BAO NHIÊU MỚI LÀ ĐỦ?

BAO NHIÊU MỚI LÀ ĐỦ?

“Liệu tôi có đang làm tốt không? Tôi đang làm theo đúng hướng chứ? Tôi sẽ thành công mà nhỉ” Những câu hỏi luôn xuất hiện mỗi khi cô ấy muốn làm một điều gì, hay được giao nhiệm vụ nào đó. Dù có khả năng để làm nhưng trước khi bắt đầu thực hiện thì những câu nói này vẫn luôn xuất hiện trong đầu. Tại sao lại như vậy, bản thân cô cũng không hiểu được vì sao mình lại luôn có những tiếng nói trong đầu để phải băn khoăn lo lắng. Có lẽ bản thân cô sợ sự thất bại, sợ mọi người sẽ cười chê và hơn hết sẽ không ai ghi nhận năng lực của cô. 

Cô là một người luôn cố gắng làm mọi thứ hết sức mình, luôn đạt được những thành tích mà mình mong đợi. Đôi lúc chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao lại phải cố gắng đến vậy. Những trách nhiệm, những gánh nặng với việc phải thành công luôn là con dao hai lưỡi đối với cô. Một mặt nó là mục tiêu để phát triển nhưng cũng chính là áp lực khiến bản thân mệt mỏi. Một khi đạt được thành công này thì có nghĩa phải nỗ lực để đạt một kết quả khác cao hơn thế nữa. Nhưng tại sao cô lại không cảm thấy được thăng hoa, được hạnh phúc với những điều này mà thay vào đó là sự mệt mỏi. Mệt mỏi bởi những nỗ lực, những cố gắng chỉ để thỏa mãn người khác mà không phải dành cho chính mình. 

Dù được nhận xét bản thân có khả năng làm được, được mọi người tin tưởng giao cho trọng trách trong công việc. Và chính cô cũng biết rằng mình hoàn toàn có thể làm được nhưng một lần nữa những câu hỏi nghi hoặc lại xuất hiện. Những sự nghi ngờ khiến bản thân chùn bước, không có tự tin khi làm việc. Vì thế, mỗi khi bắt tay vào việc, không biết bao lần phải tự nhẩm trong đầu là “Không sao, mày làm được mà, mày đã làm trước đó rồi mà”. Cô cũng không biết tại sao lại sợ bị người khác nhận xét hay chỉ trích đến vậy? Và tại sao dù có đạt được mục tiêu rồi nhưng ngay lập tức mục tiêu cho những kỳ vọng cao hơn khác xuất hiện. Mãi đến sau này, cô mới nhận ra được sự kỳ vọng ấy không đến từ bản thân mình mà là của ba mẹ. Cô tự nghĩ rằng nếu mình có được thành công đó, hay nếu đạt được chức vụ, bằng khen thì ba mẹ sẽ tự hào về cô lắm. Và phóng chiếu hình ảnh đó lên những người thầy, người bạn, đồng nghiệp xem họ là ba mẹ đang đánh giá mình. 

Có lẽ vì khi nhỏ, cô luôn bị so sánh với người em họ cùng tuổi. Khi em họ được điểm cao thì ba cô ngay lập tức sẽ thưởng mà không cần biết con gái của mình điểm như thế nào. Dù có bằng điểm hay cao hơn thì chưa bao giờ nghe được lời khen của ba mình. “Có lẽ chưa đủ cao, chắc nhiêu đây chưa đủ để chứng minh là mình giỏi” suy nghĩ vẫn đeo bám cô cho đến tận bây giờ. Dù là, khi trưởng thành hơn và ba mẹ cũng có cơ hội hiểu về những cách ghi nhận và khen ngợi khi cô đạt được thành tích tốt. Nhưng hình ảnh trong quá khứ về đứa trẻ bị ngó lơ khi đang cố gắng chứng minh bản thân đã làm được gì, đạt được những thành tích nào vẫn còn in sâu trong trí nhớ của cô. Cảm giác bị ngó lơ, không công nhận vẫn như thế theo cô trong suốt thời gian trưởng thành đến hiện tại. Khi được người khác ngưỡng mộ với những gì mình làm được thì vẫn một câu nói “chưa đủ” trong đầu ngay lập tức kéo cô quay về với thực tại và phải nỗ lực để tốt hơn nữa. Vậy bao nhiêu mới là đủ? Đến bản thân cô cũng không biết là bao nhiêu để cảm thấy thỏa mãn và hài lòng. Dù bây giờ đã được công nhận, ba mẹ cũng dành sự quan tâm nhưng có lẽ đứa trẻ năm ấy không còn cảm thấy vui vẻ nữa. 

