MƯA SÀI GÒN! TẦM TÃ NHỮNG MẢNH ĐỜI

MƯA SÀI GÒN! TẦM TÃ NHỮNG MẢNH ĐỜI

 

Trời Sài Gòn bước vào những ngày ướt đẫm, mưa tháng 10 sao cứ dằn dặt, rả rích, không dứt đi kèm theo là những cơn giông như muốn cuốn phăng những vội vàng, hối hả. Mưa làm cho đêm Sài Gòn chợt tĩnh lặng, ngày như ngắn lại, ai cũng muốn tìm cho mình một con đường ngắn nhất để về nhà, để nâng niu những phút giây ấm áp cho riêng mình bên gia đình. Ẩn trong màn sương mờ ảo giăng đầy bởi màn mưa phủ vàng hoe dưới ánh đèn đường là những mảnh đời lẻ loi, bơ vơ không nơi đi về.

Lặng lẽ nhìn mưa, ánh mắt ai cũng thấy hun hút một nỗi niềm, cảnh mưu sinh bị nhấn chìm dưới những cơn mưa tầm tã. Ai đi, ai về hay ở lại để chờ cơn mưa tạnh, chẳng ai nói với ai một lời nào. Cái hơi lạnh như làm con người thu mình lại, chẳng thể mở lòng với ai vì những khoảng lặng làm gợi cho ta nhớ đến một miền ký ức đã qua.

Tôi thích ngắm mưa, và chơi trốn tìm dưới mưa. Lớn lên cũng vậy, có lần tan giờ làm, tôi vội vã phóng xe ra về để tránh cảnh ùn tắc trên các giao lộ. Chợt tôi nhận ra phía trước có những làn hơi lạnh ùa về, và một khoảng không mờ ảo báo hiệu một cơn mưa đến gần. Vậy là thay vì đi thẳng để đối mặt với cơn mưa như bao người đang làm, tôi chọn đi vòng lại phía sau, chọn một con đường khác xa hơn để trốn mưa.

Được một vài ngã ba thì tôi bị mưa bắt kịp, mưa vội đến như trút nước khiến tôi ướt sũng chẳng kịp làm gì để che chắn. Tôi cười và ngẫm lại, lần tới mình hãy thong thả đón mưa, tận hưởng những giọt mưa mát rượi len vào từng thớ thịt bởi dù có vội vã, dù cố trốn thì phía trước cơn mưa cũng sẽ tìm về.   

Trong mưa, người Sài Gòn như được bay bổng với những khúc nhạc ngày xưa “Đêm chưa ngủ nghe ngoài trời đổ mưa từng hạt rơi, gác nhỏ đèn le lói bóng dáng in trên tường loang. Anh gối tay tôi để nghe chuyện xưa cũ, gói trọn trong tuổi nhớ”.

Những vệt khói thuốc cứ theo nhau bay lên quyện với sương đêm sưởi ấm lòng những người bán hàng rong, đến lượt những hành khất bất chợt phải nghỉ chân để đợi mưa qua, tiếng nhạc dìu dặt cũng đủ xua tan phần nào nỗi vất vả ngược xuôi bởi ai cũng nghỉ chân, cũng bận mân mê với những phần kí ức của một thời còn sót lại.

Mưa về, tôi thường hay ngồi ngắm người qua lại, một chút lo lắng, một chút bâng khuâng, một chút thương cho những phận người tần tảo ngược xuôi bỗng dưng bị cơn mưa làm rớt lại. Mỗi lần mưa qua là một lần người bán hàng âu lo sợ ế ẩm, ai cũng co ro trong những vạt áo mưa, khép nép dưới hiên những mái nhà mà ước gì cho mưa mau tạnh. Mưa đi làm tan tác buổi chợ chiều, mưa làm phiền lòng những con người cơ cực nhưng mưa cũng mang về những nỗi nhớ không nguôi.

Trước khi tắt đèn đi ngủ sớm, tôi hay nhìn qua khe cửa trước nhà có cụ bà gần 70 tuổi vẫn oằn lưng bán từng chén ốc, con nghêu và cọng rau để kiếm sống qua ngày. Mưa làm bà vất vả hơn để nuôi hai  cháu trai mồ côi đi học. Mưa làm bà gục đầu bên quán hàng, nước mắt lưng tròng vì chẳng đủ tiền cho buổi chợ mai. Mưa sao nặng lòng tê tái và tầm tã những mảnh đời cơ cực đang cố gắng mưu sinh giữa một Sài Gòn hoa lệ.

