SỰ CÔ ĐỘC XOA DỊU NỖI CÔ ĐƠN

SỰ CÔ ĐỘC XOA DỊU NỖI CÔ ĐƠN

Đôi khi, chúng ta gặp khó khăn trong việc làm chủ và định hướng mối quan hệ của mình với người khác, cũng như mối quan hệ của mình với chính mình. Chúng ta dựng nên một cộng đồng với những mối quan hệ xung quanh để đối phó với những vấn đề nội tại, trong bản thân mỗi chúng ta. Và lắm lúc ta cố tình làm như thế để trốn khỏi cảm giác bức bối khi phải ngồi yên – một mình, đối diện với những cảm xúc ngổn ngang ấy bên trong tâm hồn.

Yêu thương người khác không phải là một lối thoát khỏi việc yêu bản thân

Trong cuốn “All About Love”, Bell Hooks đã viết: “Tất cả chúng ta đều mong mỏi một cộng đồng với nhiều người yêu thương mình. Nó tô điểm cho những niềm vui trong cuộc sống thêm rực rỡ. Nhưng nhiều người ra sức kiếm tìm một cộng đồng như thế chỉ vì muốn thoát khỏi nỗi sợ hãi khi phải sống đơn độc.”

Quả thật, không ít người trong chúng ta đang ráo riết tìm cách lấp đầy những khoảng lặng trong đời với những điều sao lãng kéo dài và liên tục – đặc biệt là những sao lãng đến từ người yêu hoặc những người xung quanh. Chúng giúp ta tránh khỏi cảm giác khó chịu nhức nhối khi phải ở một mình, không có ai bên cạnh, chỉ có sự đơn độc hiện diện trong căn phòng gò bó của bản thân mình.

Trong “Reaching Out”, Henri Nouwen đã viết: “Chẳng có một tình bạn hay tình yêu, một người vợ hay người chồng, một cộng đồng hay xã hội nào có thể dập tắt được những khao khát sâu sắc nhất của con người dành cho sự gắn kết và cảm giác trọn vẹn.”

Henri Nouwen tiếp tục đưa ra lập luận: “Thay vì ra sức chạy trốn khỏi sự cô đơn, buộc phải tìm cách quên đi hay phủ nhận nó, chúng ta cần bảo vệ, xem nó là một phần của cuộc sống và biến nó thành một sự cô độc có thể mang lại ích lợi… Cô đơn là đau đớn; nhưng cô độc là bình yên. Cô đơn khiến ta bám víu vào người khác trong tuyệt vọng; còn cô độc lại cho ta cơ hội để tôn trọng người khác”.

Thế nên: “Học cách ‘ngồi’ trong sự yên lặng và tĩnh tại ắt sẽ là bước trước nhất để mỗi người đạt được sự thanh thản khi ở một mình.”

Để yêu thương kẻ khác, bạn cần biết yêu thương chính mình. Và tình yêu dành cho chính mình được dựng nên từ chính những cô đơn

Bell Hooks viết: “Biết cách sống đơn độc là chìa khóa cốt lõi của nghệ thuật yêu thương. Khi có khả năng ở một mình, chúng ta sẽ có khả năng ở bên người khác mà không vô tình biến họ thành công cụ để chạy trốn khỏi những bất an bên trong mình”.

Không như nhu cầu riêng tư hay cảm giác muốn tránh né người khác, cô độc là khi ta có thời gian để thực sự nhìn lại chính mình, từ đó học cách yêu thương và hoàn thiện bản thân đích thực.

Chúng ta hay có chủ trương “nói về” và “cảm nhận” cảm xúc, vậy nên ta thường không dành đủ thời gian để chỉ “ngồi lại” với chúng. Bằng một cách chóng vánh, chúng ta quẳng cảm xúc của mình ra bên ngoài, rồi bước qua như thể chỉ cần làm thế thì những cảm xúc đó sẽ không còn ảnh hưởng gì nữa. Nhưng đó không phải là cách nó vận hành.

