“ĐƠ” MÃN TÍNH
“ĐƠ” MÃN TÍNH
Khi im lặng không phải là bình yên, mà là tê liệt thần kinh
Có những đứa trẻ dường như “ngoan ngoãn”, “ít phiền hà”, ngồi yên một mình hàng giờ liền, không đòi hỏi, không khóc, không phản kháng. Trong mắt người lớn, đó là một đứa trẻ “dễ nuôi”. Nhưng đằng sau sự lặng lẽ đó, có thể là một trạng thái “đơ mãn tính” – một biểu hiện sinh học của sang chấn bị nén sâu, khi đứa trẻ phải rút lui khỏi cảm xúc và cơ thể để cảm thấy an toàn.
Trạng thái này thường phát triển ở những đứa trẻ không được cha mẹ quan tâm đúng lúc, đúng cách. Khi đứa trẻ bộc lộ cảm xúc – buồn, giận, sợ hãi – nhưng không được cha mẹ đáp lại bằng sự an ủi, ôm ấp hay hiện diện cảm xúc, hệ thần kinh của trẻ ghi nhận một thông điệp: “Cảm xúc của mình không quan trọng. Khi mình yếu đuối, không ai đến giúp.” Khi việc không được đáp ứng lặp lại đủ nhiều, trẻ sẽ dần ngừng bộc lộ cảm xúc. Chỉ đến khi chúng bùng nổ – khóc to, đập phá, hoặc nổi giận – mới thu hút được sự chú ý của người lớn. Từ đó, một cơ chế méo mó được hình thành: để được nhìn thấy, phải đau thật nhiều.
Tuy nhiên, phần lớn thời gian, để tồn tại, đứa trẻ rơi vào một trạng thái giống như “tắt máy”. Chúng ngồi lặng lẽ, thả trôi trong cảm giác rỗng, như thể không có nhu cầu gì. Đây là trạng thái “đông cứng” (freeze) hoặc “tê liệt” (shutdown) của hệ thần kinh tự chủ – cụ thể là phản ứng dorsal vagal (dây thần kinh phế vị lưng). Ở trạng thái này, nhịp tim chậm, cơ thể lạnh, hoạt động cảm xúc và nhận thức thu hẹp. Trẻ có thể không cảm nhận rõ nhu cầu ăn, ngủ, thậm chí cả đau đớn hoặc sợ hãi. Điều này không phải là bình tĩnh, mà là ngắt kết nối với chính mình như một cách sinh tồn.
Nếu không được can thiệp, trạng thái này có thể kéo dài sang tuổi trưởng thành. Người lớn từng sống trong “đơ mãn tính” thời thơ ấu thường khó cảm nhận niềm vui, khó kết nối với người khác, dễ rơi vào trầm cảm hoặc mối quan hệ lệ thuộc. Họ có thể sống trong im lặng kéo dài, không phải vì họ ổn, mà vì họ đã học cách không làm phiền ai – kể cả chính mình.
Việc chữa lành không chỉ nằm ở việc “nói ra”, mà ở việc dần dần giúp hệ thần kinh cảm thấy an toàn khi có cảm xúc, khi kết nối, khi cần được giúp đỡ – điều mà đứa trẻ ngày xưa chưa từng được trải nghiệm.
MIA NGUYỄN
Khi im lặng không phải là bình yên, mà là tê liệt thần kinh
Có những đứa trẻ dường như “ngoan ngoãn”, “ít phiền hà”, ngồi yên một mình hàng giờ liền, không đòi hỏi, không khóc, không phản kháng. Trong mắt người lớn, đó là một đứa trẻ “dễ nuôi”. Nhưng đằng sau sự lặng lẽ đó, có thể là một trạng thái “đơ mãn tính” – một biểu hiện sinh học của sang chấn bị nén sâu, khi đứa trẻ phải rút lui khỏi cảm xúc và cơ thể để cảm thấy an toàn.
Trạng thái này thường phát triển ở những đứa trẻ không được cha mẹ quan tâm đúng lúc, đúng cách. Khi đứa trẻ bộc lộ cảm xúc – buồn, giận, sợ hãi – nhưng không được cha mẹ đáp lại bằng sự an ủi, ôm ấp hay hiện diện cảm xúc, hệ thần kinh của trẻ ghi nhận một thông điệp: “Cảm xúc của mình không quan trọng. Khi mình yếu đuối, không ai đến giúp.” Khi việc không được đáp ứng lặp lại đủ nhiều, trẻ sẽ dần ngừng bộc lộ cảm xúc. Chỉ đến khi chúng bùng nổ – khóc to, đập phá, hoặc nổi giận – mới thu hút được sự chú ý của người lớn. Từ đó, một cơ chế méo mó được hình thành: để được nhìn thấy, phải đau thật nhiều.
Tuy nhiên, phần lớn thời gian, để tồn tại, đứa trẻ rơi vào một trạng thái giống như “tắt máy”. Chúng ngồi lặng lẽ, thả trôi trong cảm giác rỗng, như thể không có nhu cầu gì. Đây là trạng thái “đông cứng” (freeze) hoặc “tê liệt” (shutdown) của hệ thần kinh tự chủ – cụ thể là phản ứng dorsal vagal (dây thần kinh phế vị lưng). Ở trạng thái này, nhịp tim chậm, cơ thể lạnh, hoạt động cảm xúc và nhận thức thu hẹp. Trẻ có thể không cảm nhận rõ nhu cầu ăn, ngủ, thậm chí cả đau đớn hoặc sợ hãi. Điều này không phải là bình tĩnh, mà là ngắt kết nối với chính mình như một cách sinh tồn.
Nếu không được can thiệp, trạng thái này có thể kéo dài sang tuổi trưởng thành. Người lớn từng sống trong “đơ mãn tính” thời thơ ấu thường khó cảm nhận niềm vui, khó kết nối với người khác, dễ rơi vào trầm cảm hoặc mối quan hệ lệ thuộc. Họ có thể sống trong im lặng kéo dài, không phải vì họ ổn, mà vì họ đã học cách không làm phiền ai – kể cả chính mình.
Việc chữa lành không chỉ nằm ở việc “nói ra”, mà ở việc dần dần giúp hệ thần kinh cảm thấy an toàn khi có cảm xúc, khi kết nối, khi cần được giúp đỡ – điều mà đứa trẻ ngày xưa chưa từng được trải nghiệm.
MIA NGUYỄN
