KHI ĐIỆN THOẠI TRỞ THÀNH “PHỤ HUYNH”

KHI ĐIỆN THOẠI TRỞ THÀNH “PHỤ HUYNH”

Ở nhiều gia đình hiện đại, chiếc điện thoại thông minh hay iPad đã trở thành “người giữ trẻ” bất đắc dĩ. Từ rất sớm, trẻ được trao vào tay một thiết bị phát sáng để giữ yên, không quấy khóc, giúp cha mẹ “rảnh tay” làm việc. Nhưng khi quá trình này lặp lại ngày qua ngày, điện thoại không chỉ là công cụ giải trí – nó dần thay thế vai trò của người cha, người mẹ trong việc xoa dịu, kết nối và đồng hành cảm xúc. Trẻ lớn lên với thói quen: khi sợ hãi, đau đớn, tức giận hay cần an ủi – thứ đầu tiên tìm đến không phải là vòng tay cha mẹ, mà là màn hình.

Hiện tượng này đang góp phần hình thành một thế hệ “trẻ zombie” – những đứa trẻ lặng lẽ, rời rạc, thiếu biểu cảm, dán mắt vào màn hình và khó kết nối với người thật. Về mặt sinh học thần kinh, đây không phải là sự “lười biếng” hay “thụ động”, mà là kết quả của hệ thống dopamine bị điều chỉnh sai lệch. Khi trẻ liên tục tiêu thụ thông tin từ mạng xã hội hoặc video giải trí (thường có hình ảnh, màu sắc, và chuyển động mạnh), não bộ sẽ được kích hoạt sản xuất dopamine – chất dẫn truyền thần kinh tạo cảm giác hứng thú, kỳ vọng và phần thưởng.

Tuy nhiên, việc kích thích dopamine liên tục mà không có tương tác xã hội thực sự, vận động cơ thể hay phản hồi cảm xúc thật sẽ khiến hệ dopamine cạn kiệt. Khi ngừng dùng điện thoại, trẻ rơi vào trạng thái “dopamine withdraw” – cáu gắt, bồn chồn, khó chịu, trống rỗng và mất định hướng. Đồng thời, khi sự an ủi đến từ máy móc thay vì người thật, trẻ ít có cơ hội được tiết oxytocin – hormone gắn bó và tin tưởng thường xuất hiện khi có sự hiện diện đồng cảm từ cha mẹ. Lâu dần, trẻ có thể phát triển “oxytocin resistance” – tức mất phản ứng sinh lý với các cử chỉ yêu thương, âu yếm, ánh nhìn hay giọng nói dịu dàng của cha mẹ, khiến kết nối cảm xúc bị gián đoạn nghiêm trọng.

Về lâu dài, những đứa trẻ này sẽ gặp khó khăn trong việc điều chỉnh cảm xúc, giảm khả năng chịu đựng thực tại (distress tolerance), không biết tìm kiếm hỗ trợ từ người thật khi tổn thương, và dễ trở thành người lớn lệ thuộc vào thế giới ảo. Việc “trao sớm” chiếc điện thoại có thể giúp cha mẹ rảnh tay lúc đó, nhưng lại khiến con mất đi nền tảng kết nối đầu đời – thứ mà khoa học thần kinh hiện đại đã chứng minh là thiết yếu cho sự phát triển lành mạnh về cảm xúc, xã hội và nhận thức.

Để hỗ trợ những đứa trẻ đã hình thành lệ thuộc vào thiết bị và rơi vào trạng thái ngắt kết nối cảm xúc, điều quan trọng không phải là “cấm đoán tuyệt đối”, mà là tái thiết lập mối quan hệ giữa trẻ và thế giới thực – đặc biệt là mối liên hệ với cha mẹ. Trước hết, cần giảm dần thời gian sử dụng thiết bị điện tử một cách có chủ đích, thay bằng những hoạt động kích hoạt tương tác cảm giác – vận động – cảm xúc như chơi ngoài trời, vẽ tranh, ôm ấp, đọc truyện cùng nhau hoặc cùng nấu ăn. Đồng thời, cha mẹ cũng cần học lại vai trò điều hòa thần kinh cho con – biết cách ngồi yên bên cạnh khi con tức giận, không vội sửa hay giảng giải, mà là “ở cùng”, thở cùng, giúp trẻ dần dần học cách cảm nhận, gọi tên và tự điều chỉnh cảm xúc mà không cần đến màn hình.

