TRỊ LIỆU TÂM LÝ KHÔNG PHẢI PHÉP MÀU

TRỊ LIỆU TÂM LÝ KHÔNG PHẢI PHÉP MÀU

Trong tưởng tượng của nhiều người, trị liệu tâm lý là nơi chữa lành – nơi tổn thương được lắng nghe, cảm xúc được gọi tên, và quá khứ dần được chuyển hóa. Nhưng trong thực tế, trị liệu không phải là phép màu. Nó không thể thay đổi điều gì nếu thân chủ không muốn – hoặc không thể – thay đổi.

Có những thân chủ bước vào phòng trị liệu không để tìm kiếm sự thay đổi, mà để xoa dịu cảm giác tội lỗi, để chứng minh với người thân rằng “tôi đã thử rồi”, hoặc chỉ đơn giản là để được một ai đó lắng nghe mà không bị phán xét. Trong trị liệu, mối quan hệ giữa nhà trị liệu và thân chủ trở thành một không gian sống động – nơi tái hiện các kiểu gắn bó thời thơ ấu qua cơ chế chuyển di. Có lúc nhà trị liệu được xem là “người mẹ lý tưởng” – an toàn, thông thái, đầy sức mạnh cứu rỗi. Có lúc lại bị đẩy vào vai “kẻ phản bội”, “người không đủ yêu thương” – chỉ vì một phản ứng trung lập. Nhà trị liệu khi ấy không chỉ lắng nghe thân chủ, mà còn phải đối diện với chính nội tâm của mình: cảm giác muốn giúp, muốn cứu, thậm chí… muốn được cần đến. Nếu không đủ nhận diện và điều chỉnh, ranh giới trị liệu có thể mờ dần – và người trị liệu đánh mất mình giữa hai vai: người chữa lành và người phụ nữ đang phản ứng với lịch sử gắn bó của thân chủ.

Trong trị liệu, điều quan trọng hơn cả lý thuyết hay kỹ thuật là năng lực điều hòa thần kinh – cảm xúc thật sự. Không phải chỉ là biết nói những câu “trấn an”, “đồng cảm”, hay biết phân tích đúng cơ chế phòng vệ, mà là khả năng hiện diện trong thân thể, giữ vững hệ thần kinh của chính mình khi người trước mặt đang tan rã. Nhiều nhà trị liệu được đào tạo xuất sắc về mặt học thuật, nhưng lại chưa từng đi trị liệu cá nhân, chưa từng học cách chấp nhận nỗi sợ, sự bất lực, và giới hạn của chính mình. Họ có thể cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong lại đang bị kích hoạt mạnh mẽ – mà không nhận ra. Khi đó, điều trị liệu truyền đi không phải là sự an toàn, mà là sự rối loạn tinh vi dưới vỏ bọc chuyên môn.

Một hệ thần kinh được điều hòa là một hệ thần kinh có khả năng ở lại. Ở lại với sự im lặng, ở lại với giận dữ, với tổn thương không lời, với ánh mắt hoảng loạn hay lạnh giá của thân chủ – mà không phản ứng phòng vệ. Không cố cứu, không diễn cảm thông, không chuyển chủ đề. Chỉ cần ở lại. Và chính năng lực ấy – khả năng “regulate and co-regulate” – mới là nền tảng sâu nhất của trị liệu.

Ở phía thân chủ, nhiều người đến trị liệu trong trạng thái hệ thần kinh bị tê bì, quá tải, hoặc vỡ vụn. Họ không thể điều hòa một mình – nhưng nếu nhà trị liệu đủ điều hòa, họ sẽ mượn được hệ thần kinh của người kia, qua ánh mắt, giọng nói, nhịp thở… và từng chút, từng chút, học lại cách tự điều chỉnh nội tại. Nhưng nếu nhà trị liệu cũng rối loạn, cũng mất điều chỉnh, thì quá trình ấy không thể xảy ra. Trị liệu khi ấy chỉ còn là hai hệ thần kinh mất kết nối ngồi đối diện nhau, cố làm cho ra một cuộc trò chuyện chữa lành.

MIA NGUYỄN

 

Trong tưởng tượng của nhiều người, trị liệu tâm lý là nơi chữa lành – nơi tổn thương được lắng nghe, cảm xúc được gọi tên, và quá khứ dần được chuyển hóa. Nhưng trong thực tế, trị liệu không phải là phép màu. Nó không thể thay đổi điều gì nếu thân chủ không muốn – hoặc không thể – thay đổi.

