CHÚT TÂM TÌNH TỪ NGƯỜI NGOẠI ĐẠO

CHÚT TÂM TÌNH TỪ NGƯỜI NGOẠI ĐẠO

Sài Gòn trở mùa. Gió chướng mang hơi lạnh se se vào lòng phố. Con tàu thời gian đang lăn những vòng cuối cùng trên hành trình của một năm đầy xôn xao và tất bật. Cái lạnh hiếm hoi dù chỉ một chút ít vào mỗi sáng và chiều tà cũng đủ xoa dịu bao nhiêu vội vàng của hơi nhiệt công việc suốt mười một tháng đã qua.

Sài Gòn thay chiếc áo đông với những gam màu ấm áp của mùa Giáng Sinh mới. Những người có đạo và ngoại đạo đều háo hức trong không khí vui vẻ, náo nhiệt và hoan ca của mùa lễ chung dành cho tất cả. Những ngày của tháng 12, Sài Gòn lấp lánh đèn màu trong cảnh quang trang trí rộn ràng. 

Các nhà thờ đâu đâu cũng là tiếng hát của những ca đoàn chuẩn bị cho đại lễ lớn trong năm. Tiếng hát véo von của mùa lễ lạc hạnh phúc và an nhiên, cảm giác vui mừng và phấn chấn của những người trong đạo càng khiến cho không khí của Giáng Sinh nồng nhiệt, ấm áp và hân hoan. 

Đi dạo nhà thờ vào một tối chủ nhật muộn màng khi những bài thánh ca đang ngân nga trong các buổi tập của ca đoàn, tôi tình cờ gặp lại vợ chồng em. Tôi nhớ mùa Giáng Sinh ba năm trước, tại một góc giáo đường ngày “đầu đông” ở Sài Gòn, tôi gặp em đang thành tâm cầu nguyện. Em cũng như tôi, một kẻ ngoại đạo, từ trước đến nay chưa bao giờ tin điều gì hay ai khác bằng chính bản thân mình. Nhưng hôm ấy thì khác. Em ướt mem mồ hôi đường xa, dáng người gầy nhom, đen nhẻm, bước vào giáo đường với gương mặt chất chứa đầy hi vọng xen lẫn bi thương. 

Em bảo em muốn cầu nguyện cho người chồng đang nằm bất động ở bệnh viện Chợ Rẫy có thể vượt qua được tai nạn chấn thương sọ não, đã mổ ở tuyến dưới nhưng nhiễm trùng nghiêm trọng. Đó là lần đầu tiên em đến nhà thờ, nỗi khao khát bám víu hi vọng dẫu mong manh đã dẫn lối em đến đây, bên tượng Chúa và cầu nguyện cho chồng. 

Đến bây giờ tôi cũng không chắc có phải vì sự cầu nguyện ấy hay chính vì ý chí kiên cường của cô gái nhỏ bé đó, quyết tâm chạy chữa dù người nhà đã muốn buông xuôi. Em vẫn nuôi hi vọng lớn lao trong lòng mình, ngày đêm tâm sự “kêu chồng” tỉnh lại. Và rồi chẳng ai ngờ, điều em gọi là kì tích đã xảy ra, chồng em tỉnh dậy thật. Rồi mấy tháng sau đó, bằng hết nỗ lực của mình, em đã có thể dìu chồng đi những bước chân đầu tiên. 

Tôi thường hồ nghi, phải chăng có một đức tin làm nơi bám trụ lúc chới với nhất sẽ có thể giúp con người ta mạnh mẽ và đối mặt với khó khăn.

Em từ một cô gái nông thôn thậm chí không biết cách sử dụng thẻ ngân hàng, em ngơ ngác hỏi tôi số tài khoản là số nào trên tờ giấy thông báo gửi về vì trước giờ đều có chồng lo. Ấy vậy mà từ khi biến cố ập đến, cô gái vụng về ngày trước đã mạnh mẽ trở thành trụ cột cho gia đình nhỏ bé gồm ba con người ấy. Có những điều mà trước đây em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ biết như rửa vết thương cho chồng, cách cho ăn, cách săn sóc người bị chấn thương đầu… tất cả những gì y tá và điều dưỡng hướng dẫn em đều học được… 

