XIN LỖI VÌ CON ĐÃ QUÁ VÔ TÂM

XIN LỖI VÌ CON ĐÃ QUÁ VÔ TÂM

 

“Xe chạy chưa con?”

“Trời, mẹ ơi, con mới lên xe được mười phút thôi, mười phút nữa xe mới chạy. Gần tới nhà con sẽ gọi cho mẹ, cứ năm phút mẹ gọi con một lần như vầy làm chi cho tốn tiền.”

Nó vừa dập điện thoại xong thì cậu nhóc ngồi kế bên cười bảo “Em thấy ngưỡng mộ chị quá”. Nó tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên:

 “Mẹ chị vậy đó, mỗi lần chị bảo chị về thăm nhà là đứng ngồi không yên, phiền lắm, có gì mà ngưỡng mộ em.” 

“Hì, đôi khi em chỉ muốn được làm phiền thế thôi mà không còn được nữa chị à.”

Nó bất động nhìn em, em nhìn ra xa xăm. Em giấu giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Mẹ em vừa mất được trăm ngày.

Không khí chợt đặc lại, cả thở thôi nó cũng cảm thấy ngại ngần. 

Nó thấy khóe mắt mình cay. Hình như vì nó buồn cho em và hình như vì nó xấu hổ. 

Ngày nó rời quê nhà lên Sài Gòn đi học rồi đi làm, mẹ khóc rồi hay bảo “Mẹ mà có nhiều tiền, mẹ sẽ không cho con đi làm gì hết, mẹ sẽ nuôi con cả đời này”. Rồi mẹ trông ngày, trông đêm mỗi khi nó báo sẽ về thăm nhà. Và mỗi lần nó về, mẹ đều sốt ruột cả lên. Tối đêm hôm trước mẹ sẽ không ngủ được mà tính xem mai nấu gì cho nó ăn, làm thêm gì để nó mang lên Sài Gòn. Sáng sớm hôm sau đã lo gọi điện hỏi xem nó đã dậy chưa, khi nào ra bến xe, khi nào xe chạy, xe chạy đến đâu rồi, bao giờ thì đến… Lúc nó chuẩn bị đi tiếp thì mẹ sẽ hỏi khi nào về nữa. 

Nó dường như chưa bao giờ lớn thêm tí nào trong mắt mẹ dù năm tháng có trôi xa bao nhiêu đi nữa. Nó xa nhà khi chỉ vừa mười tám. Giờ thì đã ròng rã mười năm. Ngấp nghé ba mươi tuổi rồi mà mỗi lần về thăm nhà, nó đều phải trả lời hàng chục cuộc điện thoại như thế. 

Dường như nó đã quen với việc mẹ luôn ở nhà đợi nó về cùng mâm cơm nóng sốt. Nó đã quen với việc trở lại Sài Gòn với chiếc ba lô nặng trình trịch những thứ mẹ cố gắng chất vào. Tất cả là những món ăn quê mà nó yêu thích. Nó cũng đã quen với hình ảnh mẹ tất tả, khệ nệ bước xuống xe với hai tay hai giỏ đồ đạc, thức ăn, trái cây rồi quà cáp cho bạn bè ở khu trọ để nhờ vả họ để mắt, chăm sóc cho nó. 

Từ mọi ngóc ngách trong trái tim mình, mẹ đều dành cho nó. Còn nó thì sao? Nó đã làm được gì cho mẹ? 

Nó chợt nhớ ra có những khi gần cả ba tuần liền nó cắm đầu vào công việc mà không gọi cho mẹ lấy một lần, không chút mảy may nghĩ rằng đêm mẹ có thể ngủ say hay cứ trở mình thao thức vì những cơn ho dai dẳng của viêm đa xoang. Tin nhắn của mẹ được gửi đến, nó ngó thấy nhưng chẳng ưu tiên đọc. Có những khi đồ ăn trong tủ lạnh mà mẹ chắt chiu làm từng món cho nó bị ôi thiu lên cả, nó chẳng bao giờ đụng đến vì lười hoặc quên. Có những khi mẹ nhờ mua thứ gì đó dưới quê không có bán nhưng nó về nhà lại cười trừ vì quên béng đi rồi.  