Có những thân chủ bước vào phòng trị liệu không để tìm kiếm sự thay đổi, mà để xoa dịu cảm giác tội lỗi, để chứng minh với người thân rằng “tôi đã thử rồi”, hoặc chỉ đơn giản là để được một ai đó lắng nghe mà không bị phán xét. Trong trị liệu, mối quan hệ giữa nhà trị liệu và thân chủ trở thành một không gian sống động – nơi tái hiện các kiểu gắn bó thời thơ ấu qua cơ chế chuyển di. Có lúc nhà trị liệu được xem là “người mẹ lý tưởng” – an toàn, thông thái, đầy sức mạnh cứu rỗi. Có lúc lại bị đẩy vào vai “kẻ phản bội”, “người không đủ yêu thương” – chỉ vì một phản ứng trung lập. Nhà trị liệu khi ấy không chỉ lắng nghe thân chủ, mà còn phải đối diện với chính nội tâm của mình: cảm giác muốn giúp, muốn cứu, thậm chí… muốn được cần đến. Nếu không đủ nhận diện và điều chỉnh, ranh giới trị liệu có thể mờ dần – và người trị liệu đánh mất mình giữa hai vai: người chữa lành và người phụ nữ đang phản ứng với lịch sử gắn bó của thân chủ.

Trong trị liệu, điều quan trọng hơn cả lý thuyết hay kỹ thuật là năng lực điều hòa thần kinh – cảm xúc thật sự. Không phải chỉ là biết nói những câu “trấn an”, “đồng cảm”, hay biết phân tích đúng cơ chế phòng vệ, mà là khả năng hiện diện trong thân thể, giữ vững hệ thần kinh của chính mình khi người trước mặt đang tan rã. Nhiều nhà trị liệu được đào tạo xuất sắc về mặt học thuật, nhưng lại chưa từng đi trị liệu cá nhân, chưa từng học cách chấp nhận nỗi sợ, sự bất lực, và giới hạn của chính mình. Họ có thể cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong lại đang bị kích hoạt mạnh mẽ – mà không nhận ra. Khi đó, điều trị liệu truyền đi không phải là sự an toàn, mà là sự rối loạn tinh vi dưới vỏ bọc chuyên môn.

Một hệ thần kinh được điều hòa là một hệ thần kinh có khả năng ở lại. Ở lại với sự im lặng, ở lại với giận dữ, với tổn thương không lời, với ánh mắt hoảng loạn hay lạnh giá của thân chủ – mà không phản ứng phòng vệ. Không cố cứu, không diễn cảm thông, không chuyển chủ đề. Chỉ cần ở lại. Và chính năng lực ấy – khả năng “regulate and co-regulate” – mới là nền tảng sâu nhất của trị liệu.

Ở phía thân chủ, nhiều người đến trị liệu trong trạng thái hệ thần kinh bị tê bì, quá tải, hoặc vỡ vụn. Họ không thể điều hòa một mình – nhưng nếu nhà trị liệu đủ điều hòa, họ sẽ mượn được hệ thần kinh của người kia, qua ánh mắt, giọng nói, nhịp thở… và từng chút, từng chút, học lại cách tự điều chỉnh nội tại. Nhưng nếu nhà trị liệu cũng rối loạn, cũng mất điều chỉnh, thì quá trình ấy không thể xảy ra. Trị liệu khi ấy chỉ còn là hai hệ thần kinh mất kết nối ngồi đối diện nhau, cố làm cho ra một cuộc trò chuyện chữa lành.

MIA NGUYỄN

“YÊU” ĐỂ THỬ

Có những người phụ nữ bước vào tình yêu không phải để yêu, mà để thử. Thử xem người kia có yêu họ thật lòng không, có đủ kiên nhẫn không, có sẵn lòng chịu đựng những lúc họ lặng im, giận dỗi hay lạnh lùng rút lui. Họ muốn người kia yêu chiều, chứng minh tình yêu, làm...

CHẲNG ĐAM MÊ NÀO LÀ KHÁC THƯỜNG

Trong thế giới muôn màu của cảm xúc và tính dục, có những điều không thể gói gọn trong nhãn dán truyền thống. Một trong số đó là hiện tượng những người đàn ông dị tính – vốn bị hấp dẫn với phụ nữ – lại cảm thấy rung động sâu sắc với những người phụ nữ chuyển giới chưa...

XIN ĐỪNG BỎ EM

Có những người trưởng thành sống trong một thế giới nội tâm bị cuốn chặt bởi nỗi sợ bị bỏ rơi. Dù bề ngoài họ có thể năng động, yêu thương hết mình hay tận tụy trong mối quan hệ, thì sâu bên trong, họ luôn mang theo cảm giác “không đủ”, “không xứng đáng được yêu nếu...

GẮN BÓ HỖN HỢP LO ÂU VÀ NÉ TRÁNH Ở NGƯỜI LỚN

Khi người trưởng thành vừa sợ bị bỏ rơi, vừa sợ bị gần gũi Gắn bó lo âu – né tránh, còn gọi là gắn bó hỗn hợp (disorganized attachment), là kiểu gắn bó phức tạp và mâu thuẫn nhất ở người trưởng thành. Nó thường bắt nguồn từ những trải nghiệm tuổi thơ đan xen giữa gắn...

