SÀI GÒN HOA

SÀI GÒN HOA

 

Sài Gòn đẹp nhất có lẽ là vào thời điểm vừa qua Tết. Khi cái lạnh se se vẫn còn quyến luyến thành phố, hàng cây kèn hồng trên Điện Biên Phủ, Calmette, Phạm Văn Đồng… sẽ khiến những trái tim yêu cỏ cây, hoa lá, yêu sự lãng mạn thổn thức trước vẻ đẹp không thể dịu dàng hơn này. Những đóa kèn hồng như nhiều quả chuông nhỏ màu hồng phấn xếp vào nhau, từng chùm dày đặc, nở kín cả cây. Những chiếc lá thu mình rụng đi hết để nhường chỗ cho một sắc hồng pha hơi tím, đằm thắm khoe mình trong cơn gió lay. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoa kèn hồng còn nhầm tưởng là anh đào xứ lạnh của Nhật, nhưng cũng đâu có gì là xấu hổ vì sắc hoa ấy đã khiến một Sài Gòn có những ngày trở nên mong manh và dịu ngọt đến vô chừng. Hoa chóng nở, rồi chóng tàn trong con mắt ngẩn ngơ của biết bao người đi đường. Hoa rực rỡ cả cây một thời gian vừa đủ để luyến lưu hồn người rồi lại xuyến xao trở về với đất, lá bật lên xanh um và chờ đón mùa hoa mới vào năm sau. Mùa hoa kèn hồng của một Sài Gòn đầy khói bụi cứ đến rồi lại đi, nhưng luôn luôn đúng hẹn. 

Nếu ở Sài Gòn đủ lâu và khi Sài Gòn trở thành thân thuộc thì mới có thể tìm được những ngóc ngách hiền hòa, xinh đẹp của thành phố, mới có thể trầm trồ trước hàng cây huỳnh liên lúng liếng trong nụ cười vàng óng trải dọc khắp các con đường lớn nhỏ trong thành phố, bừng sáng ở những góc hẻm hóc khuất lấp nhất. Những đóa hoa theo chùm vẫy vẫy trong cơn gió tháng ba, kéo dài đến tháng tư rồi rơi rụng dần theo những cơn mưa tầm tã của Sài Gòn mùa gió trở. 

Chỉ có ở Sài Gòn đủ lâu mới không còn lạnh lùng bắt bẻ Sài Gòn “sao mà lắm khói bụi, ngột ngạt, đông đúc, ồn ào khi bỗng nhiên trong một chiều tháng 4 chợt thấy lòng man mát, thương thương hàng nghìn cách hoa dầu xoay xoay bay trong lòng phố rồi chạm vào mặt đường. Quá đỗi dịu dàng. Quá đỗi nên thơ. Nên quên luôn ban nãy tấp vào quán cà phê bị anh chàng nào đó xớn xơ xớn xác va vào xe của mình. Nên không còn thèm giận chi cô hàng xóm sáng nay lại lén vứt rác trước cửa nhà. Nên không còn muốn mặt nặng mày nhẹ với người yêu vì ngủ quên không nhớ qua rước đi làm… Bởi vì chẳng ai muốn mang một gương mặt cau có để làm âm u cảnh đẹp trước mắt. Vì chẳng ai còn ghi nhớ những điều không vui, khi xung quanh mình ai nấy cũng đều trầm trồ trong những khoảnh khắc không dễ gì có được.

Chỉ có ở Sài Gòn đủ lâu, mới có thể nhận ra sự biến chuyển của dòng kênh Nhiêu Lộc một thời gây “nức mũi” biết bao người, người ta chỉ muốn chạy thật xa, mà nay thật lãng mạn dưới  hàng hoa sứ trắng bung trời trải dọc bờ kè, dưới những lan can hoa giấy trắng đỏ đan xen dưới cái nắng rực rỡ.

Và biết bao nhiêu sắc hương hoa khác nữa cứ thế làm mềm lòng biết bao con người đã gắn bó nơi này. Sáng sáng bước ra cửa, nhìn những đóa hoa lộc vừng rụng đầy thềm nhà, tỏa mùi hương thoang thoảng, ngòn ngọt, dù biết là phải nhọc công quét tước nhưng suy cho cùng thì vẫn lấy làm hân hoan khởi đầu một buổi sáng mát lành và tươi đẹp. Chiều chiều vào thời điểm giao mùa của nắng và mưa, từng đóa hoa điệp mang màu của nắng, ngọt ngào theo gió rải theo từng bước chân. Hoa không quá đẹp, không quá mộng mơ nhưng lại đong đầy nỗi nhớ. Sự mong manh của hoa trong gió khiến người ta không khỏi bùi ngùi những khi cánh hóa sượt qua mũi, để lại một mùi hương thật nhẹ nhưng đầy cảm khái và luyến lưu. 