Tôi yêu mưa Sài Gòn, những hoa mưa lất phất rơi chất chứa trong tôi bao nỗi niềm nhưng cũng không ít lần chạnh lòng cầu cho mưa mau tạnh để sớm được ôm anh và con vào lòng sau những buổi tan tầm.

Những chuyến công tác xa nhà cuốn tôi xa Sài Gòn, dù là mưa ở Paris, Sydney cũng không làm trái tim tôi thổn thức bằng những cơn mưa Sài Gòn tháng 10 nặng trĩu. Mưa trên phố xá cao tầng, mưa ướt đẫm những chiếc xe hơi bóng loáng, mưa trên những con đường tráng lệ, thành phố như rạng rỡ xa hoa sau những trận mưa dài nhưng sao chẳng thể đọng lại nhiều trong tiềm thức của tôi một nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ những cơn mưa quê nhà.

Bạn tôi đã từng ví von, họ phải trả thật nhiều tiền để mua một vé vào các bảo tàng tại Los Angeles hay New York để xem những buổi triển lãm nghệ thuật đương đại, chẳng bằng ở Sài Gòn thì nơi đâu cũng là những phòng trưng bày đầy màu sắc, sống động đánh thức tất cả những giác quan nhạy cảm nhất của con người. Cảnh trí thay đổi liên tục, đi qua những miền tối mới quý cái sáng, cái lãng mạn rất hào sảng của Sài Gòn.

Thế nên, mỗi lần vào mùa mưa, Sài Gòn lại được vẽ lên một cảnh sắc khác, rất đời, rất thiết tha và sâu lắng để ai đã từng đặt chân đến nơi này cũng cảm thấy quyến luyến, không nguôi…

MIA

Trời Sài Gòn bước vào những ngày ướt đẫm, mưa tháng 10 sao cứ dằn dặt, rả rích, không dứt đi kèm theo là những cơn giông như muốn cuốn phăng những vội vàng, hối hả. Mưa làm cho đêm Sài Gòn chợt tĩnh lặng, ngày như ngắn lại, ai cũng muốn tìm cho mình một con đường ngắn nhất để về nhà, để nâng niu những phút giây ấm áp cho riêng mình bên gia đình. Ẩn trong màn sương mờ ảo giăng đầy bởi màn mưa phủ vàng hoe dưới ánh đèn đường là những mảnh đời lẻ loi, bơ vơ không nơi đi về.

Lặng lẽ nhìn mưa, ánh mắt ai cũng thấy hun hút một nỗi niềm, cảnh mưu sinh bị nhấn chìm dưới những cơn mưa tầm tã. Ai đi, ai về hay ở lại để chờ cơn mưa tạnh, chẳng ai nói với ai một lời nào. Cái hơi lạnh như làm con người thu mình lại, chẳng thể mở lòng với ai vì những khoảng lặng làm gợi cho ta nhớ đến một miền ký ức đã qua.

Tôi thích ngắm mưa, và chơi trốn tìm dưới mưa. Lớn lên cũng vậy, có lần tan giờ làm, tôi vội vã phóng xe ra về để tránh cảnh ùn tắc trên các giao lộ. Chợt tôi nhận ra phía trước có những làn hơi lạnh ùa về, và một khoảng không mờ ảo báo hiệu một cơn mưa đến gần. Vậy là thay vì đi thẳng để đối mặt với cơn mưa như bao người đang làm, tôi chọn đi vòng lại phía sau, chọn một con đường khác xa hơn để trốn mưa.

Được một vài ngã ba thì tôi bị mưa bắt kịp, mưa vội đến như trút nước khiến tôi ướt sũng chẳng kịp làm gì để che chắn. Tôi cười và ngẫm lại, lần tới mình hãy thong thả đón mưa, tận hưởng những giọt mưa mát rượi len vào từng thớ thịt bởi dù có vội vã, dù cố trốn thì phía trước cơn mưa cũng sẽ tìm về.   