Và ngay lúc này nó chợt nhận ra, dù mình có cho mẹ được nhiều tiền hay có mua được những thứ quà cáp đắt tiền bao nhiêu để dành tặng mẹ nhưng với mẹ, tất cả chúng đều không đáng giá bằng một bữa cơm gia đình đủ đầy và ngon miệng. Với mẹ, điều đáng giá nhất là sự hiện diện của nó nơi gọi là nhà. 

Thời gian càng trôi qua, nó nhận ra trên đuôi mắt mình đã có nhiều nếp nhăn nhưng nó quên mất rằng tóc mẹ cũng đã và đang trắng đến bạc đầu. 

Nó bắt đầu sợ hãi dần vào mỗi dịp sinh nhật, thậm chí đôi khi chẳng muốn thắp cây nến ghi số tuổi của mình lên chiếc bánh kem nhưng nó lại sơ suất để nhận ra năm nay mẹ đã phải đeo cả hàm răng giả. 

Nó đi chơi vui vẻ với bạn bè mà không hay biết ở một nơi xa mẹ đang lần giở lại từng trang ảnh cũ để ngắm nghía vì nhớ con. 

Tất cả những thiếu sót, những vô tâm đó hiện diện là bởi vì mẹ đang vẫn còn ở bên cạnh nó. Nhưng câu nói của em đã thức tỉnh nó, khiến nó biết rằng thời gian đang đếm ngược lên mái tóc, đôi bàn tay, cả những nhịp đập trong trái tim của mẹ. Nó khiến nó nhói lòng khi nhận ra đóa hoa màu đỏ nó cài trên ngực áo ngày Vu Lan mỗi năm, màu hoa ấy rồi sẽ phải nhạt dần. Nó hoang mang khi nghĩ đến lúc nó phải trải qua những ngày tháng muốn được làm phiền nhưng chẳng đặng như em. Bất giác nó muốn thúc giục bác tài xế, nó muốn về ngay với mẹ, được ôm mẹ và bảo rằng “Mẹ ơi, xin lỗi vì con đã quá vô tâm”.

LẠC NHIÊN

“Xe chạy chưa con?”

“Trời, mẹ ơi, con mới lên xe được mười phút thôi, mười phút nữa xe mới chạy. Gần tới nhà con sẽ gọi cho mẹ, cứ năm phút mẹ gọi con một lần như vầy làm chi cho tốn tiền.”

Nó vừa dập điện thoại xong thì cậu nhóc ngồi kế bên cười bảo “Em thấy ngưỡng mộ chị quá”. Nó tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên:

 “Mẹ chị vậy đó, mỗi lần chị bảo chị về thăm nhà là đứng ngồi không yên, phiền lắm, có gì mà ngưỡng mộ em.” 

“Hì, đôi khi em chỉ muốn được làm phiền thế thôi mà không còn được nữa chị à.”

Nó bất động nhìn em, em nhìn ra xa xăm. Em giấu giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Mẹ em vừa mất được trăm ngày.

Không khí chợt đặc lại, cả thở thôi nó cũng cảm thấy ngại ngần. 

Nó thấy khóe mắt mình cay. Hình như vì nó buồn cho em và hình như vì nó xấu hổ. 

Ngày nó rời quê nhà lên Sài Gòn đi học rồi đi làm, mẹ khóc rồi hay bảo “Mẹ mà có nhiều tiền, mẹ sẽ không cho con đi làm gì hết, mẹ sẽ nuôi con cả đời này”. Rồi mẹ trông ngày, trông đêm mỗi khi nó báo sẽ về thăm nhà. Và mỗi lần nó về, mẹ đều sốt ruột cả lên. Tối đêm hôm trước mẹ sẽ không ngủ được mà tính xem mai nấu gì cho nó ăn, làm thêm gì để nó mang lên Sài Gòn. Sáng sớm hôm sau đã lo gọi điện hỏi xem nó đã dậy chưa, khi nào ra bến xe, khi nào xe chạy, xe chạy đến đâu rồi, bao giờ thì đến… Lúc nó chuẩn bị đi tiếp thì mẹ sẽ hỏi khi nào về nữa. 

Nó dường như chưa bao giờ lớn thêm tí nào trong mắt mẹ dù năm tháng có trôi xa bao nhiêu đi nữa. Nó xa nhà khi chỉ vừa mười tám. Giờ thì đã ròng rã mười năm. Ngấp nghé ba mươi tuổi rồi mà mỗi lần về thăm nhà, nó đều phải trả lời hàng chục cuộc điện thoại như thế. 