Đêm Sài Gòn khép lại trong mùi hương của Sử quân tử, hoa dầu thơm hay sala ở những góc phố yên bình, xa khỏi ánh đèn màu, xa tiếng nhạc đêm xập xình ở phía trung tâm thành phố.

Có lẽ người ta nên yêu mảnh đất nơi mình chọn để sinh sống giống như yêu một con người. Có nghĩa là tìm kiếm những giá trị, những điều nhỏ bé, đáng yêu luôn hiện hữu của vùng đất ấy để có thể bỏ qua bao khiếm khuyết vốn dĩ không thể nào loại bỏ hoàn toàn được. Con người không ai hoàn hảo nên cũng chẳng có mảnh đất nào hoàn hảo, lý tưởng cả, vì có sự hiện diện của con người trên đó mà vùng đất ấy đã đổi thay. 

Và có bao giờ chúng ta tự đặt câu hỏi, nếu loại bỏ được những điều khiếm khuyết của Sài Gòn, thì liệu đó có còn là Sài Gòn trong tâm trí mọi người, mọi thời đại nữa hay không?

Chỉ cần nhớ rằng vẫn luôn có một Sài Gòn hoa nhỏ bé, dịu dàng bên trong những gồ ghề, gai góc, thì ai yêu Sài Gòn đi đâu cũng thấy nhớ thương. 

LẠC NHIÊN

Sài Gòn đẹp nhất có lẽ là vào thời điểm vừa qua Tết. Khi cái lạnh se se vẫn còn quyến luyến thành phố, hàng cây kèn hồng trên Điện Biên Phủ, Calmette, Phạm Văn Đồng… sẽ khiến những trái tim yêu cỏ cây, hoa lá, yêu sự lãng mạn thổn thức trước vẻ đẹp không thể dịu dàng hơn này. Những đóa kèn hồng như nhiều quả chuông nhỏ màu hồng phấn xếp vào nhau, từng chùm dày đặc, nở kín cả cây. Những chiếc lá thu mình rụng đi hết để nhường chỗ cho một sắc hồng pha hơi tím, đằm thắm khoe mình trong cơn gió lay. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoa kèn hồng còn nhầm tưởng là anh đào xứ lạnh của Nhật, nhưng cũng đâu có gì là xấu hổ vì sắc hoa ấy đã khiến một Sài Gòn có những ngày trở nên mong manh và dịu ngọt đến vô chừng. Hoa chóng nở, rồi chóng tàn trong con mắt ngẩn ngơ của biết bao người đi đường. Hoa rực rỡ cả cây một thời gian vừa đủ để luyến lưu hồn người rồi lại xuyến xao trở về với đất, lá bật lên xanh um và chờ đón mùa hoa mới vào năm sau. Mùa hoa kèn hồng của một Sài Gòn đầy khói bụi cứ đến rồi lại đi, nhưng luôn luôn đúng hẹn. 

Nếu ở Sài Gòn đủ lâu và khi Sài Gòn trở thành thân thuộc thì mới có thể tìm được những ngóc ngách hiền hòa, xinh đẹp của thành phố, mới có thể trầm trồ trước hàng cây huỳnh liên lúng liếng trong nụ cười vàng óng trải dọc khắp các con đường lớn nhỏ trong thành phố, bừng sáng ở những góc hẻm hóc khuất lấp nhất. Những đóa hoa theo chùm vẫy vẫy trong cơn gió tháng ba, kéo dài đến tháng tư rồi rơi rụng dần theo những cơn mưa tầm tã của Sài Gòn mùa gió trở. 

Chỉ có ở Sài Gòn đủ lâu mới không còn lạnh lùng bắt bẻ Sài Gòn “sao mà lắm khói bụi, ngột ngạt, đông đúc, ồn ào khi bỗng nhiên trong một chiều tháng 4 chợt thấy lòng man mát, thương thương hàng nghìn cách hoa dầu xoay xoay bay trong lòng phố rồi chạm vào mặt đường. Quá đỗi dịu dàng. Quá đỗi nên thơ. Nên quên luôn ban nãy tấp vào quán cà phê bị anh chàng nào đó xớn xơ xớn xác va vào xe của mình. Nên không còn thèm giận chi cô hàng xóm sáng nay lại lén vứt rác trước cửa nhà. Nên không còn muốn mặt nặng mày nhẹ với người yêu vì ngủ quên không nhớ qua rước đi làm… Bởi vì chẳng ai muốn mang một gương mặt cau có để làm âm u cảnh đẹp trước mắt. Vì chẳng ai còn ghi nhớ những điều không vui, khi xung quanh mình ai nấy cũng đều trầm trồ trong những khoảnh khắc không dễ gì có được.

