SÀI GÒN HOA

SÀI GÒN HOA

 

Sài Gòn đẹp nhất có lẽ là vào thời điểm vừa qua Tết. Khi cái lạnh se se vẫn còn quyến luyến thành phố, hàng cây kèn hồng trên Điện Biên Phủ, Calmette, Phạm Văn Đồng… sẽ khiến những trái tim yêu cỏ cây, hoa lá, yêu sự lãng mạn thổn thức trước vẻ đẹp không thể dịu dàng hơn này. Những đóa kèn hồng như nhiều quả chuông nhỏ màu hồng phấn xếp vào nhau, từng chùm dày đặc, nở kín cả cây. Những chiếc lá thu mình rụng đi hết để nhường chỗ cho một sắc hồng pha hơi tím, đằm thắm khoe mình trong cơn gió lay. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoa kèn hồng còn nhầm tưởng là anh đào xứ lạnh của Nhật, nhưng cũng đâu có gì là xấu hổ vì sắc hoa ấy đã khiến một Sài Gòn có những ngày trở nên mong manh và dịu ngọt đến vô chừng. Hoa chóng nở, rồi chóng tàn trong con mắt ngẩn ngơ của biết bao người đi đường. Hoa rực rỡ cả cây một thời gian vừa đủ để luyến lưu hồn người rồi lại xuyến xao trở về với đất, lá bật lên xanh um và chờ đón mùa hoa mới vào năm sau. Mùa hoa kèn hồng của một Sài Gòn đầy khói bụi cứ đến rồi lại đi, nhưng luôn luôn đúng hẹn. 

Nếu ở Sài Gòn đủ lâu và khi Sài Gòn trở thành thân thuộc thì mới có thể tìm được những ngóc ngách hiền hòa, xinh đẹp của thành phố, mới có thể trầm trồ trước hàng cây huỳnh liên lúng liếng trong nụ cười vàng óng trải dọc khắp các con đường lớn nhỏ trong thành phố, bừng sáng ở những góc hẻm hóc khuất lấp nhất. Những đóa hoa theo chùm vẫy vẫy trong cơn gió tháng ba, kéo dài đến tháng tư rồi rơi rụng dần theo những cơn mưa tầm tã của Sài Gòn mùa gió trở. 

Chỉ có ở Sài Gòn đủ lâu mới không còn lạnh lùng bắt bẻ Sài Gòn “sao mà lắm khói bụi, ngột ngạt, đông đúc, ồn ào khi bỗng nhiên trong một chiều tháng 4 chợt thấy lòng man mát, thương thương hàng nghìn cách hoa dầu xoay xoay bay trong lòng phố rồi chạm vào mặt đường. Quá đỗi dịu dàng. Quá đỗi nên thơ. Nên quên luôn ban nãy tấp vào quán cà phê bị anh chàng nào đó xớn xơ xớn xác va vào xe của mình. Nên không còn thèm giận chi cô hàng xóm sáng nay lại lén vứt rác trước cửa nhà. Nên không còn muốn mặt nặng mày nhẹ với người yêu vì ngủ quên không nhớ qua rước đi làm… Bởi vì chẳng ai muốn mang một gương mặt cau có để làm âm u cảnh đẹp trước mắt. Vì chẳng ai còn ghi nhớ những điều không vui, khi xung quanh mình ai nấy cũng đều trầm trồ trong những khoảnh khắc không dễ gì có được.

Chỉ có ở Sài Gòn đủ lâu, mới có thể nhận ra sự biến chuyển của dòng kênh Nhiêu Lộc một thời gây “nức mũi” biết bao người, người ta chỉ muốn chạy thật xa, mà nay thật lãng mạn dưới  hàng hoa sứ trắng bung trời trải dọc bờ kè, dưới những lan can hoa giấy trắng đỏ đan xen dưới cái nắng rực rỡ.

Và biết bao nhiêu sắc hương hoa khác nữa cứ thế làm mềm lòng biết bao con người đã gắn bó nơi này. Sáng sáng bước ra cửa, nhìn những đóa hoa lộc vừng rụng đầy thềm nhà, tỏa mùi hương thoang thoảng, ngòn ngọt, dù biết là phải nhọc công quét tước nhưng suy cho cùng thì vẫn lấy làm hân hoan khởi đầu một buổi sáng mát lành và tươi đẹp. Chiều chiều vào thời điểm giao mùa của nắng và mưa, từng đóa hoa điệp mang màu của nắng, ngọt ngào theo gió rải theo từng bước chân. Hoa không quá đẹp, không quá mộng mơ nhưng lại đong đầy nỗi nhớ. Sự mong manh của hoa trong gió khiến người ta không khỏi bùi ngùi những khi cánh hóa sượt qua mũi, để lại một mùi hương thật nhẹ nhưng đầy cảm khái và luyến lưu. 

