“ANH TRAI” LÀ NGƯỜI XÂM HẠI
“ANH TRAI” LÀ NGƯỜI XÂM HẠI
Trong nhiều gia đình, “anh trai” thường được gắn với hình ảnh người bảo vệ, người đồng hành, người mà em gái có thể dựa vào. Nhưng có những căn nhà, đằng sau cánh cửa đóng kín, chính người anh ấy lại là kẻ đã bạo hành, xâm hại và phá vỡ hoàn toàn cảm giác an toàn của đứa em gái bé nhỏ. Những vụ việc như vậy thường không được nói ra. Vì sợ hãi. Vì xấu hổ. Vì chính gia đình chọn cách phủ nhận. Và vì nạn nhân quá nhỏ, quá cô độc để biết rằng mình đáng được bảo vệ.
Khi người gây hại là người thân – đặc biệt là anh trai, người đáng lẽ gắn bó mật thiết với em – hệ thống gắn bó trong não bộ bị rối loạn nghiêm trọng. Đứa trẻ học được rằng: “Người mình thương cũng có thể làm mình đau”, và “Không ai đến cứu mình cả, kể cả ba mẹ.” Từ đó, mô hình gắn bó nội tại (internal working model) hình thành trên nền tảng: gắn bó là nguy hiểm, gần gũi là có thể chết người, và mình thì không có giá trị gì cả. Không có lòng tin. Không có lòng tự trọng. Không có cảm giác được thuộc về.
Sang chấn dạng này không chỉ dừng lại ở cảm xúc. Nó để lại dấu vết sinh học rõ rệt. Hệ thần kinh của người em gái đó trở nên cảnh giác quá mức (hypervigilant), vùng amygdala nhạy bén với mọi tín hiệu đe dọa, trong khi vùng vỏ não trước trán – nơi điều hòa cảm xúc và phản tư – bị ngắt kết nối. Nhiều em phát triển rối loạn lo âu, trầm cảm, hoặc rối loạn nhân cách khi trưởng thành, đôi khi không biết vì sao mình lại cảm thấy “sai lệch”, “xấu xa”, “không đáng yêu thương” đến thế.
Tệ hơn, khi chia sẻ bị chối bỏ, nạn nhân còn bị phản bội thứ cấp (secondary betrayal) từ chính gia đình. Họ học cách im lặng, đóng băng, phủ nhận cảm xúc để tồn tại. Nhưng cái giá phải trả là sự rạn vỡ trong chính bản thể mình.
Trong trị liệu, những người em ấy cần nhiều hơn sự đồng cảm. Họ cần một không gian không ép buộc, không vội “làm cho khá lên”, mà cho phép họ từ từ gọi tên điều chưa từng được gọi, cảm điều chưa từng được phép cảm. Chỉ khi nào cảm giác được gắn bó an toàn dần xuất hiện lại, hệ thần kinh mới có cơ hội hồi phục, và lòng tự trọng mới có thể nảy mầm trở lại – như một điều gì đó chưa từng được gieo.
MIA NGUYỄN
Trong nhiều gia đình, “anh trai” thường được gắn với hình ảnh người bảo vệ, người đồng hành, người mà em gái có thể dựa vào. Nhưng có những căn nhà, đằng sau cánh cửa đóng kín, chính người anh ấy lại là kẻ đã bạo hành, xâm hại và phá vỡ hoàn toàn cảm giác an toàn của đứa em gái bé nhỏ. Những vụ việc như vậy thường không được nói ra. Vì sợ hãi. Vì xấu hổ. Vì chính gia đình chọn cách phủ nhận. Và vì nạn nhân quá nhỏ, quá cô độc để biết rằng mình đáng được bảo vệ.
Khi người gây hại là người thân – đặc biệt là anh trai, người đáng lẽ gắn bó mật thiết với em – hệ thống gắn bó trong não bộ bị rối loạn nghiêm trọng. Đứa trẻ học được rằng: “Người mình thương cũng có thể làm mình đau”, và “Không ai đến cứu mình cả, kể cả ba mẹ.” Từ đó, mô hình gắn bó nội tại (internal working model) hình thành trên nền tảng: gắn bó là nguy hiểm, gần gũi là có thể chết người, và mình thì không có giá trị gì cả. Không có lòng tin. Không có lòng tự trọng. Không có cảm giác được thuộc về.
Sang chấn dạng này không chỉ dừng lại ở cảm xúc. Nó để lại dấu vết sinh học rõ rệt. Hệ thần kinh của người em gái đó trở nên cảnh giác quá mức (hypervigilant), vùng amygdala nhạy bén với mọi tín hiệu đe dọa, trong khi vùng vỏ não trước trán – nơi điều hòa cảm xúc và phản tư – bị ngắt kết nối. Nhiều em phát triển rối loạn lo âu, trầm cảm, hoặc rối loạn nhân cách khi trưởng thành, đôi khi không biết vì sao mình lại cảm thấy “sai lệch”, “xấu xa”, “không đáng yêu thương” đến thế.
Tệ hơn, khi chia sẻ bị chối bỏ, nạn nhân còn bị phản bội thứ cấp (secondary betrayal) từ chính gia đình. Họ học cách im lặng, đóng băng, phủ nhận cảm xúc để tồn tại. Nhưng cái giá phải trả là sự rạn vỡ trong chính bản thể mình.
Trong trị liệu, những người em ấy cần nhiều hơn sự đồng cảm. Họ cần một không gian không ép buộc, không vội “làm cho khá lên”, mà cho phép họ từ từ gọi tên điều chưa từng được gọi, cảm điều chưa từng được phép cảm. Chỉ khi nào cảm giác được gắn bó an toàn dần xuất hiện lại, hệ thần kinh mới có cơ hội hồi phục, và lòng tự trọng mới có thể nảy mầm trở lại – như một điều gì đó chưa từng được gieo.
MIA NGUYỄN
