“ANH TRAI” LÀ NGƯỜI XÂM HẠI

“ANH TRAI” LÀ NGƯỜI XÂM HẠI

 

Trong nhiều gia đình, “anh trai” thường được gắn với hình ảnh người bảo vệ, người đồng hành, người mà em gái có thể dựa vào. Nhưng có những căn nhà, đằng sau cánh cửa đóng kín, chính người anh ấy lại là kẻ đã bạo hành, xâm hại và phá vỡ hoàn toàn cảm giác an toàn của đứa em gái bé nhỏ. Những vụ việc như vậy thường không được nói ra. Vì sợ hãi. Vì xấu hổ. Vì chính gia đình chọn cách phủ nhận. Và vì nạn nhân quá nhỏ, quá cô độc để biết rằng mình đáng được bảo vệ.

Khi người gây hại là người thân – đặc biệt là anh trai, người đáng lẽ gắn bó mật thiết với em – hệ thống gắn bó trong não bộ bị rối loạn nghiêm trọng. Đứa trẻ học được rằng: “Người mình thương cũng có thể làm mình đau”, và “Không ai đến cứu mình cả, kể cả ba mẹ.” Từ đó, mô hình gắn bó nội tại (internal working model) hình thành trên nền tảng: gắn bó là nguy hiểm, gần gũi là có thể chết người, và mình thì không có giá trị gì cả. Không có lòng tin. Không có lòng tự trọng. Không có cảm giác được thuộc về.

Sang chấn dạng này không chỉ dừng lại ở cảm xúc. Nó để lại dấu vết sinh học rõ rệt. Hệ thần kinh của người em gái đó trở nên cảnh giác quá mức (hypervigilant), vùng amygdala nhạy bén với mọi tín hiệu đe dọa, trong khi vùng vỏ não trước trán – nơi điều hòa cảm xúc và phản tư – bị ngắt kết nối. Nhiều em phát triển rối loạn lo âu, trầm cảm, hoặc rối loạn nhân cách khi trưởng thành, đôi khi không biết vì sao mình lại cảm thấy “sai lệch”, “xấu xa”, “không đáng yêu thương” đến thế.

Tệ hơn, khi chia sẻ bị chối bỏ, nạn nhân còn bị phản bội thứ cấp (secondary betrayal) từ chính gia đình. Họ học cách im lặng, đóng băng, phủ nhận cảm xúc để tồn tại. Nhưng cái giá phải trả là sự rạn vỡ trong chính bản thể mình.

Trong trị liệu, những người em ấy cần nhiều hơn sự đồng cảm. Họ cần một không gian không ép buộc, không vội “làm cho khá lên”, mà cho phép họ từ từ gọi tên điều chưa từng được gọi, cảm điều chưa từng được phép cảm. Chỉ khi nào cảm giác được gắn bó an toàn dần xuất hiện lại, hệ thần kinh mới có cơ hội hồi phục, và lòng tự trọng mới có thể nảy mầm trở lại – như một điều gì đó chưa từng được gieo.

MIA NGUYỄN

 

Trong nhiều gia đình, “anh trai” thường được gắn với hình ảnh người bảo vệ, người đồng hành, người mà em gái có thể dựa vào. Nhưng có những căn nhà, đằng sau cánh cửa đóng kín, chính người anh ấy lại là kẻ đã bạo hành, xâm hại và phá vỡ hoàn toàn cảm giác an toàn của đứa em gái bé nhỏ. Những vụ việc như vậy thường không được nói ra. Vì sợ hãi. Vì xấu hổ. Vì chính gia đình chọn cách phủ nhận. Và vì nạn nhân quá nhỏ, quá cô độc để biết rằng mình đáng được bảo vệ.

Khi người gây hại là người thân – đặc biệt là anh trai, người đáng lẽ gắn bó mật thiết với em – hệ thống gắn bó trong não bộ bị rối loạn nghiêm trọng. Đứa trẻ học được rằng: “Người mình thương cũng có thể làm mình đau”, và “Không ai đến cứu mình cả, kể cả ba mẹ.” Từ đó, mô hình gắn bó nội tại (internal working model) hình thành trên nền tảng: gắn bó là nguy hiểm, gần gũi là có thể chết người, và mình thì không có giá trị gì cả. Không có lòng tin. Không có lòng tự trọng. Không có cảm giác được thuộc về.