Dường như nó đã quen với việc mẹ luôn ở nhà đợi nó về cùng mâm cơm nóng sốt. Nó đã quen với việc trở lại Sài Gòn với chiếc ba lô nặng trình trịch những thứ mẹ cố gắng chất vào. Tất cả là những món ăn quê mà nó yêu thích. Nó cũng đã quen với hình ảnh mẹ tất tả, khệ nệ bước xuống xe với hai tay hai giỏ đồ đạc, thức ăn, trái cây rồi quà cáp cho bạn bè ở khu trọ để nhờ vả họ để mắt, chăm sóc cho nó. 

Từ mọi ngóc ngách trong trái tim mình, mẹ đều dành cho nó. Còn nó thì sao? Nó đã làm được gì cho mẹ? 

Nó chợt nhớ ra có những khi gần cả ba tuần liền nó cắm đầu vào công việc mà không gọi cho mẹ lấy một lần, không chút mảy may nghĩ rằng đêm mẹ có thể ngủ say hay cứ trở mình thao thức vì những cơn ho dai dẳng của viêm đa xoang. Tin nhắn của mẹ được gửi đến, nó ngó thấy nhưng chẳng ưu tiên đọc. Có những khi đồ ăn trong tủ lạnh mà mẹ chắt chiu làm từng món cho nó bị ôi thiu lên cả, nó chẳng bao giờ đụng đến vì lười hoặc quên. Có những khi mẹ nhờ mua thứ gì đó dưới quê không có bán nhưng nó về nhà lại cười trừ vì quên béng đi rồi.  

Và ngay lúc này nó chợt nhận ra, dù mình có cho mẹ được nhiều tiền hay có mua được những thứ quà cáp đắt tiền bao nhiêu để dành tặng mẹ nhưng với mẹ, tất cả chúng đều không đáng giá bằng một bữa cơm gia đình đủ đầy và ngon miệng. Với mẹ, điều đáng giá nhất là sự hiện diện của nó nơi gọi là nhà. 

Thời gian càng trôi qua, nó nhận ra trên đuôi mắt mình đã có nhiều nếp nhăn nhưng nó quên mất rằng tóc mẹ cũng đã và đang trắng đến bạc đầu. 

Nó bắt đầu sợ hãi dần vào mỗi dịp sinh nhật, thậm chí đôi khi chẳng muốn thắp cây nến ghi số tuổi của mình lên chiếc bánh kem nhưng nó lại sơ suất để nhận ra năm nay mẹ đã phải đeo cả hàm răng giả. 

Nó đi chơi vui vẻ với bạn bè mà không hay biết ở một nơi xa mẹ đang lần giở lại từng trang ảnh cũ để ngắm nghía vì nhớ con. 

Tất cả những thiếu sót, những vô tâm đó hiện diện là bởi vì mẹ đang vẫn còn ở bên cạnh nó. Nhưng câu nói của em đã thức tỉnh nó, khiến nó biết rằng thời gian đang đếm ngược lên mái tóc, đôi bàn tay, cả những nhịp đập trong trái tim của mẹ. Nó khiến nó nhói lòng khi nhận ra đóa hoa màu đỏ nó cài trên ngực áo ngày Vu Lan mỗi năm, màu hoa ấy rồi sẽ phải nhạt dần. Nó hoang mang khi nghĩ đến lúc nó phải trải qua những ngày tháng muốn được làm phiền nhưng chẳng đặng như em. Bất giác nó muốn thúc giục bác tài xế, nó muốn về ngay với mẹ, được ôm mẹ và bảo rằng “Mẹ ơi, xin lỗi vì con đã quá vô tâm”.

LẠC NHIÊN

AI KHÔNG THÍCH TẾT?

  Khuôn khổ của một đứa trẻ ngoan  Gần đến Tết, tâm trạng của em cứ lên xuống thất thường. Em sắp được về nhà với vòng tay mẹ sau một năm xa nhà miệt mài học tập. Em nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ cả đứa em gái “mít ướt, đụng đâu khóc đó”. Em nhớ những bữa ăn gia đình quây...

