự chú ý và yêu thương, đứa trẻ không chỉ cảm thấy buồn mà còn trải qua...

BẤT HÒA NHẬN THỨC Ở NẠN NHÂN BỊ BẠO HÀNH

Bất hòa nhận thức (cognitive dissonance) là trạng thái tâm lý khi một người phải giữ cùng lúc hai niềm tin hoặc trải nghiệm đối lập, tạo ra căng thẳng và mâu thuẫn nội tâm. Trong bối cảnh bạo hành gia đình, đặc biệt khi thủ phạm thuộc nhóm rối loạn nhân cách ái kỷ...

NGOẠI TÌNH NƠI CÔNG SỞ

Trong không gian công sở, nơi những con người cùng chia sẻ mục tiêu nghề nghiệp, áp lực công việc và những khoảnh khắc đời thường tưởng như vô hại, đôi khi lại nảy sinh những mối liên kết tinh tế mà mạnh mẽ. Những tâm hồn lạc lối thường tìm thấy nhau ở đây – không...

SỰ CỨNG RẮN VÀ THẤU HIỂU CỦA NHÀ TRỊ LIỆU

Trong trị liệu tâm lý, hai phẩm chất tưởng như đối lập – sự cứng rắn và sự thấu hiểu – thực tế lại bổ sung cho nhau và tạo nên nền tảng vững chắc cho quá trình can thiệp hiệu quả. Sự cứng rắn ở đây không mang nghĩa áp đặt hay cứng nhắc, mà là khả năng thiết lập ranh...

BẠO HÀNH GIA ĐÌNH – VÒNG LẶP SANG CHẤN THẾ HỆ

  Bạo hành gia đình không chỉ gây ra những tổn thương trực tiếp về thể chất và tinh thần cho nạn nhân, mà còn để lại những di chứng tâm lý sâu sắc kéo dài qua nhiều thế hệ. Khi một đứa trẻ lớn lên trong môi trường bạo lực, não bộ và hệ thần kinh của em liên tục...

NỖI ĐAU CỦA ĐỨA TRẺ BỊ TRỪNG PHẠT BẰNG SỰ IM LẶNG

Sự im lặng trừng phạt (silent treatment) là một hình thức bạo hành tinh thần ít được nhận diện nhưng để lại vết thương sâu trong tâm hồn trẻ. Khi cha mẹ ngừng giao tiếp, tránh ánh mắt, rút lại mọi sự chú ý và yêu thương, đứa trẻ không chỉ cảm thấy buồn mà còn trải qua...

BẤT HÒA NHẬN THỨC Ở NẠN NHÂN BỊ BẠO HÀNH

Bất hòa nhận thức (cognitive dissonance) là trạng thái tâm lý khi một người phải giữ cùng lúc hai niềm tin hoặc trải nghiệm đối lập, tạo ra căng thẳng và mâu thuẫn nội tâm. Trong bối cảnh bạo hành gia đình, đặc biệt khi thủ phạm thuộc nhóm rối loạn nhân cách ái kỷ...

NGOẠI TÌNH NƠI CÔNG SỞ

Trong không gian công sở, nơi những con người cùng chia sẻ mục tiêu nghề nghiệp, áp lực công việc và những khoảnh khắc đời thường tưởng như vô hại, đôi khi lại nảy sinh những mối liên kết tinh tế mà mạnh mẽ. Những tâm hồn lạc lối thường tìm thấy nhau ở đây – không...

SỰ CỨNG RẮN VÀ THẤU HIỂU CỦA NHÀ TRỊ LIỆU

Trong trị liệu tâm lý, hai phẩm chất tưởng như đối lập – sự cứng rắn và sự thấu hiểu – thực tế lại bổ sung cho nhau và tạo nên nền tảng vững chắc cho quá trình can thiệp hiệu quả. Sự cứng rắn ở đây không mang nghĩa áp đặt hay cứng nhắc, mà là khả năng thiết lập ranh...

ADHD VÀ RỐI LOẠN CHỐNG ĐỐI

Rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) và rối loạn chống đối (ODD) là hai rối loạn thường xuất hiện cùng nhau ở trẻ em và vị thành niên, với tỷ lệ cộng hiện (comorbidity) lên tới 30–50% tùy nghiên cứu. ADHD đặc trưng bởi khó duy trì chú ý, kiểm soát xung động và điều...

ĐI LÀM TRỊ LIỆU TÂM LÝ NHƯNG KHÔNG MUỐN THAY ĐỔI

Trong trị liệu tâm lý, động cơ nội tại (intrinsic motivation) được xem là yếu tố nền tảng quyết định khả năng thay đổi bền vững. Đây là động lực xuất phát từ bên trong cá nhân, dựa trên mong muốn thật sự cải thiện chất lượng cuộc sống, chứ không chỉ để làm hài lòng...

BỎ TRỊ LIỆU Ở NHÓM RỐI LOẠN NHÂN CÁCH VÀ ADHD

Trong thực hành tâm lý lâm sàng, hiện tượng bỏ trị liệu sớm (early dropout) ở thân chủ có rối loạn nhân cách hoặc ADHD là một thách thức thường gặp. Hai nhóm này, dù khác nhau về bản chất rối loạn, lại chia sẻ một số đặc điểm khiến việc duy trì trị liệu trở nên khó...

GIẢM TRIỆU CHỨNG VÀ BỎ TRỊ LIỆU

Trong thực hành tâm lý lâm sàng, không hiếm gặp những thân chủ bước vào trị liệu trong trạng thái khủng hoảng — có thể do mất mát, xung đột, hoặc một biến cố bất ngờ — rồi rời bỏ trị liệu ngay khi triệu chứng cảm xúc đã giảm bớt. Hiện tượng này thường bắt nguồn từ sự...

KHI ĐIỆN THOẠI TRỞ THÀNH “PHỤ HUYNH”

Ở nhiều gia đình hiện đại, chiếc điện thoại thông minh hay iPad đã trở thành “người giữ trẻ” bất đắc dĩ. Từ rất sớm, trẻ được trao vào tay một thiết bị phát sáng để giữ yên, không quấy khóc, giúp cha mẹ “rảnh tay” làm việc. Nhưng khi quá trình này lặp lại ngày qua...