RỐI LOẠN GẮN BÓ ỨC CHẾ XÃ HỘI
RỐI LOẠN GẮN BÓ ỨC CHẾ XÃ HỘI
Có những đứa trẻ lớn lên với một kiểu tính cách tưởng như “ngoan ngoãn” – chúng không phản ứng mạnh, không đòi hỏi, dễ nghe lời người lớn, không phàn nàn khi bị tước mất quyền lợi hoặc bị người khác lấn át. Nhưng ẩn dưới sự thuận theo đó có thể là biểu hiện của một dạng rối loạn gắn bó bị ức chế (Inhibited Attachment Disorder) – khi đứa trẻ thiếu khả năng phát triển hệ thống phòng vệ xã hội cơ bản, không phân biệt được người đáng tin với người nguy hiểm, và dễ trở thành nạn nhân bị thao túng hoặc xâm hại.
Từ góc nhìn thần kinh, đây là hậu quả của sự phát triển không đầy đủ ở các vùng não liên quan đến nhận thức xã hội và điều phối phản ứng sợ hãi – đặc biệt là hạch hạnh nhân (amygdala), vùng dưới đồi (hypothalamus), và trục HPA (hypothalamic-pituitary-adrenal axis). Khi thai nhi và trẻ sơ sinh tiếp xúc với môi trường căng thẳng liên tục – như mẹ bị bạo hành, bỏ rơi, trầm cảm hoặc nghiện ngập trong thai kỳ – nồng độ cortisol cao có thể làm gián đoạn sự phát triển của hệ thần kinh tự chủ và mạng lưới an toàn sinh học trong não.
Trẻ không được đáp ứng nhu cầu về cảm xúc một cách nhất quán từ người chăm sóc chính (thường là cha mẹ), hoặc trải qua những tháng năm đầu đời trong sự thiếu thốn cảm xúc, bị phớt lờ hoặc chăm sóc lạnh lùng, sẽ hình thành mô thức gắn bó bị ức chế. Ở đây, thay vì phản ứng bằng hành vi tranh đấu hay né tránh như những dạng gắn bó không an toàn khác, trẻ gần như “đóng băng” hoàn toàn hệ thống phản ứng xã hội. Bộ não học cách tiết kiệm năng lượng bằng cách triệt tiêu các tín hiệu cảnh báo, tắt khả năng phản kháng và mặc định rằng “không ai sẽ bảo vệ mình, nên không có gì để bảo vệ cả”.
Hậu quả là khi trưởng thành, những cá nhân này có thể trở nên cực kỳ dễ dãi, không có khả năng đặt ranh giới, dễ bị thao túng và không nhận ra khi mình đang bị lợi dụng. Vỏ não trước trán – trung tâm điều hành – bị hạn chế phát triển do thiếu sự tương tác an toàn trong những năm đầu đời, khiến khả năng tự đánh giá nguy cơ và ra quyết định bị suy yếu nghiêm trọng.
Can thiệp sớm bằng cách tạo môi trường gắn bó an toàn, tăng cường cảm nhận cơ thể và khôi phục cảm giác kiểm soát là chìa khóa giúp đứa trẻ phục hồi khả năng tự bảo vệ – cả về mặt sinh lý lẫn xã hội.
MIA NGUYỄN
Có những đứa trẻ lớn lên với một kiểu tính cách tưởng như “ngoan ngoãn” – chúng không phản ứng mạnh, không đòi hỏi, dễ nghe lời người lớn, không phàn nàn khi bị tước mất quyền lợi hoặc bị người khác lấn át. Nhưng ẩn dưới sự thuận theo đó có thể là biểu hiện của một dạng rối loạn gắn bó bị ức chế (Inhibited Attachment Disorder) – khi đứa trẻ thiếu khả năng phát triển hệ thống phòng vệ xã hội cơ bản, không phân biệt được người đáng tin với người nguy hiểm, và dễ trở thành nạn nhân bị thao túng hoặc xâm hại.
Từ góc nhìn thần kinh, đây là hậu quả của sự phát triển không đầy đủ ở các vùng não liên quan đến nhận thức xã hội và điều phối phản ứng sợ hãi – đặc biệt là hạch hạnh nhân (amygdala), vùng dưới đồi (hypothalamus), và trục HPA (hypothalamic-pituitary-adrenal axis). Khi thai nhi và trẻ sơ sinh tiếp xúc với môi trường căng thẳng liên tục – như mẹ bị bạo hành, bỏ rơi, trầm cảm hoặc nghiện ngập trong thai kỳ – nồng độ cortisol cao có thể làm gián đoạn sự phát triển của hệ thần kinh tự chủ và mạng lưới an toàn sinh học trong não.
Trẻ không được đáp ứng nhu cầu về cảm xúc một cách nhất quán từ người chăm sóc chính (thường là cha mẹ), hoặc trải qua những tháng năm đầu đời trong sự thiếu thốn cảm xúc, bị phớt lờ hoặc chăm sóc lạnh lùng, sẽ hình thành mô thức gắn bó bị ức chế. Ở đây, thay vì phản ứng bằng hành vi tranh đấu hay né tránh như những dạng gắn bó không an toàn khác, trẻ gần như “đóng băng” hoàn toàn hệ thống phản ứng xã hội. Bộ não học cách tiết kiệm năng lượng bằng cách triệt tiêu các tín hiệu cảnh báo, tắt khả năng phản kháng và mặc định rằng “không ai sẽ bảo vệ mình, nên không có gì để bảo vệ cả”.
Hậu quả là khi trưởng thành, những cá nhân này có thể trở nên cực kỳ dễ dãi, không có khả năng đặt ranh giới, dễ bị thao túng và không nhận ra khi mình đang bị lợi dụng. Vỏ não trước trán – trung tâm điều hành – bị hạn chế phát triển do thiếu sự tương tác an toàn trong những năm đầu đời, khiến khả năng tự đánh giá nguy cơ và ra quyết định bị suy yếu nghiêm trọng.
Can thiệp sớm bằng cách tạo môi trường gắn bó an toàn, tăng cường cảm nhận cơ thể và khôi phục cảm giác kiểm soát là chìa khóa giúp đứa trẻ phục hồi khả năng tự bảo vệ – cả về mặt sinh lý lẫn xã hội.
MIA NGUYỄN
