MÌNH CHẲNG THƯƠNG MÌNH, ĐỢI AI THƯƠNG

MÌNH CHẲNG THƯƠNG MÌNH, ĐỢI AI THƯƠNG

 

Suốt ngày hôm qua, mưa dầm dề vì hai cơn áp thấp nhiệt đới đổ ập đến gần như cùng một lúc. Mẹ gọi lên bảo ông chồng của cô Tư hàng xóm vừa mới chết. Nghe nói, ông ấy uống xong chầu rượu rồi chết tốt. 

Mà ông ấy chết tốt thật. Ông ấy chết, giải thoát cho cuộc đời nát rượu, không tương lai của ông. Và cũng là giải thoát cho cả cuộc đời đã và đang muốn chết mòn dần của cô.  

 Cả xóm này ai cũng biết rõ, ai cũng khuyên cô li hôn từ mấy trận đánh đầu tiên của ông chồng vũ phu. Nhưng cô vẫn chịu đựng được đến giờ phút này. Sự chịu đựng đau đớn về mặt tinh thần và thể xác của cô khiến người ta bất lực và ngao ngán thay. Lí do cho việc tự hành xác suốt mười mấy năm ấy cũng thật nực cười. Vì cô là giáo viên? Cô sợ người ta nói ra, nói vào, bàn tán ở cơ quan thì xấu hổ với đồng nghiệp, cấp trên. Tôi thật chẳng hiểu vì đâu mà tư tưởng này cứ ăn sâu vào nếp nghĩ của họ. Thật bất bình. 

Câu chuyện của cô Tư nhắc tôi nhớ về một vụ việc của cô bạn cùng phòng trọ ngày xưa. Ngày ấy, bạn quen một anh chàng lớn hơn vài tuổi. Chẳng hiểu yêu nhau, quan hệ sâu đậm thế nào, mà thi thoảng cô bạn của tôi hôm thì bầm mắt, hôm thì bầm tay chân. Hỏi thế nào cũng chỉ bảo là bị té và chỉ nằm im khóc rưng rức. 

Ngày xảy ra đỉnh điểm của câu chuyện cũng là ngày chúng tôi biết được lý do của những vết thương trên người bạn. Bạn bị bạn trai đánh. Và hôm ấy là đuổi đánh đến cửa phòng trọ. Sự xấu hổ với bạn bè đã khiến bạn mất đi lí trí, chạy vào nhà và túm lấy một con dao rồi lao ra định đâm người bạn trai ấy. Suýt chút nữa là đổ máu. 

Sau đêm ấy, chúng tôi mới biết thêm rằng, bạn bị đánh không chỉ vào những ngày ở cùng với chúng tôi mà từ trước đấy hai năm rồi. Kẻ ấy đánh bạn rồi nài nỉ, bạn lại tha thứ và cứ thế hai người cứ đuổi nhau chạy quanh những vòng bùng binh không có hồi kết. Còn cô bạn của tôi thì cứ mù quáng chạy theo vòng xoay đó nhưng cứ đinh ninh gọi đó là tình yêu.

Hạnh phúc được đựng trong một tà áo đẹp, một mái nhà yên rủ bóng xuống tâm hồn”. Đó là lý do mà phụ nữ bao đời dạy cho con gái họ phải vun vén cho gia đình, đặt chồng con lên trên hết. Và phụ nữ cứ thế quên đi nghĩa vụ yêu thương chính bản thân mình. Để bây giờ chúng ta phải đi học lại cách yêu và tôn trọng bản thân mình trước – điều mà đáng ra đã phải lãnh ngộ được từ lâu. 

Chúng ta cần một chút vị kỷ cho bản thân mình. Không phải vì yêu mà hi sinh tất cả mọi thứ. Hãy giữ lại cho mình sự kiêu hãnh và tự tôn. Việc buông bỏ để ra đi không phải là ngõ cụt, không phải là lựa chọn cuối cùng mà lựa chọn đó luôn nằm trong vùng cân nhắc để có được một tương lai khác hơn và hạnh phúc hơn. Chúng ta dù ở địa vị nào, tầng lớp nào thì cơ bản chúng ta cũng là một con người mà con người thì có quyền đòi hỏi những điều mình xứng đáng có được. 

