NGƯỜI LỚN ADHD VỚI CĂNG THẲNG, SANG CHẤN
NGƯỜI LỚN ADHD VỚI CĂNG THẲNG, SANG CHẤN
Người lớn ADHD: Căng thẳng, Sang chấn và Hành trình phục hồi
Người lớn có rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) thường phải đối mặt với mức căng thẳng cao hơn người điển hình và khi trải qua sang chấn, quá trình hồi phục của họ cũng phức tạp và kéo dài hơn. Điều này không chỉ xuất phát từ những khác biệt sinh học trong não bộ, mà còn do lịch sử sống của họ — nhiều người ADHD trưởng thành sau khi đã trải qua một tuổi thơ thiếu thấu hiểu, thường xuyên bị phán xét, thất bại hoặc mang cảm giác “khác biệt” so với môi trường xung quanh.
Về mặt thần kinh, các nghiên cứu cho thấy vùng vỏ trước trán — nơi chịu trách nhiệm cho các chức năng điều hành, kiểm soát cảm xúc và xử lý căng thẳng — hoạt động không ổn định ở người ADHD. Hệ thần kinh tự động của họ cũng dễ bị mất cân bằng, khiến cơ thể thường xuyên rơi vào trạng thái cường kích hoặc tê liệt khi đối mặt với áp lực. Điều này làm cho khả năng tự điều chỉnh của họ trở nên yếu hơn, và khi sang chấn xảy ra, các phản ứng stress kéo dài hơn, khó kiểm soát hơn.
Một yếu tố khác ảnh hưởng sâu sắc đến người ADHD là khả năng nhận diện cảm xúc và tín hiệu từ cơ thể (interoception) thường kém hơn so với người điển hình. Họ có thể không dễ dàng nhận ra khi cơ thể đang mệt mỏi, căng thẳng hoặc cần nghỉ ngơi. Chính vì vậy, khi sang chấn xảy ra — dù là sang chấn phức hợp từ thời thơ ấu hay sự kiện cấp tính trong đời trưởng thành — họ có xu hướng không nhận biết sớm các dấu hiệu tổn thương và không biết cách can thiệp kịp thời.
Ngoài ra, phần lớn người ADHD còn mang theo một kho tàng “vi sang chấn”, là những trải nghiệm nhỏ nhưng lặp đi lặp lại trong đời: những lần bị chê trách, cảm giác thất bại trong học tập, khó khăn trong các mối quan hệ và cảm giác không được chấp nhận. Những vết thương này tích lũy theo năm tháng, tạo ra một nền tảng tâm lý dễ bị tổn thương khi đối diện với stress mới.
Việc hỗ trợ tâm lý cho người ADHD cần bắt đầu từ việc giúp họ hiểu rõ về đặc điểm thần kinh của chính mình, từ đó bình thường hóa những trải nghiệm cá nhân và giảm bớt cảm giác tự phán xét.
Thực hành tăng cường nhận diện và điều hòa cảm xúc thông qua các phương pháp làm việc với cơ thể như bài tập thở, kỹ thuật grounding hay liệu pháp cảm giác-vận động cũng rất hiệu quả. Đồng thời, trị liệu cũng cần đi sâu vào các niềm tin tiêu cực về bản thân vốn đã hình thành qua các sang chấn và vi sang chấn trong quá khứ.
Cuối cùng, xây dựng các kỹ năng tự chăm sóc và khả năng phục hồi một cách phù hợp với nhịp điệu và cấu trúc thần kinh ADHD sẽ giúp người bệnh từng bước tái kết nối với chính mình, với cơ thể và với cuộc sống.
Khi được tiếp cận bằng một phương pháp thấu hiểu, người ADHD hoàn toàn có thể học cách điều hòa cảm xúc, phục hồi từ sang chấn và sống một cuộc đời phong phú, có kết nối và đầy ý nghĩa.
MIA NGUYỄN
Người lớn ADHD: Căng thẳng, Sang chấn và Hành trình phục hồi
Người lớn có rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) thường phải đối mặt với mức căng thẳng cao hơn người điển hình và khi trải qua sang chấn, quá trình hồi phục của họ cũng phức tạp và kéo dài hơn. Điều này không chỉ xuất phát từ những khác biệt sinh học trong não bộ, mà còn do lịch sử sống của họ — nhiều người ADHD trưởng thành sau khi đã trải qua một tuổi thơ thiếu thấu hiểu, thường xuyên bị phán xét, thất bại hoặc mang cảm giác “khác biệt” so với môi trường xung quanh.
Về mặt thần kinh, các nghiên cứu cho thấy vùng vỏ trước trán — nơi chịu trách nhiệm cho các chức năng điều hành, kiểm soát cảm xúc và xử lý căng thẳng — hoạt động không ổn định ở người ADHD. Hệ thần kinh tự động của họ cũng dễ bị mất cân bằng, khiến cơ thể thường xuyên rơi vào trạng thái cường kích hoặc tê liệt khi đối mặt với áp lực. Điều này làm cho khả năng tự điều chỉnh của họ trở nên yếu hơn, và khi sang chấn xảy ra, các phản ứng stress kéo dài hơn, khó kiểm soát hơn.
Một yếu tố khác ảnh hưởng sâu sắc đến người ADHD là khả năng nhận diện cảm xúc và tín hiệu từ cơ thể (interoception) thường kém hơn so với người điển hình. Họ có thể không dễ dàng nhận ra khi cơ thể đang mệt mỏi, căng thẳng hoặc cần nghỉ ngơi. Chính vì vậy, khi sang chấn xảy ra — dù là sang chấn phức hợp từ thời thơ ấu hay sự kiện cấp tính trong đời trưởng thành — họ có xu hướng không nhận biết sớm các dấu hiệu tổn thương và không biết cách can thiệp kịp thời.
Ngoài ra, phần lớn người ADHD còn mang theo một kho tàng “vi sang chấn”, là những trải nghiệm nhỏ nhưng lặp đi lặp lại trong đời: những lần bị chê trách, cảm giác thất bại trong học tập, khó khăn trong các mối quan hệ và cảm giác không được chấp nhận. Những vết thương này tích lũy theo năm tháng, tạo ra một nền tảng tâm lý dễ bị tổn thương khi đối diện với stress mới.
Việc hỗ trợ tâm lý cho người ADHD cần bắt đầu từ việc giúp họ hiểu rõ về đặc điểm thần kinh của chính mình, từ đó bình thường hóa những trải nghiệm cá nhân và giảm bớt cảm giác tự phán xét.
Thực hành tăng cường nhận diện và điều hòa cảm xúc thông qua các phương pháp làm việc với cơ thể như bài tập thở, kỹ thuật grounding hay liệu pháp cảm giác-vận động cũng rất hiệu quả. Đồng thời, trị liệu cũng cần đi sâu vào các niềm tin tiêu cực về bản thân vốn đã hình thành qua các sang chấn và vi sang chấn trong quá khứ.
Cuối cùng, xây dựng các kỹ năng tự chăm sóc và khả năng phục hồi một cách phù hợp với nhịp điệu và cấu trúc thần kinh ADHD sẽ giúp người bệnh từng bước tái kết nối với chính mình, với cơ thể và với cuộc sống.
Khi được tiếp cận bằng một phương pháp thấu hiểu, người ADHD hoàn toàn có thể học cách điều hòa cảm xúc, phục hồi từ sang chấn và sống một cuộc đời phong phú, có kết nối và đầy ý nghĩa.
MIA NGUYỄN