Một mình em bươn chải kiếm sống, nuôi chồng. Bằng một tình thương và sức mạnh từ tinh thần vững vàng, kiên định, em đã vượt được ngày tháng khó khăn ấy. Theo dõi những giọt nước mắt hạnh phúc của em từ ngày chồng mở mắt tỉnh lại, đến những bước chân đầu tiên, đến tiếng nói trở lại nhưng ú ớ và ngọng nghịu, đến nét chữ nguệch ngoạc mà anh ấy cố gắng bằng tất cả sức lực để viết lời cảm ơn em vào sinh nhật… mới thấy hết được vẻ đẹp tào khang của người vợ. Người ta đã từng hoài nghi về sự chung thủy của em lúc nhận được tiền giúp đỡ từ các mạnh thường quân để rồi phải giấu đi nỗi xấu hổ đó mà nể phục nghị lực của em, năm ấy em chỉ vừa 23 tuổi.

Mùa Giáng Sinh năm nay, em cùng chồng tay trong tay bước vào giáo đường, vẫn đơn thuần chỉ là những người ngoại đạo, nhưng có lẽ chính bởi những ngày ngồi ở nhà thờ này, em đã thực sự bình tâm để tự vun đắp cho mình sức mạnh tinh thần to lớn và tập trung vượt qua những sóng gió ngày cũ. 

Trong những ngày khó khăn nhất, có lẽ chúng ta nên tìm cho mình một nơi chốn nào đó thật an lành để nương tựa tinh thần và vực dậy cho mình ý chí mạnh mẽ để tiếp tục cuộc hành trình đời người. 

Những cơn gió “đông” mang cái lạnh dịu ngọt đã mơn trớn trên từng hàng cây, con phố, cũng là lúc người Sài Gòn bắt đầu tìm kiếm cho mình những điều ý nghĩa để làm trong Giáng Sinh. Xin gửi một lời nguyện cầu an lành, hạnh phúc đến với tất cả mọi người từ một người ngoại đạo.

LẠC NHIÊN

Sài Gòn trở mùa. Gió chướng mang hơi lạnh se se vào lòng phố. Con tàu thời gian đang lăn những vòng cuối cùng trên hành trình của một năm đầy xôn xao và tất bật. Cái lạnh hiếm hoi dù chỉ một chút ít vào mỗi sáng và chiều tà cũng đủ xoa dịu bao nhiêu vội vàng của hơi nhiệt công việc suốt mười một tháng đã qua.

Sài Gòn thay chiếc áo đông với những gam màu ấm áp của mùa Giáng Sinh mới. Những người có đạo và ngoại đạo đều háo hức trong không khí vui vẻ, náo nhiệt và hoan ca của mùa lễ chung dành cho tất cả. Những ngày của tháng 12, Sài Gòn lấp lánh đèn màu trong cảnh quang trang trí rộn ràng. 

Các nhà thờ đâu đâu cũng là tiếng hát của những ca đoàn chuẩn bị cho đại lễ lớn trong năm. Tiếng hát véo von của mùa lễ lạc hạnh phúc và an nhiên, cảm giác vui mừng và phấn chấn của những người trong đạo càng khiến cho không khí của Giáng Sinh nồng nhiệt, ấm áp và hân hoan. 

Đi dạo nhà thờ vào một tối chủ nhật muộn màng khi những bài thánh ca đang ngân nga trong các buổi tập của ca đoàn, tôi tình cờ gặp lại vợ chồng em. Tôi nhớ mùa Giáng Sinh ba năm trước, tại một góc giáo đường ngày “đầu đông” ở Sài Gòn, tôi gặp em đang thành tâm cầu nguyện. Em cũng như tôi, một kẻ ngoại đạo, từ trước đến nay chưa bao giờ tin điều gì hay ai khác bằng chính bản thân mình. Nhưng hôm ấy thì khác. Em ướt mem mồ hôi đường xa, dáng người gầy nhom, đen nhẻm, bước vào giáo đường với gương mặt chất chứa đầy hi vọng xen lẫn bi thương. 