Đừng bao giờ phụ thuộc vào cảm xúc hay hành động của người khác để sống. Tôi không bác bỏ sự nhường nhịn, bao dung trong đời sống lứa đôi vì đó là điều cần thiết để có thể duy trì mối quan hệ. Tuy nhiên, nhường nhịn và bao dung phải có chừng mực và phải cho đối phương biết rõ sự nhường nhịn đó của bạn là để hòa giải vấn đề gì, có ý nghĩa gì và bạn mong cầu thiện chí gì từ người kia. 

Trên đời này, người duy nhất sẽ cảm thấy đau đớn khi quá nóng giận mà đánh bạn chỉ có thể là ba mẹ của bạn thôi. Vì ngay cả ba mẹ cũng không nỡ đánh bạn. Nếu người đánh bạn lại chính là người đàn ông bạn yêu thương, xin hãy nhớ rằng có lần đầu, sẽ có lần thứ hai. Đánh phụ nữ dù vì bất kì lí do gì thì cũng không đáng mặt đàn ông rồi. Là phụ nữ, chúng ta phải biết, lần đánh thứ nhất sẽ là lỗi của người đàn ông đó, nhưng lần thứ hai và n lần sau nữa thì đó chắc chắn là lỗi của phụ nữ chúng ta rồi. Lỗi là ở chỗ không yêu chính bản thân của mình và không biết bảo vệ nó. 

Nếu ngay bây giờ, không nhận ra từ sớm thì sẽ có một ngày chúng ta nhất định hối hận vì đã cho phép người khác làm tổn thương bản thân mình. Có những con đường khi đã biết mười mươi đến ngõ cụt, quay đầu sẽ là lựa chọn đúng đắn nhất. Sự tiếc nuối cho quãng thời gian mà người ta vẫn thường gọi là thanh xuân sẽ chẳng giúp ích được gì mà chỉ làm kéo dài thêm những lẩn quẩn, mỏi mệt trong tâm trí, trong cuộc sống mà thôi. Thanh xuân là khi chúng ta yêu, được yêu và hạnh phúc. 

Bất cứ điều gì cũng phải có chừng mực riêng, điểm dừng riêng của nó. Suy cho cùng, con người không phải thánh nhân mà có thể luôn luôn bao dung được tất cả. 

Mình chẳng thương mình, đợi ai thương…

LẠC NHIÊN

Suốt ngày hôm qua, mưa dầm dề vì hai cơn áp thấp nhiệt đới đổ ập đến gần như cùng một lúc. Mẹ gọi lên bảo ông chồng của cô Tư hàng xóm vừa mới chết. Nghe nói, ông ấy uống xong chầu rượu rồi chết tốt. 

Mà ông ấy chết tốt thật. Ông ấy chết, giải thoát cho cuộc đời nát rượu, không tương lai của ông. Và cũng là giải thoát cho cả cuộc đời đã và đang muốn chết mòn dần của cô.  

 Cả xóm này ai cũng biết rõ, ai cũng khuyên cô li hôn từ mấy trận đánh đầu tiên của ông chồng vũ phu. Nhưng cô vẫn chịu đựng được đến giờ phút này. Sự chịu đựng đau đớn về mặt tinh thần và thể xác của cô khiến người ta bất lực và ngao ngán thay. Lí do cho việc tự hành xác suốt mười mấy năm ấy cũng thật nực cười. Vì cô là giáo viên? Cô sợ người ta nói ra, nói vào, bàn tán ở cơ quan thì xấu hổ với đồng nghiệp, cấp trên. Tôi thật chẳng hiểu vì đâu mà tư tưởng này cứ ăn sâu vào nếp nghĩ của họ. Thật bất bình. 

Câu chuyện của cô Tư nhắc tôi nhớ về một vụ việc của cô bạn cùng phòng trọ ngày xưa. Ngày ấy, bạn quen một anh chàng lớn hơn vài tuổi. Chẳng hiểu yêu nhau, quan hệ sâu đậm thế nào, mà thi thoảng cô bạn của tôi hôm thì bầm mắt, hôm thì bầm tay chân. Hỏi thế nào cũng chỉ bảo là bị té và chỉ nằm im khóc rưng rức. 

Ngày xảy ra đỉnh điểm của câu chuyện cũng là ngày chúng tôi biết được lý do của những vết thương trên người bạn. Bạn bị bạn trai đánh. Và hôm ấy là đuổi đánh đến cửa phòng trọ. Sự xấu hổ với bạn bè đã khiến bạn mất đi lí trí, chạy vào nhà và túm lấy một con dao rồi lao ra định đâm người bạn trai ấy. Suýt chút nữa là đổ máu. 