Trong mưa, người Sài Gòn như được bay bổng với những khúc nhạc ngày xưa “Đêm chưa ngủ nghe ngoài trời đổ mưa từng hạt rơi, gác nhỏ đèn le lói bóng dáng in trên tường loang. Anh gối tay tôi để nghe chuyện xưa cũ, gói trọn trong tuổi nhớ”.

Những vệt khói thuốc cứ theo nhau bay lên quyện với sương đêm sưởi ấm lòng những người bán hàng rong, đến lượt những hành khất bất chợt phải nghỉ chân để đợi mưa qua, tiếng nhạc dìu dặt cũng đủ xua tan phần nào nỗi vất vả ngược xuôi bởi ai cũng nghỉ chân, cũng bận mân mê với những phần kí ức của một thời còn sót lại.

Mưa về, tôi thường hay ngồi ngắm người qua lại, một chút lo lắng, một chút bâng khuâng, một chút thương cho những phận người tần tảo ngược xuôi bỗng dưng bị cơn mưa làm rớt lại. Mỗi lần mưa qua là một lần người bán hàng âu lo sợ ế ẩm, ai cũng co ro trong những vạt áo mưa, khép nép dưới hiên những mái nhà mà ước gì cho mưa mau tạnh. Mưa đi làm tan tác buổi chợ chiều, mưa làm phiền lòng những con người cơ cực nhưng mưa cũng mang về những nỗi nhớ không nguôi.

Trước khi tắt đèn đi ngủ sớm, tôi hay nhìn qua khe cửa trước nhà có cụ bà gần 70 tuổi vẫn oằn lưng bán từng chén ốc, con nghêu và cọng rau để kiếm sống qua ngày. Mưa làm bà vất vả hơn để nuôi hai  cháu trai mồ côi đi học. Mưa làm bà gục đầu bên quán hàng, nước mắt lưng tròng vì chẳng đủ tiền cho buổi chợ mai. Mưa sao nặng lòng tê tái và tầm tã những mảnh đời cơ cực đang cố gắng mưu sinh giữa một Sài Gòn hoa lệ.

Tôi yêu mưa Sài Gòn, những hoa mưa lất phất rơi chất chứa trong tôi bao nỗi niềm nhưng cũng không ít lần chạnh lòng cầu cho mưa mau tạnh để sớm được ôm anh và con vào lòng sau những buổi tan tầm.

Những chuyến công tác xa nhà cuốn tôi xa Sài Gòn, dù là mưa ở Paris, Sydney cũng không làm trái tim tôi thổn thức bằng những cơn mưa Sài Gòn tháng 10 nặng trĩu. Mưa trên phố xá cao tầng, mưa ướt đẫm những chiếc xe hơi bóng loáng, mưa trên những con đường tráng lệ, thành phố như rạng rỡ xa hoa sau những trận mưa dài nhưng sao chẳng thể đọng lại nhiều trong tiềm thức của tôi một nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ những cơn mưa quê nhà.

Bạn tôi đã từng ví von, họ phải trả thật nhiều tiền để mua một vé vào các bảo tàng tại Los Angeles hay New York để xem những buổi triển lãm nghệ thuật đương đại, chẳng bằng ở Sài Gòn thì nơi đâu cũng là những phòng trưng bày đầy màu sắc, sống động đánh thức tất cả những giác quan nhạy cảm nhất của con người. Cảnh trí thay đổi liên tục, đi qua những miền tối mới quý cái sáng, cái lãng mạn rất hào sảng của Sài Gòn.

Thế nên, mỗi lần vào mùa mưa, Sài Gòn lại được vẽ lên một cảnh sắc khác, rất đời, rất thiết tha và sâu lắng để ai đã từng đặt chân đến nơi này cũng cảm thấy quyến luyến, không nguôi…

MIA

“ĐƠ” MÃN TÍNH

Khi im lặng không phải là bình yên, mà là tê liệt thần kinh Có những đứa trẻ dường như “ngoan ngoãn”, “ít phiền hà”, ngồi yên một mình hàng giờ liền, không đòi hỏi, không khóc, không phản kháng. Trong mắt người lớn, đó là một đứa trẻ “dễ nuôi”. Nhưng đằng sau sự lặng...

