QUYỀN LỰC CỦA KẺ XÂM HẠI NƠI CÔNG SỞ

QUYỀN LỰC CỦA KẺ XÂM HẠI NƠI CÔNG SỞ

Trong môi trường công sở – nơi lẽ ra phải là không gian của sự an toàn, chuyên nghiệp và tôn trọng lẫn nhau – các hành vi quấy rối, xâm hại và cưỡng hiếp vẫn có thể xảy ra một cách tinh vi và dai dẳng. Vấn đề không chỉ nằm ở hành vi sai trái của một cá nhân, mà còn ở cách tập thể và hệ thống phản ứng với những hành vi đó. Khi ranh giới giữa quấy rối và xâm hại trở nên mờ nhạt, khi hệ thống chỉ truy tố dựa trên chứng cứ thể lý rõ ràng, và khi xã hội đặt nghi vấn vào lời kể của nạn nhân hơn là người gây hại, thì một loại bạo lực thứ hai – bạo lực về sự im lặng và chối bỏ – bắt đầu xâm lấn, để lại những hậu quả âm thầm mà sâu sắc.

Xâm hại không đơn thuần là cưỡng ép thể xác. Nó bao gồm cả những hành vi như chạm vào cơ thể người khác một cách không được đồng thuận, ép buộc tiếp xúc thân mật, gửi hình ảnh nhạy cảm, ra lệnh hoặc “gợi ý” quan hệ tình dục dưới sức ép quyền lực – ví dụ như đổi tình lấy vị trí, hợp đồng, cơ hội thăng tiến. Trong khi đó, cưỡng hiếp là hành vi xâm phạm tình dục nghiêm trọng nhất, nơi nạn nhân hoàn toàn mất quyền kiểm soát cơ thể mình, dù là do bị bạo lực, đe dọa, hoặc vì sợ hãi mà không thể chống cự. Rất nhiều trường hợp không có vết bầm, không có tiếng hét, không có sự kháng cự rõ ràng – nhưng điều đó không có nghĩa là không có sự tổn thương sâu sắc.

Khó khăn nằm ở chỗ hệ thống pháp lý và văn hóa công sở vẫn thường yêu cầu nạn nhân “chứng minh” sự thật bằng các dấu vết vật lý, camera, nhân chứng – trong khi các vụ xâm hại hiếm khi xảy ra giữa đám đông. Phản ứng của tổ chức thường là im lặng, trì hoãn, hoặc xử lý nội bộ một cách mập mờ. Nhiều nạn nhân khi lên tiếng thì bị đặt vào vị trí bị nghi ngờ, bị xem là “gây rắc rối”, thậm chí bị cô lập hoặc buộc phải rời khỏi nơi làm việc. Tệ hơn, một số kẻ xâm hại được bảo vệ vì giữ vị trí quan trọng, mang lại doanh thu, hoặc có quan hệ cá nhân với người lãnh đạo. Việc bao che không chỉ tạo điều kiện cho hành vi sai trái tiếp diễn mà còn truyền đi thông điệp nguy hiểm: rằng quyền lực được ưu tiên hơn sự thật, và im lặng thì an toàn hơn lẽ phải.

Ảnh hưởng của việc không xử lý đến nơi đến chốn là rất nghiêm trọng. Với nạn nhân, đó là vết thương kéo dài cả đời: lo âu, trầm cảm, rối loạn căng thẳng hậu sang chấn (PTSD), mất khả năng tin tưởng vào con người và hệ thống. Nhưng tổ chức cũng không thoát khỏi hệ quả. Văn hóa sợ hãi lan rộng, nhân viên mất động lực và cảm giác an toàn, những người chứng kiến cũng dần học cách làm ngơ. Các tài năng chất lượng có thể rời đi trong im lặng, hoặc ngừng cống hiến hết mình vì họ biết rằng công lý không được bảo vệ. Danh tiếng tổ chức dần xuống dốc, và niềm tin cộng đồng bị bào mòn.

Ở cấp độ cộng đồng, việc bao che cho kẻ xâm hại là sự tiếp tay cho bạo lực lặp lại. Khi những người có hành vi sai trái không bị xử lý, họ càng táo tợn hơn, và những người khác cũng học theo rằng hành vi đó “không sao cả”. Sự im lặng trở thành đồng lõa, và cảm giác bất lực dần lan tỏa: “Nói ra cũng chẳng ai làm gì đâu.” Đó chính là sự suy thoái đạo đức bắt đầu từ một vài cá nhân, nhưng lan rộng trong tập thể vì không ai dám nhìn thẳng và hành động đúng.

