KẺ LẠC LOÀI TRONG THẾ GIỚI NHIỀU TIẾNG ĐỘNG

KẺ LẠC LOÀI TRONG THẾ GIỚI NHIỀU TIẾNG ĐỘNG

 

Người mắc rối loạn nhân cách Schizoid là những cá thể trầm lặng, sống bên lề xã hội như những chiếc lá rơi ngoài cơn gió. Họ không mưu cầu danh vọng, cũng không khao khát được gắn kết trong các mối quan hệ.

Với họ, thế giới riêng – yên tĩnh, khép kín và tự tại – mới là nơi đáng sống. Sự cô độc không phải là gánh nặng, mà là một lựa chọn mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.

Họ không thiết tha tham gia vào những kết nối xã hội thông thường.

Giao tiếp, thấu cảm, hay thậm chí là yêu thương – đều là những khái niệm xa lạ, đôi khi gây khó hiểu. Họ không cảm thấy nhu cầu phải giải thích, chia sẻ hay tương tác.

Khi ai đó cố gắng kéo họ ra khỏi thế giới riêng tư ấy, hoặc chỉ trích sự thu mình của họ, điều đó chẳng khác nào một sự xâm phạm khiến họ thêm phần xa lánh.

Tuy nhiên, không nên nhầm lẫn sự xa cách ấy với nỗi buồn hay bất hạnh. Trái lại, điều khiến họ đau đớn nhất chính là bị ép phải “hòa nhập”, phải trở thành một phần của một thế giới mà họ không cảm thấy thuộc về.

Mỗi lần buộc phải rời khỏi vùng an toàn nội tâm, họ như kẻ bị đẩy ra giữa biển lớn – lạc lõng, bối rối, kiệt sức vì phải đối diện với những thứ mình không hiểu và cũng không muốn hiểu.

Sự thờ ơ trong họ không phải sự phủ nhận cuộc sống, mà là một cách tồn tại đầy kiên định.

Họ chấp nhận cô đơn như một người bạn tri kỷ, trong khi thế giới bên ngoài lại coi đó là “vấn đề cần được chữa lành”. Họ có xu hướng dửng dưng trước cảm xúc của chính mình lẫn người khác, điều này khiến họ ngày càng xa cách không chỉ với xã hội mà cả với chính bản thân.

Nỗi cô đơn thật sự không nằm ở sự tách biệt, mà ở khoảng cách giữa họ và một thế giới luôn đòi hỏi phải kết nối, phải thể hiện, phải chia sẻ.

Họ không ghét thế giới – chỉ là thế giới quá ồn ào. Và trong cái ồn ào ấy, họ trở thành những “kẻ lạc loài” – không phải vì họ yếu đuối, mà vì họ đã chọn một cách sống hoàn toàn khác biệt.

MIA NGUYỄN

 

Người mắc rối loạn nhân cách Schizoid là những cá thể trầm lặng, sống bên lề xã hội như những chiếc lá rơi ngoài cơn gió. Họ không mưu cầu danh vọng, cũng không khao khát được gắn kết trong các mối quan hệ.

Với họ, thế giới riêng – yên tĩnh, khép kín và tự tại – mới là nơi đáng sống. Sự cô độc không phải là gánh nặng, mà là một lựa chọn mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.

Họ không thiết tha tham gia vào những kết nối xã hội thông thường.

Giao tiếp, thấu cảm, hay thậm chí là yêu thương – đều là những khái niệm xa lạ, đôi khi gây khó hiểu. Họ không cảm thấy nhu cầu phải giải thích, chia sẻ hay tương tác.

Khi ai đó cố gắng kéo họ ra khỏi thế giới riêng tư ấy, hoặc chỉ trích sự thu mình của họ, điều đó chẳng khác nào một sự xâm phạm khiến họ thêm phần xa lánh.

Tuy nhiên, không nên nhầm lẫn sự xa cách ấy với nỗi buồn hay bất hạnh. Trái lại, điều khiến họ đau đớn nhất chính là bị ép phải “hòa nhập”, phải trở thành một phần của một thế giới mà họ không cảm thấy thuộc về.