Đêm Sài Gòn khép lại trong mùi hương của Sử quân tử, hoa dầu thơm hay sala ở những góc phố yên bình, xa khỏi ánh đèn màu, xa tiếng nhạc đêm xập xình ở phía trung tâm thành phố.

Có lẽ người ta nên yêu mảnh đất nơi mình chọn để sinh sống giống như yêu một con người. Có nghĩa là tìm kiếm những giá trị, những điều nhỏ bé, đáng yêu luôn hiện hữu của vùng đất ấy để có thể bỏ qua bao khiếm khuyết vốn dĩ không thể nào loại bỏ hoàn toàn được. Con người không ai hoàn hảo nên cũng chẳng có mảnh đất nào hoàn hảo, lý tưởng cả, vì có sự hiện diện của con người trên đó mà vùng đất ấy đã đổi thay. 

Và có bao giờ chúng ta tự đặt câu hỏi, nếu loại bỏ được những điều khiếm khuyết của Sài Gòn, thì liệu đó có còn là Sài Gòn trong tâm trí mọi người, mọi thời đại nữa hay không?

Chỉ cần nhớ rằng vẫn luôn có một Sài Gòn hoa nhỏ bé, dịu dàng bên trong những gồ ghề, gai góc, thì ai yêu Sài Gòn đi đâu cũng thấy nhớ thương. 

LẠC NHIÊN

Sài Gòn đẹp nhất có lẽ là vào thời điểm vừa qua Tết. Khi cái lạnh se se vẫn còn quyến luyến thành phố, hàng cây kèn hồng trên Điện Biên Phủ, Calmette, Phạm Văn Đồng… sẽ khiến những trái tim yêu cỏ cây, hoa lá, yêu sự lãng mạn thổn thức trước vẻ đẹp không thể dịu dàng hơn này. Những đóa kèn hồng như nhiều quả chuông nhỏ màu hồng phấn xếp vào nhau, từng chùm dày đặc, nở kín cả cây. Những chiếc lá thu mình rụng đi hết để nhường chỗ cho một sắc hồng pha hơi tím, đằm thắm khoe mình trong cơn gió lay. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoa kèn hồng còn nhầm tưởng là anh đào xứ lạnh của Nhật, nhưng cũng đâu có gì là xấu hổ vì sắc hoa ấy đã khiến một Sài Gòn có những ngày trở nên mong manh và dịu ngọt đến vô chừng. Hoa chóng nở, rồi chóng tàn trong con mắt ngẩn ngơ của biết bao người đi đường. Hoa rực rỡ cả cây một thời gian vừa đủ để luyến lưu hồn người rồi lại xuyến xao trở về với đất, lá bật lên xanh um và chờ đón mùa hoa mới vào năm sau. Mùa hoa kèn hồng của một Sài Gòn đầy khói bụi cứ đến rồi lại đi, nhưng luôn luôn đúng hẹn. 

Nếu ở Sài Gòn đủ lâu và khi Sài Gòn trở thành thân thuộc thì mới có thể tìm được những ngóc ngách hiền hòa, xinh đẹp của thành phố, mới có thể trầm trồ trước hàng cây huỳnh liên lúng liếng trong nụ cười vàng óng trải dọc khắp các con đường lớn nhỏ trong thành phố, bừng sáng ở những góc hẻm hóc khuất lấp nhất. Những đóa hoa theo chùm vẫy vẫy trong cơn gió tháng ba, kéo dài đến tháng tư rồi rơi rụng dần theo những cơn mưa tầm tã của Sài Gòn mùa gió trở. 

Chỉ có ở Sài Gòn đủ lâu mới không còn lạnh lùng bắt bẻ Sài Gòn “sao mà lắm khói bụi, ngột ngạt, đông đúc, ồn ào khi bỗng nhiên trong một chiều tháng 4 chợt thấy lòng man mát, thương thương hàng nghìn cách hoa dầu xoay xoay bay trong lòng phố rồi chạm vào mặt đường. Quá đỗi dịu dàng. Quá đỗi nên thơ. Nên quên luôn ban nãy tấp vào quán cà phê bị anh chàng nào đó xớn xơ xớn xác va vào xe của mình. Nên không còn thèm giận chi cô hàng xóm sáng nay lại lén vứt rác trước cửa nhà. Nên không còn muốn mặt nặng mày nhẹ với người yêu vì ngủ quên không nhớ qua rước đi làm… Bởi vì chẳng ai muốn mang một gương mặt cau có để làm âm u cảnh đẹp trước mắt. Vì chẳng ai còn ghi nhớ những điều không vui, khi xung quanh mình ai nấy cũng đều trầm trồ trong những khoảnh khắc không dễ gì có được.