Chúng ta cần học cách ngồi lại với những trải nghiệm của chính mình, làm chủ cảm xúc của mình – hơn là chống lại hoặc dập tắt chúng. Chúng ta cần hít vào sự “thừa nhận”, rồi thở ra sự “chấp nhận” – cho đến khi chúng ta tìm thấy sự cứu rỗi và niềm yêu bản thân. Chúng chỉ xuất hiện đằng sau sự tĩnh lặng bên trong chính chúng ta.

Một số mẹo ngắn để bắt đầu:

Ngồi thiền. Có rất nhiều nguồn tài liệu tham khảo hữu hiệu dành cho người mới bắt đầu. Thiền mang lại nhiều lợi ích vô cùng to lớn, đặc biệt là nó giúp ta tĩnh tâm và cảm nhận sự bình yên trong chính bản thân mình.

Ngồi im lặng, không làm gì cả, chỉ đơn thuần quan sát mọi thứ xung quanh. Hãy thử đi đến một quán cà phê yên tĩnh nào đó, tạm dừng việc chạy trốn khỏi những nghĩ suy quẩn quanh đang diễn ra trong đầu lại, sau đó ghi nhận và “ôm” lấy mọi thứ đang vận hành xung quanh mà không thông qua bất kì phán xét hay cảm tính nào. Nếu một quán cà phê khiến bạn cảm thấy không thoải mái, bạn cũng có thể áp dụng phương pháp này ngay tại nhà.

Thở. Con người thường không hít thở sâu, đặc biệt là vào lúc cảm thấy lo lắng. Bất cứ lúc nào cảm xúc bất an trỗi dậy, hãy hít thở sâu một cách chậm rãi và có chủ ý. Tập trung vào việc hít vào, thở ra và lặp lại.

Thừa nhận từng cảm xúc và suy nghĩ khi nó diễn ra. Thay vì kìm nén cảm xúc hoặc đánh lạc hướng bản thân với những thứ khác, hãy tìm hiểu từng thứ, đối mặt với chúng, đặt tên cho chúng, sau đó nhẹ nhàng đặt chúng xuống thay vì lờ đi và khiến chúng ngày một tích trữ lớn hơn. Cứ nhẹ nhàng thừa nhận những cảm xúc tiêu cực: “Tôi đang cảm thấy lo lắng”, để rồi hít thở và đặt nó xuống. Nếu nó quay trở lại, cứ việc xác nhận nó một lần nữa, và lại đặt nó xuống một lần nữa.

Hãy dịu dàng với chính mình. Ban đầu, bạn ắt hẳn sẽ gặp phải những khó khăn, hoặc bạn cảm thấy những điều mình đang làm chẳng mang lại tác dụng gì cả. Đừng căng thẳng với điều này. Chúng ta ắt cần có những bước đi thật nhỏ, rồi tiếp tục duy trì nó – theo một cách thức dịu dàng với chính mình, để rồi cuối cùng, nó sẽ từ cảm giác dễ chịu mơn man lướt nhẹ qua làn da biến thành sự an toàn và thư thái ngự trị trong tâm hồn.

CATHERINE

Đôi khi, chúng ta gặp khó khăn trong việc làm chủ và định hướng mối quan hệ của mình với người khác, cũng như mối quan hệ của mình với chính mình. Chúng ta dựng nên một cộng đồng với những mối quan hệ xung quanh để đối phó với những vấn đề nội tại, trong bản thân mỗi chúng ta. Và lắm lúc ta cố tình làm như thế để trốn khỏi cảm giác bức bối khi phải ngồi yên – một mình, đối diện với những cảm xúc ngổn ngang ấy bên trong tâm hồn.

Yêu thương người khác không phải là một lối thoát khỏi việc yêu bản thân

Trong cuốn “All About Love”, Bell Hooks đã viết: “Tất cả chúng ta đều mong mỏi một cộng đồng với nhiều người yêu thương mình. Nó tô điểm cho những niềm vui trong cuộc sống thêm rực rỡ. Nhưng nhiều người ra sức kiếm tìm một cộng đồng như thế chỉ vì muốn thoát khỏi nỗi sợ hãi khi phải sống đơn độc.”