Để thay đổi, chúng ta cần trước hết là thừa nhận tính chất nghiêm trọng của các hành vi xâm hại tình dục nơi công sở. Cần thay đổi cách tổ chức tiếp cận vấn đề: không chỉ là xử lý vụ việc khi có chứng cứ hiển nhiên, mà là tạo ra văn hóa không khoan nhượng với bạo lực, không dung túng quyền lực lạm dụng, và sẵn sàng lắng nghe nạn nhân với sự đồng cảm, không phán xét. Pháp lý cần cải tiến để bảo vệ cả các bằng chứng tâm lý và kinh nghiệm chủ quan, chứ không chỉ là dấu vết vật lý. Khi một nạn nhân được lắng nghe và được tin, không chỉ họ được chữa lành – mà cả cộng đồng cũng đang được chữa lành. Và khi một tổ chức hành động dứt khoát để bảo vệ sự an toàn của nhân viên, đó không chỉ là một quyết định đúng đắn – mà còn là một nền tảng đạo đức bền vững cho sự phát triển lâu dài.

MIA NGUYỄN

 

Trong môi trường công sở – nơi lẽ ra phải là không gian của sự an toàn, chuyên nghiệp và tôn trọng lẫn nhau – các hành vi quấy rối, xâm hại và cưỡng hiếp vẫn có thể xảy ra một cách tinh vi và dai dẳng. Vấn đề không chỉ nằm ở hành vi sai trái của một cá nhân, mà còn ở cách tập thể và hệ thống phản ứng với những hành vi đó. Khi ranh giới giữa quấy rối và xâm hại trở nên mờ nhạt, khi hệ thống chỉ truy tố dựa trên chứng cứ thể lý rõ ràng, và khi xã hội đặt nghi vấn vào lời kể của nạn nhân hơn là người gây hại, thì một loại bạo lực thứ hai – bạo lực về sự im lặng và chối bỏ – bắt đầu xâm lấn, để lại những hậu quả âm thầm mà sâu sắc.

Xâm hại không đơn thuần là cưỡng ép thể xác. Nó bao gồm cả những hành vi như chạm vào cơ thể người khác một cách không được đồng thuận, ép buộc tiếp xúc thân mật, gửi hình ảnh nhạy cảm, ra lệnh hoặc “gợi ý” quan hệ tình dục dưới sức ép quyền lực – ví dụ như đổi tình lấy vị trí, hợp đồng, cơ hội thăng tiến. Trong khi đó, cưỡng hiếp là hành vi xâm phạm tình dục nghiêm trọng nhất, nơi nạn nhân hoàn toàn mất quyền kiểm soát cơ thể mình, dù là do bị bạo lực, đe dọa, hoặc vì sợ hãi mà không thể chống cự. Rất nhiều trường hợp không có vết bầm, không có tiếng hét, không có sự kháng cự rõ ràng – nhưng điều đó không có nghĩa là không có sự tổn thương sâu sắc.

Khó khăn nằm ở chỗ hệ thống pháp lý và văn hóa công sở vẫn thường yêu cầu nạn nhân “chứng minh” sự thật bằng các dấu vết vật lý, camera, nhân chứng – trong khi các vụ xâm hại hiếm khi xảy ra giữa đám đông. Phản ứng của tổ chức thường là im lặng, trì hoãn, hoặc xử lý nội bộ một cách mập mờ. Nhiều nạn nhân khi lên tiếng thì bị đặt vào vị trí bị nghi ngờ, bị xem là “gây rắc rối”, thậm chí bị cô lập hoặc buộc phải rời khỏi nơi làm việc. Tệ hơn, một số kẻ xâm hại được bảo vệ vì giữ vị trí quan trọng, mang lại doanh thu, hoặc có quan hệ cá nhân với người lãnh đạo. Việc bao che không chỉ tạo điều kiện cho hành vi sai trái tiếp diễn mà còn truyền đi thông điệp nguy hiểm: rằng quyền lực được ưu tiên hơn sự thật, và im lặng thì an toàn hơn lẽ phải.

Ảnh hưởng của việc không xử lý đến nơi đến chốn là rất nghiêm trọng. Với nạn nhân, đó là vết thương kéo dài cả đời: lo âu, trầm cảm, rối loạn căng thẳng hậu sang chấn (PTSD), mất khả năng tin tưởng vào con người và hệ thống. Nhưng tổ chức cũng không thoát khỏi hệ quả. Văn hóa sợ hãi lan rộng, nhân viên mất động lực và cảm giác an toàn, những người chứng kiến cũng dần học cách làm ngơ. Các tài năng chất lượng có thể rời đi trong im lặng, hoặc ngừng cống hiến hết mình vì họ biết rằng công lý không được bảo vệ. Danh tiếng tổ chức dần xuống dốc, và niềm tin cộng đồng bị bào mòn.