TÌM NGƯỜI TỐT HƠN ANH

Tôi nhớ một buổi tối nọ, cô bạn tôi sau khi uống say mèm, đã gục mặt vào lòng tôi và rơi những giọt nước mắt vừa bất lực, vừa đau đớn vì mới chia tay bạn trai sau ba năm gắn bó. Cô ấy nức nở rằng: “Anh ấy bảo tao hãy tìm người tốt hơn. Nhưng anh đâu biết rằng tao sẽ...

NGÔN NGỮ TÌNH YÊU TIẾT LỘ ĐIỀU GÌ VỀ BẢN THÂN BẠN

Thế nhưng, tiến sĩ Gary Chapman đã khiến chúng ta lầm tưởng khi ngụ ý rằng các nhóm ngôn ngữ tình yêu đều ngang bằng nhau. Thực chất, mỗi ngôn ngữ tình yêu đều ẩn chứa những ý nghĩa riêng biệt. Thời gian chất lượng (Quality Time) Thời gian chính là tài sản quý giá...

CON GÁI CỦA MẸ!

“Tôi không thích mẹ càm ràm nhưng lại không thể phớt lờ chúng. Tôi ghét bản thân không thể tốt hơn để mẹ được hạnh phúc. Tôi sợ nếu mình sai phạm thì mẹ sẽ thất vọng.  Không biết từ khi nào, những suy nghĩ về cảm nhận của mẹ luôn là mối bận tâm của tôi. Thậm chí có...

ĐỂ CON ĐƯỢC “HƯỚNG NGOẠI”

  Chị mải miết đi tìm “niềm vui sống của cuộc đời”. Chị có một công việc mà bao người ao ước, một người chồng đẹp trai và có ý chí vươn lên, hai đứa con chăm ngoan, học giỏi và một tâm hồn trống rỗng. Cuộc đời chị là một chuỗi ngày lên kế hoạch, hành động, đạt...

CHẤP NIỆM TÌNH ĐẦU 

Đầu tiên tôi xin mạn phép bày tỏ với các bạn đọc giả rằng bài viết này có lẽ sẽ nhận được nhiều ý kiến trái chiều xung quanh câu chuyện tình đầu- tình cuối. Thế nên hi vọng mọi người tiếp nhận nó với tâm thế chia sẻ từ góc nhìn cá nhân của tác giả nhé. Thân thương....

NHỮNG LÁ THƯ TAY

  Ở nhà tôi có một chiếc tủ gỗ cũ kỹ luôn nằm trong phòng khách, mặc kệ những vật dụng khác đã được sửa sang, tân trang bao lần. Chiếc tủ ấy có một ngăn “chuyên dụng”, đầy ắp những lá thư tay của ba. Có lá thư là do học trò ba gửi vào cái hồi ba chưa phải bỏ nghề...

CON GÁI NÓI CÓ LÀ KHÔNG

  Được rồi, bạn có thể bực bội vì anh ấy đã không gọi cho bạn như đã hứa. Có lẽ bạn đang tức giận vì chàng hứa sẽ dành nhiều thời gian hơn cho việc hẹn hò nhưng thực tế chẳng thay đổi gì cả nếu không muốn nói là ngày càng tệ hơn. Chuyện này cũng dễ hiểu. Nếu anh...

MÂU THUẪN TRỞ THÀNH MỘT BÀ MẸ

  Là một nhà tâm lý với chuyên môn điều trị về những vấn đề sinh sản, tôi vẫn thường nghe các bà mẹ rụt rè giải bày về một điều mà họ không bao giờ chia sẻ với bạn bè hay chồng mình, rằng: “Đôi khi, tôi chỉ ước gì cuộc sống cũ trước đây của mình quay trở lại”. Có...

TÌNH YÊU VỠ TAN DO CÁI GIẬN LÀM CÀN

  Cả giận mất khôn Nhật Hồng vừa chia tay với bạn trai chỉ 2 tuần trước đám cưới. Em bảo do tính em nóng, hay cằn nhằn và phán xét anh ấy nên tình cảm vỡ tan. Sự mất mát khiến em phải ngồi lại nhìn nhận, dằn vặt bản thân vì không hiểu sao em luôn gắt gỏng, sẵn...