Sang chấn dạng này không chỉ dừng lại ở cảm xúc. Nó để lại dấu vết sinh học rõ rệt. Hệ thần kinh của người em gái đó trở nên cảnh giác quá mức (hypervigilant), vùng amygdala nhạy bén với mọi tín hiệu đe dọa, trong khi vùng vỏ não trước trán – nơi điều hòa cảm xúc và phản tư – bị ngắt kết nối. Nhiều em phát triển rối loạn lo âu, trầm cảm, hoặc rối loạn nhân cách khi trưởng thành, đôi khi không biết vì sao mình lại cảm thấy “sai lệch”, “xấu xa”, “không đáng yêu thương” đến thế.

Tệ hơn, khi chia sẻ bị chối bỏ, nạn nhân còn bị phản bội thứ cấp (secondary betrayal) từ chính gia đình. Họ học cách im lặng, đóng băng, phủ nhận cảm xúc để tồn tại. Nhưng cái giá phải trả là sự rạn vỡ trong chính bản thể mình.

Trong trị liệu, những người em ấy cần nhiều hơn sự đồng cảm. Họ cần một không gian không ép buộc, không vội “làm cho khá lên”, mà cho phép họ từ từ gọi tên điều chưa từng được gọi, cảm điều chưa từng được phép cảm. Chỉ khi nào cảm giác được gắn bó an toàn dần xuất hiện lại, hệ thần kinh mới có cơ hội hồi phục, và lòng tự trọng mới có thể nảy mầm trở lại – như một điều gì đó chưa từng được gieo.

MIA NGUYỄN

BẠO HÀNH GIA ĐÌNH – VÒNG LẶP SANG CHẤN THẾ HỆ

  Bạo hành gia đình không chỉ gây ra những tổn thương trực tiếp về thể chất và tinh thần cho nạn nhân, mà còn để lại những di chứng tâm lý sâu sắc kéo dài qua nhiều thế hệ. Khi một đứa trẻ lớn lên trong môi trường bạo lực, não bộ và hệ thần kinh của em liên tục...

NỖI ĐAU CỦA ĐỨA TRẺ BỊ TRỪNG PHẠT BẰNG SỰ IM LẶNG

Sự im lặng trừng phạt (silent treatment) là một hình thức bạo hành tinh thần ít được nhận diện nhưng để lại vết thương sâu trong tâm hồn trẻ. Khi cha mẹ ngừng giao tiếp, tránh ánh mắt, rút lại mọi sự chú ý và yêu thương, đứa trẻ không chỉ cảm thấy buồn mà còn trải qua...

BẤT HÒA NHẬN THỨC Ở NẠN NHÂN BỊ BẠO HÀNH

Bất hòa nhận thức (cognitive dissonance) là trạng thái tâm lý khi một người phải giữ cùng lúc hai niềm tin hoặc trải nghiệm đối lập, tạo ra căng thẳng và mâu thuẫn nội tâm. Trong bối cảnh bạo hành gia đình, đặc biệt khi thủ phạm thuộc nhóm rối loạn nhân cách ái kỷ...

NGOẠI TÌNH NƠI CÔNG SỞ

Trong không gian công sở, nơi những con người cùng chia sẻ mục tiêu nghề nghiệp, áp lực công việc và những khoảnh khắc đời thường tưởng như vô hại, đôi khi lại nảy sinh những mối liên kết tinh tế mà mạnh mẽ. Những tâm hồn lạc lối thường tìm thấy nhau ở đây – không...

SỰ CỨNG RẮN VÀ THẤU HIỂU CỦA NHÀ TRỊ LIỆU

Trong trị liệu tâm lý, hai phẩm chất tưởng như đối lập – sự cứng rắn và sự thấu hiểu – thực tế lại bổ sung cho nhau và tạo nên nền tảng vững chắc cho quá trình can thiệp hiệu quả. Sự cứng rắn ở đây không mang nghĩa áp đặt hay cứng nhắc, mà là khả năng thiết lập ranh...

BẠO HÀNH GIA ĐÌNH – VÒNG LẶP SANG CHẤN THẾ HỆ

  Bạo hành gia đình không chỉ gây ra những tổn thương trực tiếp về thể chất và tinh thần cho nạn nhân, mà còn để lại những di chứng tâm lý sâu sắc kéo dài qua nhiều thế hệ. Khi một đứa trẻ lớn lên trong môi trường bạo lực, não bộ và hệ thần kinh của em liên tục...