Ở cấp độ cộng đồng, việc bao che cho kẻ xâm hại là sự tiếp tay cho bạo lực lặp lại. Khi những người có hành vi sai trái không bị xử lý, họ càng táo tợn hơn, và những người khác cũng học theo rằng hành vi đó “không sao cả”. Sự im lặng trở thành đồng lõa, và cảm giác bất lực dần lan tỏa: “Nói ra cũng chẳng ai làm gì đâu.” Đó chính là sự suy thoái đạo đức bắt đầu từ một vài cá nhân, nhưng lan rộng trong tập thể vì không ai dám nhìn thẳng và hành động đúng.

Để thay đổi, chúng ta cần trước hết là thừa nhận tính chất nghiêm trọng của các hành vi xâm hại tình dục nơi công sở. Cần thay đổi cách tổ chức tiếp cận vấn đề: không chỉ là xử lý vụ việc khi có chứng cứ hiển nhiên, mà là tạo ra văn hóa không khoan nhượng với bạo lực, không dung túng quyền lực lạm dụng, và sẵn sàng lắng nghe nạn nhân với sự đồng cảm, không phán xét. Pháp lý cần cải tiến để bảo vệ cả các bằng chứng tâm lý và kinh nghiệm chủ quan, chứ không chỉ là dấu vết vật lý. Khi một nạn nhân được lắng nghe và được tin, không chỉ họ được chữa lành – mà cả cộng đồng cũng đang được chữa lành. Và khi một tổ chức hành động dứt khoát để bảo vệ sự an toàn của nhân viên, đó không chỉ là một quyết định đúng đắn – mà còn là một nền tảng đạo đức bền vững cho sự phát triển lâu dài.

MIA NGUYỄN

KHI ĐÀN ÔNG THÍCH BỊ TRỪNG PHẠT

Trong văn hóa hiện đại, người đàn ông thành đạt, quyết đoán và nắm quyền kiểm soát thường được xem là biểu tượng của bản lĩnh và nam tính. Thế nhưng, phía sau lớp vỏ cứng cỏi đó, không hiếm người lại tìm thấy sự giải thoát kỳ lạ trong việc trở thành “kẻ phục tùng”...

NỮ CƯỜNG NHÂN HÓA THÀNH NÔ LỆ

Trong xã hội hiện đại, hình tượng "nữ cường nhân" – người phụ nữ độc lập, bản lĩnh, đạt được thành công vượt trội trong sự nghiệp – ngày càng phổ biến. Thế nhưng, không hiếm khi phía sau sự mạnh mẽ ấy lại là một đời sống tình cảm đầy rối ren, nơi họ cảm thấy mình như...

KHI CƠ THỂ NÓI THAY

Khi cơ thể thay lời muốn nói: Mù, tê liệt và mất cảm giác do sang chấn thần kinh Không phải lúc nào tê liệt hay mất cảm giác cũng bắt nguồn từ tổn thương thực thể rõ ràng. Có những người bỗng dưng không nhìn thấy, không nghe được, hoặc liệt nửa người mà không phát...

SỰ SỐNG BỊ RÚT NGẮN TỪ VIỆC CHỌN NGÀY SINH

Trong nhiều nền văn hóa Á Đông, việc “chọn ngày giờ đẹp để sinh” không còn là chuyện hiếm. Không ít đứa trẻ bị can thiệp để ra đời sớm vài ngày, thậm chí vài tuần, chỉ để hợp tuổi, hợp mệnh hay tránh ngày xấu. Tuy nhiên, dưới góc nhìn phát triển thần kinh và tâm lý...

NHỮNG ĐỨA TRẺ “LẶNG IM” TRONG BỤNG MẸ

Không phải mọi người mẹ lo lắng đều kết nối với con. Có những thai kỳ được giữ lại bằng mọi giá – vì yêu thương, vì hy vọng – nhưng trong suốt hành trình ấy, người mẹ sống trong sự sợ hãi đến mức không dám mở lòng với đứa trẻ trong bụng. Cô có thể đi khám đầy đủ, uống...

