SANG CHẤN THAY ĐỔI CHÚNG TA THẾ NÀO?
SANG CHẤN THAY ĐỔI CHÚNG TA THẾ NÀO?
Khi an toàn và là chính mình lại trở thành điều nguy hiểm
Sang chấn không chỉ là những ký ức về một sự kiện đau thương; nó là cách mà toàn bộ hệ thần kinh của chúng ta học cách tồn tại trong một thế giới từng không an toàn. Với những người từng trải qua sang chấn — đặc biệt là khi nó xảy ra từ thời thơ ấu — cảm giác an toàn và việc “là chính mình” không còn mang nghĩa tích cực. Trái lại, chúng có thể kích hoạt sự bất an sâu sắc.
Khi họ cố gắng thư giãn, thả lỏng hoặc chỉ đơn giản ngồi trong im lặng, cơ thể thường phản ứng dữ dội với cảm giác bất ổn. Sự yên tĩnh, thay vì đem lại dễ chịu, lại khiến não bộ cảm nhận như một mối đe dọa đang rình rập. Đây không phải là phản ứng có ý thức — mà là cách hệ thần kinh, vốn đã được lập trình để cảnh giác cao độ, phản hồi với trạng thái thiếu kích thích.
Tương tự, khi họ thử sống thật với bản thân, không cố gắng làm hài lòng người khác hay không giữ những vai diễn từng giúp họ sinh tồn trong môi trường sang chấn, cảm giác tự ghét bỏ, xấu hổ, không xứng đáng sẽ trỗi dậy mãnh liệt. Trong trạng thái đó, “ở bên trong chính mình” là điều không thể chịu nổi.
Lý do là vì trong suốt thời gian dài, đồng hóa với nhu cầu, mong đợi của người khác hoặc giữ bản thân luôn bận rộn là chiến lược giúp họ tránh né những cảm xúc bị kìm nén. Khi những “chiến lược sống sót” này được tạm dừng, các lớp phòng vệ sẽ hạ xuống, và cảm xúc thô sơ như sợ hãi, tội lỗi, cô lập sẽ tràn lên. Não bộ không phân biệt hiện tại đã an toàn; nó chỉ nhận diện “không làm gì”, “không đóng vai” là tín hiệu nguy hiểm, kích hoạt vùng PAG và phản ứng phòng vệ tự động.
Chính vì vậy, con đường chữa lành sang chấn không thể bắt đầu từ các phương pháp nhận thức đơn thuần (talk therapy). Trước tiên, cần giúp cơ thể từng bước cảm nhận lại sự an toàn thông qua các phương pháp trị liệu cảm giác-vận động (somatic). Khi cơ thể ổn định và cảm thấy an toàn, hệ thần kinh mới có thể mở ra không gian để tiếp cận và xử lý những tầng sâu hơn của cảm xúc và nhận thức.
Chữa lành sang chấn không phải là hành trình “nghĩ tích cực hơn”, mà là hành trình rất cụ thể — nơi cơ thể cần được cảm nhận lại sự an toàn từng chút một. Để rồi từ đó, chúng ta mới có thể thật sự an trú trong chính mình mà không còn sợ hãi. Có lẽ, bước đầu tiên không phải là “cố thay đổi”, mà là học cách lắng nghe và hiểu rằng những phản ứng sâu thẳm trong cơ thể không phải là sự yếu đuối — mà là dấu vết của những gì ta đã từng sống sót qua.
Vậy, nếu hôm nay bạn nhận ra rằng thư giãn hay là chính mình khiến bạn bất an, hãy thử hỏi nhẹ nhàng: “Liệu cơ thể mình đã từng có cơ hội được cảm thấy an toàn chưa?” — có thể, từ câu hỏi ấy, một cánh cửa chữa lành sẽ từ từ mở ra.
MIA NGUYỄN
Khi an toàn và là chính mình lại trở thành điều nguy hiểm
Sang chấn không chỉ là những ký ức về một sự kiện đau thương; nó là cách mà toàn bộ hệ thần kinh của chúng ta học cách tồn tại trong một thế giới từng không an toàn. Với những người từng trải qua sang chấn — đặc biệt là khi nó xảy ra từ thời thơ ấu — cảm giác an toàn và việc “là chính mình” không còn mang nghĩa tích cực. Trái lại, chúng có thể kích hoạt sự bất an sâu sắc.
Khi họ cố gắng thư giãn, thả lỏng hoặc chỉ đơn giản ngồi trong im lặng, cơ thể thường phản ứng dữ dội với cảm giác bất ổn. Sự yên tĩnh, thay vì đem lại dễ chịu, lại khiến não bộ cảm nhận như một mối đe dọa đang rình rập. Đây không phải là phản ứng có ý thức — mà là cách hệ thần kinh, vốn đã được lập trình để cảnh giác cao độ, phản hồi với trạng thái thiếu kích thích.
Tương tự, khi họ thử sống thật với bản thân, không cố gắng làm hài lòng người khác hay không giữ những vai diễn từng giúp họ sinh tồn trong môi trường sang chấn, cảm giác tự ghét bỏ, xấu hổ, không xứng đáng sẽ trỗi dậy mãnh liệt. Trong trạng thái đó, “ở bên trong chính mình” là điều không thể chịu nổi.
Lý do là vì trong suốt thời gian dài, đồng hóa với nhu cầu, mong đợi của người khác hoặc giữ bản thân luôn bận rộn là chiến lược giúp họ tránh né những cảm xúc bị kìm nén. Khi những “chiến lược sống sót” này được tạm dừng, các lớp phòng vệ sẽ hạ xuống, và cảm xúc thô sơ như sợ hãi, tội lỗi, cô lập sẽ tràn lên. Não bộ không phân biệt hiện tại đã an toàn; nó chỉ nhận diện “không làm gì”, “không đóng vai” là tín hiệu nguy hiểm, kích hoạt vùng PAG và phản ứng phòng vệ tự động.
Chính vì vậy, con đường chữa lành sang chấn không thể bắt đầu từ các phương pháp nhận thức đơn thuần (talk therapy). Trước tiên, cần giúp cơ thể từng bước cảm nhận lại sự an toàn thông qua các phương pháp trị liệu cảm giác-vận động (somatic). Khi cơ thể ổn định và cảm thấy an toàn, hệ thần kinh mới có thể mở ra không gian để tiếp cận và xử lý những tầng sâu hơn của cảm xúc và nhận thức.
Chữa lành sang chấn không phải là hành trình “nghĩ tích cực hơn”, mà là hành trình rất cụ thể — nơi cơ thể cần được cảm nhận lại sự an toàn từng chút một. Để rồi từ đó, chúng ta mới có thể thật sự an trú trong chính mình mà không còn sợ hãi. Có lẽ, bước đầu tiên không phải là “cố thay đổi”, mà là học cách lắng nghe và hiểu rằng những phản ứng sâu thẳm trong cơ thể không phải là sự yếu đuối — mà là dấu vết của những gì ta đã từng sống sót qua.
Vậy, nếu hôm nay bạn nhận ra rằng thư giãn hay là chính mình khiến bạn bất an, hãy thử hỏi nhẹ nhàng: “Liệu cơ thể mình đã từng có cơ hội được cảm thấy an toàn chưa?” — có thể, từ câu hỏi ấy, một cánh cửa chữa lành sẽ từ từ mở ra.
MIA NGUYỄN