Chỉ có ở Sài Gòn đủ lâu, mới có thể nhận ra sự biến chuyển của dòng kênh Nhiêu Lộc một thời gây “nức mũi” biết bao người, người ta chỉ muốn chạy thật xa, mà nay thật lãng mạn dưới  hàng hoa sứ trắng bung trời trải dọc bờ kè, dưới những lan can hoa giấy trắng đỏ đan xen dưới cái nắng rực rỡ.

Và biết bao nhiêu sắc hương hoa khác nữa cứ thế làm mềm lòng biết bao con người đã gắn bó nơi này. Sáng sáng bước ra cửa, nhìn những đóa hoa lộc vừng rụng đầy thềm nhà, tỏa mùi hương thoang thoảng, ngòn ngọt, dù biết là phải nhọc công quét tước nhưng suy cho cùng thì vẫn lấy làm hân hoan khởi đầu một buổi sáng mát lành và tươi đẹp. Chiều chiều vào thời điểm giao mùa của nắng và mưa, từng đóa hoa điệp mang màu của nắng, ngọt ngào theo gió rải theo từng bước chân. Hoa không quá đẹp, không quá mộng mơ nhưng lại đong đầy nỗi nhớ. Sự mong manh của hoa trong gió khiến người ta không khỏi bùi ngùi những khi cánh hóa sượt qua mũi, để lại một mùi hương thật nhẹ nhưng đầy cảm khái và luyến lưu. 

Đêm Sài Gòn khép lại trong mùi hương của Sử quân tử, hoa dầu thơm hay sala ở những góc phố yên bình, xa khỏi ánh đèn màu, xa tiếng nhạc đêm xập xình ở phía trung tâm thành phố.

Có lẽ người ta nên yêu mảnh đất nơi mình chọn để sinh sống giống như yêu một con người. Có nghĩa là tìm kiếm những giá trị, những điều nhỏ bé, đáng yêu luôn hiện hữu của vùng đất ấy để có thể bỏ qua bao khiếm khuyết vốn dĩ không thể nào loại bỏ hoàn toàn được. Con người không ai hoàn hảo nên cũng chẳng có mảnh đất nào hoàn hảo, lý tưởng cả, vì có sự hiện diện của con người trên đó mà vùng đất ấy đã đổi thay. 

Và có bao giờ chúng ta tự đặt câu hỏi, nếu loại bỏ được những điều khiếm khuyết của Sài Gòn, thì liệu đó có còn là Sài Gòn trong tâm trí mọi người, mọi thời đại nữa hay không?

Chỉ cần nhớ rằng vẫn luôn có một Sài Gòn hoa nhỏ bé, dịu dàng bên trong những gồ ghề, gai góc, thì ai yêu Sài Gòn đi đâu cũng thấy nhớ thương. 

LẠC NHIÊN

ĐẰNG SAU SỰ TỨC GIẬN

Cơn tức giận thường được nhìn thấy như một phản ứng bùng nổ, mạnh mẽ và đôi khi gây tổn hại trong các mối quan hệ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ hơn, tức giận không phải lúc nào cũng là “vấn đề gốc”. Đằng sau nó là những hoạt động phức tạp của hệ thần kinh, những ký ức...

TRẦM CẢM – CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

  Trầm cảm từ lâu được xem là một trong những rối loạn tâm thần phổ biến và gây nhiều hệ lụy nhất. Khi nhắc đến trầm cảm, phần lớn mọi người nghĩ ngay đến bệnh lý cần được điều trị. Điều này không sai, nhưng nếu chỉ nhìn nhận ở một chiều, ta sẽ bỏ qua khía cạnh...

CHE GIẤU BÍ MẬT ĐỂ GIA ĐÌNH KHÔNG TAN VỠ

Trong nhiều gia đình, khi có một sự thật khó chấp nhận – như chuyện vợ hoặc chồng ngoại tình, hay việc hôn nhân không còn hạnh phúc – các thành viên thường chọn cách che giấu và né tránh. Người lớn nói dối rằng “mọi chuyện vẫn ổn”, con cái giả vờ tin, còn cả gia đình...

NÓI DỐI MÃN TÍNH

  Nói dối là hành vi con người nào cũng từng trải qua, nhưng khi nó trở thành một thói quen kéo dài và dường như ăn sâu vào cách tồn tại của một người, ta gọi đó là nói dối mãn tính. Đây không chỉ đơn thuần là sự gian lận hay thiếu trung thực, mà thường là một cơ...