GIẢI TỎA CĂNG THẲNG

  Trạng thái căng thẳng trong cuộc sống chính là “kẻ thù không đội trời chung” đối với mọi người. Ngay khi cảm giác này xuất hiện, nhiều người sa lầy vào mục tiêu loại bỏ nó nhưng lại không nhận ra rằng chính điều này lại khiến tâm trạng của mình tồi tệ hơn. Thật...

RANH GIỚI TRONG NHỮNG MỐI QUAN HỆ

  Thiết lập ranh giới trong các mối quan hệ là cách tuyệt vời để các mối quan hệ phát triển lành mạnh. Nhiều người cảm thấy việc này không cần thiết với niềm tin rằng nếu ai đó yêu thương họ, người đó nên biết kỳ vọng của họ là gì và ranh giới của họ là gì. Điều...

GIAO TIẾP TRONG TÌNH YÊU

  Anh ơi, em mệt mỏi quá! Sao thế? … Thôi, không có gì đâu! Ừ. Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe. Khi nào em thấy ổn hơn thì mình nói chuyện sau nhé. Anh không hiểu em gì cả! Anh đúng là một kẻ vô tâm. Kịch bản quen thuộc ở nhiều cặp đôi này có lẽ bạn cũng dễ đoán được...

AI KHÔNG THÍCH TẾT?

  Khuôn khổ của một đứa trẻ ngoan  Gần đến Tết, tâm trạng của em cứ lên xuống thất thường. Em sắp được về nhà với vòng tay mẹ sau một năm xa nhà miệt mài học tập. Em nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ cả đứa em gái “mít ướt, đụng đâu khóc đó”. Em nhớ những bữa ăn gia đình quây...

CHIẾN THẮNG TRONG CUỘC HẸN ĐẦU TIÊN

  Có thể bạn sẽ không tin, nhưng trong cuộc hẹn hò đầu tiên, một người đàn ông thường chỉ mất khoảng 60 giây để quyết định xem anh ta có muốn có cuộc hẹn thứ hai với bạn không. Thật vậy ư? Chắc chắn rồi! Những khoảnh khắc cực kỳ quan trọng như thế này luôn xảy ra...

KHOẢNG CÁCH NÀO CHO TÌNH YÊU

Tôi có hai anh bạn cứ gặp nhau là than phiền về cô vợ của mình và ao ước rằng vợ của mình giống vợ người kia.  Anh Lâm ngán ngẩm với cô vợ kiểm soát và lệ thuộc quá mức vào mình. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh sẽ phải dành ra mười lăm phút để liệt kê chi tiết lịch trình...

TÌM NGƯỜI TỐT HƠN ANH

Tôi nhớ một buổi tối nọ, cô bạn tôi sau khi uống say mèm, đã gục mặt vào lòng tôi và rơi những giọt nước mắt vừa bất lực, vừa đau đớn vì mới chia tay bạn trai sau ba năm gắn bó. Cô ấy nức nở rằng: “Anh ấy bảo tao hãy tìm người tốt hơn. Nhưng anh đâu biết rằng tao sẽ...

NỢ EM HAI TIẾNG “HÔN NHÂN”

Tình yêu mù quáng hay cạm bẫy của tình yêu phần lớn là do chính người trong cuộc tạo ra vì chưa bao giờ bạn chấp nhận sự thật rằng anh không yêu bạn chân thành. Có trăm ngàn lý do để anh còn rong ruổi bên ngoài chẳng hạn như là do còn trẻ, bị hấp dẫn bởi những cái mới...

MỘT CUỘC HÔN NHÂN BỀN VỮNG

Nhiều người cho rằng “Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu”, bởi có những cặp đôi dù yêu nhau vô cùng sâu đậm nhưng sau khi về chung một nhà không lâu thì lại quyết định chia lìa đôi ngả. Vốn dĩ, hôn nhân không phải đích đến của tình yêu, mà là khởi đầu cho một hành trình...

NGƯỜI CŨ TÌM VỀ

Người xưa có câu “tình cũ không rủ cũng về”, để nói về những mối tình không trọn vẹn, thường làm con người ta dằn vặt, để một ngày ta muốn dang tay ôm lấy cái quá khứ, muốn bù đắp cho người cũ cũng vì ngày đó ta vội vàng đánh mất nhau. Nhưng có phải đó là ta đang yêu...