Chính vì luôn muốn được công nhận nên cô rất sợ thất bại, chỉ cần một lỗi sai nhỏ thôi cũng khiến cô khó chịu và suy nghĩ rất nhiều. Mọi người thì nói rằng cô quá cầu toàn, nhưng thực ra cô sợ một lần nữa bản thân sẽ bị vô hình bởi lỗi sai ấy. Sợ rằng đứa trẻ năm xưa lại xuất hiện, lại một lần nữa bị ngó lơ vì sai phạm. Và khi thất bại thì sự tự ti hoài nghi về giá trị của bản thân lại càng được củng cố. Và đối với cô bé ấy, để có được sự yêu thương của ba mẹ, của người nhà thì cô phải thật giỏi, thật thành công. Nhưng nếu thất bại thì đồng nghĩa là cô không xứng đáng với những niềm tin mà mọi người dành cho mình, không xứng đáng có được tình yêu thương. 

Sau này, khi hiểu được những trải nghiệm thuở nhỏ thì cô cũng dần học cách chấp nhận bản thân dù trong hoàn cảnh nào. Cô biết cách làm việc với chính mình mỗi khi những hoài nghi ập đến và không còn chối bỏ sự cố gắng, khả năng của bản thân. Tuy không thể xóa đi sự tổn thương của đứa trẻ trong cô nhưng cô có thể an ủi và vỗ về đứa trẻ cũng như chính mình. Nó giống như một vết sẹo sẽ còn mãi trên cơ thể mình, nhưng không còn quá đau đớn. Vậy bạn có dám một lần nữa đối diện với nỗi đau quá khứ, để được ôm ấp, vỗ về đứa trẻ đã chịu tổn thương đó.

Việc giáo dục một đứa trẻ cũng rất quan trọng, không phải cứ phủ nhận những kết quả sẽ khiến đứa trẻ cố gắng đạt thành tích cao hơn trong lần tới. Sẽ có nhiều đứa trẻ chọn cách giống như cô, chạy theo những thành tích một cách vô thức. Và sẽ chẳng biết được bao nhiêu thành công mới đủ để có thể đáp lại kỳ vọng mà bản thân vô tình tạo nên. Nhưng cũng có những bạn sẽ trở nên tức giận, và thay vì đáp ứng nhu cầu của ba mẹ thì họ sẽ làm ngược lại. Họ sẽ phá hủy mọi thứ, biến những thành công, những tài năng thành tệ hại để lần này người thất vọng không ai khác là ba mẹ. 

THỦY TIÊN

“Liệu tôi có đang làm tốt không? Tôi đang làm theo đúng hướng chứ? Tôi sẽ thành công mà nhỉ” Những câu hỏi luôn xuất hiện mỗi khi cô ấy muốn làm một điều gì, hay được giao nhiệm vụ nào đó. Dù có khả năng để làm nhưng trước khi bắt đầu thực hiện thì những câu nói này vẫn luôn xuất hiện trong đầu. Tại sao lại như vậy, bản thân cô cũng không hiểu được vì sao mình lại luôn có những tiếng nói trong đầu để phải băn khoăn lo lắng. Có lẽ bản thân cô sợ sự thất bại, sợ mọi người sẽ cười chê và hơn hết sẽ không ai ghi nhận năng lực của cô. 