KHI CON GÁI KHÔNG ĐƯỢC ƯU TIÊN

  Trong nhiều gia đình, đặc biệt ở những nền văn hóa coi trọng nam giới, việc con trai được ưu tiên và con gái bị xem nhẹ không chỉ là một bất công xã hội mà còn là một trải nghiệm sang chấn sâu sắc, để lại dấu vết vô hình trong mối gắn bó, cảm nhận về cơ thể và...

CON GÁI KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG CON TRAI

Trong nhiều nền văn hóa, đặc biệt là các xã hội Á Đông truyền thống, việc sinh con trai thường được coi là một “thành tựu”, còn việc sinh con gái có thể bị xem là “kém giá trị”. Đối với một đứa bé gái, việc sinh ra đã là một nỗi thất vọng trong mắt cha mẹ không chỉ là...

LIỆU PHÁP EMDR- ĐIỀU TRỊ SANG CHẤN DO THIÊN TAI, NGHỊCH CẢNH

  Trong những năm gần đây, liệu pháp EMDR (Eye Movement Desensitization and Reprocessing – Tái xử lý và giải mẫn cảm qua chuyển động mắt) đã trở thành một trong những phương pháp điều trị sang chấn tâm lý được công nhận và ứng dụng rộng rãi. Phương pháp này được...

QUYỀN LỰC CỦA KẺ XÂM HẠI NƠI CÔNG SỞ

Trong môi trường công sở – nơi lẽ ra phải là không gian của sự an toàn, chuyên nghiệp và tôn trọng lẫn nhau – các hành vi quấy rối, xâm hại và cưỡng hiếp vẫn có thể xảy ra một cách tinh vi và dai dẳng. Vấn đề không chỉ nằm ở hành vi sai trái của một cá nhân, mà còn ở...

KHI ĐÀN ÔNG THÍCH BỊ TRỪNG PHẠT

Trong văn hóa hiện đại, người đàn ông thành đạt, quyết đoán và nắm quyền kiểm soát thường được xem là biểu tượng của bản lĩnh và nam tính. Thế nhưng, phía sau lớp vỏ cứng cỏi đó, không hiếm người lại tìm thấy sự giải thoát kỳ lạ trong việc trở thành “kẻ phục tùng”...

NỮ CƯỜNG NHÂN HÓA THÀNH NÔ LỆ

Trong xã hội hiện đại, hình tượng "nữ cường nhân" – người phụ nữ độc lập, bản lĩnh, đạt được thành công vượt trội trong sự nghiệp – ngày càng phổ biến. Thế nhưng, không hiếm khi phía sau sự mạnh mẽ ấy lại là một đời sống tình cảm đầy rối ren, nơi họ cảm thấy mình như...

KHI CƠ THỂ NÓI THAY

Khi cơ thể thay lời muốn nói: Mù, tê liệt và mất cảm giác do sang chấn thần kinh Không phải lúc nào tê liệt hay mất cảm giác cũng bắt nguồn từ tổn thương thực thể rõ ràng. Có những người bỗng dưng không nhìn thấy, không nghe được, hoặc liệt nửa người mà không phát...

ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN

Không phải mọi đứa trẻ sinh ra đều được chờ đợi. Có những sinh linh được hình thành trong hoang mang, sợ hãi, thậm chí bị từ chối từ những tuần đầu thai kỳ. Với một bé gái được mang thai ngoài ý muốn, khi cha mẹ từng nghĩ đến việc bỏ con, trải nghiệm đầu đời của em đã...

KHI NGƯỜI LỚN TÈ DẦM

  Góc nhìn thần kinh và sang chấn Tè dầm ở người trưởng thành là một hiện tượng thường bị xem nhẹ hoặc gắn với sự xấu hổ cá nhân, trong khi thực chất, đây có thể là biểu hiện của những rối loạn sâu sắc liên quan đến hệ thần kinh và các trải nghiệm sang chấn. Khi...

VÌ SAO PHỤ NỮ Ở LẠI VỚI NGƯỜI TỆ BẠC

Có nhiều người phụ nữ, dù ngoài xã hội thành công, giỏi giang, được người khác nể trọng, nhưng trong tình yêu lại trở nên nhỏ bé, nhún nhường, thậm chí cam chịu. Họ dành hết tâm sức chăm sóc cho người đàn ông chẳng xứng đáng – thờ ơ, ích kỷ, vô tâm, thậm chí có lúc...