Quả thật, không ít người trong chúng ta đang ráo riết tìm cách lấp đầy những khoảng lặng trong đời với những điều sao lãng kéo dài và liên tục – đặc biệt là những sao lãng đến từ người yêu hoặc những người xung quanh. Chúng giúp ta tránh khỏi cảm giác khó chịu nhức nhối khi phải ở một mình, không có ai bên cạnh, chỉ có sự đơn độc hiện diện trong căn phòng gò bó của bản thân mình.

Trong “Reaching Out”, Henri Nouwen đã viết: “Chẳng có một tình bạn hay tình yêu, một người vợ hay người chồng, một cộng đồng hay xã hội nào có thể dập tắt được những khao khát sâu sắc nhất của con người dành cho sự gắn kết và cảm giác trọn vẹn.”

Henri Nouwen tiếp tục đưa ra lập luận: “Thay vì ra sức chạy trốn khỏi sự cô đơn, buộc phải tìm cách quên đi hay phủ nhận nó, chúng ta cần bảo vệ, xem nó là một phần của cuộc sống và biến nó thành một sự cô độc có thể mang lại ích lợi… Cô đơn là đau đớn; nhưng cô độc là bình yên. Cô đơn khiến ta bám víu vào người khác trong tuyệt vọng; còn cô độc lại cho ta cơ hội để tôn trọng người khác”.

Thế nên: “Học cách ‘ngồi’ trong sự yên lặng và tĩnh tại ắt sẽ là bước trước nhất để mỗi người đạt được sự thanh thản khi ở một mình.”

Để yêu thương kẻ khác, bạn cần biết yêu thương chính mình. Và tình yêu dành cho chính mình được dựng nên từ chính những cô đơn

Bell Hooks viết: “Biết cách sống đơn độc là chìa khóa cốt lõi của nghệ thuật yêu thương. Khi có khả năng ở một mình, chúng ta sẽ có khả năng ở bên người khác mà không vô tình biến họ thành công cụ để chạy trốn khỏi những bất an bên trong mình”.

Không như nhu cầu riêng tư hay cảm giác muốn tránh né người khác, cô độc là khi ta có thời gian để thực sự nhìn lại chính mình, từ đó học cách yêu thương và hoàn thiện bản thân đích thực.

Chúng ta hay có chủ trương “nói về” và “cảm nhận” cảm xúc, vậy nên ta thường không dành đủ thời gian để chỉ “ngồi lại” với chúng. Bằng một cách chóng vánh, chúng ta quẳng cảm xúc của mình ra bên ngoài, rồi bước qua như thể chỉ cần làm thế thì những cảm xúc đó sẽ không còn ảnh hưởng gì nữa. Nhưng đó không phải là cách nó vận hành.

Chúng ta cần học cách ngồi lại với những trải nghiệm của chính mình, làm chủ cảm xúc của mình – hơn là chống lại hoặc dập tắt chúng. Chúng ta cần hít vào sự “thừa nhận”, rồi thở ra sự “chấp nhận” – cho đến khi chúng ta tìm thấy sự cứu rỗi và niềm yêu bản thân. Chúng chỉ xuất hiện đằng sau sự tĩnh lặng bên trong chính chúng ta.

Một số mẹo ngắn để bắt đầu:

Ngồi thiền. Có rất nhiều nguồn tài liệu tham khảo hữu hiệu dành cho người mới bắt đầu. Thiền mang lại nhiều lợi ích vô cùng to lớn, đặc biệt là nó giúp ta tĩnh tâm và cảm nhận sự bình yên trong chính bản thân mình.

Ngồi im lặng, không làm gì cả, chỉ đơn thuần quan sát mọi thứ xung quanh. Hãy thử đi đến một quán cà phê yên tĩnh nào đó, tạm dừng việc chạy trốn khỏi những nghĩ suy quẩn quanh đang diễn ra trong đầu lại, sau đó ghi nhận và “ôm” lấy mọi thứ đang vận hành xung quanh mà không thông qua bất kì phán xét hay cảm tính nào. Nếu một quán cà phê khiến bạn cảm thấy không thoải mái, bạn cũng có thể áp dụng phương pháp này ngay tại nhà.