Cô là một người luôn cố gắng làm mọi thứ hết sức mình, luôn đạt được những thành tích mà mình mong đợi. Đôi lúc chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao lại phải cố gắng đến vậy. Những trách nhiệm, những gánh nặng với việc phải thành công luôn là con dao hai lưỡi đối với cô. Một mặt nó là mục tiêu để phát triển nhưng cũng chính là áp lực khiến bản thân mệt mỏi. Một khi đạt được thành công này thì có nghĩa phải nỗ lực để đạt một kết quả khác cao hơn thế nữa. Nhưng tại sao cô lại không cảm thấy được thăng hoa, được hạnh phúc với những điều này mà thay vào đó là sự mệt mỏi. Mệt mỏi bởi những nỗ lực, những cố gắng chỉ để thỏa mãn người khác mà không phải dành cho chính mình. 

Dù được nhận xét bản thân có khả năng làm được, được mọi người tin tưởng giao cho trọng trách trong công việc. Và chính cô cũng biết rằng mình hoàn toàn có thể làm được nhưng một lần nữa những câu hỏi nghi hoặc lại xuất hiện. Những sự nghi ngờ khiến bản thân chùn bước, không có tự tin khi làm việc. Vì thế, mỗi khi bắt tay vào việc, không biết bao lần phải tự nhẩm trong đầu là “Không sao, mày làm được mà, mày đã làm trước đó rồi mà”. Cô cũng không biết tại sao lại sợ bị người khác nhận xét hay chỉ trích đến vậy? Và tại sao dù có đạt được mục tiêu rồi nhưng ngay lập tức mục tiêu cho những kỳ vọng cao hơn khác xuất hiện. Mãi đến sau này, cô mới nhận ra được sự kỳ vọng ấy không đến từ bản thân mình mà là của ba mẹ. Cô tự nghĩ rằng nếu mình có được thành công đó, hay nếu đạt được chức vụ, bằng khen thì ba mẹ sẽ tự hào về cô lắm. Và phóng chiếu hình ảnh đó lên những người thầy, người bạn, đồng nghiệp xem họ là ba mẹ đang đánh giá mình. 

Có lẽ vì khi nhỏ, cô luôn bị so sánh với người em họ cùng tuổi. Khi em họ được điểm cao thì ba cô ngay lập tức sẽ thưởng mà không cần biết con gái của mình điểm như thế nào. Dù có bằng điểm hay cao hơn thì chưa bao giờ nghe được lời khen của ba mình. “Có lẽ chưa đủ cao, chắc nhiêu đây chưa đủ để chứng minh là mình giỏi” suy nghĩ vẫn đeo bám cô cho đến tận bây giờ. Dù là, khi trưởng thành hơn và ba mẹ cũng có cơ hội hiểu về những cách ghi nhận và khen ngợi khi cô đạt được thành tích tốt. Nhưng hình ảnh trong quá khứ về đứa trẻ bị ngó lơ khi đang cố gắng chứng minh bản thân đã làm được gì, đạt được những thành tích nào vẫn còn in sâu trong trí nhớ của cô. Cảm giác bị ngó lơ, không công nhận vẫn như thế theo cô trong suốt thời gian trưởng thành đến hiện tại. Khi được người khác ngưỡng mộ với những gì mình làm được thì vẫn một câu nói “chưa đủ” trong đầu ngay lập tức kéo cô quay về với thực tại và phải nỗ lực để tốt hơn nữa. Vậy bao nhiêu mới là đủ? Đến bản thân cô cũng không biết là bao nhiêu để cảm thấy thỏa mãn và hài lòng. Dù bây giờ đã được công nhận, ba mẹ cũng dành sự quan tâm nhưng có lẽ đứa trẻ năm ấy không còn cảm thấy vui vẻ nữa. 

Chính vì luôn muốn được công nhận nên cô rất sợ thất bại, chỉ cần một lỗi sai nhỏ thôi cũng khiến cô khó chịu và suy nghĩ rất nhiều. Mọi người thì nói rằng cô quá cầu toàn, nhưng thực ra cô sợ một lần nữa bản thân sẽ bị vô hình bởi lỗi sai ấy. Sợ rằng đứa trẻ năm xưa lại xuất hiện, lại một lần nữa bị ngó lơ vì sai phạm. Và khi thất bại thì sự tự ti hoài nghi về giá trị của bản thân lại càng được củng cố. Và đối với cô bé ấy, để có được sự yêu thương của ba mẹ, của người nhà thì cô phải thật giỏi, thật thành công. Nhưng nếu thất bại thì đồng nghĩa là cô không xứng đáng với những niềm tin mà mọi người dành cho mình, không xứng đáng có được tình yêu thương. 