Chỉ có ở Sài Gòn đủ lâu, mới có thể nhận ra sự biến chuyển của dòng kênh Nhiêu Lộc một thời gây “nức mũi” biết bao người, người ta chỉ muốn chạy thật xa, mà nay thật lãng mạn dưới  hàng hoa sứ trắng bung trời trải dọc bờ kè, dưới những lan can hoa giấy trắng đỏ đan xen dưới cái nắng rực rỡ.

Và biết bao nhiêu sắc hương hoa khác nữa cứ thế làm mềm lòng biết bao con người đã gắn bó nơi này. Sáng sáng bước ra cửa, nhìn những đóa hoa lộc vừng rụng đầy thềm nhà, tỏa mùi hương thoang thoảng, ngòn ngọt, dù biết là phải nhọc công quét tước nhưng suy cho cùng thì vẫn lấy làm hân hoan khởi đầu một buổi sáng mát lành và tươi đẹp. Chiều chiều vào thời điểm giao mùa của nắng và mưa, từng đóa hoa điệp mang màu của nắng, ngọt ngào theo gió rải theo từng bước chân. Hoa không quá đẹp, không quá mộng mơ nhưng lại đong đầy nỗi nhớ. Sự mong manh của hoa trong gió khiến người ta không khỏi bùi ngùi những khi cánh hóa sượt qua mũi, để lại một mùi hương thật nhẹ nhưng đầy cảm khái và luyến lưu. 

Đêm Sài Gòn khép lại trong mùi hương của Sử quân tử, hoa dầu thơm hay sala ở những góc phố yên bình, xa khỏi ánh đèn màu, xa tiếng nhạc đêm xập xình ở phía trung tâm thành phố.

Có lẽ người ta nên yêu mảnh đất nơi mình chọn để sinh sống giống như yêu một con người. Có nghĩa là tìm kiếm những giá trị, những điều nhỏ bé, đáng yêu luôn hiện hữu của vùng đất ấy để có thể bỏ qua bao khiếm khuyết vốn dĩ không thể nào loại bỏ hoàn toàn được. Con người không ai hoàn hảo nên cũng chẳng có mảnh đất nào hoàn hảo, lý tưởng cả, vì có sự hiện diện của con người trên đó mà vùng đất ấy đã đổi thay. 

Và có bao giờ chúng ta tự đặt câu hỏi, nếu loại bỏ được những điều khiếm khuyết của Sài Gòn, thì liệu đó có còn là Sài Gòn trong tâm trí mọi người, mọi thời đại nữa hay không?

Chỉ cần nhớ rằng vẫn luôn có một Sài Gòn hoa nhỏ bé, dịu dàng bên trong những gồ ghề, gai góc, thì ai yêu Sài Gòn đi đâu cũng thấy nhớ thương. 

LẠC NHIÊN

NGƯỜI CŨ TÌM VỀ

Người xưa có câu “tình cũ không rủ cũng về”, để nói về những mối tình không trọn vẹn, thường làm con người ta dằn vặt, để một ngày ta muốn dang tay ôm lấy cái quá khứ, muốn bù đắp cho người cũ cũng vì ngày đó ta vội vàng đánh mất nhau. Nhưng có phải đó là ta đang yêu...

NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG MỜ NHẠT

Một người chồng, người cha ít nói, ít bày tỏ cảm xúc, hoặc là vùi đầu vào công việc hoặc là sáng xỉn chiều say, hoặc là bùng nổ hoặc là lặng thinh, mất kết nối. Đó là hình ảnh chung về những người đàn ông, những người chú, người cậu nơi tôi sinh ra và lớn lên. Họ có...

BAO NHIÊU MỚI LÀ ĐỦ?

“Liệu tôi có đang làm tốt không? Tôi đang làm theo đúng hướng chứ? Tôi sẽ thành công mà nhỉ” Những câu hỏi luôn xuất hiện mỗi khi cô ấy muốn làm một điều gì, hay được giao nhiệm vụ nào đó. Dù có khả năng để làm nhưng trước khi bắt đầu thực hiện thì những câu nói này...

MONG TỪNG NGÀY CHO ĐẾN GIÁNG SINH

Một mùa Giáng sinh nữa lại về, Sài Gòn mấy hôm nay trời trở lạnh, những cung đường thay sắc áo rực rỡ dưới muôn ngàn ánh đèn lung linh huyền ảo. Đâu đó lúc chiều tà tiếng chuông nhà thờ trong xóm Đạo ngân vang điểm từng hồi chậm rãi, rung rung trong làn sương mỏng gợi...