LGBT+ – NỖI ĐAU MANG TÊN CÔ ĐƠN

  Cô đơn là trải nghiệm mà ai cũng từng nếm trải, nhưng với cộng đồng LGBT+, nỗi cô đơn thường mang màu sắc đặc biệt sâu và đau hơn. Khi một người lớn lên trong môi trường bị kỳ thị, từ chối hay không được công nhận, não bộ họ liên tục ghi nhận tín hiệu “mình...

ĐẰNG SAU SỰ TỨC GIẬN

Cơn tức giận thường được nhìn thấy như một phản ứng bùng nổ, mạnh mẽ và đôi khi gây tổn hại trong các mối quan hệ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ hơn, tức giận không phải lúc nào cũng là “vấn đề gốc”. Đằng sau nó là những hoạt động phức tạp của hệ thần kinh, những ký ức...

TRẦM CẢM – CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

  Trầm cảm từ lâu được xem là một trong những rối loạn tâm thần phổ biến và gây nhiều hệ lụy nhất. Khi nhắc đến trầm cảm, phần lớn mọi người nghĩ ngay đến bệnh lý cần được điều trị. Điều này không sai, nhưng nếu chỉ nhìn nhận ở một chiều, ta sẽ bỏ qua khía cạnh...

CHE GIẤU BÍ MẬT ĐỂ GIA ĐÌNH KHÔNG TAN VỠ

Trong nhiều gia đình, khi có một sự thật khó chấp nhận – như chuyện vợ hoặc chồng ngoại tình, hay việc hôn nhân không còn hạnh phúc – các thành viên thường chọn cách che giấu và né tránh. Người lớn nói dối rằng “mọi chuyện vẫn ổn”, con cái giả vờ tin, còn cả gia đình...

NÓI DỐI MÃN TÍNH

  Nói dối là hành vi con người nào cũng từng trải qua, nhưng khi nó trở thành một thói quen kéo dài và dường như ăn sâu vào cách tồn tại của một người, ta gọi đó là nói dối mãn tính. Đây không chỉ đơn thuần là sự gian lận hay thiếu trung thực, mà thường là một cơ...

CHIẾC MẶT NẠ HOÀN HẢO

  Có những đứa trẻ từ rất sớm đã học cách khoác lên mình “chiếc mặt nạ hoàn hảo”. Các em nỗ lực đạt điểm cao, giành thành tích, cư xử gương mẫu và không để lộ chút yếu đuối nào. Đối với các em, sự hoàn hảo giống như một đặc quyền: nó giúp che giấu những mong manh...

LGBT+ – NỖI ĐAU MANG TÊN CÔ ĐƠN

  Cô đơn là trải nghiệm mà ai cũng từng nếm trải, nhưng với cộng đồng LGBT+, nỗi cô đơn thường mang màu sắc đặc biệt sâu và đau hơn. Khi một người lớn lên trong môi trường bị kỳ thị, từ chối hay không được công nhận, não bộ họ liên tục ghi nhận tín hiệu “mình...

CÔ ĐƠN DƯỚI GÓC NHÌN SINH HỌC THẦN KINH

  Cô đơn không chỉ là cảm giác trống trải hay nỗi buồn thoáng qua, mà thực sự là một trải nghiệm đau đớn ở cấp độ sinh học thần kinh. Con người là sinh vật xã hội, bộ não chúng ta tiến hóa để duy trì kết nối với nhóm nhằm đảm bảo sự tồn tại. Khi bị tách rời hoặc...

CÔ ĐƠN VÀ TRẦM CẢM

  Cô đơn là một trải nghiệm phổ biến, ai trong chúng ta cũng từng trải qua. Thế nhưng, khi nỗi cô đơn kéo dài và không được xoa dịu bằng sự kết nối, sự lắng nghe và những vòng tay ấm áp, nó có thể trở thành mảnh đất màu mỡ cho trầm cảm hình thành. Về mặt sinh học...

CĂNG THẲNG VÀ KHẢ NĂNG THỤ THAI, MANG THAI

  Hệ thống đáp ứng với căng thẳng (stress response system) là một cơ chế sinh học phức tạp, trong đó trục hạ đồi – tuyến yên – tuyến thượng thận (HPA axis) đóng vai trò trung tâm. Khi cơ thể đối mặt với áp lực, hormone cortisol và catecholamine (adrenaline,...

KHI ĐÀN ÔNG PHÂN LY

  Nhiều người đàn ông trưởng thành mang trong mình những vết thương vô hình từ sang chấn và bạo hành thời thơ ấu. Trải qua những tình huống bị xâm phạm, bị làm nhục hoặc phải sống trong môi trường bạo lực, họ học cách “cắt kết nối” khỏi cảm xúc để sinh tồn. Sự...