Quá trình này đòi hỏi sự kiên nhẫn và nhất quán, nhưng mỗi lần kết nối thành công – dù ngắn – đều là một “liều thuốc” hồi phục cho hệ thần kinh của trẻ.

Hồi phục không bắt đầu từ việc tắt thiết bị, mà từ việc bật lại kết nối cảm xúc giữa cha mẹ và con cái. Đó chính là nền tảng để trẻ dần thoát khỏi trạng thái zombie, xây dựng lại khả năng chịu đựng thực tại, và phát triển như một con người trọn vẹn – không cần đến màn hình để cảm thấy được yêu thương.

MIA NGUYỄN

 

Ở nhiều gia đình hiện đại, chiếc điện thoại thông minh hay iPad đã trở thành “người giữ trẻ” bất đắc dĩ. Từ rất sớm, trẻ được trao vào tay một thiết bị phát sáng để giữ yên, không quấy khóc, giúp cha mẹ “rảnh tay” làm việc. Nhưng khi quá trình này lặp lại ngày qua ngày, điện thoại không chỉ là công cụ giải trí – nó dần thay thế vai trò của người cha, người mẹ trong việc xoa dịu, kết nối và đồng hành cảm xúc. Trẻ lớn lên với thói quen: khi sợ hãi, đau đớn, tức giận hay cần an ủi – thứ đầu tiên tìm đến không phải là vòng tay cha mẹ, mà là màn hình.

Hiện tượng này đang góp phần hình thành một thế hệ “trẻ zombie” – những đứa trẻ lặng lẽ, rời rạc, thiếu biểu cảm, dán mắt vào màn hình và khó kết nối với người thật. Về mặt sinh học thần kinh, đây không phải là sự “lười biếng” hay “thụ động”, mà là kết quả của hệ thống dopamine bị điều chỉnh sai lệch. Khi trẻ liên tục tiêu thụ thông tin từ mạng xã hội hoặc video giải trí (thường có hình ảnh, màu sắc, và chuyển động mạnh), não bộ sẽ được kích hoạt sản xuất dopamine – chất dẫn truyền thần kinh tạo cảm giác hứng thú, kỳ vọng và phần thưởng.

Tuy nhiên, việc kích thích dopamine liên tục mà không có tương tác xã hội thực sự, vận động cơ thể hay phản hồi cảm xúc thật sẽ khiến hệ dopamine cạn kiệt. Khi ngừng dùng điện thoại, trẻ rơi vào trạng thái “dopamine withdraw” – cáu gắt, bồn chồn, khó chịu, trống rỗng và mất định hướng. Đồng thời, khi sự an ủi đến từ máy móc thay vì người thật, trẻ ít có cơ hội được tiết oxytocin – hormone gắn bó và tin tưởng thường xuất hiện khi có sự hiện diện đồng cảm từ cha mẹ. Lâu dần, trẻ có thể phát triển “oxytocin resistance” – tức mất phản ứng sinh lý với các cử chỉ yêu thương, âu yếm, ánh nhìn hay giọng nói dịu dàng của cha mẹ, khiến kết nối cảm xúc bị gián đoạn nghiêm trọng.

Về lâu dài, những đứa trẻ này sẽ gặp khó khăn trong việc điều chỉnh cảm xúc, giảm khả năng chịu đựng thực tại (distress tolerance), không biết tìm kiếm hỗ trợ từ người thật khi tổn thương, và dễ trở thành người lớn lệ thuộc vào thế giới ảo. Việc “trao sớm” chiếc điện thoại có thể giúp cha mẹ rảnh tay lúc đó, nhưng lại khiến con mất đi nền tảng kết nối đầu đời – thứ mà khoa học thần kinh hiện đại đã chứng minh là thiết yếu cho sự phát triển lành mạnh về cảm xúc, xã hội và nhận thức.