Mỗi lần buộc phải rời khỏi vùng an toàn nội tâm, họ như kẻ bị đẩy ra giữa biển lớn – lạc lõng, bối rối, kiệt sức vì phải đối diện với những thứ mình không hiểu và cũng không muốn hiểu.

Sự thờ ơ trong họ không phải sự phủ nhận cuộc sống, mà là một cách tồn tại đầy kiên định.

Họ chấp nhận cô đơn như một người bạn tri kỷ, trong khi thế giới bên ngoài lại coi đó là “vấn đề cần được chữa lành”. Họ có xu hướng dửng dưng trước cảm xúc của chính mình lẫn người khác, điều này khiến họ ngày càng xa cách không chỉ với xã hội mà cả với chính bản thân.

Nỗi cô đơn thật sự không nằm ở sự tách biệt, mà ở khoảng cách giữa họ và một thế giới luôn đòi hỏi phải kết nối, phải thể hiện, phải chia sẻ.

Họ không ghét thế giới – chỉ là thế giới quá ồn ào. Và trong cái ồn ào ấy, họ trở thành những “kẻ lạc loài” – không phải vì họ yếu đuối, mà vì họ đã chọn một cách sống hoàn toàn khác biệt.

MIA NGUYỄN

TRẦM CẢM CƯỜI Ở NGƯỜI TRẺ

  Khi nụ cười che giấu tổn thương Trầm cảm cười (smiling depression) là một hiện tượng tâm lý đặc biệt, khi người mắc trầm cảm vẫn thể hiện ra ngoài một vẻ mặt vui vẻ, lạc quan, năng động. Họ mỉm cười, làm việc, giao tiếp như một người “ổn” – nhưng sâu bên trong...

EMDR – LIỆU PHÁP GIẢI MẪN CẢM VÀ TÁI XỬ LÝ THÔNG QUA CHUYỂN ĐỘNG NHÃN CẦU

  EMDR (Eye Movement Desensitization and Reprocessing) là gì? Tâm trí con người thường có khả năng tự chữa lành một cách tự nhiên, tương tự như cách cơ thể tự hồi phục. Phần lớn cơ chế ứng phó tự nhiên này diễn ra trong giấc ngủ, đặc biệt là trong giai đoạn...

BỆNH LÝ CỦA SỰ XẤU HỔ

  Xấu hổ là một trong những cảm xúc con người thường né tránh, nhưng lại hiện diện âm thầm trong rất nhiều trải nghiệm đời sống. Khác với cảm giác tội lỗi – thường xuất hiện khi ta làm điều gì đó sai – xấu hổ lại mang một thông điệp sâu hơn: "Tôi sai trái. Tôi...

HỘI CHỨNG VIÊM ĐA RỄ DÂY THẦN KINH NGOẠI BIÊN

Một góc nhìn thần kinh – miễn dịch – tâm lý Viêm đa rễ dây thần kinh ngoại biên (như CIDP – Chronic Inflammatory Demyelinating Polyneuropathy) là một rối loạn tự miễn dịch, trong đó hệ miễn dịch tấn công nhầm vào lớp vỏ myelin bao quanh các dây thần kinh ngoại biên....

ADHD VÀ PHỔ TỰ KỶ Ở NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH

  ADHD (Rối loạn tăng động giảm chú ý) và Phổ Tự kỷ (Autism Spectrum Disorder – ASD) thường được xem là những chẩn đoán dành cho trẻ em, nhưng trên thực tế, đây là những khác biệt thần kinh tồn tại suốt đời. Ở người trưởng thành, ADHD và tự kỷ có thể tiếp tục ảnh...

TRẦM CẢM CƯỜI Ở NGƯỜI TRẺ

  Khi nụ cười che giấu tổn thương Trầm cảm cười (smiling depression) là một hiện tượng tâm lý đặc biệt, khi người mắc trầm cảm vẫn thể hiện ra ngoài một vẻ mặt vui vẻ, lạc quan, năng động. Họ mỉm cười, làm việc, giao tiếp như một người “ổn” – nhưng sâu bên trong...

