“THIẾU HIỂU BIẾT” NUÔI DƯỠNG XÂM HẠI TÌNH DỤC TRẺ EM
“THIẾU HIỂU BIẾT” NUÔI DƯỠNG XÂM HẠI TÌNH DỤC TRẺ EM
Ở Việt Nam, nhiều hành vi được xem là yêu thương hay chăm sóc trẻ – như thay đồ, tắm chung, đùa giỡn vùng kín, xoa bụng, nựng má, hôn môi, dọa nạt hay để trẻ đi vệ sinh nơi công cộng – thực chất đang xâm phạm ranh giới thân thể của trẻ. Sự thiếu hiểu biết của người lớn khiến những hành vi này trở nên bình thường hóa, vô tình dạy trẻ rằng các em không có quyền với cơ thể mình, rằng người lớn có thể tự do kiểm soát cả những phần riêng tư nhất.
Khi trẻ thể hiện sự khó chịu, người lớn thường gạt đi bằng những câu như “Thương mà”, “Có gì đâu”, “Sao con làm quá vậy”. Lâu dần, trẻ học cách nghi ngờ cảm giác của chính mình. Lớn lên trong môi trường thiếu ranh giới và riêng tư, các em dần mất khả năng nhận biết đâu là xâm hại, và cũng không còn ngôn ngữ hay niềm tin để lên tiếng. Nhiều trẻ từng thử nói ra nhưng bị phớt lờ, trách ngược hoặc xem nhẹ, nên chọn im lặng. Sự im lặng ấy kéo dài – và khiến trẻ dễ trở thành nạn nhân một lần nữa.
Một trong những ngộ nhận phổ biến là cho rằng xâm hại tình dục chỉ xảy ra khi có hành vi cưỡng hiếp rõ ràng. Trên thực tế, xâm hại bao gồm cả những hành vi như sờ mó vùng nhạy cảm, nhìn trộm, dùng lời nói kích dục, cho trẻ xem phim khiêu dâm hoặc buộc trẻ tham gia vào các hành vi tình dục không phù hợp với độ tuổi. Đáng lo ngại hơn, phần lớn các vụ xâm hại không đến từ người lạ, mà từ chính những người thân quen – cha, chú, bác, anh chị em, thầy cô, hàng xóm, hoặc bạn bè của gia đình.
Đặc biệt, một số kẻ phạm tội cố ý nhắm vào trẻ dưới 3 tuổi – độ tuổi chưa thể sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, không có khả năng phân biệt đúng sai, và hoàn toàn phụ thuộc vào người lớn. Chúng lợi dụng sự non nớt của trẻ để dễ dàng kiểm soát, che giấu hành vi, và đảm bảo rằng trẻ sẽ không thể kể lại hoặc bị người lớn nghi ngờ. Việc chọn trẻ quá nhỏ tuổi không phải là sự “lỡ tay”, mà là một hành vi có chủ đích dựa trên nhận thức sai lệch và sự tính toán nguy hiểm.
Những sang chấn xảy ra sớm – đặc biệt trước 3 tuổi – có thể không để lại ký ức ngôn ngữ, nhưng vẫn được lưu giữ trong cơ thể và hệ thần kinh. Trẻ có thể phát triển rối loạn về sinh lý như dậy thì sớm, tăng nồng độ hormone giới tính như testosterone, dẫn đến những hành vi tình dục sớm, dễ bị lạm dụng, cưỡng hiếp, hoặc mang thai ngoài ý muốn khi chưa đủ khả năng nhận thức và tự bảo vệ. Nhiều trẻ lớn lên với cảm giác mất kiểm soát cơ thể, không có khả năng thiết lập ranh giới, và đánh mất cảm nhận về phẩm giá bản thân.
Không dừng lại ở một thế hệ, những tác động này có thể để lại dấu ấn lâu dài trong cấu trúc sinh học và tâm lý – gọi là biểu sinh (epigenetics) – ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần và khả năng xây dựng mối quan hệ của thế hệ sau. Nói cách khác, sang chấn không chỉ làm tổn thương một đứa trẻ, mà có thể âm thầm lan truyền qua cả huyết thống và văn hóa nếu không được nhìn nhận và chữa lành.
Để bảo vệ trẻ em khỏi xâm hại tình dục, điều đầu tiên không nằm ở việc “cảnh giác với người lạ”, mà là sự thay đổi từ chính trong gia đình: dạy trẻ về ranh giới cơ thể, tôn trọng quyền riêng tư, tin tưởng khi trẻ chia sẻ, và tuyệt đối không bình thường hóa những hành vi xâm phạm dù là nhỏ nhất. Trẻ cần được biết rằng các em có quyền nói “không”, có quyền được tin, và có quyền được bảo vệ – không phải vì trẻ “đã đủ lớn”, mà vì các em là con người.
Xâm hại tình dục không bắt đầu từ bóng tối. Nó bắt đầu từ sự im lặng của người lớn, từ những câu nói như “nó còn nhỏ, biết gì đâu” – và từ việc chúng ta đã chậm một bước trong việc dạy trẻ rằng: cơ thể con là của con, và không ai có quyền xâm phạm.