Để hỗ trợ những đứa trẻ đã hình thành lệ thuộc vào thiết bị và rơi vào trạng thái ngắt kết nối cảm xúc, điều quan trọng không phải là “cấm đoán tuyệt đối”, mà là tái thiết lập mối quan hệ giữa trẻ và thế giới thực – đặc biệt là mối liên hệ với cha mẹ. Trước hết, cần giảm dần thời gian sử dụng thiết bị điện tử một cách có chủ đích, thay bằng những hoạt động kích hoạt tương tác cảm giác – vận động – cảm xúc như chơi ngoài trời, vẽ tranh, ôm ấp, đọc truyện cùng nhau hoặc cùng nấu ăn. Đồng thời, cha mẹ cũng cần học lại vai trò điều hòa thần kinh cho con – biết cách ngồi yên bên cạnh khi con tức giận, không vội sửa hay giảng giải, mà là “ở cùng”, thở cùng, giúp trẻ dần dần học cách cảm nhận, gọi tên và tự điều chỉnh cảm xúc mà không cần đến màn hình.

Quá trình này đòi hỏi sự kiên nhẫn và nhất quán, nhưng mỗi lần kết nối thành công – dù ngắn – đều là một “liều thuốc” hồi phục cho hệ thần kinh của trẻ.

Hồi phục không bắt đầu từ việc tắt thiết bị, mà từ việc bật lại kết nối cảm xúc giữa cha mẹ và con cái. Đó chính là nền tảng để trẻ dần thoát khỏi trạng thái zombie, xây dựng lại khả năng chịu đựng thực tại, và phát triển như một con người trọn vẹn – không cần đến màn hình để cảm thấy được yêu thương.

MIA NGUYỄN

NGOẠI TÌNH NƠI CÔNG SỞ

Trong không gian công sở, nơi những con người cùng chia sẻ mục tiêu nghề nghiệp, áp lực công việc và những khoảnh khắc đời thường tưởng như vô hại, đôi khi lại nảy sinh những mối liên kết tinh tế mà mạnh mẽ. Những tâm hồn lạc lối thường tìm thấy nhau ở đây – không...

SỰ CỨNG RẮN VÀ THẤU HIỂU CỦA NHÀ TRỊ LIỆU

Trong trị liệu tâm lý, hai phẩm chất tưởng như đối lập – sự cứng rắn và sự thấu hiểu – thực tế lại bổ sung cho nhau và tạo nên nền tảng vững chắc cho quá trình can thiệp hiệu quả. Sự cứng rắn ở đây không mang nghĩa áp đặt hay cứng nhắc, mà là khả năng thiết lập ranh...

ADHD VÀ RỐI LOẠN CHỐNG ĐỐI

Rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) và rối loạn chống đối (ODD) là hai rối loạn thường xuất hiện cùng nhau ở trẻ em và vị thành niên, với tỷ lệ cộng hiện (comorbidity) lên tới 30–50% tùy nghiên cứu. ADHD đặc trưng bởi khó duy trì chú ý, kiểm soát xung động và điều...

ĐI LÀM TRỊ LIỆU TÂM LÝ NHƯNG KHÔNG MUỐN THAY ĐỔI

Trong trị liệu tâm lý, động cơ nội tại (intrinsic motivation) được xem là yếu tố nền tảng quyết định khả năng thay đổi bền vững. Đây là động lực xuất phát từ bên trong cá nhân, dựa trên mong muốn thật sự cải thiện chất lượng cuộc sống, chứ không chỉ để làm hài lòng...

BỎ TRỊ LIỆU Ở NHÓM RỐI LOẠN NHÂN CÁCH VÀ ADHD

Trong thực hành tâm lý lâm sàng, hiện tượng bỏ trị liệu sớm (early dropout) ở thân chủ có rối loạn nhân cách hoặc ADHD là một thách thức thường gặp. Hai nhóm này, dù khác nhau về bản chất rối loạn, lại chia sẻ một số đặc điểm khiến việc duy trì trị liệu trở nên khó...

NGOẠI TÌNH NƠI CÔNG SỞ

Trong không gian công sở, nơi những con người cùng chia sẻ mục tiêu nghề nghiệp, áp lực công việc và những khoảnh khắc đời thường tưởng như vô hại, đôi khi lại nảy sinh những mối liên kết tinh tế mà mạnh mẽ. Những tâm hồn lạc lối thường tìm thấy nhau ở đây – không...

