NỖI SỢ Ở MỘT MÌNH
NỖI SỢ Ở MỘT MÌNH
Nỗi sợ ở một mình không đơn thuần là cảm giác cô đơn thoáng qua, mà với nhiều người trưởng thành, đó là một nỗi hoảng loạn hiện sinh – cảm giác như chính sự sống bị đe dọa khi không có ai bên cạnh. Những người sợ tách biệt khỏi gia đình, bạn đời hay người họ yêu thương thường mô tả cảm giác trống rỗng, tuyệt vọng, bất an, thậm chí suy sụp hoặc ngộp thở như thể bị “bỏ rơi giữa sa mạc.” Đằng sau đó là một hệ thống gắn bó đang hoạt động mãnh liệt, nhưng không còn phù hợp với thực tại.
Theo thuyết gắn bó (attachment theory), nhu cầu kết nối với người khác là bản năng sinh tồn từ thuở sơ sinh. Khi trẻ không được đáp ứng đầy đủ – ví dụ như bị bỏ mặc, bị dọa bỏ rơi, hoặc chỉ được yêu khi “ngoan” – hệ thống gắn bó phát triển theo hướng bất an. Trẻ có thể học cách “dính chặt” vào người khác vì tin rằng chỉ có sự hiện diện của người kia mới đảm bảo an toàn. Khi trưởng thành, kiểu gắn bó này vẫn vận hành trong vô thức, khiến cá nhân cảm thấy hoảng loạn khi ở một mình hoặc không được xác nhận tình cảm.
Khoa học thần kinh chỉ ra rằng vùng hạch hạnh nhân (amygdala) – trung tâm xử lý cảm xúc sợ hãi – có thể phản ứng quá mức trong các tình huống gợi nhắc ký ức tách biệt, ngay cả khi người trưởng thành đang an toàn. Thần kinh phế vị lưng (dorsal vagal) có thể kích hoạt trạng thái “đóng băng” hoặc tê liệt cảm xúc – một dấu hiệu cho thấy hệ thần kinh đang cảm nhận nguy hiểm sinh tồn, dù lý trí hiểu rằng không có đe dọa thực tế.
Trong trị liệu tâm lý, điều quan trọng không phải là “gỡ bỏ” nhu cầu gắn bó, mà là giúp thân chủ phát triển gắn bó an toàn bên trong – khả năng tự làm dịu (self-soothing), nhận diện cảm xúc cơ thể, và xây dựng cảm giác an toàn dù không có người khác hiện diện. Các liệu pháp như trị liệu gắn bó (attachment-based therapy), trị liệu cảm giác vận động (sensorimotor psychotherapy) hoặc trị liệu nội thân (parts work) giúp khám phá các “phân mảnh” bên trong – những phần trẻ thơ vẫn đang chờ được ôm ấp, bảo vệ và công nhận.
Hành trình này không dễ dàng. Nhưng qua từng bước học cách ở cùng chính mình – không phán xét, không bỏ rơi – một dạng gắn bó mới sẽ hình thành: một sự hiện diện nội tại đủ an toàn để không còn sợ hãi khi ở một mình.
MIA NGUYỄN
Nỗi sợ ở một mình không đơn thuần là cảm giác cô đơn thoáng qua, mà với nhiều người trưởng thành, đó là một nỗi hoảng loạn hiện sinh – cảm giác như chính sự sống bị đe dọa khi không có ai bên cạnh. Những người sợ tách biệt khỏi gia đình, bạn đời hay người họ yêu thương thường mô tả cảm giác trống rỗng, tuyệt vọng, bất an, thậm chí suy sụp hoặc ngộp thở như thể bị “bỏ rơi giữa sa mạc.” Đằng sau đó là một hệ thống gắn bó đang hoạt động mãnh liệt, nhưng không còn phù hợp với thực tại.
Theo thuyết gắn bó (attachment theory), nhu cầu kết nối với người khác là bản năng sinh tồn từ thuở sơ sinh. Khi trẻ không được đáp ứng đầy đủ – ví dụ như bị bỏ mặc, bị dọa bỏ rơi, hoặc chỉ được yêu khi “ngoan” – hệ thống gắn bó phát triển theo hướng bất an. Trẻ có thể học cách “dính chặt” vào người khác vì tin rằng chỉ có sự hiện diện của người kia mới đảm bảo an toàn. Khi trưởng thành, kiểu gắn bó này vẫn vận hành trong vô thức, khiến cá nhân cảm thấy hoảng loạn khi ở một mình hoặc không được xác nhận tình cảm.
Khoa học thần kinh chỉ ra rằng vùng hạch hạnh nhân (amygdala) – trung tâm xử lý cảm xúc sợ hãi – có thể phản ứng quá mức trong các tình huống gợi nhắc ký ức tách biệt, ngay cả khi người trưởng thành đang an toàn. Thần kinh phế vị lưng (dorsal vagal) có thể kích hoạt trạng thái “đóng băng” hoặc tê liệt cảm xúc – một dấu hiệu cho thấy hệ thần kinh đang cảm nhận nguy hiểm sinh tồn, dù lý trí hiểu rằng không có đe dọa thực tế.
Trong trị liệu tâm lý, điều quan trọng không phải là “gỡ bỏ” nhu cầu gắn bó, mà là giúp thân chủ phát triển gắn bó an toàn bên trong – khả năng tự làm dịu (self-soothing), nhận diện cảm xúc cơ thể, và xây dựng cảm giác an toàn dù không có người khác hiện diện. Các liệu pháp như trị liệu gắn bó (attachment-based therapy), trị liệu cảm giác vận động (sensorimotor psychotherapy) hoặc trị liệu nội thân (parts work) giúp khám phá các “phân mảnh” bên trong – những phần trẻ thơ vẫn đang chờ được ôm ấp, bảo vệ và công nhận.
Hành trình này không dễ dàng. Nhưng qua từng bước học cách ở cùng chính mình – không phán xét, không bỏ rơi – một dạng gắn bó mới sẽ hình thành: một sự hiện diện nội tại đủ an toàn để không còn sợ hãi khi ở một mình.
MIA NGUYỄN
