TẠI SAO BẠN KHÔNG VUI VẺ

TẠI SAO BẠN KHÔNG VUI VẺ

Một trong những điều gây bất hạnh nhất cho con người chính là thói quen so sánh với người khác. Điều này dẫn đến tâm trạng bất ổn và căng thẳng, mất tập trung vào bản thân và lâu ngày sẽ dẫn đến chất lượng cuộc sống giảm sút.

Còn nhớ năm lên 8 tuổi, một hôm tôi hí hửng về nhà sau giờ học và liền chạy đến hỏi mẹ rằng tôi có phải là người “giỏi nhất” hay không. Chẳng là hôm ấy ở trường, chúng tôi đã học về những từ so sánh hơn và so sánh nhất, ví dụ như “tốt hơn”, “tốt nhất” hay “giỏi hơn”, “giỏi nhất”. Mẹ tôi mỉm cười trả lời: “Con sẽ không bao giờ có thể giỏi nhất trong bất cứ điều gì được. Bởi vì ngoài kia với hàng tỷ con người, việc trở thành giỏi nhất là điều không thể. Nên con chỉ cần làm hết sức mình thôi là tốt rồi”.

Các chuyên gia về sức khỏe tâm thần trực tiếp chỉ ra nguyên nhân dẫn đến tình trạng bất ổn ở giới trẻ hiện đại chính là văn hóa so sánh xã hội – thói quen so sánh thành tích học tập, ngoại hình, năng khiếu thể thao, điểm số hoặc độ nổi tiếng với bạn đồng trang lứa và cảm thấy mình thua kém.

Quan tâm nào là của con

Hàng xóm của tôi làm kinh doanh đồng hồ, ăn nên làm ra từ hai bàn tay trắng nên họ luôn muốn con trai 8 tuổi có được những vật chất và sự chăm sóc tốt nhất. Từ việc chọn trường học và gia sư tốt nhất, cậu bé bắt phải đạt điểm số cao nhất và nếu như chẳng theo kỳ vọng cha mẹ thì em sẽ bị đem ra so sánh với anh chị em và bạn bè cạnh nhà. Từ một cậu bé năng động vui vẻ, em chẳng thèm trò chuyện với bất kỳ ai. Thời khóa biểu của em bắt đầu từ 5h30 sáng và kết thúc vào lúc 9h30 tối, do quá kiệt sức có lần tôi thấy em nằm gục trên bàn học, hay sau xe ôtô của ba mà chẳng có lời động viên, quan tâm nào dành cho em.  

Việc so sánh không chỉ diễn ra ở lứa tuổi còn đi học mà hầu hết chúng ta cũng từng so sánh bản thân với bạn bè, đồng nghiệp, hoặc thậm chí là một người nổi tiếng nào đó với mục đích đánh giá cuộc sống của chính mình. Thật khó để không làm như vậy khi báo chí tràn lan những bài ca tụng “Những người thành công”. Thật khó để cảm thấy cuộc đời mình tỏa sáng khi làm những phép so sánh với những người như vậy.

 

Chúng ta có thể ngừng thói quen so sánh hay không? 

Đây thực sự là một điều nói dễ hơn làm. Nhu cầu so sánh bản thân với người khác là một động lực thôi thúc mạnh mẽ không kém nhu cầu ăn uống. Mặc dù cách so sánh có thể đem lại nhiều thông tin, nhưng hầu như việc này không được khuyến khích, bởi vì rốt cuộc ai đó sẽ luôn cảm thấy mình thua thiệt. 

Sự hoàn hảo mà bạn nhìn thấy ở người khác là ảo ảnh

Các kỳ nghỉ xa hoa, những thành tựu sự nghiệp đáng ganh tị, những mái ấm hoàn mỹ, gương mặt, vóc dáng không tỳ vết mà chúng ta thấy trên mạng xã hội chỉ là một phần trong đời sống thực của họ. Những điều đó có thể là sự thật, nhưng không phải là toàn bộ sự thật. 

 

Cuộc sống vốn dĩ không công bằng

Một số người được sinh ra với nhiều ưu điểm hơn những người khác: một khuôn mặt đẹp, sức đề kháng tốt, gia đình giàu có, trí tuệ hơn người, các mối quan hệ xã hội giúp họ có được một công việc trong mơ. 

Khi so sánh bản thân với người khác, ta thường tự trách mình chưa cố gắng đủ nhiều. Nhưng thực tế là nhiều khả năng những khác biệt mà chúng ta thấy phản ánh một cuộc chiến vốn dĩ không cân sức ngay từ đầu — một thực tế mà nhiều người không thích chấp nhận. Đôi khi nỗ lực thôi là chưa đủ.