NỖI ĐAU CỦA ĐỨA TRẺ BỊ TRỪNG PHẠT BẰNG SỰ IM LẶNG

Sự im lặng trừng phạt (silent treatment) là một hình thức bạo hành tinh thần ít được nhận diện nhưng để lại vết thương sâu trong tâm hồn trẻ. Khi cha mẹ ngừng giao tiếp, tránh ánh mắt, rút lại mọi sự chú ý và yêu thương, đứa trẻ không chỉ cảm thấy buồn mà còn trải qua...

BẤT HÒA NHẬN THỨC Ở NẠN NHÂN BỊ BẠO HÀNH

Bất hòa nhận thức (cognitive dissonance) là trạng thái tâm lý khi một người phải giữ cùng lúc hai niềm tin hoặc trải nghiệm đối lập, tạo ra căng thẳng và mâu thuẫn nội tâm. Trong bối cảnh bạo hành gia đình, đặc biệt khi thủ phạm thuộc nhóm rối loạn nhân cách ái kỷ...

NGOẠI TÌNH NƠI CÔNG SỞ

Trong không gian công sở, nơi những con người cùng chia sẻ mục tiêu nghề nghiệp, áp lực công việc và những khoảnh khắc đời thường tưởng như vô hại, đôi khi lại nảy sinh những mối liên kết tinh tế mà mạnh mẽ. Những tâm hồn lạc lối thường tìm thấy nhau ở đây – không...

SỰ CỨNG RẮN VÀ THẤU HIỂU CỦA NHÀ TRỊ LIỆU

Trong trị liệu tâm lý, hai phẩm chất tưởng như đối lập – sự cứng rắn và sự thấu hiểu – thực tế lại bổ sung cho nhau và tạo nên nền tảng vững chắc cho quá trình can thiệp hiệu quả. Sự cứng rắn ở đây không mang nghĩa áp đặt hay cứng nhắc, mà là khả năng thiết lập ranh...

ADHD VÀ RỐI LOẠN CHỐNG ĐỐI

Rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) và rối loạn chống đối (ODD) là hai rối loạn thường xuất hiện cùng nhau ở trẻ em và vị thành niên, với tỷ lệ cộng hiện (comorbidity) lên tới 30–50% tùy nghiên cứu. ADHD đặc trưng bởi khó duy trì chú ý, kiểm soát xung động và điều...

ĐI LÀM TRỊ LIỆU TÂM LÝ NHƯNG KHÔNG MUỐN THAY ĐỔI

Trong trị liệu tâm lý, động cơ nội tại (intrinsic motivation) được xem là yếu tố nền tảng quyết định khả năng thay đổi bền vững. Đây là động lực xuất phát từ bên trong cá nhân, dựa trên mong muốn thật sự cải thiện chất lượng cuộc sống, chứ không chỉ để làm hài lòng...

BỎ TRỊ LIỆU Ở NHÓM RỐI LOẠN NHÂN CÁCH VÀ ADHD

Trong thực hành tâm lý lâm sàng, hiện tượng bỏ trị liệu sớm (early dropout) ở thân chủ có rối loạn nhân cách hoặc ADHD là một thách thức thường gặp. Hai nhóm này, dù khác nhau về bản chất rối loạn, lại chia sẻ một số đặc điểm khiến việc duy trì trị liệu trở nên khó...

GIẢM TRIỆU CHỨNG VÀ BỎ TRỊ LIỆU

Trong thực hành tâm lý lâm sàng, không hiếm gặp những thân chủ bước vào trị liệu trong trạng thái khủng hoảng — có thể do mất mát, xung đột, hoặc một biến cố bất ngờ — rồi rời bỏ trị liệu ngay khi triệu chứng cảm xúc đã giảm bớt. Hiện tượng này thường bắt nguồn từ sự...

KHI ĐIỆN THOẠI TRỞ THÀNH “PHỤ HUYNH”

Ở nhiều gia đình hiện đại, chiếc điện thoại thông minh hay iPad đã trở thành “người giữ trẻ” bất đắc dĩ. Từ rất sớm, trẻ được trao vào tay một thiết bị phát sáng để giữ yên, không quấy khóc, giúp cha mẹ “rảnh tay” làm việc. Nhưng khi quá trình này lặp lại ngày qua...