Thở. Con người thường không hít thở sâu, đặc biệt là vào lúc cảm thấy lo lắng. Bất cứ lúc nào cảm xúc bất an trỗi dậy, hãy hít thở sâu một cách chậm rãi và có chủ ý. Tập trung vào việc hít vào, thở ra và lặp lại.

Thừa nhận từng cảm xúc và suy nghĩ khi nó diễn ra. Thay vì kìm nén cảm xúc hoặc đánh lạc hướng bản thân với những thứ khác, hãy tìm hiểu từng thứ, đối mặt với chúng, đặt tên cho chúng, sau đó nhẹ nhàng đặt chúng xuống thay vì lờ đi và khiến chúng ngày một tích trữ lớn hơn. Cứ nhẹ nhàng thừa nhận những cảm xúc tiêu cực: “Tôi đang cảm thấy lo lắng”, để rồi hít thở và đặt nó xuống. Nếu nó quay trở lại, cứ việc xác nhận nó một lần nữa, và lại đặt nó xuống một lần nữa.

Hãy dịu dàng với chính mình. Ban đầu, bạn ắt hẳn sẽ gặp phải những khó khăn, hoặc bạn cảm thấy những điều mình đang làm chẳng mang lại tác dụng gì cả. Đừng căng thẳng với điều này. Chúng ta ắt cần có những bước đi thật nhỏ, rồi tiếp tục duy trì nó – theo một cách thức dịu dàng với chính mình, để rồi cuối cùng, nó sẽ từ cảm giác dễ chịu mơn man lướt nhẹ qua làn da biến thành sự an toàn và thư thái ngự trị trong tâm hồn.

CATHERINE

CAN THIỆP BẮT BUỘC THỦ PHẠM GÂY BẠO HÀNH

  Bạo lực gia đình là một trong những nguyên nhân gây sang chấn tâm lý nghiêm trọng và kéo dài nhất. Nhiều nạn nhân, đặc biệt là phụ nữ và trẻ em, phải sống trong trạng thái sợ hãi, bất lực và bị “đông cứng” (freeze response) trong suốt thời gian dài. Khi bị dồn...

“NGHIỆN” MÀN HÌNH

  Trong thời đại công nghệ số, thiết bị điện tử như điện thoại thông minh, máy tính bảng hay máy tính trở thành công cụ không thể thiếu trong học tập, làm việc và giải trí. Tuy nhiên, khi việc sử dụng mất kiểm soát, lấn át các hoạt động cần thiết khác và gây suy...

ĐẰNG SAU SỰ TỨC GIẬN

Cơn tức giận thường được nhìn thấy như một phản ứng bùng nổ, mạnh mẽ và đôi khi gây tổn hại trong các mối quan hệ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ hơn, tức giận không phải lúc nào cũng là “vấn đề gốc”. Đằng sau nó là những hoạt động phức tạp của hệ thần kinh, những ký ức...

TRẦM CẢM – CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

  Trầm cảm từ lâu được xem là một trong những rối loạn tâm thần phổ biến và gây nhiều hệ lụy nhất. Khi nhắc đến trầm cảm, phần lớn mọi người nghĩ ngay đến bệnh lý cần được điều trị. Điều này không sai, nhưng nếu chỉ nhìn nhận ở một chiều, ta sẽ bỏ qua khía cạnh...

CHE GIẤU BÍ MẬT ĐỂ GIA ĐÌNH KHÔNG TAN VỠ

Trong nhiều gia đình, khi có một sự thật khó chấp nhận – như chuyện vợ hoặc chồng ngoại tình, hay việc hôn nhân không còn hạnh phúc – các thành viên thường chọn cách che giấu và né tránh. Người lớn nói dối rằng “mọi chuyện vẫn ổn”, con cái giả vờ tin, còn cả gia đình...

CAN THIỆP BẮT BUỘC THỦ PHẠM GÂY BẠO HÀNH

  Bạo lực gia đình là một trong những nguyên nhân gây sang chấn tâm lý nghiêm trọng và kéo dài nhất. Nhiều nạn nhân, đặc biệt là phụ nữ và trẻ em, phải sống trong trạng thái sợ hãi, bất lực và bị “đông cứng” (freeze response) trong suốt thời gian dài. Khi bị dồn...