 

Sự so sánh biến bạn bè và đồng minh thành đối thủ

Trong một thế giới lý tưởng, chúng ta sẽ ăn mừng và thực sự tận hưởng niềm vui và thành tựu của người khác. Tuy nhiên, nếu xem người khác là chuẩn mực để đánh giá bản thân thì sự ganh tị âm ỉ đó có thể làm ta ít trân quý những điều tốt đẹp đến với họ. 

 

Cách tốt hơn để biết được mình có đang sống tốt hay không có thể là so sánh chính mình trong hiện tại so với trong quá khứ, hoặc so sánh với vị trí mà mình muốn trong tương lai.

Bằng cách tập trung phát triển bản thân chứ không phải là hơn thua với người khác, chúng ta sẽ có một chiến lược thực tế và sâu sắc hơn để đạt được mục tiêu, và điều lý tưởng là luôn có được sự ủng hộ của bạn bè và người thân của mình.

MIA NGUYỄN

Một trong những điều gây bất hạnh nhất cho con người chính là thói quen so sánh với người khác. Điều này dẫn đến tâm trạng bất ổn và căng thẳng, mất tập trung vào bản thân và lâu ngày sẽ dẫn đến chất lượng cuộc sống giảm sút.

Còn nhớ năm lên 8 tuổi, một hôm tôi hí hửng về nhà sau giờ học và liền chạy đến hỏi mẹ rằng tôi có phải là người “giỏi nhất” hay không. Chẳng là hôm ấy ở trường, chúng tôi đã học về những từ so sánh hơn và so sánh nhất, ví dụ như “tốt hơn”, “tốt nhất” hay “giỏi hơn”, “giỏi nhất”. Mẹ tôi mỉm cười trả lời: “Con sẽ không bao giờ có thể giỏi nhất trong bất cứ điều gì được. Bởi vì ngoài kia với hàng tỷ con người, việc trở thành giỏi nhất là điều không thể. Nên con chỉ cần làm hết sức mình thôi là tốt rồi”.

Các chuyên gia về sức khỏe tâm thần trực tiếp chỉ ra nguyên nhân dẫn đến tình trạng bất ổn ở giới trẻ hiện đại chính là văn hóa so sánh xã hội – thói quen so sánh thành tích học tập, ngoại hình, năng khiếu thể thao, điểm số hoặc độ nổi tiếng với bạn đồng trang lứa và cảm thấy mình thua kém.

Quan tâm nào là của con

Hàng xóm của tôi làm kinh doanh đồng hồ, ăn nên làm ra từ hai bàn tay trắng nên họ luôn muốn con trai 8 tuổi có được những vật chất và sự chăm sóc tốt nhất. Từ việc chọn trường học và gia sư tốt nhất, cậu bé bắt phải đạt điểm số cao nhất và nếu như chẳng theo kỳ vọng cha mẹ thì em sẽ bị đem ra so sánh với anh chị em và bạn bè cạnh nhà. Từ một cậu bé năng động vui vẻ, em chẳng thèm trò chuyện với bất kỳ ai. Thời khóa biểu của em bắt đầu từ 5h30 sáng và kết thúc vào lúc 9h30 tối, do quá kiệt sức có lần tôi thấy em nằm gục trên bàn học, hay sau xe ôtô của ba mà chẳng có lời động viên, quan tâm nào dành cho em.  

Việc so sánh không chỉ diễn ra ở lứa tuổi còn đi học mà hầu hết chúng ta cũng từng so sánh bản thân với bạn bè, đồng nghiệp, hoặc thậm chí là một người nổi tiếng nào đó với mục đích đánh giá cuộc sống của chính mình. Thật khó để không làm như vậy khi báo chí tràn lan những bài ca tụng “Những người thành công”. Thật khó để cảm thấy cuộc đời mình tỏa sáng khi làm những phép so sánh với những người như vậy.

 

Chúng ta có thể ngừng thói quen so sánh hay không? 

Đây thực sự là một điều nói dễ hơn làm. Nhu cầu so sánh bản thân với người khác là một động lực thôi thúc mạnh mẽ không kém nhu cầu ăn uống. Mặc dù cách so sánh có thể đem lại nhiều thông tin, nhưng hầu như việc này không được khuyến khích, bởi vì rốt cuộc ai đó sẽ luôn cảm thấy mình thua thiệt. 

Sự hoàn hảo mà bạn nhìn thấy ở người khác là ảo ảnh

Các kỳ nghỉ xa hoa, những thành tựu sự nghiệp đáng ganh tị, những mái ấm hoàn mỹ, gương mặt, vóc dáng không tỳ vết mà chúng ta thấy trên mạng xã hội chỉ là một phần trong đời sống thực của họ. Những điều đó có thể là sự thật, nhưng không phải là toàn bộ sự thật. 