Em bảo em muốn cầu nguyện cho người chồng đang nằm bất động ở bệnh viện Chợ Rẫy có thể vượt qua được tai nạn chấn thương sọ não, đã mổ ở tuyến dưới nhưng nhiễm trùng nghiêm trọng. Đó là lần đầu tiên em đến nhà thờ, nỗi khao khát bám víu hi vọng dẫu mong manh đã dẫn lối em đến đây, bên tượng Chúa và cầu nguyện cho chồng. 

Đến bây giờ tôi cũng không chắc có phải vì sự cầu nguyện ấy hay chính vì ý chí kiên cường của cô gái nhỏ bé đó, quyết tâm chạy chữa dù người nhà đã muốn buông xuôi. Em vẫn nuôi hi vọng lớn lao trong lòng mình, ngày đêm tâm sự “kêu chồng” tỉnh lại. Và rồi chẳng ai ngờ, điều em gọi là kì tích đã xảy ra, chồng em tỉnh dậy thật. Rồi mấy tháng sau đó, bằng hết nỗ lực của mình, em đã có thể dìu chồng đi những bước chân đầu tiên. 

Tôi thường hồ nghi, phải chăng có một đức tin làm nơi bám trụ lúc chới với nhất sẽ có thể giúp con người ta mạnh mẽ và đối mặt với khó khăn.

Em từ một cô gái nông thôn thậm chí không biết cách sử dụng thẻ ngân hàng, em ngơ ngác hỏi tôi số tài khoản là số nào trên tờ giấy thông báo gửi về vì trước giờ đều có chồng lo. Ấy vậy mà từ khi biến cố ập đến, cô gái vụng về ngày trước đã mạnh mẽ trở thành trụ cột cho gia đình nhỏ bé gồm ba con người ấy. Có những điều mà trước đây em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ biết như rửa vết thương cho chồng, cách cho ăn, cách săn sóc người bị chấn thương đầu… tất cả những gì y tá và điều dưỡng hướng dẫn em đều học được… 

Một mình em bươn chải kiếm sống, nuôi chồng. Bằng một tình thương và sức mạnh từ tinh thần vững vàng, kiên định, em đã vượt được ngày tháng khó khăn ấy. Theo dõi những giọt nước mắt hạnh phúc của em từ ngày chồng mở mắt tỉnh lại, đến những bước chân đầu tiên, đến tiếng nói trở lại nhưng ú ớ và ngọng nghịu, đến nét chữ nguệch ngoạc mà anh ấy cố gắng bằng tất cả sức lực để viết lời cảm ơn em vào sinh nhật… mới thấy hết được vẻ đẹp tào khang của người vợ. Người ta đã từng hoài nghi về sự chung thủy của em lúc nhận được tiền giúp đỡ từ các mạnh thường quân để rồi phải giấu đi nỗi xấu hổ đó mà nể phục nghị lực của em, năm ấy em chỉ vừa 23 tuổi.

Mùa Giáng Sinh năm nay, em cùng chồng tay trong tay bước vào giáo đường, vẫn đơn thuần chỉ là những người ngoại đạo, nhưng có lẽ chính bởi những ngày ngồi ở nhà thờ này, em đã thực sự bình tâm để tự vun đắp cho mình sức mạnh tinh thần to lớn và tập trung vượt qua những sóng gió ngày cũ. 

Trong những ngày khó khăn nhất, có lẽ chúng ta nên tìm cho mình một nơi chốn nào đó thật an lành để nương tựa tinh thần và vực dậy cho mình ý chí mạnh mẽ để tiếp tục cuộc hành trình đời người. 

Những cơn gió “đông” mang cái lạnh dịu ngọt đã mơn trớn trên từng hàng cây, con phố, cũng là lúc người Sài Gòn bắt đầu tìm kiếm cho mình những điều ý nghĩa để làm trong Giáng Sinh. Xin gửi một lời nguyện cầu an lành, hạnh phúc đến với tất cả mọi người từ một người ngoại đạo.

LẠC NHIÊN

KẺ LẠC LOÀI TRONG THẾ GIỚI NHIỀU TIẾNG ĐỘNG

  Người mắc rối loạn nhân cách Schizoid là những cá thể trầm lặng, sống bên lề xã hội như những chiếc lá rơi ngoài cơn gió. Họ không mưu cầu danh vọng, cũng không khao khát được gắn kết trong các mối quan hệ. Với họ, thế giới riêng – yên tĩnh, khép kín và tự tại...