GẮN BÓ NÉ TRÁNH Ở NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH

  Cơ chế tự bảo vệ từ sự cô lập Gắn bó né tránh (avoidant attachment) là một kiểu hình gắn bó đặc trưng bởi xu hướng tránh né sự thân mật, dựa dẫm quá mức vào bản thân, và đàn áp cảm xúc, đặc biệt khi đối diện với tình yêu hoặc nguy cơ bị tổn thương. Những người...

“YÊU” ĐỂ THỬ

Có những người phụ nữ bước vào tình yêu không phải để yêu, mà để thử. Thử xem người kia có yêu họ thật lòng không, có đủ kiên nhẫn không, có sẵn lòng chịu đựng những lúc họ lặng im, giận dỗi hay lạnh lùng rút lui. Họ muốn người kia yêu chiều, chứng minh tình yêu, làm...

CHẲNG ĐAM MÊ NÀO LÀ KHÁC THƯỜNG

Trong thế giới muôn màu của cảm xúc và tính dục, có những điều không thể gói gọn trong nhãn dán truyền thống. Một trong số đó là hiện tượng những người đàn ông dị tính – vốn bị hấp dẫn với phụ nữ – lại cảm thấy rung động sâu sắc với những người phụ nữ chuyển giới chưa...

XIN ĐỪNG BỎ EM

Có những người trưởng thành sống trong một thế giới nội tâm bị cuốn chặt bởi nỗi sợ bị bỏ rơi. Dù bề ngoài họ có thể năng động, yêu thương hết mình hay tận tụy trong mối quan hệ, thì sâu bên trong, họ luôn mang theo cảm giác “không đủ”, “không xứng đáng được yêu nếu...

GẮN BÓ HỖN HỢP LO ÂU VÀ NÉ TRÁNH Ở NGƯỜI LỚN

Khi người trưởng thành vừa sợ bị bỏ rơi, vừa sợ bị gần gũi Gắn bó lo âu – né tránh, còn gọi là gắn bó hỗn hợp (disorganized attachment), là kiểu gắn bó phức tạp và mâu thuẫn nhất ở người trưởng thành. Nó thường bắt nguồn từ những trải nghiệm tuổi thơ đan xen giữa gắn...

GẮN BÓ NÉ TRÁNH Ở NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH

  Cơ chế tự bảo vệ từ sự cô lập Gắn bó né tránh (avoidant attachment) là một kiểu hình gắn bó đặc trưng bởi xu hướng tránh né sự thân mật, dựa dẫm quá mức vào bản thân, và đàn áp cảm xúc, đặc biệt khi đối diện với tình yêu hoặc nguy cơ bị tổn thương. Những người...

GẮN BÓ AN TOÀN Ở NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH

Cội nguồn của kết nối lành mạnh Gắn bó an toàn (secure attachment) là kiểu hình gắn bó được xem là lành mạnh và cân bằng nhất, hình thành từ những trải nghiệm sớm trong đó người chăm sóc ổn định, phản ứng nhất quán và giàu sự hiện diện cảm xúc. Người lớn có kiểu gắn...

NGUYÊN TẮC “5 KHÔNG” TRONG PHÒNG CHỐNG XHTD TRẺ EM

-Không cho bất cứ ai động vào vùng kín của trẻ, ngay cả cha mẹ (trừ khi con còn quá nhỏ, mẹ phải săn sóc vệ sinh cho con) -Không ép trẻ thân mật với người lớn, chẳng hạn ôm hôn, ngồi trên đùi... -Không chụp hình/ quay phim trẻ trong những tình huống nhạy cảm: đang...

RỐI LOẠN GẮN BÓ LO ÂU

Gắn bó (attachment) là nhu cầu sinh tồn cốt lõi của con người, hình thành từ những năm đầu đời khi trẻ tương tác với người chăm sóc chính. Tuy nhiên, khi mối gắn bó này bị gián đoạn hoặc tổn thương – như trong trường hợp trẻ bị cha mẹ bỏ mặc cho ông bà nuôi, hoặc...

“THIẾU HIỂU BIẾT” NUÔI DƯỠNG XÂM HẠI TÌNH DỤC TRẺ EM

Ở Việt Nam, nhiều hành vi được xem là yêu thương hay chăm sóc trẻ – như thay đồ, tắm chung, đùa giỡn vùng kín, xoa bụng, nựng má, hôn môi, dọa nạt hay để trẻ đi vệ sinh nơi công cộng – thực chất đang xâm phạm ranh giới thân thể của trẻ. Sự thiếu hiểu biết của người...

KHI YÊU LÀ MUỐN LO GIỮ VÀ SỢ MẤT

Rối loạn gắn bó lo âu (anxious attachment) không phải là một tính cách yếu đuối hay yêu sai cách, mà là một chiến lược sinh tồn hình thành từ những sang chấn gắn bó đầu đời. Những người có kiểu gắn bó này thường yêu rất sâu, rất thật, nhưng cũng luôn thấy bất an, lo...