Sau này, khi hiểu được những trải nghiệm thuở nhỏ thì cô cũng dần học cách chấp nhận bản thân dù trong hoàn cảnh nào. Cô biết cách làm việc với chính mình mỗi khi những hoài nghi ập đến và không còn chối bỏ sự cố gắng, khả năng của bản thân. Tuy không thể xóa đi sự tổn thương của đứa trẻ trong cô nhưng cô có thể an ủi và vỗ về đứa trẻ cũng như chính mình. Nó giống như một vết sẹo sẽ còn mãi trên cơ thể mình, nhưng không còn quá đau đớn. Vậy bạn có dám một lần nữa đối diện với nỗi đau quá khứ, để được ôm ấp, vỗ về đứa trẻ đã chịu tổn thương đó.

Việc giáo dục một đứa trẻ cũng rất quan trọng, không phải cứ phủ nhận những kết quả sẽ khiến đứa trẻ cố gắng đạt thành tích cao hơn trong lần tới. Sẽ có nhiều đứa trẻ chọn cách giống như cô, chạy theo những thành tích một cách vô thức. Và sẽ chẳng biết được bao nhiêu thành công mới đủ để có thể đáp lại kỳ vọng mà bản thân vô tình tạo nên. Nhưng cũng có những bạn sẽ trở nên tức giận, và thay vì đáp ứng nhu cầu của ba mẹ thì họ sẽ làm ngược lại. Họ sẽ phá hủy mọi thứ, biến những thành công, những tài năng thành tệ hại để lần này người thất vọng không ai khác là ba mẹ. 

THỦY TIÊN

PHÂN LY CƠ THỂ

  Phân ly cơ thể (somatic dissociation) là một dạng đặc biệt của phản ứng phân ly, trong đó sự tách rời không diễn ra ở cấp độ ý thức hay ký ức, mà biểu hiện trực tiếp thông qua cảm giác cơ thể, tri giác thân thể và các chức năng sinh học. Đây là một chiến lược...

PHÂN LY BẢN NGÃ

  Dissociative parts – hay các phần phân ly của bản ngã – là khái niệm trung tâm trong tâm lý học sang chấn hiện đại, mô tả hiện tượng tâm trí con người “tách ra” thành nhiều phần tương đối độc lập nhằm thích nghi với các trải nghiệm đau thương vượt quá khả năng...

PHÂN LY, TÊ LIỆT, ĐÔNG CỨNG GÂY ĐAU KHI QUAN HỆ

  Hiện tượng tê liệt, đông cứng hoặc phân ly ở bộ phận sinh dục nữ là một chủ đề nhạy cảm nhưng rất quan trọng trong lĩnh vực trị liệu tình dục và sang chấn. Đây không phải là dấu hiệu của sự “lạnh lùng” hay “thiếu ham muốn” như nhiều người lầm tưởng, mà là phản...

CAN THIỆP BẮT BUỘC THỦ PHẠM GÂY BẠO HÀNH

  Bạo lực gia đình là một trong những nguyên nhân gây sang chấn tâm lý nghiêm trọng và kéo dài nhất. Nhiều nạn nhân, đặc biệt là phụ nữ và trẻ em, phải sống trong trạng thái sợ hãi, bất lực và bị “đông cứng” (freeze response) trong suốt thời gian dài. Khi bị dồn...

“NGHIỆN” MÀN HÌNH

  Trong thời đại công nghệ số, thiết bị điện tử như điện thoại thông minh, máy tính bảng hay máy tính trở thành công cụ không thể thiếu trong học tập, làm việc và giải trí. Tuy nhiên, khi việc sử dụng mất kiểm soát, lấn át các hoạt động cần thiết khác và gây suy...

PHÂN LY CƠ THỂ

  Phân ly cơ thể (somatic dissociation) là một dạng đặc biệt của phản ứng phân ly, trong đó sự tách rời không diễn ra ở cấp độ ý thức hay ký ức, mà biểu hiện trực tiếp thông qua cảm giác cơ thể, tri giác thân thể và các chức năng sinh học. Đây là một chiến lược...