Sau đêm ấy, chúng tôi mới biết thêm rằng, bạn bị đánh không chỉ vào những ngày ở cùng với chúng tôi mà từ trước đấy hai năm rồi. Kẻ ấy đánh bạn rồi nài nỉ, bạn lại tha thứ và cứ thế hai người cứ đuổi nhau chạy quanh những vòng bùng binh không có hồi kết. Còn cô bạn của tôi thì cứ mù quáng chạy theo vòng xoay đó nhưng cứ đinh ninh gọi đó là tình yêu.

Hạnh phúc được đựng trong một tà áo đẹp, một mái nhà yên rủ bóng xuống tâm hồn”. Đó là lý do mà phụ nữ bao đời dạy cho con gái họ phải vun vén cho gia đình, đặt chồng con lên trên hết. Và phụ nữ cứ thế quên đi nghĩa vụ yêu thương chính bản thân mình. Để bây giờ chúng ta phải đi học lại cách yêu và tôn trọng bản thân mình trước – điều mà đáng ra đã phải lãnh ngộ được từ lâu. 

Chúng ta cần một chút vị kỷ cho bản thân mình. Không phải vì yêu mà hi sinh tất cả mọi thứ. Hãy giữ lại cho mình sự kiêu hãnh và tự tôn. Việc buông bỏ để ra đi không phải là ngõ cụt, không phải là lựa chọn cuối cùng mà lựa chọn đó luôn nằm trong vùng cân nhắc để có được một tương lai khác hơn và hạnh phúc hơn. Chúng ta dù ở địa vị nào, tầng lớp nào thì cơ bản chúng ta cũng là một con người mà con người thì có quyền đòi hỏi những điều mình xứng đáng có được. 

Đừng bao giờ phụ thuộc vào cảm xúc hay hành động của người khác để sống. Tôi không bác bỏ sự nhường nhịn, bao dung trong đời sống lứa đôi vì đó là điều cần thiết để có thể duy trì mối quan hệ. Tuy nhiên, nhường nhịn và bao dung phải có chừng mực và phải cho đối phương biết rõ sự nhường nhịn đó của bạn là để hòa giải vấn đề gì, có ý nghĩa gì và bạn mong cầu thiện chí gì từ người kia. 

Trên đời này, người duy nhất sẽ cảm thấy đau đớn khi quá nóng giận mà đánh bạn chỉ có thể là ba mẹ của bạn thôi. Vì ngay cả ba mẹ cũng không nỡ đánh bạn. Nếu người đánh bạn lại chính là người đàn ông bạn yêu thương, xin hãy nhớ rằng có lần đầu, sẽ có lần thứ hai. Đánh phụ nữ dù vì bất kì lí do gì thì cũng không đáng mặt đàn ông rồi. Là phụ nữ, chúng ta phải biết, lần đánh thứ nhất sẽ là lỗi của người đàn ông đó, nhưng lần thứ hai và n lần sau nữa thì đó chắc chắn là lỗi của phụ nữ chúng ta rồi. Lỗi là ở chỗ không yêu chính bản thân của mình và không biết bảo vệ nó. 

Nếu ngay bây giờ, không nhận ra từ sớm thì sẽ có một ngày chúng ta nhất định hối hận vì đã cho phép người khác làm tổn thương bản thân mình. Có những con đường khi đã biết mười mươi đến ngõ cụt, quay đầu sẽ là lựa chọn đúng đắn nhất. Sự tiếc nuối cho quãng thời gian mà người ta vẫn thường gọi là thanh xuân sẽ chẳng giúp ích được gì mà chỉ làm kéo dài thêm những lẩn quẩn, mỏi mệt trong tâm trí, trong cuộc sống mà thôi. Thanh xuân là khi chúng ta yêu, được yêu và hạnh phúc. 

Bất cứ điều gì cũng phải có chừng mực riêng, điểm dừng riêng của nó. Suy cho cùng, con người không phải thánh nhân mà có thể luôn luôn bao dung được tất cả. 

Mình chẳng thương mình, đợi ai thương…

LẠC NHIÊN

AI KHÔNG THÍCH TẾT?