MIA NGUYỄN
Ở Việt Nam, nhiều hành vi được xem là yêu thương hay chăm sóc trẻ – như thay đồ, tắm chung, đùa giỡn vùng kín, xoa bụng, nựng má, hôn môi, dọa nạt hay để trẻ đi vệ sinh nơi công cộng – thực chất đang xâm phạm ranh giới thân thể của trẻ. Sự thiếu hiểu biết của người lớn khiến những hành vi này trở nên bình thường hóa, vô tình dạy trẻ rằng các em không có quyền với cơ thể mình, rằng người lớn có thể tự do kiểm soát cả những phần riêng tư nhất.
Khi trẻ thể hiện sự khó chịu, người lớn thường gạt đi bằng những câu như “Thương mà”, “Có gì đâu”, “Sao con làm quá vậy”. Lâu dần, trẻ học cách nghi ngờ cảm giác của chính mình. Lớn lên trong môi trường thiếu ranh giới và riêng tư, các em dần mất khả năng nhận biết đâu là xâm hại, và cũng không còn ngôn ngữ hay niềm tin để lên tiếng. Nhiều trẻ từng thử nói ra nhưng bị phớt lờ, trách ngược hoặc xem nhẹ, nên chọn im lặng. Sự im lặng ấy kéo dài – và khiến trẻ dễ trở thành nạn nhân một lần nữa.
Một trong những ngộ nhận phổ biến là cho rằng xâm hại tình dục chỉ xảy ra khi có hành vi cưỡng hiếp rõ ràng. Trên thực tế, xâm hại bao gồm cả những hành vi như sờ mó vùng nhạy cảm, nhìn trộm, dùng lời nói kích dục, cho trẻ xem phim khiêu dâm hoặc buộc trẻ tham gia vào các hành vi tình dục không phù hợp với độ tuổi. Đáng lo ngại hơn, phần lớn các vụ xâm hại không đến từ người lạ, mà từ chính những người thân quen – cha, chú, bác, anh chị em, thầy cô, hàng xóm, hoặc bạn bè của gia đình.
Đặc biệt, một số kẻ phạm tội cố ý nhắm vào trẻ dưới 3 tuổi – độ tuổi chưa thể sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, không có khả năng phân biệt đúng sai, và hoàn toàn phụ thuộc vào người lớn. Chúng lợi dụng sự non nớt của trẻ để dễ dàng kiểm soát, che giấu hành vi, và đảm bảo rằng trẻ sẽ không thể kể lại hoặc bị người lớn nghi ngờ. Việc chọn trẻ quá nhỏ tuổi không phải là sự “lỡ tay”, mà là một hành vi có chủ đích dựa trên nhận thức sai lệch và sự tính toán nguy hiểm.
Những sang chấn xảy ra sớm – đặc biệt trước 3 tuổi – có thể không để lại ký ức ngôn ngữ, nhưng vẫn được lưu giữ trong cơ thể và hệ thần kinh. Trẻ có thể phát triển rối loạn về sinh lý như dậy thì sớm, tăng nồng độ hormone giới tính như testosterone, dẫn đến những hành vi tình dục sớm, dễ bị lạm dụng, cưỡng hiếp, hoặc mang thai ngoài ý muốn khi chưa đủ khả năng nhận thức và tự bảo vệ. Nhiều trẻ lớn lên với cảm giác mất kiểm soát cơ thể, không có khả năng thiết lập ranh giới, và đánh mất cảm nhận về phẩm giá bản thân.
Không dừng lại ở một thế hệ, những tác động này có thể để lại dấu ấn lâu dài trong cấu trúc sinh học và tâm lý – gọi là biểu sinh (epigenetics) – ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần và khả năng xây dựng mối quan hệ của thế hệ sau. Nói cách khác, sang chấn không chỉ làm tổn thương một đứa trẻ, mà có thể âm thầm lan truyền qua cả huyết thống và văn hóa nếu không được nhìn nhận và chữa lành.
Để bảo vệ trẻ em khỏi xâm hại tình dục, điều đầu tiên không nằm ở việc “cảnh giác với người lạ”, mà là sự thay đổi từ chính trong gia đình: dạy trẻ về ranh giới cơ thể, tôn trọng quyền riêng tư, tin tưởng khi trẻ chia sẻ, và tuyệt đối không bình thường hóa những hành vi xâm phạm dù là nhỏ nhất. Trẻ cần được biết rằng các em có quyền nói “không”, có quyền được tin, và có quyền được bảo vệ – không phải vì trẻ “đã đủ lớn”, mà vì các em là con người.
Xâm hại tình dục không bắt đầu từ bóng tối. Nó bắt đầu từ sự im lặng của người lớn, từ những câu nói như “nó còn nhỏ, biết gì đâu” – và từ việc chúng ta đã chậm một bước trong việc dạy trẻ rằng: cơ thể con là của con, và không ai có quyền xâm phạm.
MIA NGUYỄN