 

Cuộc sống vốn dĩ không công bằng

Một số người được sinh ra với nhiều ưu điểm hơn những người khác: một khuôn mặt đẹp, sức đề kháng tốt, gia đình giàu có, trí tuệ hơn người, các mối quan hệ xã hội giúp họ có được một công việc trong mơ. 

Khi so sánh bản thân với người khác, ta thường tự trách mình chưa cố gắng đủ nhiều. Nhưng thực tế là nhiều khả năng những khác biệt mà chúng ta thấy phản ánh một cuộc chiến vốn dĩ không cân sức ngay từ đầu — một thực tế mà nhiều người không thích chấp nhận. Đôi khi nỗ lực thôi là chưa đủ.

 

Sự so sánh biến bạn bè và đồng minh thành đối thủ

Trong một thế giới lý tưởng, chúng ta sẽ ăn mừng và thực sự tận hưởng niềm vui và thành tựu của người khác. Tuy nhiên, nếu xem người khác là chuẩn mực để đánh giá bản thân thì sự ganh tị âm ỉ đó có thể làm ta ít trân quý những điều tốt đẹp đến với họ. 

 

Cách tốt hơn để biết được mình có đang sống tốt hay không có thể là so sánh chính mình trong hiện tại so với trong quá khứ, hoặc so sánh với vị trí mà mình muốn trong tương lai.

Bằng cách tập trung phát triển bản thân chứ không phải là hơn thua với người khác, chúng ta sẽ có một chiến lược thực tế và sâu sắc hơn để đạt được mục tiêu, và điều lý tưởng là luôn có được sự ủng hộ của bạn bè và người thân của mình.

MIA NGUYỄN

TRẦM CẢM – CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

  Trầm cảm từ lâu được xem là một trong những rối loạn tâm thần phổ biến và gây nhiều hệ lụy nhất. Khi nhắc đến trầm cảm, phần lớn mọi người nghĩ ngay đến bệnh lý cần được điều trị. Điều này không sai, nhưng nếu chỉ nhìn nhận ở một chiều, ta sẽ bỏ qua khía cạnh...

CHE GIẤU BÍ MẬT ĐỂ GIA ĐÌNH KHÔNG TAN VỠ

Trong nhiều gia đình, khi có một sự thật khó chấp nhận – như chuyện vợ hoặc chồng ngoại tình, hay việc hôn nhân không còn hạnh phúc – các thành viên thường chọn cách che giấu và né tránh. Người lớn nói dối rằng “mọi chuyện vẫn ổn”, con cái giả vờ tin, còn cả gia đình...

NÓI DỐI MÃN TÍNH

  Nói dối là hành vi con người nào cũng từng trải qua, nhưng khi nó trở thành một thói quen kéo dài và dường như ăn sâu vào cách tồn tại của một người, ta gọi đó là nói dối mãn tính. Đây không chỉ đơn thuần là sự gian lận hay thiếu trung thực, mà thường là một cơ...

CHIẾC MẶT NẠ HOÀN HẢO

  Có những đứa trẻ từ rất sớm đã học cách khoác lên mình “chiếc mặt nạ hoàn hảo”. Các em nỗ lực đạt điểm cao, giành thành tích, cư xử gương mẫu và không để lộ chút yếu đuối nào. Đối với các em, sự hoàn hảo giống như một đặc quyền: nó giúp che giấu những mong manh...

LGBT+ – NỖI ĐAU MANG TÊN CÔ ĐƠN

  Cô đơn là trải nghiệm mà ai cũng từng nếm trải, nhưng với cộng đồng LGBT+, nỗi cô đơn thường mang màu sắc đặc biệt sâu và đau hơn. Khi một người lớn lên trong môi trường bị kỳ thị, từ chối hay không được công nhận, não bộ họ liên tục ghi nhận tín hiệu “mình...

CÔ ĐƠN DƯỚI GÓC NHÌN SINH HỌC THẦN KINH

  Cô đơn không chỉ là cảm giác trống trải hay nỗi buồn thoáng qua, mà thực sự là một trải nghiệm đau đớn ở cấp độ sinh học thần kinh. Con người là sinh vật xã hội, bộ não chúng ta tiến hóa để duy trì kết nối với nhóm nhằm đảm bảo sự tồn tại. Khi bị tách rời hoặc...

CÔ ĐƠN VÀ TRẦM CẢM

  Cô đơn là một trải nghiệm phổ biến, ai trong chúng ta cũng từng trải qua. Thế nhưng, khi nỗi cô đơn kéo dài và không được xoa dịu bằng sự kết nối, sự lắng nghe và những vòng tay ấm áp, nó có thể trở thành mảnh đất màu mỡ cho trầm cảm hình thành. Về mặt sinh học...