  Khuôn khổ của một đứa trẻ ngoan  Gần đến Tết, tâm trạng của em cứ lên xuống thất thường. Em sắp được về nhà với vòng tay mẹ sau một năm xa nhà miệt mài học tập. Em nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ cả đứa em gái “mít ướt, đụng đâu khóc đó”. Em nhớ những bữa ăn gia đình quây...

TÌM NGƯỜI TỐT HƠN ANH

Tôi nhớ một buổi tối nọ, cô bạn tôi sau khi uống say mèm, đã gục mặt vào lòng tôi và rơi những giọt nước mắt vừa bất lực, vừa đau đớn vì mới chia tay bạn trai sau ba năm gắn bó. Cô ấy nức nở rằng: “Anh ấy bảo tao hãy tìm người tốt hơn. Nhưng anh đâu biết rằng tao sẽ...

NGÔN NGỮ TÌNH YÊU TIẾT LỘ ĐIỀU GÌ VỀ BẢN THÂN BẠN

Thế nhưng, tiến sĩ Gary Chapman đã khiến chúng ta lầm tưởng khi ngụ ý rằng các nhóm ngôn ngữ tình yêu đều ngang bằng nhau. Thực chất, mỗi ngôn ngữ tình yêu đều ẩn chứa những ý nghĩa riêng biệt. Thời gian chất lượng (Quality Time) Thời gian chính là tài sản quý giá...

CON GÁI CỦA MẸ!

“Tôi không thích mẹ càm ràm nhưng lại không thể phớt lờ chúng. Tôi ghét bản thân không thể tốt hơn để mẹ được hạnh phúc. Tôi sợ nếu mình sai phạm thì mẹ sẽ thất vọng.  Không biết từ khi nào, những suy nghĩ về cảm nhận của mẹ luôn là mối bận tâm của tôi. Thậm chí có...

ĐỂ CON ĐƯỢC “HƯỚNG NGOẠI”

  Chị mải miết đi tìm “niềm vui sống của cuộc đời”. Chị có một công việc mà bao người ao ước, một người chồng đẹp trai và có ý chí vươn lên, hai đứa con chăm ngoan, học giỏi và một tâm hồn trống rỗng. Cuộc đời chị là một chuỗi ngày lên kế hoạch, hành động, đạt...

CHẤP NIỆM TÌNH ĐẦU 

Đầu tiên tôi xin mạn phép bày tỏ với các bạn đọc giả rằng bài viết này có lẽ sẽ nhận được nhiều ý kiến trái chiều xung quanh câu chuyện tình đầu- tình cuối. Thế nên hi vọng mọi người tiếp nhận nó với tâm thế chia sẻ từ góc nhìn cá nhân của tác giả nhé. Thân thương....

NHỮNG LÁ THƯ TAY

  Ở nhà tôi có một chiếc tủ gỗ cũ kỹ luôn nằm trong phòng khách, mặc kệ những vật dụng khác đã được sửa sang, tân trang bao lần. Chiếc tủ ấy có một ngăn “chuyên dụng”, đầy ắp những lá thư tay của ba. Có lá thư là do học trò ba gửi vào cái hồi ba chưa phải bỏ nghề...

CON GÁI NÓI CÓ LÀ KHÔNG

  Được rồi, bạn có thể bực bội vì anh ấy đã không gọi cho bạn như đã hứa. Có lẽ bạn đang tức giận vì chàng hứa sẽ dành nhiều thời gian hơn cho việc hẹn hò nhưng thực tế chẳng thay đổi gì cả nếu không muốn nói là ngày càng tệ hơn. Chuyện này cũng dễ hiểu. Nếu anh...

MÂU THUẪN TRỞ THÀNH MỘT BÀ MẸ

  Là một nhà tâm lý với chuyên môn điều trị về những vấn đề sinh sản, tôi vẫn thường nghe các bà mẹ rụt rè giải bày về một điều mà họ không bao giờ chia sẻ với bạn bè hay chồng mình, rằng: “Đôi khi, tôi chỉ ước gì cuộc sống cũ trước đây của mình quay trở lại”. Có...

TÌNH YÊU VỠ TAN DO CÁI GIẬN LÀM CÀN

  Cả giận mất khôn Nhật Hồng vừa chia tay với bạn trai chỉ 2 tuần trước đám cưới. Em bảo do tính em nóng, hay cằn nhằn và phán xét anh ấy nên tình cảm vỡ tan. Sự mất mát khiến em phải ngồi lại nhìn nhận, dằn vặt bản thân vì không hiểu sao em luôn gắt gỏng, sẵn...