EMDR – LIỆU PHÁP GIẢI MẪN CẢM VÀ TÁI XỬ LÝ THÔNG QUA CHUYỂN ĐỘNG NHÃN CẦU

  EMDR (Eye Movement Desensitization and Reprocessing) là gì? Tâm trí con người thường có khả năng tự chữa lành một cách tự nhiên, tương tự như cách cơ thể tự hồi phục. Phần lớn cơ chế ứng phó tự nhiên này diễn ra trong giấc ngủ, đặc biệt là trong giai đoạn...

BỆNH LÝ CỦA SỰ XẤU HỔ

  Xấu hổ là một trong những cảm xúc con người thường né tránh, nhưng lại hiện diện âm thầm trong rất nhiều trải nghiệm đời sống. Khác với cảm giác tội lỗi – thường xuất hiện khi ta làm điều gì đó sai – xấu hổ lại mang một thông điệp sâu hơn: "Tôi sai trái. Tôi...

HỘI CHỨNG VIÊM ĐA RỄ DÂY THẦN KINH NGOẠI BIÊN

Một góc nhìn thần kinh – miễn dịch – tâm lý Viêm đa rễ dây thần kinh ngoại biên (như CIDP – Chronic Inflammatory Demyelinating Polyneuropathy) là một rối loạn tự miễn dịch, trong đó hệ miễn dịch tấn công nhầm vào lớp vỏ myelin bao quanh các dây thần kinh ngoại biên....

ADHD VÀ PHỔ TỰ KỶ Ở NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH

  ADHD (Rối loạn tăng động giảm chú ý) và Phổ Tự kỷ (Autism Spectrum Disorder – ASD) thường được xem là những chẩn đoán dành cho trẻ em, nhưng trên thực tế, đây là những khác biệt thần kinh tồn tại suốt đời. Ở người trưởng thành, ADHD và tự kỷ có thể tiếp tục ảnh...

PHỔ TỰ KỶ Ở NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH

  Rối loạn phổ tự kỷ (Autism Spectrum Disorder - ASD) là một tình trạng phát triển thần kinh tồn tại suốt đời, ảnh hưởng đến cách cá nhân cảm nhận, tương tác xã hội, giao tiếp và xử lý thông tin. Khi nói đến người lớn trong phổ tự kỷ, chúng ta cần vượt qua các...

NỖI ĐAU BỊ TỪ CHỐI

  Rejection Sensitivity Dysphoria (RSD) – là một trạng thái tâm lý đặc trưng bởi sự nhạy cảm cực độ với việc bị từ chối, chỉ trích hoặc cảm giác không được chấp nhận. Đối với những người mắc RSD, những tín hiệu xã hội nhỏ nhặt – như ánh mắt lơ đãng của người...

NHỮNG NGƯỜI LÍNH TRỞ VỀ SAU CUỘC CHIẾN

Rối loạn căng thẳng hậu sang chấn (PTSD) là một trong những hậu quả tâm lý nặng nề nhất mà những người lính phải đối mặt sau chiến tranh. Khi trở về từ chiến trường, họ không chỉ mang theo vết thương trên cơ thể mà còn là những ký ức kinh hoàng ám ảnh dai dẳng: tiếng...

HỦY HOẠI NGƯỜI TA YÊU THƯƠNG

  Có một nghịch lý đau lòng trong đời sống tâm lý: chúng ta đôi khi làm tổn thương chính những người mình yêu thương nhất. Không phải vì chúng ta không yêu họ, mà bởi vì những vết thương chưa lành trong ta chưa từng được thấu hiểu. Và trong cơn vô thức của đau...

CÁI BÓNG DƯỚNG ĐÔI MẮT MẸ

Có những người mẹ không bao giờ nhìn thấy con gái mình như một con người độc lập. Họ chỉ nhìn thấy bản thân mình – phản chiếu qua đôi mắt đứa con. Trong những mối quan hệ như thế, người mẹ mang đặc điểm ái kỷ thường coi con gái là phần kéo dài của chính mình: không...