CĂNG THẲNG VÀ KHẢ NĂNG THỤ THAI, MANG THAI

  Hệ thống đáp ứng với căng thẳng (stress response system) là một cơ chế sinh học phức tạp, trong đó trục hạ đồi – tuyến yên – tuyến thượng thận (HPA axis) đóng vai trò trung tâm. Khi cơ thể đối mặt với áp lực, hormone cortisol và catecholamine (adrenaline,...

TRẦM CẢM – CƠ CHẾ BẢO VỆ CUỐI CÙNG

  Trầm cảm từ lâu được xem là một trong những rối loạn tâm thần phổ biến và gây nhiều hệ lụy nhất. Khi nhắc đến trầm cảm, phần lớn mọi người nghĩ ngay đến bệnh lý cần được điều trị. Điều này không sai, nhưng nếu chỉ nhìn nhận ở một chiều, ta sẽ bỏ qua khía cạnh...

CHE GIẤU BÍ MẬT ĐỂ GIA ĐÌNH KHÔNG TAN VỠ

Trong nhiều gia đình, khi có một sự thật khó chấp nhận – như chuyện vợ hoặc chồng ngoại tình, hay việc hôn nhân không còn hạnh phúc – các thành viên thường chọn cách che giấu và né tránh. Người lớn nói dối rằng “mọi chuyện vẫn ổn”, con cái giả vờ tin, còn cả gia đình...

NÓI DỐI MÃN TÍNH

  Nói dối là hành vi con người nào cũng từng trải qua, nhưng khi nó trở thành một thói quen kéo dài và dường như ăn sâu vào cách tồn tại của một người, ta gọi đó là nói dối mãn tính. Đây không chỉ đơn thuần là sự gian lận hay thiếu trung thực, mà thường là một cơ...

CHIẾC MẶT NẠ HOÀN HẢO

  Có những đứa trẻ từ rất sớm đã học cách khoác lên mình “chiếc mặt nạ hoàn hảo”. Các em nỗ lực đạt điểm cao, giành thành tích, cư xử gương mẫu và không để lộ chút yếu đuối nào. Đối với các em, sự hoàn hảo giống như một đặc quyền: nó giúp che giấu những mong manh...

LGBT+ – NỖI ĐAU MANG TÊN CÔ ĐƠN

  Cô đơn là trải nghiệm mà ai cũng từng nếm trải, nhưng với cộng đồng LGBT+, nỗi cô đơn thường mang màu sắc đặc biệt sâu và đau hơn. Khi một người lớn lên trong môi trường bị kỳ thị, từ chối hay không được công nhận, não bộ họ liên tục ghi nhận tín hiệu “mình...

CÔ ĐƠN DƯỚI GÓC NHÌN SINH HỌC THẦN KINH

  Cô đơn không chỉ là cảm giác trống trải hay nỗi buồn thoáng qua, mà thực sự là một trải nghiệm đau đớn ở cấp độ sinh học thần kinh. Con người là sinh vật xã hội, bộ não chúng ta tiến hóa để duy trì kết nối với nhóm nhằm đảm bảo sự tồn tại. Khi bị tách rời hoặc...

CÔ ĐƠN VÀ TRẦM CẢM

  Cô đơn là một trải nghiệm phổ biến, ai trong chúng ta cũng từng trải qua. Thế nhưng, khi nỗi cô đơn kéo dài và không được xoa dịu bằng sự kết nối, sự lắng nghe và những vòng tay ấm áp, nó có thể trở thành mảnh đất màu mỡ cho trầm cảm hình thành. Về mặt sinh học...

CĂNG THẲNG VÀ KHẢ NĂNG THỤ THAI, MANG THAI

  Hệ thống đáp ứng với căng thẳng (stress response system) là một cơ chế sinh học phức tạp, trong đó trục hạ đồi – tuyến yên – tuyến thượng thận (HPA axis) đóng vai trò trung tâm. Khi cơ thể đối mặt với áp lực, hormone cortisol và catecholamine (adrenaline,...

KHI ĐÀN ÔNG PHÂN LY

  Nhiều người đàn ông trưởng thành mang trong mình những vết thương vô hình từ sang chấn và bạo hành thời thơ ấu. Trải qua những tình huống bị xâm phạm, bị làm nhục hoặc phải sống trong môi trường bạo lực, họ học cách “cắt kết nối” khỏi cảm xúc để sinh tồn. Sự...

TOXIC STRESS THỜI THƠ ẤU VÀ DI SẢN SANG CHẤN

Trong những năm đầu đời, trẻ em cần một môi trường an toàn, ổn định và đầy yêu thương để phát triển lành mạnh. Tuy nhiên, không phải đứa trẻ nào cũng có được nền tảng đó. Nhiều em phải trải qua trải nghiệm bất lợi thời thơ ấu (Adverse Childhood Experiences – ACEs) như...