KHI ĐÀN ÔNG THÍCH BỊ TRỪNG PHẠT

Trong văn hóa hiện đại, người đàn ông thành đạt, quyết đoán và nắm quyền kiểm soát thường được xem là biểu tượng của bản lĩnh và nam tính. Thế nhưng, phía sau lớp vỏ cứng cỏi đó, không hiếm người lại tìm thấy sự giải thoát kỳ lạ trong việc trở thành “kẻ phục tùng”...

NỮ CƯỜNG NHÂN HÓA THÀNH NÔ LỆ

Trong xã hội hiện đại, hình tượng "nữ cường nhân" – người phụ nữ độc lập, bản lĩnh, đạt được thành công vượt trội trong sự nghiệp – ngày càng phổ biến. Thế nhưng, không hiếm khi phía sau sự mạnh mẽ ấy lại là một đời sống tình cảm đầy rối ren, nơi họ cảm thấy mình như...

KHI CƠ THỂ NÓI THAY

Khi cơ thể thay lời muốn nói: Mù, tê liệt và mất cảm giác do sang chấn thần kinh Không phải lúc nào tê liệt hay mất cảm giác cũng bắt nguồn từ tổn thương thực thể rõ ràng. Có những người bỗng dưng không nhìn thấy, không nghe được, hoặc liệt nửa người mà không phát...

SỰ SỐNG BỊ RÚT NGẮN TỪ VIỆC CHỌN NGÀY SINH

Trong nhiều nền văn hóa Á Đông, việc “chọn ngày giờ đẹp để sinh” không còn là chuyện hiếm. Không ít đứa trẻ bị can thiệp để ra đời sớm vài ngày, thậm chí vài tuần, chỉ để hợp tuổi, hợp mệnh hay tránh ngày xấu. Tuy nhiên, dưới góc nhìn phát triển thần kinh và tâm lý...

NHỮNG ĐỨA TRẺ “LẶNG IM” TRONG BỤNG MẸ

Không phải mọi người mẹ lo lắng đều kết nối với con. Có những thai kỳ được giữ lại bằng mọi giá – vì yêu thương, vì hy vọng – nhưng trong suốt hành trình ấy, người mẹ sống trong sự sợ hãi đến mức không dám mở lòng với đứa trẻ trong bụng. Cô có thể đi khám đầy đủ, uống...

ĐỨA TRẺ KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN

Không phải mọi đứa trẻ sinh ra đều được chờ đợi. Có những sinh linh được hình thành trong hoang mang, sợ hãi, thậm chí bị từ chối từ những tuần đầu thai kỳ. Với một bé gái được mang thai ngoài ý muốn, khi cha mẹ từng nghĩ đến việc bỏ con, trải nghiệm đầu đời của em đã...

RỐI LOẠN GẮN BÓ ỨC CHẾ XÃ HỘI

Có những đứa trẻ lớn lên với một kiểu tính cách tưởng như "ngoan ngoãn" – chúng không phản ứng mạnh, không đòi hỏi, dễ nghe lời người lớn, không phàn nàn khi bị tước mất quyền lợi hoặc bị người khác lấn át. Nhưng ẩn dưới sự thuận theo đó có thể là biểu hiện của một...

KHI NGƯỜI LỚN TÈ DẦM

  Góc nhìn thần kinh và sang chấn Tè dầm ở người trưởng thành là một hiện tượng thường bị xem nhẹ hoặc gắn với sự xấu hổ cá nhân, trong khi thực chất, đây có thể là biểu hiện của những rối loạn sâu sắc liên quan đến hệ thần kinh và các trải nghiệm sang chấn. Khi...

“ANH TRAI” LÀ NGƯỜI XÂM HẠI

  Trong nhiều gia đình, “anh trai” thường được gắn với hình ảnh người bảo vệ, người đồng hành, người mà em gái có thể dựa vào. Nhưng có những căn nhà, đằng sau cánh cửa đóng kín, chính người anh ấy lại là kẻ đã bạo hành, xâm hại và phá vỡ hoàn toàn cảm giác an...

XÂM HẠI TÌNH DỤC TRẺ EM -NHỮNG DƯ CHẤN XUYÊN THẾ HỆ

Vụ xâm hại tình dục (XHTD) bé 3 tháng tuổi khiến ai tiếp cận thông tin cũng không khỏi ngỡ ngàng, đau xót vì tình tiết vụ việc và vì nạn nhân còn là trẻ sơ sinh đỏ hỏn. Trong chuyên đề của Báo Phụ nữ TPHCM hôm nay, chuyên gia tâm lý Mia Nguyễn (nhà sáng lập Ladies of...