ÁI KỶ VÀ SỰ HỦY HOẠI CẢM XÚC

  Người mắc chứng ái kỷ thường khiến người khác bị cuốn vào một thế giới đầy hỗn loạn và tổn thương. Họ là những kẻ luôn khao khát được ngưỡng mộ, được xem là trung tâm của mọi sự chú ý. Đằng sau vẻ ngoài tự tin, quyến rũ và thành công là một cái tôi mong manh...

CẬN THỊ TƯƠNG LAI

  Trong thế giới hiện đại đầy áp lực và nhiệm vụ chồng chất, kỹ năng quản lý thời gian và kiểm soát bản thân là yếu tố then chốt để thành công. Tuy nhiên, với người lớn mắc ADHD (Rối loạn tăng động giảm chú ý), những kỹ năng này không chỉ đơn giản là vấn đề thiếu...

SANG CHẤN VÀ NỖI ĐAU LIÊN THẾ HỆ

Sang chấn và nỗi đau liên thế hệ là những hiện tượng tâm lý tinh vi, âm ỉ và vô hình, nhưng lại có sức ảnh hưởng sâu rộng đến đời sống của nhiều cá nhân và cộng đồng. Dưới góc nhìn của khoa học thần kinh, sang chấn tâm lý không đơn thuần chỉ là phản ứng nhất thời...

GUILTY PLEASURE – NGHIỆN VUI TẠM THỜI

  Guilty pleasure là thuật ngữ dùng để chỉ những hoạt động mang lại khoái cảm tức thì nhưng đi kèm cảm giác tội lỗi hoặc xấu hổ. Từ góc nhìn khoa học thần kinh, khi con người tham gia vào các hoạt động như xem nội dung kích thích tình dục, chơi game hoặc lướt...

GỬI NHỮNG NGƯỜI TỰ TÔN CÔ ĐỘC

  Người tự tôn không dễ khuất phục. Họ mang trong mình một ngọn lửa kiêu hãnh, một ý chí không thể bị bẻ gãy, ngay cả khi phải đối diện với thế gian đầy rẫy những thử thách và áp bức. Nhưng cũng chính vì thế, họ là những kẻ cô độc giữa trần đời. Nỗi đau của người...

KHÔNG NGỪNG PHÁT TRIỂN BẢN THÂN

Nếu bạn cần một câu thần chú để hiện thực hóa giấc mơ hạnh phúc, bài viết về việc phát triển bản thân này sẽ đem đến câu trả lời cho bạn. Không có niềm vui nào hơn là cảm nhận thấy bản thân mình tiến bộ mỗi ngày và nhận lại được những giá trị tích cực từ cuộc sống cho...

GIẢI TỎA CĂNG THẲNG

  Trạng thái căng thẳng trong cuộc sống chính là “kẻ thù không đội trời chung” đối với mọi người. Ngay khi cảm giác này xuất hiện, nhiều người sa lầy vào mục tiêu loại bỏ nó nhưng lại không nhận ra rằng chính điều này lại khiến tâm trạng của mình tồi tệ hơn. Thật...

NGƯỜI CŨ TÌM VỀ

Người xưa có câu “tình cũ không rủ cũng về”, để nói về những mối tình không trọn vẹn, thường làm con người ta dằn vặt, để một ngày ta muốn dang tay ôm lấy cái quá khứ, muốn bù đắp cho người cũ cũng vì ngày đó ta vội vàng đánh mất nhau. Nhưng có phải đó là ta đang yêu...

NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG MỜ NHẠT

Một người chồng, người cha ít nói, ít bày tỏ cảm xúc, hoặc là vùi đầu vào công việc hoặc là sáng xỉn chiều say, hoặc là bùng nổ hoặc là lặng thinh, mất kết nối. Đó là hình ảnh chung về những người đàn ông, những người chú, người cậu nơi tôi sinh ra và lớn lên. Họ có...

KẺ LẠC LOÀI TRONG THẾ GIỚI NHIỀU TIẾNG ĐỘNG

  Người mắc rối loạn nhân cách Schizoid là những cá thể trầm lặng, sống bên lề xã hội như những chiếc lá rơi ngoài cơn gió. Họ không mưu cầu danh vọng, cũng không khao khát được gắn kết trong các mối quan hệ. Với họ, thế giới riêng – yên tĩnh, khép kín và tự tại...