NGƯỜI ĐẸP VÀ QUÁI THÚ

Người đẹp và Quái thú - Beauty and The Beast, bản hoạt hình được Walt Disney công chiếu năm 1991, là câu chuyện cổ tích kể về mối tình đẹp, thơ mộng nhưng cũng lắm trắc trở giữa Belle dũng cảm, tử tế, kiên nhẫn, vị tha, thông minh, hiếu thảo, không ham mê vật chất và...

GIAO TIẾP TRONG TÌNH YÊU

  Anh ơi, em mệt mỏi quá! Sao thế? … Thôi, không có gì đâu! Ừ. Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe. Khi nào em thấy ổn hơn thì mình nói chuyện sau nhé. Anh không hiểu em gì cả! Anh đúng là một kẻ vô tâm. Kịch bản quen thuộc ở nhiều cặp đôi này có lẽ bạn cũng dễ đoán được...

AI KHÔNG THÍCH TẾT?

  Khuôn khổ của một đứa trẻ ngoan  Gần đến Tết, tâm trạng của em cứ lên xuống thất thường. Em sắp được về nhà với vòng tay mẹ sau một năm xa nhà miệt mài học tập. Em nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ cả đứa em gái “mít ướt, đụng đâu khóc đó”. Em nhớ những bữa ăn gia đình quây...

CHIẾN THẮNG TRONG CUỘC HẸN ĐẦU TIÊN

  Có thể bạn sẽ không tin, nhưng trong cuộc hẹn hò đầu tiên, một người đàn ông thường chỉ mất khoảng 60 giây để quyết định xem anh ta có muốn có cuộc hẹn thứ hai với bạn không. Thật vậy ư? Chắc chắn rồi! Những khoảnh khắc cực kỳ quan trọng như thế này luôn xảy ra...

KHOẢNG CÁCH NÀO CHO TÌNH YÊU

Tôi có hai anh bạn cứ gặp nhau là than phiền về cô vợ của mình và ao ước rằng vợ của mình giống vợ người kia.  Anh Lâm ngán ngẩm với cô vợ kiểm soát và lệ thuộc quá mức vào mình. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh sẽ phải dành ra mười lăm phút để liệt kê chi tiết lịch trình...

TÌM NGƯỜI TỐT HƠN ANH

Tôi nhớ một buổi tối nọ, cô bạn tôi sau khi uống say mèm, đã gục mặt vào lòng tôi và rơi những giọt nước mắt vừa bất lực, vừa đau đớn vì mới chia tay bạn trai sau ba năm gắn bó. Cô ấy nức nở rằng: “Anh ấy bảo tao hãy tìm người tốt hơn. Nhưng anh đâu biết rằng tao sẽ...

NỢ EM HAI TIẾNG “HÔN NHÂN”

Tình yêu mù quáng hay cạm bẫy của tình yêu phần lớn là do chính người trong cuộc tạo ra vì chưa bao giờ bạn chấp nhận sự thật rằng anh không yêu bạn chân thành. Có trăm ngàn lý do để anh còn rong ruổi bên ngoài chẳng hạn như là do còn trẻ, bị hấp dẫn bởi những cái mới...

MỘT CUỘC HÔN NHÂN BỀN VỮNG

Nhiều người cho rằng “Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu”, bởi có những cặp đôi dù yêu nhau vô cùng sâu đậm nhưng sau khi về chung một nhà không lâu thì lại quyết định chia lìa đôi ngả. Vốn dĩ, hôn nhân không phải đích đến của tình yêu, mà là khởi đầu cho một hành trình...

NGƯỜI CŨ TÌM VỀ

Người xưa có câu “tình cũ không rủ cũng về”, để nói về những mối tình không trọn vẹn, thường làm con người ta dằn vặt, để một ngày ta muốn dang tay ôm lấy cái quá khứ, muốn bù đắp cho người cũ cũng vì ngày đó ta vội vàng đánh mất nhau. Nhưng có phải đó là ta đang yêu...

NGHI NGỜ CẢM XÚC CỦA ĐỐI PHƯƠNG ?

Những lúc mối quan hệ trở nên tệ đi, chúng ta bắt đầu nghi ngờ rằng liệu người yêu của mình có cảm thấy buồn bực, chán chường giống như mình không. Chúng ta bắt đầu suy nghĩ rằng những lời nói và hành động của họ chứng minh rằng họ không có cảm xúc thực sự đối với ta,...

NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG MỜ NHẠT

Một người chồng, người cha ít nói, ít bày tỏ cảm xúc, hoặc là vùi đầu vào công việc hoặc là sáng xỉn chiều say, hoặc là bùng nổ hoặc là lặng thinh, mất kết nối. Đó là hình ảnh chung về những người đàn ông, những người chú, người cậu nơi tôi sinh ra và lớn lên. Họ có...