EM ĐÂU CẦN BAO DUNG

EM ĐÂU CẦN BAO DUNG

 

Sớm nay thức dậy, hơi lạnh của ngày mới sau đêm mưa phảng phất nơi đầu mũi. Em hít một hơi sâu bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt. Mùa mới đã bắt đầu.

Ba năm trôi xa. Mùa nối mùa đi qua đất trời, đi qua kí ức, đi qua em. 

Em chẳng thể ngờ rằng, lần khóc chia ly cho mối tình ngỡ đã khắc cốt ghi tâm lại kéo dài hoang hoải đến tận bây giờ.

Trong từng dòng nước mắt ấy có nhớ thương, có hối tiếc, có tức giận, có phẫn uất lẩn oán hận một con người. 

Rồi mùa thay mùa. Những kí ức hạnh phúc lẫn đớn đau nặng mùi của quá khứ vẫn cố chấp bám riết lấy em. Hay đúng hơn là chính em đã tự buông xuôi, đã phó mặc cho chúng cào cấu tinh thần của mình mà không hề có một chút cố gắng giành giật lại hơi thở tin yêu. 

 

Mẹ bảo em cần tìm một người bao dung em hơn, bao dung cho quá khứ này, một người không bới móc những câu chuyện đã cũ khi rượu vào lời ra. Nếu như lại va phải một người không đủ vị tha cho quá khứ ấy thì em sẽ khổ cả đời còn lại. 

Lời mẹ nói cứ vậy ám ảnh vào đầu óc của em, gây ra một nỗi sợ hãi vô chừng, trong lòng bất giác có một bức tường phòng thủ vô hình khiến em không cách nào yêu thêm một ai khác. Ai cũng khiến em hoang mang, ngờ vực. Không thể đem cả chân tình để đối đãi nên đến cuối cùng tay vẫn cóng lạnh đôi tay.

Nhưng em à, em khư khư ôm lấy những lời mẹ nói mà quên mất một điều rằng, người đến sau lấy tư cách gì để vị tha cho em? Đó mới là điều quan trọng. 

Có những khái niệm đã trở nên cũ kĩ nhưng lại tồn tại quá lâu mà chỉ với một mục đích duy nhất chính là trói buộc hạnh phúc của con người. Nó vốn dĩ đã không là động lực để tiến bộ mà còn làm hỏng đi cả tương lai phía trước của một cuộc đời. 

Tự ti về quá khứ ư? 

Mặc cảm về quá khứ ư? 

Nhưng em đã có lỗi gì ở đây? 

Đi qua một cuộc tình, say đắm của tình yêu làm sao ngăn nổi những thân mật, ngọt ngào. Nếu như đến cuối cùng đó không phải là người nắm tay mình đến cuối mà chỉ là người đã gây tổn thương cho mình. Thì đó chỉ là sai lầm nhất thời của một sự lựa chọn chưa thật chín chắn. 

Chỉ là sai lầm, tuyệt đối không phải là lầm lỗi. 

Lựa chọn đúng đắn nhất lúc này đó chính là xóa bỏ những điều trói buộc vô lí ấy, để sốc lại tinh thần, sống lại niềm tin yêu.

 

Người đến sau nếu họ chăm chăm vào quá khứ của em, thì đó chỉ là một kẻ qua đường không đáng bận lòng đến nữa. 

Ai cũng có quá khứ và ai cũng có sai lầm, những kẻ khoe mẽ sự thanh bạch của bản thân và đánh giá quá khứ của người mình đang hò hẹn, đều là những kẻ chỉ biết yêu bản thân mình. 

Nếu dùng chữ bao dung thì phải để bản thân em tự bao dung cho chính mình. 

Dùng thời gian để bào mòn những tổn thương, chứ không phải để bào mòn đi niềm tin và hạnh phúc đáng có. 

Hãy tự thương mình sau những đau khổ, dằn vặt trong quá khứ. Trước khi sẵn sàng dựa vào một bờ vai khác, em hãy yêu thương mình thật đủ đầy. 

Rất khó để quay trở về là em của ngày cũ, vì thế hãy trở thành một con người thật mới, trưởng thành hơn trong suy nghĩ. Thay đổi và yêu quý con người hiện tại của mình một cách đúng mực.

Gục mặt vào nỗi đau chỉ thấy nỗi đau dài ra mênh mông. Chỉ có gạt bỏ suy nghĩ tự ti về quá khứ mới có thể bước những bước dài hơn trong tương lai. 