NHỮNG ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC KHÓC

  Có những đứa trẻ lớn lên trong những ngôi nhà nơi tiếng khóc là điều cấm kỵ. Chúng không được phép thể hiện sự yếu đuối, không được “làm quá”, không được rơi lệ dù trong lòng đầy giông bão. Thay vì được ôm ấp khi đau buồn, chúng thường nghe những lời như “nín...

“ĐƠ” MÃN TÍNH

Khi im lặng không phải là bình yên, mà là tê liệt thần kinh Có những đứa trẻ dường như “ngoan ngoãn”, “ít phiền hà”, ngồi yên một mình hàng giờ liền, không đòi hỏi, không khóc, không phản kháng. Trong mắt người lớn, đó là một đứa trẻ “dễ nuôi”. Nhưng đằng sau sự lặng...

KHI CON GÁI KHÔNG ĐƯỢC ƯU TIÊN

  Trong nhiều gia đình, đặc biệt ở những nền văn hóa coi trọng nam giới, việc con trai được ưu tiên và con gái bị xem nhẹ không chỉ là một bất công xã hội mà còn là một trải nghiệm sang chấn sâu sắc, để lại dấu vết vô hình trong mối gắn bó, cảm nhận về cơ thể và...

CON GÁI KHÔNG QUAN TRỌNG BẰNG CON TRAI

Trong nhiều nền văn hóa, đặc biệt là các xã hội Á Đông truyền thống, việc sinh con trai thường được coi là một “thành tựu”, còn việc sinh con gái có thể bị xem là “kém giá trị”. Đối với một đứa bé gái, việc sinh ra đã là một nỗi thất vọng trong mắt cha mẹ không chỉ là...

LIỆU PHÁP EMDR- ĐIỀU TRỊ SANG CHẤN DO THIÊN TAI, NGHỊCH CẢNH

  Trong những năm gần đây, liệu pháp EMDR (Eye Movement Desensitization and Reprocessing – Tái xử lý và giải mẫn cảm qua chuyển động mắt) đã trở thành một trong những phương pháp điều trị sang chấn tâm lý được công nhận và ứng dụng rộng rãi. Phương pháp này được...

QUYỀN LỰC CỦA KẺ XÂM HẠI NƠI CÔNG SỞ

Trong môi trường công sở – nơi lẽ ra phải là không gian của sự an toàn, chuyên nghiệp và tôn trọng lẫn nhau – các hành vi quấy rối, xâm hại và cưỡng hiếp vẫn có thể xảy ra một cách tinh vi và dai dẳng. Vấn đề không chỉ nằm ở hành vi sai trái của một cá nhân, mà còn ở...

KHI ĐÀN ÔNG THÍCH BỊ TRỪNG PHẠT

Trong văn hóa hiện đại, người đàn ông thành đạt, quyết đoán và nắm quyền kiểm soát thường được xem là biểu tượng của bản lĩnh và nam tính. Thế nhưng, phía sau lớp vỏ cứng cỏi đó, không hiếm người lại tìm thấy sự giải thoát kỳ lạ trong việc trở thành “kẻ phục tùng”...

NỮ CƯỜNG NHÂN HÓA THÀNH NÔ LỆ

Trong xã hội hiện đại, hình tượng "nữ cường nhân" – người phụ nữ độc lập, bản lĩnh, đạt được thành công vượt trội trong sự nghiệp – ngày càng phổ biến. Thế nhưng, không hiếm khi phía sau sự mạnh mẽ ấy lại là một đời sống tình cảm đầy rối ren, nơi họ cảm thấy mình như...

KHI CƠ THỂ NÓI THAY

Khi cơ thể thay lời muốn nói: Mù, tê liệt và mất cảm giác do sang chấn thần kinh Không phải lúc nào tê liệt hay mất cảm giác cũng bắt nguồn từ tổn thương thực thể rõ ràng. Có những người bỗng dưng không nhìn thấy, không nghe được, hoặc liệt nửa người mà không phát...

SỰ SỐNG BỊ RÚT NGẮN TỪ VIỆC CHỌN NGÀY SINH

Trong nhiều nền văn hóa Á Đông, việc “chọn ngày giờ đẹp để sinh” không còn là chuyện hiếm. Không ít đứa trẻ bị can thiệp để ra đời sớm vài ngày, thậm chí vài tuần, chỉ để hợp tuổi, hợp mệnh hay tránh ngày xấu. Tuy nhiên, dưới góc nhìn phát triển thần kinh và tâm lý...