PHÂN LY BẢN NGÃ

  Dissociative parts – hay các phần phân ly của bản ngã – là khái niệm trung tâm trong tâm lý học sang chấn hiện đại, mô tả hiện tượng tâm trí con người “tách ra” thành nhiều phần tương đối độc lập nhằm thích nghi với các trải nghiệm đau thương vượt quá khả năng...

NHỮNG ĐỨA TRẺ ĂN CẮP

Tiếng nói thầm lặng của nỗi đau Khi một đứa trẻ bị phát hiện ăn cắp, người lớn thường vội vàng quy kết đó là hành vi sai trái, vô đạo đức hay “mất dạy”. Thế nhưng, nếu ta dừng lại để lắng nghe phía sau hành vi ấy, ta sẽ nhận ra đó không chỉ là câu chuyện về một món đồ...

PHÂN LY, TÊ LIỆT, ĐÔNG CỨNG GÂY ĐAU KHI QUAN HỆ

  Hiện tượng tê liệt, đông cứng hoặc phân ly ở bộ phận sinh dục nữ là một chủ đề nhạy cảm nhưng rất quan trọng trong lĩnh vực trị liệu tình dục và sang chấn. Đây không phải là dấu hiệu của sự “lạnh lùng” hay “thiếu ham muốn” như nhiều người lầm tưởng, mà là phản...

RỐI LOẠN PHÂN LY

  Khi tâm trí tách rời để sinh tồn Rối loạn phân ly là một cơ chế tự bảo vệ phức tạp của tâm trí, xảy ra khi con người phải đối diện với những trải nghiệm quá sức chịu đựng, thường là sang chấn nghiêm trọng trong thời thơ ấu như bạo hành, xâm hại tình dục, bỏ...

CAN THIỆP BẮT BUỘC THỦ PHẠM GÂY BẠO HÀNH

  Bạo lực gia đình là một trong những nguyên nhân gây sang chấn tâm lý nghiêm trọng và kéo dài nhất. Nhiều nạn nhân, đặc biệt là phụ nữ và trẻ em, phải sống trong trạng thái sợ hãi, bất lực và bị “đông cứng” (freeze response) trong suốt thời gian dài. Khi bị dồn...

NỖI ĐAU BẤT LỰC CỦA NGƯỜI SỐNG SÓT SAU XÂM HẠI

Trầm cảm là một trong những hệ quả tâm lý phổ biến và nặng nề nhất đối với những người từng trải qua xâm hại tình dục. Trải nghiệm bị xâm phạm không chỉ để lại nỗi đau thể chất và tinh thần tức thời mà còn làm xói mòn niềm tin cơ bản của con người vào sự an toàn, giá...

“TRẦM CẢM” DO “NGHIỆN” MẠNG XÃ HỘI

Trong xã hội hiện đại, mạng xã hội đã trở thành công cụ giao tiếp, giải trí và chia sẻ thông tin phổ biến. Tuy nhiên, việc sử dụng quá mức dẫn đến “nghiện mạng xã hội” đang trở thành một hiện tượng đáng báo động. Nghiện mạng xã hội không chỉ ảnh hưởng đến thói quen...

MỐI NGUY HIỂM KHI SỬ DỤNG MÀN HÌNH VỚI TRẺ EM

  Trong giai đoạn từ 0 đến 3 tuổi, não bộ của trẻ phát triển nhanh nhất và nhạy cảm nhất trong suốt cuộc đời. Đây là thời kỳ hình thành hàng tỷ kết nối thần kinh mới, được nuôi dưỡng qua những trải nghiệm thực tế như nghe giọng nói của cha mẹ, vận động, tiếp xúc...

“NGHIỆN” MẠNG XÃ HỘI

  Trong kỷ nguyên công nghệ, mạng xã hội, trò chơi điện tử và các ứng dụng giải trí như TikTok đã trở thành một phần quen thuộc của đời sống hằng ngày. Tuy nhiên, khi việc sử dụng không còn nằm trong tầm kiểm soát, trẻ em và thanh thiếu niên rất dễ rơi vào trạng...