Mùa thương sẽ lại thay cho mùa đau như đông qua xuân đến. Chẳng mấy chốc em sẽ lãng quên nếu em thực sự cố gắng vì bản thân mình, mỗi ngày một chút. 

Ngẩng mặt lên để kiêu hãnh vì sự tồn tại của mình là duy nhất và với tới niềm kiêu hãnh vì những giá trị mình có được: học vấn, sức khỏe, nhan sắc, tinh thần lạc quan, tình yêu thương đối với cuộc sống, con người.

Rồi em sẽ có lại những phút nồng nàn, làn tóc xõa cùng môi hôn thật say với một người có thể yêu thương, bảo bọc và đồng hành với em. 

 

Và để có được những điều xứng đáng hơn, trước hết, em phải luôn ghi nhớ: em không có lỗi để cần người khác bao dung.

Đọc giả có thể gửi bài viết, chia sẻ câu hỏi, nhu cầu tham vấn hoặc câu chuyện của bạn đến chúng tôi qua email: info@ladiesofvietnam.net, Zalo: +848 9934 4478. Chân thành cảm ơn và hẹn gặp các bạn trong những chương trình sắp tới.

LẠC NHIÊN

Sớm nay thức dậy, hơi lạnh của ngày mới sau đêm mưa phảng phất nơi đầu mũi. Em hít một hơi sâu bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt. Mùa mới đã bắt đầu.

Ba năm trôi xa. Mùa nối mùa đi qua đất trời, đi qua kí ức, đi qua em. 

Em chẳng thể ngờ rằng, lần khóc chia ly cho mối tình ngỡ đã khắc cốt ghi tâm lại kéo dài hoang hoải đến tận bây giờ.

Trong từng dòng nước mắt ấy có nhớ thương, có hối tiếc, có tức giận, có phẫn uất lẩn oán hận một con người. 

Rồi mùa thay mùa. Những kí ức hạnh phúc lẫn đớn đau nặng mùi của quá khứ vẫn cố chấp bám riết lấy em. Hay đúng hơn là chính em đã tự buông xuôi, đã phó mặc cho chúng cào cấu tinh thần của mình mà không hề có một chút cố gắng giành giật lại hơi thở tin yêu. 

 

Mẹ bảo em cần tìm một người bao dung em hơn, bao dung cho quá khứ này, một người không bới móc những câu chuyện đã cũ khi rượu vào lời ra. Nếu như lại va phải một người không đủ vị tha cho quá khứ ấy thì em sẽ khổ cả đời còn lại. 

Lời mẹ nói cứ vậy ám ảnh vào đầu óc của em, gây ra một nỗi sợ hãi vô chừng, trong lòng bất giác có một bức tường phòng thủ vô hình khiến em không cách nào yêu thêm một ai khác. Ai cũng khiến em hoang mang, ngờ vực. Không thể đem cả chân tình để đối đãi nên đến cuối cùng tay vẫn cóng lạnh đôi tay.

Nhưng em à, em khư khư ôm lấy những lời mẹ nói mà quên mất một điều rằng, người đến sau lấy tư cách gì để vị tha cho em? Đó mới là điều quan trọng. 

Có những khái niệm đã trở nên cũ kĩ nhưng lại tồn tại quá lâu mà chỉ với một mục đích duy nhất chính là trói buộc hạnh phúc của con người. Nó vốn dĩ đã không là động lực để tiến bộ mà còn làm hỏng đi cả tương lai phía trước của một cuộc đời. 

Tự ti về quá khứ ư? 

Mặc cảm về quá khứ ư? 

Nhưng em đã có lỗi gì ở đây? 

Đi qua một cuộc tình, say đắm của tình yêu làm sao ngăn nổi những thân mật, ngọt ngào. Nếu như đến cuối cùng đó không phải là người nắm tay mình đến cuối mà chỉ là người đã gây tổn thương cho mình. Thì đó chỉ là sai lầm nhất thời của một sự lựa chọn chưa thật chín chắn. 

Chỉ là sai lầm, tuyệt đối không phải là lầm lỗi. 

Lựa chọn đúng đắn nhất lúc này đó chính là xóa bỏ những điều trói buộc vô lí ấy, để sốc lại tinh thần, sống lại niềm tin yêu.

 

Người đến sau nếu họ chăm chăm vào quá khứ của em, thì đó chỉ là một kẻ qua đường không đáng bận lòng đến nữa. 