NHỮNG ĐỨA TRẺ “LẶNG IM” TRONG BỤNG MẸ

Không phải mọi người mẹ lo lắng đều kết nối với con. Có những thai kỳ được giữ lại bằng mọi giá – vì yêu thương, vì hy vọng – nhưng trong suốt hành trình ấy, người mẹ sống trong sự sợ hãi đến mức không dám mở lòng với đứa trẻ trong bụng. Cô có thể đi khám đầy đủ, uống...

ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN

Không phải mọi đứa trẻ sinh ra đều được chờ đợi. Có những sinh linh được hình thành trong hoang mang, sợ hãi, thậm chí bị từ chối từ những tuần đầu thai kỳ. Với một bé gái được mang thai ngoài ý muốn, khi cha mẹ từng nghĩ đến việc bỏ con, trải nghiệm đầu đời của em đã...

RỐI LOẠN GẮN BÓ ỨC CHẾ XÃ HỘI

Có những đứa trẻ lớn lên với một kiểu tính cách tưởng như "ngoan ngoãn" – chúng không phản ứng mạnh, không đòi hỏi, dễ nghe lời người lớn, không phàn nàn khi bị tước mất quyền lợi hoặc bị người khác lấn át. Nhưng ẩn dưới sự thuận theo đó có thể là biểu hiện của một...

KHI NGƯỜI LỚN TÈ DẦM

  Góc nhìn thần kinh và sang chấn Tè dầm ở người trưởng thành là một hiện tượng thường bị xem nhẹ hoặc gắn với sự xấu hổ cá nhân, trong khi thực chất, đây có thể là biểu hiện của những rối loạn sâu sắc liên quan đến hệ thần kinh và các trải nghiệm sang chấn. Khi...

“ANH TRAI” LÀ NGƯỜI XÂM HẠI

  Trong nhiều gia đình, “anh trai” thường được gắn với hình ảnh người bảo vệ, người đồng hành, người mà em gái có thể dựa vào. Nhưng có những căn nhà, đằng sau cánh cửa đóng kín, chính người anh ấy lại là kẻ đã bạo hành, xâm hại và phá vỡ hoàn toàn cảm giác an...

XÂM HẠI TÌNH DỤC TRẺ EM -NHỮNG DƯ CHẤN XUYÊN THẾ HỆ

Vụ xâm hại tình dục (XHTD) bé 3 tháng tuổi khiến ai tiếp cận thông tin cũng không khỏi ngỡ ngàng, đau xót vì tình tiết vụ việc và vì nạn nhân còn là trẻ sơ sinh đỏ hỏn. Trong chuyên đề của Báo Phụ nữ TPHCM hôm nay, chuyên gia tâm lý Mia Nguyễn (nhà sáng lập Ladies of...

NGƯỜI KIỂU GẮN BÓ LO ÂU THƯỜNG BỎ TRỊ LIỆU SỚM

Dù những người có kiểu gắn bó lo âu rất khao khát được kết nối, thấu hiểu và đồng hành, họ lại thường là nhóm dễ rời bỏ trị liệu sớm nhất. Điều này thoạt nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng thực chất phản ánh đúng sự phức tạp trong trải nghiệm gắn bó của họ. Người có gắn bó...

BẠN CÓ THẬT SỰ ỔN!

  Người có kiểu gắn bó né tránh thường không dễ nhận ra mình đang mang những tổn thương sâu sắc. Họ giỏi tự xoay xở, quen sống độc lập, thường nói "mọi thứ vẫn ổn", và rất hiếm khi chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác. Thế nhưng, bên dưới vẻ bình thản ấy,...

TRỊ LIỆU TÂM LÝ KHÔNG PHẢI PHÉP MÀU

Trong tưởng tượng của nhiều người, trị liệu tâm lý là nơi chữa lành – nơi tổn thương được lắng nghe, cảm xúc được gọi tên, và quá khứ dần được chuyển hóa. Nhưng trong thực tế, trị liệu không phải là phép màu. Nó không thể thay đổi điều gì nếu thân chủ không muốn –...