NỖI ĐAU BẤT LỰC CỦA NGƯỜI SỐNG SÓT SAU XÂM HẠI

Trầm cảm là một trong những hệ quả tâm lý phổ biến và nặng nề nhất đối với những người từng trải qua xâm hại tình dục. Trải nghiệm bị xâm phạm không chỉ để lại nỗi đau thể chất và tinh thần tức thời mà còn làm xói mòn niềm tin cơ bản của con người vào sự an toàn, giá...

“TRẦM CẢM” DO “NGHIỆN” MẠNG XÃ HỘI

Trong xã hội hiện đại, mạng xã hội đã trở thành công cụ giao tiếp, giải trí và chia sẻ thông tin phổ biến. Tuy nhiên, việc sử dụng quá mức dẫn đến “nghiện mạng xã hội” đang trở thành một hiện tượng đáng báo động. Nghiện mạng xã hội không chỉ ảnh hưởng đến thói quen...

MỐI NGUY HIỂM KHI SỬ DỤNG MÀN HÌNH VỚI TRẺ EM

  Trong giai đoạn từ 0 đến 3 tuổi, não bộ của trẻ phát triển nhanh nhất và nhạy cảm nhất trong suốt cuộc đời. Đây là thời kỳ hình thành hàng tỷ kết nối thần kinh mới, được nuôi dưỡng qua những trải nghiệm thực tế như nghe giọng nói của cha mẹ, vận động, tiếp xúc...

“NGHIỆN” MẠNG XÃ HỘI

  Trong kỷ nguyên công nghệ, mạng xã hội, trò chơi điện tử và các ứng dụng giải trí như TikTok đã trở thành một phần quen thuộc của đời sống hằng ngày. Tuy nhiên, khi việc sử dụng không còn nằm trong tầm kiểm soát, trẻ em và thanh thiếu niên rất dễ rơi vào trạng...

“NGHIỆN” MÀN HÌNH

  Trong thời đại công nghệ số, thiết bị điện tử như điện thoại thông minh, máy tính bảng hay máy tính trở thành công cụ không thể thiếu trong học tập, làm việc và giải trí. Tuy nhiên, khi việc sử dụng mất kiểm soát, lấn át các hoạt động cần thiết khác và gây suy...

ĐẰNG SAU SỰ TỨC GIẬN

Cơn tức giận thường được nhìn thấy như một phản ứng bùng nổ, mạnh mẽ và đôi khi gây tổn hại trong các mối quan hệ. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ hơn, tức giận không phải lúc nào cũng là “vấn đề gốc”. Đằng sau nó là những hoạt động phức tạp của hệ thần kinh, những ký ức...

TRẦM CẢM – CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

  Trầm cảm từ lâu được xem là một trong những rối loạn tâm thần phổ biến và gây nhiều hệ lụy nhất. Khi nhắc đến trầm cảm, phần lớn mọi người nghĩ ngay đến bệnh lý cần được điều trị. Điều này không sai, nhưng nếu chỉ nhìn nhận ở một chiều, ta sẽ bỏ qua khía cạnh...

CHE GIẤU BÍ MẬT ĐỂ GIA ĐÌNH KHÔNG TAN VỠ

Trong nhiều gia đình, khi có một sự thật khó chấp nhận – như chuyện vợ hoặc chồng ngoại tình, hay việc hôn nhân không còn hạnh phúc – các thành viên thường chọn cách che giấu và né tránh. Người lớn nói dối rằng “mọi chuyện vẫn ổn”, con cái giả vờ tin, còn cả gia đình...

NÓI DỐI MÃN TÍNH

  Nói dối là hành vi con người nào cũng từng trải qua, nhưng khi nó trở thành một thói quen kéo dài và dường như ăn sâu vào cách tồn tại của một người, ta gọi đó là nói dối mãn tính. Đây không chỉ đơn thuần là sự gian lận hay thiếu trung thực, mà thường là một cơ...