SỰ CỨNG RẮN VÀ THẤU HIỂU CỦA NHÀ TRỊ LIỆU

Trong trị liệu tâm lý, hai phẩm chất tưởng như đối lập – sự cứng rắn và sự thấu hiểu – thực tế lại bổ sung cho nhau và tạo nên nền tảng vững chắc cho quá trình can thiệp hiệu quả. Sự cứng rắn ở đây không mang nghĩa áp đặt hay cứng nhắc, mà là khả năng thiết lập ranh...

ADHD VÀ RỐI LOẠN CHỐNG ĐỐI

Rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) và rối loạn chống đối (ODD) là hai rối loạn thường xuất hiện cùng nhau ở trẻ em và vị thành niên, với tỷ lệ cộng hiện (comorbidity) lên tới 30–50% tùy nghiên cứu. ADHD đặc trưng bởi khó duy trì chú ý, kiểm soát xung động và điều...

ĐI LÀM TRỊ LIỆU TÂM LÝ NHƯNG KHÔNG MUỐN THAY ĐỔI

Trong trị liệu tâm lý, động cơ nội tại (intrinsic motivation) được xem là yếu tố nền tảng quyết định khả năng thay đổi bền vững. Đây là động lực xuất phát từ bên trong cá nhân, dựa trên mong muốn thật sự cải thiện chất lượng cuộc sống, chứ không chỉ để làm hài lòng...

BỎ TRỊ LIỆU Ở NHÓM RỐI LOẠN NHÂN CÁCH VÀ ADHD

Trong thực hành tâm lý lâm sàng, hiện tượng bỏ trị liệu sớm (early dropout) ở thân chủ có rối loạn nhân cách hoặc ADHD là một thách thức thường gặp. Hai nhóm này, dù khác nhau về bản chất rối loạn, lại chia sẻ một số đặc điểm khiến việc duy trì trị liệu trở nên khó...

GIẢM TRIỆU CHỨNG VÀ BỎ TRỊ LIỆU

Trong thực hành tâm lý lâm sàng, không hiếm gặp những thân chủ bước vào trị liệu trong trạng thái khủng hoảng — có thể do mất mát, xung đột, hoặc một biến cố bất ngờ — rồi rời bỏ trị liệu ngay khi triệu chứng cảm xúc đã giảm bớt. Hiện tượng này thường bắt nguồn từ sự...

NHỮNG ĐỨA TRẺ NGẮT KẾT NỐI NỖI SỢ

Có những đứa trẻ lớn lên mà dường như không biết sợ. Chúng không né tránh nguy hiểm, không rút lui khi bị đe dọa, thậm chí vẫn tìm đến những người từng gây tổn thương cho mình. Người lớn thường gán cho chúng những nhãn như “vô cảm”, “bướng bỉnh” hay “ngây thơ quá...

PHỤ NỮ YÊU NGƯỜI RỐI LOẠN NHÂN CÁCH

​ Một trong những nghịch lý đau lòng trong tâm lý học là: không ít phụ nữ tử tế, thông minh, sống có trách nhiệm và đầy cảm thông lại rơi vào những mối quan hệ độc hại với người có rối loạn nhân cách, như rối loạn nhân cách chống đối xã hội (psychopath) hoặc rối loạn...

BẠO LỰC TÌNH DỤC TRONG CỘNG ĐỒNG LGBT+

Khi nhắc đến bạo lực tình dục, công chúng thường hình dung đến những tình huống dị nguyên – đàn ông dị tính tấn công người yếu thế, phụ nữ hoặc trẻ em. Nhưng trong cộng đồng LGBT+, bạo lực tình dục và thể lý lại tồn tại một cách thầm lặng, dai dẳng và thường bị che...

ĐÀN ÔNG “THẲNG” THÍCH LÀM BOTTOM

Trong xã hội hiện đại, các khái niệm về tính dục đang ngày càng được nhìn nhận một cách linh hoạt và đa chiều hơn. Câu nói “đàn ông thẳng thích làm bottom” – tức là những người đàn ông có xu hướng dị tính nhưng lại thích vai trò tiếp nhận trong quan hệ tình dục –...