HỌC TÂM LÝ CÓ THẬT SỰ GIÚP TA ỔN HƠN?
HỌC TÂM LÝ CÓ THẬT SỰ GIÚP TA ỔN HƠN?
Nhiều bạn trẻ chọn học ngành tâm lý với một mong muốn rất chân thành: “Mình muốn hiểu bản thân hơn, muốn chữa lành những tổn thương của chính mình.” Điều đó không sai. Trong một thế giới nhiều biến động, nơi cảm xúc dễ bị bỏ qua và tổn thương thường bị xem nhẹ, thì việc học tâm lý là cách rất tự nhiên để đi tìm lời giải cho chính cuộc đời mình. Nhưng liệu học xong ngành tâm lý, ta có thật sự “ổn” hơn không? Câu trả lời là: không hẳn.
Việc học tâm lý mang lại cho ta rất nhiều kiến thức – về hành vi con người, cảm xúc, mối quan hệ, cơ chế của chấn thương, sự phát triển nhân cách, cách bộ não vận hành… Nhưng sự hiểu biết ấy nằm ở tầng nhận thức. Nó giống như bạn học cách bơi qua sách vở: bạn biết kỹ thuật, biết phải thở thế nào, đạp chân ra sao, nhưng nếu chưa từng xuống nước, cơ thể bạn vẫn chưa thực sự biết bơi. Tâm lý học là công cụ tuyệt vời để “nhìn thấy vấn đề”, nhưng chữa lành thì cần một hành trình khác: hành trình cảm nhận, trải qua và chuyển hóa bên trong cơ thể và hệ thần kinh của chính mình.
Nhiều bạn sinh viên tâm lý vẫn rơi vào khủng hoảng, lo âu, trầm cảm, hoặc cảm thấy lạc lõng. Có những lúc càng học, ta càng thấy bản thân “rối tung”, càng nhận ra những lỗ hổng trong gia đình, tuổi thơ, mối quan hệ. Việc gọi tên được vấn đề không làm nó biến mất – thậm chí ban đầu còn làm nó hiện rõ hơn, đau hơn. Đây là lúc nhiều bạn hụt hẫng: “Sao mình biết hết rồi mà vẫn không khá hơn?”
Bởi vì lý trí không đủ để thay đổi cảm xúc. Việc chữa lành cần trải qua tầng sâu hơn: kết nối với cơ thể, học cách hiện diện, điều hòa cảm xúc, xây dựng lại sự an toàn bên trong. Và điều đó không thể chỉ học qua sách, mà cần được trải nghiệm – thông qua trị liệu cá nhân, làm việc với chính mình, qua mối quan hệ thực tế với người khác, và cả qua việc dám chạm vào phần dễ tổn thương nhất của mình.
Vậy học tâm lý có giúp bạn ổn hơn không? Có – nếu bạn không xem đó là “thuốc thần kỳ”, mà là cánh cửa mở ra hành trình dài hơn: hành trình đi về phía chính mình. Và trên hành trình đó, điều quý giá không phải là “ổn” hay “giỏi”, mà là bạn đã chân thật với nỗi đau, dịu dàng với chính mình, và đủ can đảm để lớn lên từng chút một.
MIA NGUYỄN
Nhiều bạn trẻ chọn học ngành tâm lý với một mong muốn rất chân thành: “Mình muốn hiểu bản thân hơn, muốn chữa lành những tổn thương của chính mình.” Điều đó không sai. Trong một thế giới nhiều biến động, nơi cảm xúc dễ bị bỏ qua và tổn thương thường bị xem nhẹ, thì việc học tâm lý là cách rất tự nhiên để đi tìm lời giải cho chính cuộc đời mình. Nhưng liệu học xong ngành tâm lý, ta có thật sự “ổn” hơn không? Câu trả lời là: không hẳn.
Việc học tâm lý mang lại cho ta rất nhiều kiến thức – về hành vi con người, cảm xúc, mối quan hệ, cơ chế của chấn thương, sự phát triển nhân cách, cách bộ não vận hành… Nhưng sự hiểu biết ấy nằm ở tầng nhận thức. Nó giống như bạn học cách bơi qua sách vở: bạn biết kỹ thuật, biết phải thở thế nào, đạp chân ra sao, nhưng nếu chưa từng xuống nước, cơ thể bạn vẫn chưa thực sự biết bơi. Tâm lý học là công cụ tuyệt vời để “nhìn thấy vấn đề”, nhưng chữa lành thì cần một hành trình khác: hành trình cảm nhận, trải qua và chuyển hóa bên trong cơ thể và hệ thần kinh của chính mình.
Nhiều bạn sinh viên tâm lý vẫn rơi vào khủng hoảng, lo âu, trầm cảm, hoặc cảm thấy lạc lõng. Có những lúc càng học, ta càng thấy bản thân “rối tung”, càng nhận ra những lỗ hổng trong gia đình, tuổi thơ, mối quan hệ. Việc gọi tên được vấn đề không làm nó biến mất – thậm chí ban đầu còn làm nó hiện rõ hơn, đau hơn. Đây là lúc nhiều bạn hụt hẫng: “Sao mình biết hết rồi mà vẫn không khá hơn?”
Bởi vì lý trí không đủ để thay đổi cảm xúc. Việc chữa lành cần trải qua tầng sâu hơn: kết nối với cơ thể, học cách hiện diện, điều hòa cảm xúc, xây dựng lại sự an toàn bên trong. Và điều đó không thể chỉ học qua sách, mà cần được trải nghiệm – thông qua trị liệu cá nhân, làm việc với chính mình, qua mối quan hệ thực tế với người khác, và cả qua việc dám chạm vào phần dễ tổn thương nhất của mình.
Vậy học tâm lý có giúp bạn ổn hơn không? Có – nếu bạn không xem đó là “thuốc thần kỳ”, mà là cánh cửa mở ra hành trình dài hơn: hành trình đi về phía chính mình. Và trên hành trình đó, điều quý giá không phải là “ổn” hay “giỏi”, mà là bạn đã chân thật với nỗi đau, dịu dàng với chính mình, và đủ can đảm để lớn lên từng chút một.
MIA NGUYỄN