Ai cũng có quá khứ và ai cũng có sai lầm, những kẻ khoe mẽ sự thanh bạch của bản thân và đánh giá quá khứ của người mình đang hò hẹn, đều là những kẻ chỉ biết yêu bản thân mình. 

Nếu dùng chữ bao dung thì phải để bản thân em tự bao dung cho chính mình. 

Dùng thời gian để bào mòn những tổn thương, chứ không phải để bào mòn đi niềm tin và hạnh phúc đáng có. 

Hãy tự thương mình sau những đau khổ, dằn vặt trong quá khứ. Trước khi sẵn sàng dựa vào một bờ vai khác, em hãy yêu thương mình thật đủ đầy. 

Rất khó để quay trở về là em của ngày cũ, vì thế hãy trở thành một con người thật mới, trưởng thành hơn trong suy nghĩ. Thay đổi và yêu quý con người hiện tại của mình một cách đúng mực.

Gục mặt vào nỗi đau chỉ thấy nỗi đau dài ra mênh mông. Chỉ có gạt bỏ suy nghĩ tự ti về quá khứ mới có thể bước những bước dài hơn trong tương lai. 

Mùa thương sẽ lại thay cho mùa đau như đông qua xuân đến. Chẳng mấy chốc em sẽ lãng quên nếu em thực sự cố gắng vì bản thân mình, mỗi ngày một chút. 

Ngẩng mặt lên để kiêu hãnh vì sự tồn tại của mình là duy nhất và với tới niềm kiêu hãnh vì những giá trị mình có được: học vấn, sức khỏe, nhan sắc, tinh thần lạc quan, tình yêu thương đối với cuộc sống, con người.

Rồi em sẽ có lại những phút nồng nàn, làn tóc xõa cùng môi hôn thật say với một người có thể yêu thương, bảo bọc và đồng hành với em. 

 

Và để có được những điều xứng đáng hơn, trước hết, em phải luôn ghi nhớ: em không có lỗi để cần người khác bao dung.

Đọc giả có thể gửi bài viết, chia sẻ câu hỏi, nhu cầu tham vấn hoặc câu chuyện của bạn đến chúng tôi qua email: info@ladiesofvietnam.net, Zalo: +848 9934 4478. Chân thành cảm ơn và hẹn gặp các bạn trong những chương trình sắp tới.

LẠC NHIÊN

CÔ ĐƠN DƯỚI GÓC NHÌN SINH HỌC THẦN KINH

  Cô đơn không chỉ là cảm giác trống trải hay nỗi buồn thoáng qua, mà thực sự là một trải nghiệm đau đớn ở cấp độ sinh học thần kinh. Con người là sinh vật xã hội, bộ não chúng ta tiến hóa để duy trì kết nối với nhóm nhằm đảm bảo sự tồn tại. Khi bị tách rời hoặc...

CÔ ĐƠN VÀ TRẦM CẢM

  Cô đơn là một trải nghiệm phổ biến, ai trong chúng ta cũng từng trải qua. Thế nhưng, khi nỗi cô đơn kéo dài và không được xoa dịu bằng sự kết nối, sự lắng nghe và những vòng tay ấm áp, nó có thể trở thành mảnh đất màu mỡ cho trầm cảm hình thành. Về mặt sinh học...

KHI ĐÀN ÔNG PHÂN LY

  Nhiều người đàn ông trưởng thành mang trong mình những vết thương vô hình từ sang chấn và bạo hành thời thơ ấu. Trải qua những tình huống bị xâm phạm, bị làm nhục hoặc phải sống trong môi trường bạo lực, họ học cách “cắt kết nối” khỏi cảm xúc để sinh tồn. Sự...

TOXIC STRESS THỜI THƠ ẤU VÀ DI SẢN SANG CHẤN

Trong những năm đầu đời, trẻ em cần một môi trường an toàn, ổn định và đầy yêu thương để phát triển lành mạnh. Tuy nhiên, không phải đứa trẻ nào cũng có được nền tảng đó. Nhiều em phải trải qua trải nghiệm bất lợi thời thơ ấu (Adverse Childhood Experiences – ACEs) như...

HÃY RỜI ĐI KHỎI CHA MẸ ĐỘC HẠI

  Trong văn hóa Việt Nam, cha mẹ luôn được coi là gốc rễ, là nơi con cái phải kính trọng và chăm sóc trọn đời. Tuy nhiên, không phải mọi cha mẹ đều mang đến sự an toàn và tình yêu lành mạnh. Với những cha mẹ độc hại, đặc biệt khi có đặc điểm của rối loạn nhân...