ÁI KỶ VÀ SỰ HỦY HOẠI CẢM XÚC

  Người mắc chứng ái kỷ thường khiến người khác bị cuốn vào một thế giới đầy hỗn loạn và tổn thương. Họ là những kẻ luôn khao khát được ngưỡng mộ, được xem là trung tâm của mọi sự chú ý. Đằng sau vẻ ngoài tự tin, quyến rũ và thành công là một cái tôi mong manh...

KHÉP LẠI GIẤC MƠ XƯA

  Có những người khi yêu, không chỉ đang yêu một người – mà đang yêu một giấc mơ. Giấc mơ về gia đình hoàn hảo, nơi có sự quan tâm, bảo bọc, dịu dàng và an toàn mà họ chưa từng có. Đó là những người lớn lên trong môi trường bạo hành, thiếu thốn tình cảm, bị phớt...

HÔN NHÂN – BIẾT ĐAU SAO VẪN BƯỚC VÀO

Có những người bước vào hôn nhân với một người mà họ biết rõ là không tốt. Họ thấy những lá cờ đỏ rực rỡ – sự không chung thủy, kiểm soát, bạo hành, dối trá – nhưng vẫn chọn nhắm mắt đưa chân. Từ bên ngoài nhìn vào, ai cũng ngạc nhiên: "Tại sao họ lại chọn điều đó?"...

BẠO LỰC GIA ĐÌNH – KHI CHA ĐÁNH MẸ

  Trong một số gia đình, người cha không chỉ là trụ cột mà còn là hiện thân của nỗi sợ hãi, đặc biệt khi cơn giận dữ của ông ta trút xuống những đứa con gái vô tội. Có những bé gái đã phải hứng chịu những cú đánh không phải vì lỗi lầm gì của mình, mà vì đứng ra...

CẬN THỊ TƯƠNG LAI

  Trong thế giới hiện đại đầy áp lực và nhiệm vụ chồng chất, kỹ năng quản lý thời gian và kiểm soát bản thân là yếu tố then chốt để thành công. Tuy nhiên, với người lớn mắc ADHD (Rối loạn tăng động giảm chú ý), những kỹ năng này không chỉ đơn giản là vấn đề thiếu...

SANG CHẤN VÀ NỖI ĐAU LIÊN THẾ HỆ

Sang chấn và nỗi đau liên thế hệ là những hiện tượng tâm lý tinh vi, âm ỉ và vô hình, nhưng lại có sức ảnh hưởng sâu rộng đến đời sống của nhiều cá nhân và cộng đồng. Dưới góc nhìn của khoa học thần kinh, sang chấn tâm lý không đơn thuần chỉ là phản ứng nhất thời...

KHI MẸ THÙ GHÉT CON GÁI MÌNH

  Khi mẹ thù ghét con gái mình – một hiện tượng tưởng chừng phi lý, nhưng lại tồn tại âm thầm trong nhiều gia đình, nơi tình mẫu tử lẽ ra phải là điểm tựa yêu thương lại trở thành nơi khởi nguồn của tổn thương. Mối quan hệ rạn nứt ấy không đơn thuần là xung đột...

EMDR – HÀNH TRÌNH CHỮA LÀNH SAU SANG CHẤN

Đối với những người từng trải qua xâm hại tình dục, đặc biệt là cưỡng hiếp, ký ức không chỉ tồn tại trong tâm trí như một đoạn phim kinh hoàng, mà còn khắc sâu vào cơ thể như một phản xạ sinh tồn. Họ không đơn giản chỉ là “nạn nhân” – họ là những con người đang vật...

NHỮNG LINH HỒN KHÔNG THUỘC VỀ AI

  Có những người đàn bà sinh ra đã mang trong mình một thế giới riêng, không thuộc về bất kỳ ai. Họ là những tâm hồn tự do, đầy tham vọng, quyết liệt và dữ dội. Nhưng cũng chính trong sự mãnh liệt ấy, họ ẩn giấu sự mong manh, dịu dàng mà không phải ai cũng nhận...