GIAO TIẾP TRONG TÌNH YÊU

  Anh ơi, em mệt mỏi quá! Sao thế? … Thôi, không có gì đâu! Ừ. Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe. Khi nào em thấy ổn hơn thì mình nói chuyện sau nhé. Anh không hiểu em gì cả! Anh đúng là một kẻ vô tâm. Kịch bản quen thuộc ở nhiều cặp đôi này có lẽ bạn cũng dễ đoán được...

AI KHÔNG THÍCH TẾT?

  Khuôn khổ của một đứa trẻ ngoan  Gần đến Tết, tâm trạng của em cứ lên xuống thất thường. Em sắp được về nhà với vòng tay mẹ sau một năm xa nhà miệt mài học tập. Em nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ cả đứa em gái “mít ướt, đụng đâu khóc đó”. Em nhớ những bữa ăn gia đình quây...

CHIẾN THẮNG TRONG CUỘC HẸN ĐẦU TIÊN

  Có thể bạn sẽ không tin, nhưng trong cuộc hẹn hò đầu tiên, một người đàn ông thường chỉ mất khoảng 60 giây để quyết định xem anh ta có muốn có cuộc hẹn thứ hai với bạn không. Thật vậy ư? Chắc chắn rồi! Những khoảnh khắc cực kỳ quan trọng như thế này luôn xảy ra...

KHOẢNG CÁCH NÀO CHO TÌNH YÊU

Tôi có hai anh bạn cứ gặp nhau là than phiền về cô vợ của mình và ao ước rằng vợ của mình giống vợ người kia.  Anh Lâm ngán ngẩm với cô vợ kiểm soát và lệ thuộc quá mức vào mình. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh sẽ phải dành ra mười lăm phút để liệt kê chi tiết lịch trình...

TÌM NGƯỜI TỐT HƠN ANH

Tôi nhớ một buổi tối nọ, cô bạn tôi sau khi uống say mèm, đã gục mặt vào lòng tôi và rơi những giọt nước mắt vừa bất lực, vừa đau đớn vì mới chia tay bạn trai sau ba năm gắn bó. Cô ấy nức nở rằng: “Anh ấy bảo tao hãy tìm người tốt hơn. Nhưng anh đâu biết rằng tao sẽ...

NỢ EM HAI TIẾNG “HÔN NHÂN”

Tình yêu mù quáng hay cạm bẫy của tình yêu phần lớn là do chính người trong cuộc tạo ra vì chưa bao giờ bạn chấp nhận sự thật rằng anh không yêu bạn chân thành. Có trăm ngàn lý do để anh còn rong ruổi bên ngoài chẳng hạn như là do còn trẻ, bị hấp dẫn bởi những cái mới...

MỘT CUỘC HÔN NHÂN BỀN VỮNG

Nhiều người cho rằng “Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu”, bởi có những cặp đôi dù yêu nhau vô cùng sâu đậm nhưng sau khi về chung một nhà không lâu thì lại quyết định chia lìa đôi ngả. Vốn dĩ, hôn nhân không phải đích đến của tình yêu, mà là khởi đầu cho một hành trình...

NGƯỜI CŨ TÌM VỀ

Người xưa có câu “tình cũ không rủ cũng về”, để nói về những mối tình không trọn vẹn, thường làm con người ta dằn vặt, để một ngày ta muốn dang tay ôm lấy cái quá khứ, muốn bù đắp cho người cũ cũng vì ngày đó ta vội vàng đánh mất nhau. Nhưng có phải đó là ta đang yêu...

NGHI NGỜ CẢM XÚC CỦA ĐỐI PHƯƠNG ?

Những lúc mối quan hệ trở nên tệ đi, chúng ta bắt đầu nghi ngờ rằng liệu người yêu của mình có cảm thấy buồn bực, chán chường giống như mình không. Chúng ta bắt đầu suy nghĩ rằng những lời nói và hành động của họ chứng minh rằng họ không có cảm xúc thực sự đối với ta,...

NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG MỜ NHẠT

Một người chồng, người cha ít nói, ít bày tỏ cảm xúc, hoặc là vùi đầu vào công việc hoặc là sáng xỉn chiều say, hoặc là bùng nổ hoặc là lặng thinh, mất kết nối. Đó là hình ảnh chung về những người đàn ông, những người chú, người cậu nơi tôi sinh ra và lớn lên. Họ có...