CÔ ĐƠN DƯỚI GÓC NHÌN SINH HỌC THẦN KINH

  Cô đơn không chỉ là cảm giác trống trải hay nỗi buồn thoáng qua, mà thực sự là một trải nghiệm đau đớn ở cấp độ sinh học thần kinh. Con người là sinh vật xã hội, bộ não chúng ta tiến hóa để duy trì kết nối với nhóm nhằm đảm bảo sự tồn tại. Khi bị tách rời hoặc...

CÔ ĐƠN VÀ TRẦM CẢM

  Cô đơn là một trải nghiệm phổ biến, ai trong chúng ta cũng từng trải qua. Thế nhưng, khi nỗi cô đơn kéo dài và không được xoa dịu bằng sự kết nối, sự lắng nghe và những vòng tay ấm áp, nó có thể trở thành mảnh đất màu mỡ cho trầm cảm hình thành. Về mặt sinh học...

CĂNG THẲNG VÀ KHẢ NĂNG THỤ THAI, MANG THAI

  Hệ thống đáp ứng với căng thẳng (stress response system) là một cơ chế sinh học phức tạp, trong đó trục hạ đồi – tuyến yên – tuyến thượng thận (HPA axis) đóng vai trò trung tâm. Khi cơ thể đối mặt với áp lực, hormone cortisol và catecholamine (adrenaline,...

KHI ĐÀN ÔNG PHÂN LY

  Nhiều người đàn ông trưởng thành mang trong mình những vết thương vô hình từ sang chấn và bạo hành thời thơ ấu. Trải qua những tình huống bị xâm phạm, bị làm nhục hoặc phải sống trong môi trường bạo lực, họ học cách “cắt kết nối” khỏi cảm xúc để sinh tồn. Sự...

TOXIC STRESS THỜI THƠ ẤU VÀ DI SẢN SANG CHẤN

Trong những năm đầu đời, trẻ em cần một môi trường an toàn, ổn định và đầy yêu thương để phát triển lành mạnh. Tuy nhiên, không phải đứa trẻ nào cũng có được nền tảng đó. Nhiều em phải trải qua trải nghiệm bất lợi thời thơ ấu (Adverse Childhood Experiences – ACEs) như...

GIA ĐÌNH “BỆNH LÝ”

Trong nhiều gia đình bệnh lý, sự kết hợp giữa một người cha hoặc mẹ mang đặc điểm nhân cách ái kỷ và một người còn lại có xu hướng rối loạn nhân cách ranh giới (borderline) thường tạo nên một trường bạo lực tâm lý liên tục. Người ái kỷ cần kiểm soát, thống trị và luôn...

HÃY RỜI ĐI KHỎI CHA MẸ ĐỘC HẠI

  Trong văn hóa Việt Nam, cha mẹ luôn được coi là gốc rễ, là nơi con cái phải kính trọng và chăm sóc trọn đời. Tuy nhiên, không phải mọi cha mẹ đều mang đến sự an toàn và tình yêu lành mạnh. Với những cha mẹ độc hại, đặc biệt khi có đặc điểm của rối loạn nhân...

RỜI KHỎI MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠI KHI QUÁ MUỘN

  Trong các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và lòng trung thành thường khiến chúng ta tin rằng sự kiên nhẫn có thể thay đổi người kia. Tuy nhiên, khi sống cùng người mắc rối loạn nhân cách nhóm B như ái kỷ, ranh giới, chống đối xã hội hay kịch tính, sự kiên nhẫn...

NGOẠI TÌNH “MÃN TÍNH”

  Rối loạn nhân cách nhóm B bao gồm bốn dạng chính: ái kỷ (narcissistic), ranh giới (borderline), chống đối xã hội (antisocial) và kịch tính (histrionic). Điểm chung của nhóm này là sự kịch tính, hỗn loạn, bốc đồng và khó kiểm soát cảm xúc, khiến các mối quan hệ...

MỐI QUAN HỆ ĐỘC HẠI

Một mối quan hệ, dù là tình yêu, hôn nhân hay gia đình, đều cần dựa trên nền tảng tôn trọng, an toàn và nâng đỡ lẫn nhau. Tuy nhiên, không phải lúc nào điều này cũng diễn ra. Khi một mối quan hệ trở thành nguồn gốc của căng thẳng, sợ hãi và tổn thương triền miên, nó...